Vô Địch Tiên Triều

Chương 103: Đối thủ cũ






Dân chúng dồn dập đổ bộ ra bên ngoài, bọn họ dáng vẻ thất tha thất thỉu, khuôn mặt bụi bặm lắm lem, đầy vẻ sợ hãi kích động.
“Các người lừa chúng ta, các người đã bảo tìm được Tế Lôi ác tặc chôn giấu”
“Mẫu thân ta, phụ thân ta, con ta một nhà đều chết, ô ô…”
“Lũ khốn các ngươi, nếu đã không làm được thì nên để chúng ta ra khỏi thành từ sớm, hiện tại cả nhà ta đều bị đá đè chết oan, ta phải sống làm sao, các ngươi cho ta công đạo”
“Mở cổng thành, mau chóng mở cổng thành”
Đuốc màu đỏ phút chốc chiếu rọi toàn thành, dân chúng dữ tợn nắm chặt bó đuốc, một tay còn lại nắm binh khí.
Dáng vẻ của bọn họ chỉ cần “nếu các ngươi không đồng ý chúng ta, đừng trách chúng ta liều mạng đến cùng”.
“Chúng ta đã vào thế bị động, dân chúng không hay biết đã ngả về phía kẻ địch, lúc này chúng ta bị chính người dân chúng ta đối địch” Triệu Nguyên Hỏa trầm mặc.
Nghiêu Long cùng một ý nghĩ như Triệu Nguyên Hỏa, đều là thán phục cách thức hành động của đối phương, mặc dù đó là kẻ địch.
Kẻ địch nắm rất rõ biến hóa tâm lý của người khác, chỉ cần thủ đoạn chưa ra thì không ai biết nó sẽ đáng sợ như thế nào, so với một tên vừa bắt đầu đã dùng súng bắn ngươi, thì chắc chắn ngươi sẽ sợ hãi một tên dùng súng nhưng không biết lúc nào sẽ bắn ngươi.
Đó là sự sợ hãi đối với thứ không biết, tất cả mọi người đều sợ hãi trước những thứ không biết trước.
Nhưng sau đó Quách Noãn thần kế diệu toán, chỉ bằng phương pháp đơn giản phá thế cục đối phương, đẩy tâm lý dân chúng từ bờ vực hỗn loạn trở về bình tĩnh.

Đồng thời còn gài vào đó một cái bẫy tâm lý, chỉ cần đối phương hoang mang nhất định sẽ mắc sai lầm, sa vào bẫy của Quách Noãn.
Bất quá đáng tiếc, Quách Noãn tài trí, đối phương cũng tài trí không kém, đối phương quyết định dùng cây súng đó bắn người, một lần nữa khiến dân chúng hoảng loạn.
“Kẻ địch không phải một kẻ tầm thường, hắn không chỉ không sa vào bẫy mà còn khiến chúng ta mắc bẫy của hắn” Quách Noãn bất ngờ nói, hai người Triệu Nguyên Hỏa, Nghiêu Long giật mình.
“Ý ngươi là gì ? Quách Noãn ngươi cũng bị người khác tính kế ?” Nghiêu Long không tin tưởng nói.
“Ta không phải thần nhân, sẽ có lúc thất thủ, bọn hắn hẳn là những kẻ vô cùng sành sỏi về tâm lý con người, cho nên mới có thể hành động như lúc này, thử nghĩ xem, dân chúng trước đó do chúng ta lừa gạt mà an tĩnh, lúc này bọn hắn phát hiện mình bị lừa gạt, ngươi nghĩ bọn hắn còn tin tưởng chúng ta một lần nữa không ?” Quách Noãn thở dài.
Triệu Nguyên Hỏa khiếp đảm, đúng như thế, đó cũng giống như một tòa núi lửa, lần đầu tiên dung nham không tuôn trào, nhưng không có nghĩa lần tiếp theo tuôn trào sẽ như lần đầu.
Sự tích tụ của tức giận, tích tụ dưới đáy lòng càng sâu, tới khi phát ra càng lớn.
“Chúng ta ?” Nghiêu Long trông chờ vào Quách Noãn, trông chờ phương pháp đến từ bộ óc tài tình nhất Liêm Trịnh.
Nghiêu Long lúc thường ngày sẽ không trông chờ vào người khác, bất quá đối với Quách Noãn thì lại khác, chỉ cần ngươi tiếp xúc với Quách Noãn một thời gian đủ dài sẽ nhận ra, ngươi đã lệ thuộc vào hắn từ lúc nào không hay biết.
Quách Noãn quá thông minh, bất cứ một khó khăn vào tay hắn đều biến thành đơn giản hơn bao giờ hết.
“Ngựa đi đường dài mới biết ngựa hay, thua một cục chưa phải là cả ván thất bại, hiện tại phương pháp giải quyết ? Đơn giản, ngươi hãy làm thứ mà chính ngươi giỏi nhất” Quách Noãn mỉm cười.
“Ý ngươi là ? Ha ha, ta hiểu, ta hiểu” Nghiêu Long vỗ ngực cười to, hai chân như hai cột nhà cứng rắn nhảy từ trên Thành Phủ Chủ rơi xuống dưới mặt đất.
“A” Dân chúng biểu tình phút chốc bị biến cố dọa phát nổ, chỉ thấy một tên mặc giáp sắt đồ sộ từ giữa cái hố đất bước ra.
“Dân chúng Thành Ngọc Giản nghe đây, ta là Liêm Trịnh Tướng Quân, một trong Cửu Hỏa Long Nghiêu Long, hiện tại an toàn của các ngươi được ta bảo đảm” Nghiêu Long rống to, khí thế hạo hạo đãng đãng truyền khắp Thành Ngọc Giản.
Lửa đỏ phừng phực đốt cháy, hàng loạt ngọn đuốc trong tay dân chúng cộng hưởng, như là thần dân bái kiến Đế Vương.
“Cửu Hỏa Long một trong, Triệu Nguyên Hỏa” Triệu Nguyên Hỏa Hỏa Linh Dực mở rộng, cánh lửa bao trùm một khoảng trời lớn.
“Thần nhân, thần nhân, có thần nhân đến cứu chúng ta” Dân chúng bắt đầu cúi xuống quỳ bái, nhập tâm cầu khẩn.
“Đây chính là tầng thấp nhất, cuộc sống của phàm nhân đây sao ? Chỉ bằng ta một tên Võ Thể Cảnh đã khiến bọn hắn xưng hô thần nhân, nếu đó là một tên Quy Nhất võ giả, không biết bọn hắn còn tới mức nào, đáng thương” Triệu Nguyên Hỏa suy nghĩ.
Rầm rầm rầm !
Tế Lôi như là kinh lôi phát nổ, chấn động đầu óc đám người ong ong, bọn nó có một loại cảm giác, đầu óc như bị búa lớn gõ.
“Đáng sợ, thật đáng sợ”
“Ta không muốn chết tại nơi đây”
Tả Điền cho người kích nổ Tế Lôi, đồng thời một bên để ý tới tình hình của đám người Nghiêu Long, tâm tình bỗng nhiên e dè, khí thế đối phương thật mạnh, không thua kém gì nó cả.
“Các ngươi mau chóng bày trận, Chuyển Luân Vô Hỏa Trận, bao trùm cả một tòa thành này cho ta” Tả Điền quát.

“Nghe rõ” Đám người mặc áo choàng đen giống nhau, che kín mặt mũi, thoạt nhìn không nhận ra chính xác ai là ai.
Bọn nó hóa thành bóng đen di chuyển cực tốc bao quanh Thành Ngọc Giản, Nghiêu Long trong lòng máy động, rống một tiếng tức giận, từ vị trí nguyên lai nổ một cái hố nhỏ, cả người như máy bay phản lực phóng tới một tên Tiên Môn.
“Không xong, hắn phát hiện ra ta” Tên đạo sĩ Tiên Môn đó bị Nghiêu Long khí thế hung thần ác sát tập kích có chút bối rối, cổ tay khẽ đảo, một thanh phi kiếm lăng không xuất hiện, phi kiếm đón đỡ trường đao.
Đủ ác !
Đạo sĩ phun một ngụm máu tươi, bị trường đao mãnh lực quất bay, không biết là cả người đụng nát bao chướng ngại vật, chỉ thấy trên vai đau xót.
“Một mình ta ở đây đủ để tọa trấn, các ngươi mau chóng đi tới tù lao hỗ trợ” Nghiêu Long lớn tiếng nói.
“Được” Triệu Nguyên Hỏa gật đầu, không còn quan tâm tới bên ngoài, Hỏa Linh Dực kéo thành vệt lửa xẹt ngang không trung, lửa đỏ nóng rực như một viên pháo hoa giữa không trung.
“Yếu đuối” Nghiêu Long khinh thường, nhấc trường đao phóng tới đạo sĩ, không giết được không thôi.
Đạo sĩ cắn lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, Linh Lực toàn thân bỗng chốc hóa thành vô tận dồi dào, phi kiếm đỡ người, hai tay bóp khẩu quyết, phi kiếm hóa thành tàn ảnh màu bạc phản công.
Nghiêu Long cơ bắp căng cứng, đao mang thô to đánh bay phi kiếm, bất quá phi kiếm không phải đơn giản bị đánh bại, chỉ thấy phi kiếm rơi xuống đất, bất ngờ đảo hướng sau lưng chém tới cổ Nghiêu Long.
“Chết” Đạo sĩ trừng mắt, Linh Lực càng thêm ra sức, phi kiếm bổ vào cổ Nghiêu Long.
Keng !
Âm thanh kim loại va chạm vang lên, tia lửa đỏ bắn tung tóe, sau cổ Nghiêu Long trôi nổi một tầng áo giáp chân nguyên, Nghiêu Long nhếch miệng, Hỏa Chân Nguyên bùng nổ, lửa đỏ bám trên mặt đất kéo dài tới nơi đạo sĩ.
“Binh sĩ theo ta, giết chết bọn hắn” Nghiêu Long vung tay hô to, phía sau bộ binh hùng hùng hổ hổ, rầm rộ rung chuyển mặt đất tiến tới.
Như là Hổ Lang Chi Sư quân đoàn, dũng mãnh thiện chiến, nhưng kẻ dẫn đầu không phải là một con Hổ, mà là Hỏa Long.
“Mẹ nó, chúng ta chỉ có hai mươi người, không đủ đối phó với đám người bọn hắn, nếu có đám Vô Gian Tiên Môn trợ giúp, không phải cực nhọc như hiện tại” Tả Điền mắng chửi.
“Cầm cự một lúc, ta sắp bày trận hoàn thành” Tả Điền nhanh chóng nói.
Hưu hưu hưu
Phi kiếm đếm thành sa số chặt đứt đường đi của bộ binh, nhưng bộ binh số lượng quá nhiều, thiện chiến không sợ chết, phút chốc toàn bộ phi kiếm không thể tiếp tục gây khó dễ.
“Hoàn thành, Truyền Tống Trận được thiết lập” Tả Điền mừng rỡ hô to, bàn tay nó mau chóng lắp đặt bốn viên Linh Thạch bên trên bốn hướng Linh Trận.
Nhanh chóng tia sáng bắt đầu phát động, liên tục các tia sáng đứt đoạn nhau phát ra, phút chốc chỉ thấy bên trong màn sáng hiện lên các bóng người màu đen xuất hiện.
“Là Truyền Tống Trận bí truyền của Tiên Môn” Quách Noãn nhận ra lai lịch, nhíu mày nói.
Nói như vậy, chỉ cần bên kia đầu Truyền Tống Trận, chỉ cần năng lượng của Linh Thạch còn đủ, thì sẽ không thiếu viện quân từ bên kia tới trợ giúp.
“Không, Truyền Tống Trận của đối phương là lâm thời bày bố, số người được truyền tống tới chỉ không quá một trăm” Quách Noãn suy nghĩ.

“Không sai, chính là Truyền Tống Trận, ngươi vẫn là như xưa tài trí hơn người, Quách Noãn tiên sinh” Tiếng nói từ sau lưng truyền tới, Mã Hậu cởi bỏ áo choàng đen, giọng nói thân thuộc, như là trước đây đã từng quen biết.
“Mã Hậu Tướng Quân, không nghĩ tới lại là ngươi, bảo như thế nào ta có cảm giác mưu kế này rất quen thuộc, hóa ra chính là của ngươi, hoặc không, phải là của ngươi và Kinh Trập” Quách Noãn lắc đầu nói.
“Thật xấu hổ, để cho Quách Noãn tiên sinh một lời đoán ra tất cả, nhưng không biết, liệu tiên sinh có đoán ra đích thân ta sẽ tới gặp ngươi” Mã Hậu mỉm cười, khí thế của một tên Tướng Quân giết địch hàng vạn trên sa trường hiển hiện.
Quách Noãn tóc mai bị khí thế thổi bay, trước mặt nó lúc này không phải là một kẻ mỉm cười đơn giản như thế, mà là một tên Tướng Quân đang cưỡi Chiến Mã, tay cầm Phương Thiên Họa Kích chỉ thẳng kẻ địch.
Trí giả bày mưu tính kế, là thần nhân trên sa trường.
Tướng là thần sát lục, kẻ gặt hái vô số sinh mạng.
Tướng mạnh, nhưng chưa chắc giết được trí giả đối phương, nhưng trí giả thì ngược lại.
Bất quá nếu đặt hai tên này trên cùng một chỗ, trí giả không cách nào đối địch trực diện.
“Mã Hậu Tướng Quân, ngày xưa trên chiến trường, ta đại diện cho Liêm Trịnh, không đếm hết số lần đụng độ với ngươi và Kinh Trập trên chiến trường, Kinh Trập tài trí, ngươi dũng mãnh, chúng ta bất phân thắng bại, chưa một lần thoát được kết quả đó” Quách Noãn mí mắt bình tĩnh nhìn Mã Hậu nói, không có một tia kinh sợ.
“Nhưng lần này sẽ khác, ta sẽ thay mặt Kinh Trập đại nhân chấm dứt cuộc chiến vô hồi kết của chúng ta, kết thúc rồi Quách Noãn, ngươi từ bỏ chiến trường, ngươi bỏ mặt chiến hữu của mình, ngươi không quan tâm tới chiến sự, mặc cho Vương Thượng tức giận, ngươi một lòng muốn cáo lui trở về vòng tay mỹ nhân, lập nên một chỗ đào tiên thế ngoại, gọi là cái gì Quách Trúc Lâm” Mã Hậu lạnh lùng nói, Phương Thiên Họa Kích chỉ thẳng.
“Ngươi không biết Quách Trúc Lâm có ý nghĩ như thế nào với ta” Quách Noãn cười nhạt.
“Quản cái gì Quách Trúc Lâm của ngươi, hiện tại cuộc chiến của ngươi và Đại Lê, đến đây nên chấm dứt” Dứt lời, Mã Hậu nắm Phương Thiên Họa Kích, Kim hệ chân khí sắc bén bổ tới Quách Noãn.
Phương Thiên Họa Kích to hơn đầu người, mặt kích che đậy khuôn mặt Quách Noãn.
Bỗng Phương Thiên Họa Kích ngang nhiên bổ nửa người Quách Noãn, thân thể Quách Noãn hóa thành làn khói trắng tan rã.
“Là hư ảo” Mã Hậu kinh nghi.
“Ngươi không biết gì về Quách Trúc Lâm cả” Quách Noãn từ hư vô hiện ra, bình tĩnh nói.
“Ngươi cũng không biết gì về ta, mười năm qua, ta không chỉ một chỗ ngồi chơi như các ngươi suy nghĩ”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.