Vô Địch Hắc Thương

Chương 237: Lôi Điện Thần Thương




Diệp Sảng đấm ngực dậm chân, thiếu nước khóc tu tu. Tinh Tinh lại móc ra hai thứ cổ quái. Ngay cả Soái Suất Ngưu cũng nhíu mày: “Đây chỉ là hai cái linh kiện thôi!”
“Đúng vậy!” – Tinh Tinh đắc ý nhìn Diệp Sảng.
Diệp Sảng rất nhanh cũng biết cô cười gian cái gì bởi hắn biết hai linh kiện trong tay Soái Suất Ngưu chính là thứ rất trọng yếu với hắn: linh kiện của Sa Mạc Chi Thuẫn! Không ngờ Tinh Tinh cô nương tìm được hai kiện liền, theo thứ tự là thương cơ và kính ngắm. Đây là thứ mà Sa Mạc Chi Thuẫn không thể thiếu.
“Thanh Tuyết ới Thanh Tuyết!” – Diệp Sảng đột nhiên kêu lên như điên.
Thanh Tuyết hiểu ý, đem tổ hợp súng được lưu giữ ở công ty Thành Tín ra, lắp hai linh kiện kia lên. Rốt cục cây súng này cũng hiện ra chân diện mục. Tạo hình của khẩu súng này rất lạ, vừa giống súng tự động vừa giống súng trường đột kích, dường như là tổ hợp hai loại với nhau.
Sa Mạc Chi Thuẫn (cấp xa hoa).
Yêu cầu cấp bậc: 35.
Yêu cầu chức nghiệp: thương thủ.
Tầm bắn: 200m.
Sức giật: 9%.
Đạn dung: 35.
Thuộc tính: thiếu thiết bị phụ trợ.
Diệp Sảng trợn trừng hai mắt. Sức giật của khẩu súng này… mẹ nó chỉ có 9%. Quá đáng sợ! Quá đáng sợ rồi! So với sức giật của MP5 cơ hồ như là loại súng không có sức giật a! Thanh Tuyết chậm rãi giải thích: “ACOG là Advanced Combat Optical Gunsight. Kính ngắm ACOG là sản phẩm của cuộc cách mạng kĩ thuật vĩ đại trong lịch sử…”
Diệp Sảng tò mò: “Rồi sao?”
Yến Vân bỗng nhiên tiếp lời: “Loại kính này là hợp thể của viễn kính và quang kính, vừa có công năng phóng đại lại vừa có công năng giúp hai mắt nhanh chóng tìm được mục tiêu. Nói đơn giản là khi ông đang ôm vũ khí chạy nhanh thì bội số của kính là 1, nếu ông đang đi bộ thong thả là 2, lúc hoàn toàn đứng yên là 4. Nó có thể tự động biến hóa tùy thời và tuy tầm mắt của ông. Đây là kính ngắm siêu việt.”
Diệp Sảng ngạc nhiên: “Đây là kĩ thuật tiên tiến gì vậy?”
Yến Vân: “Đây không phải là trang bị khoa học kĩ thuật gì cả. Đây là tính năng cưỡng chế não người. Não người chỉ có thể xác định rõ một chi tiết nhất định cho nên khi sử dụng kính ngắm quang học, do tiêu cự bất đồng nên não của ông chỉ có thể thay đổi chức năng của mắt: một mắt quan sát, mắt kia vì cự li tiêu cự bất đồng mà bị cưỡng chế thất tiêu.”
Diệp Sảng mờ mịt: “Không hiểu!”
“Đương nhiên ông không hiểu!” – Yến Vân cười – “Tôi nói thế này cho dễ hiểu nhé. Ông ngắm bằng mắt trái thì mắt phải nhất định phải nhắm lại và ngược lại, ông ngắm bằng mắt phải thì mắt trái cũng nhất định phải nhắm lại.”
Diệp Sảng chần chờ nói: “Nghĩa là khi ngắm bắn bằng kính này thì có thể mở cả hai mắt mà không cần nhắm một mắt lại!”
“Rất chính xác!” – Yến Vân vỗ tay – “Công năng của kính ngắm này là giúp đại não có thể nhanh chóng lấy được hình ảnh sau đó tiến hành thay đổi tổ hợp. Ngay lúc hai mắt ông phát hiện ra địch nhân thì ông có thể chính xác khống chế được vị trí mục tiêu và nhanh chóng bắn. Kính ngắm còn có thể tự động phóng đại hoặc thu nhỏ hình ảnh kẻ địch. Tất cả đều tiến hành cùng lúc. Không giống như kính ngắm truyền thống chỉ có công năng phóng đại. Nó không cần ông phải nhắm mắt nhưng lại giúp ông có thể phản ứng và xác định mục tiêu thật nhanh!”
“Yahooooooo!!!” – Diệp Sảng rung động – “Khoa học kĩ thuật vô địch a!”
Thanh Tuyết cười nói: “Thực ra đây không phải là khoa học kĩ thuật gì cả. Nó chỉ là một thiết kế thông minh, đơn giản mà thực dụng. Ngoài ra nó rất kiên cố, không thấm nước, phòng lạnh, không bị ăn mòn, khi dã chiến ở vùng nước không cần cố kị mà cứ lặn sâu dưới nước, nó có thể chịu được các loại áp lực cùng trùng kích. Đồng thời nó có thể bảo trì độ chính xác bất biến, tự động điều tiết nguồn sáng, còn có hệ thống tự động tạo ánh sáng khi sử dụng vào ban đêm. Cho đến nay ACOG vẫn được quân đội Mĩ sử dụng. Trong giới kính ngắm nó được gọi là “u linh”!”
Diệp Sảng nói không nên lời. Hắn đã cảm nhận được sự cường đại của súng này. Một cái kính ngắm nho nhỏ đã chứa đựng nhiều kiến thức uyên thâm như vậy, có thể tưởng tượng ra khi khẩu súng này hoàn thành nó có thể trâu bò đến mức nào a! Nhưng bây giờ vẫn còn thiếu một thiết bị phụ trợ cuối cùng.
“Súng cũng đã thành hình, còn thiếu thiết bị gì a?” – Loại cảm giác này khiến Diệp Sảng vô cùng khó chịu.
Thanh Tuyết: “Xin lỗi, tôi cũng không biết là thứ gì. Nhưng tôi sẽ giúp ngài để ý.”
Yến Vân: “Đúng vậy. Thứ này cũng thật kì quái. Cái gì cũng đủ rồi, có thiếu cái gì đâu? Súng này tinh vi như vậy, một chút cũng không giống loại có thể… (*). Cũng quái thật!”
(*) xin lỗi, chỗ này Mị chẳng hiểu gì.
Ba người họ ở một chỗ hưng trí bừng bừng thảo luận. Tinh Tinh sớm đã không nhịn được: “Mọi người cứ bình tĩnh thảo luận, tôi còn có việc phải đi trước. Mọi người chơi vui vẻ!”
Diệp Sảng luống cuống, giữ chặt lấy tay cô năng: “Hì hì!”
Tinh Tinh bất mãn: “Hì hì cái gì?”
“Hì hì!”
Tinh Tinh nóng nảy: “Đừng kéo ta! Ta đi đây!”
Diệp Sảng ngoan ngoãn rút Giáng Lôi ra. Lúc này Tinh Tinh mới cười: “Vậy mới được chứ!”
Nhưng đôi giày Bạch Vân lại bị Yến Vân cướp lấy: “Diệp tử, ông lấy linh kiện, tôi lấy giày. Vậy công bằng chứ?”
Diệp Sảng gian nan nuốt một ngụm nước miếng, không tình nguyện ói ra hai chữ: “Công bằng…”
Yến Vân lập tức thay giày, bàn chân phát ra từng đợt bạch sắc quang hoa. Diệp Sảng buồn bực, hận chính mình. Sao mà mình không thể cái gì cũng chiếm hết? Liều chết rồi xui xẻo, thật vất vả mới có được linh kiện, kết quả là đến súng cũng không dùng được. Đờ phắc.
Tinh Tinh lấy được cây cung ước mơ. Yến Vân cũng đã có được giày tốt. Hai người ở một bên rạo rực khoe khoang.
Bây giờ chỉ còn lại hộp súng cuối cùng. Soái Suất Ngưu lập tức nhiệt huyết tán loạn toàn thân: “Ôi trời ơi… Xem này xem này… Là vũ khí cấp truyền thuyết!!! Các người… Xin hỏi các người là cao thủ của hội nào?”
“Bớt xàm ngôn đi, giám định nhanh lên!” – Diệp Sảng bất mãn.
Soái Suất Ngưu không dám chậm trễ, dùng ống giám định quét xạ ròng rã hơn một phút đồng hồ. Ngay lúc giám định xong, toàn bộ hộp súng rực rỡ hẳn lên, toàn thân tản mát ra một vầng hào quang màu bạc chói mắt. Thậm chí mỗi người đang có mặt ở phòng giám định đều sáng một tầng hào quang.
“Phiền Thanh Tuyết nhìn xem!” – Soái Suất Ngưu nói.
“Tốt không?” – Diệp Sảng nghe thấy khẩu khí của hắn cũng cảm thấy súng này là đồ tốt trong cấp truyền thuyết a. Cho dù là súng lục cấp truyền thuyết cấp hồng tinh thì uy lực cũng không dưới súng ngắm được. Diệp Sảng lại bắt đầu chờ mong.
Chỉ thấy trên hộp có in 3 kí tự LLC. Diệp Sảng vội hỏi: “Nghĩa là gì? Là sản phẩm của công ty nào?”
Thanh Tuyết giật mình: “Không thể tin được!”
Cô không nói tiếp mà hít sâu một hơi, đặt hai tay lên hộp súng. Xem biểu tình của cô, phỏng chừng là nội tâm còn kích động hơn cả Diệp Sảng. Trong chiếc hộp này nhất định là bảo vật, tốt nhất hãy là một khẩu súng máy siêu cấp vô địch đi.
“Két..”
Hộp được mở ra. Bên trong là một đống linh kiện bằng kim loại nằm loạn thất bát tao. Thanh Tuyết hết sức chuyên chú lắp ráp linh kiện lại với nhau. Đám Diệp Sảng cũng nhìn không rời mắt. Hồi lâu sau, một khẩu súng màu bạc có tạo hình uy vũ xuất hiện.
“Đây là súng gì?” – Người hỏi là Yến Vân. Ngay cả hắn cũng không biết, có thể thấy súng này rất đặc biết.
Thân súng tựa như một khẩu bắn tỉa tiêu chuẩn. Ống súng và thương cơ được hợp thành một thể. Từ giữa thân tà tà kéo dài xuống là một đoạn tay cầm màu đỏ tươi. Màu đỏ tiên diễm cùng màu bạc tràn đầy hơi thở của khoa học kĩ thuật tạo thành hai thể đối lập, thấy thế nào cũng không hòa hợp với nhau. Không nhìn tay cầm, chỉ nhìn đơn giản thương cơ thôi, nó tựa như một cái cái đạn đạo tuần tra. 
Thanh Tuyết đang trầm mặc bỗng nhiên nói: “Ở thế giới thực, trong một cuộc triển lãm súng từng có một nhà thiết kế của một công ty đưa ra một bản thiết kế vô cùng cổ quái mà cũng to gan. Nếu một khẩu súng lục có thể bắn đạn với đường kính lớn thì sẽ thế nào?”
Yến Vân sờ sờ bao súng trên đai lưng mình: “Không phải là Desert Eagle à?”
Diệp Sảng ngạc nhiên: “Đây là súng lục á?”
Thanh Tuyết cầm khẩu súng khoa chân múa tay hai cái: “Không sai! Đây là một khẩu súng lục. Chính xác mà nói thì gần như nó không được gọi là súng mà là một khẩu pháo!”
Tim Diệp Sảng trật một nhịp. Tinh Tinh cùng Lôi Lôi cũng lẳng lặng nghe ngóng.
Thanh Tuyết tiếp tục: “Nhưng bản thiết kế của khẩu súng này cũng chỉ được xuất hiện trong cuộc triển lãm đó, sau này căn bản không thể sản xuất. Ngay cả nhà thiết kế kia cũng không biết đã chạy đi đâu. Bởi vì ở hiện thực, súng này là hoa đẹp mà không có thật nên có rất nhiều người thấy hứng thú với nó, nhưng chân chính có được lại không có mấy người.”
Diệp Sảng kinh ngạc: “Cô nói là súng này chỉ có trong bản vẽ thiết kế? Trên thực tế nó không tồn tại? Sau đó lại được xuất hiện trong game?”
Thanh Tuyết: “Đây là một khẩu súng lục bắn đạn 50BMG. 50BMG là loại đạn chống các phương tiện chiến tranh tiêu chuẩn của khối NATO, 12.7x99mm NATO. Bởi vậy phải dựa vào nòng súng chế lui khí có hiệu suất cao cùng với thương thủ có thuộc tính lực lượng cường đại. Bởi vì đạn rất to nên cũng chỉ có thể bắn một phát sau đó lại lắp đạn mới. Nhiều loại đạn không thể địch nổi. Động năng cường đại của nó có thể phá hủy bất cứ một vật cản nào. Tên của nó là Thunder…” – Cô dừng lại một chút, sau đó mới chậm rãi phun ra 6 chữ - “Danh hiệu Lôi Điện Thần Thương.”
Lần này động tác của Yến Vân không nhanh bằng Diệp Sảng. Diệp Sảng giật lấy cái thứ đại gia hỏa này ôm trong tay ngắm nghía. Yến Vân cũng bu lại. Sau đó hai người đồng thời kêu to lên: “OAAAA….”
Cái này sao có thể gọi là súng được? Phải gọi là một khẩu pháo a!
Thunder (cấp truyền thuyết).
Yêu cầu cấp bậc: 30.
Yêu cầu chức nghiệp: thương thủ nhị giai trở lên.
Yêu cầu lực lượng: 150.
Nhìn các điều kiện sử dụng, nếu anh ném nó đi, người khác nhặt được phỏng chừng cũng không có mấy người dùng được.
Diệp Sảng cười ha ha: “Ông có 30 cấp không?”
Yến Vân: “Không có!”
Diệp Sảng đểu cáng nháy mắt: “Ông có nhị giai không?”
Yến Vân vẫn cứ chính trực: “Không có!”
Diệp Sảng bỉ ổi bức cung: “Ông có 150 điểm lực lượng không?”
Yến Vân cắn răng nói: “Không có!”
[cắn răng làm gì, ca cứ trực tiếp đè em nó ra mà rape xem em nó còn lên mặt được không. Haz, nhưng thôi ca ạ, không nên manh động không em nó chạy mất. Ca cứ nuôi em nó béo mập tẹo nữa, nhường em nó một chút rồi ca đi luyện tập trở thành con công vua ca ạ. Cách mạng còn dài!]
Diệp Sảng sung sướng: “Vậy ông nói tôi dùng súng này có công bằng không?”
Yến Vân cũng gian nan nuốt một ngụm nước miếng, không tình nguyện ói ra hai chữ: “Công bằng…”
[khửa khửa, đảo chính]
“Oa ha ha ha ha!” – Diệp Sảng ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, cười đến là càn rỡ. Tinh Tinh tức giận nói: “Không phải chỉ là một khẩu súng lục cấp truyền thuyết thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người? Để tỷ tỷ nhìn xem nào!”
Cô vừa nói vừa vươn đầu tới, sau đó trực tiếp bị thuộc tính của nó làm cho hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.