Vô Địch Hắc Thương

Chương 156: Dũng mãnh bất e tử




Trên đại lộ phía tây, 12 cỗ xe jeep lắc lư. Mao Đại Cô, Quan Nhị Tỷ, Trương Tam Xảo, Hà Tứ muội, bốn trọng giáp chiến sĩ cầm khảm đao trên tay, đứng rất trang nghiêm đón gió trên xe. Nhất là Mao Đại Cô, gần đây trông cũng khác trước, một thân áo giáp da báo uy phong lẫm liệt, tay nắm Thanh Long Yển Nguyệt đao. Tạo hình thế này muốn có bao nhiêu tiêu sái liền có bấy nhiêu.
Nhìn qua tưởng rằng mĩ nhân phương xa nào, hóa ra lại là bốn boss “sửu nhân” của Hồng Nữ Bang. Nhưng mà thực sự khí thế rất mạnh, nhìn xa tựa như Quan Vân Trường (*) vậy.
(*): chính là Quan Vũ đó.
Hiện tại Mao Đại Cô rất là hăng hái. Nhớ năm đó lúc cô cùng Diệp Sảng, vẫn còn là một cô thôn nữ dùng xẻng đi đánh chó. Đến hôm nay nhân số công hội Hồng Nữ Bang đã tính bằng trăm. Tuy vẫn không thể đánh đồng cùng với đại bang phái ở các thành phố lớn, nhưng mà ở khu thảo nguyên phía tây này, Triều Nhân Bang ngày trước mạnh cỡ nào giờ cũng phải nể mặt mũi các cô.
“Lũ đàn bà Lạc Hoa Lưu Thủy cũng quá kiêu ngạo, cư nhiên đến địa bàn chúng ta nháo sự! Muốn chết hả!” – Mao Đại Cô phẫn nộ vô cùng, quay đầu lại nói – “Các tỷ muội, huynh đệ, đánh xong trận hôm nay mỗi người được 10 nguyên phí lao lực!”
Đám trên xe jeep phía sau toàn là dạng không đứng đắn gì, cũng chẳng ra dáng game thủ gì cả, phỏng chừng toàn tầm tầm level 15 dùng trang bị cùi. Nói thật, người ta thì dùng “tốc hành vận binh”, còn mình dùng xe jeep, xem từ cách phối trí hậu cần cũng thấy Hồng Nữ Bang cũng không mạnh hơn trước nhiều lắm. Vì thế Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông căn bản không để nhóm lão nhân già yếu Mao Đại Cô vào mắt.
Song phương dừng xe ở ngã ba đường, sau đó hai bên tổng cộng chừng trăm nhân mã xếp theo thế hình quạt mà giằng co. Mao Đại Cô rẽ đám người, tiến lên:
“Xin hỏi vị nào là “gia chủ”? Ta có chuyện muốn nói! Ta là lão đại Hồng Nữ Bang!”
Cô ả cũng xem phim kiếm hiệp hẳn là nhiều, học người ta ăn to nói lớn. Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông lập tức bước ra, lạnh lùng nói:
“Muốn nói cái gì?”
Mao Đại Cô từ trước tới nay rất chính trực, thanh thanh khí khí nói: “Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám. Hồng Nữ Bang chúng ta vừa rồi ở khu mỏ đào quáng số 3, theo lí thuyết cũng là tới trước. Lạc Hoa Lưu Thủy các ngươi không đi chiếm khu khác, lại đến thanh tràng chúng ta. Tốt, các ngươi cũng thực chính trực!”
May là Diệp Sảng không nghe thấy họ đối thoại được, chứ nếu nghe thấy được chắc phỏng chừng Diệp Sảng sẽ muốn đem Mao Đại Cô mắng một trận. Cùng đám đầu heo nói đạo lí cái gì? Chính trực? Chính cái lông!
Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông nghe cũng thấy lạ, thôn cô này rốt cục là muốn nói cái gì?
Mao Đại Cô lang thanh (*) nói: “Hiện tại các ngươi có ba phương án, tùy các ngươi chọn. Một, rời khỏi khu mỏ đào quáng số 3, còn muốn đi các khu khác thì không quản. Hai, đánh nhau. Ba, gọi lão đại một mình nói chuyện với ta!”
(*) chắc là giọng giống đàn ông chăng?
Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông thiếu chút nữa tức điên lên. Đã gặp qua giả tạo, cũng chưa thấy giả tạo tới bậc này.
Thiếu Gia Túm Túm thấy đại quân bên mình cũng đã tới đây, nên không còn sợ hãi, bắt đầu ra oai: “MB, các ngươi là cái hạng gì mà muốn nói chuyện với lão đại chúng ta? Cút mẹ ngươi đi!”
Tam Xảo sớm đã mang một bụng hỏa vẫn nhẫn nhịn: “Chớ chọc ta tiểu hài tử!”
Tính khi Tứ Muội vẫn luôn nóng nảy: “Lão nương chém chết ngươi!”
Song phương đều là bang phái nữ chiếm số đông. Hồng Nữ Bang bên này, nữ game thủ đa số đều xuất thân từ Nguyệt Lượng Thôn, mặc kệ đánh thắng hay thua, trước cứ chửi người đến chó xối máu đầu. Còn Lạc Hoa Lưu Thủy cơ bản đều từ thành phố lớn Thải Hồng Thành, vẫn rất chú ý vấn đề lễ tiết. Vì thế Tứ Muội vừa dứt lời, nhân chúng Hồng Nữ Bang bắt đầu chửi um lên, đã vậy lại toàn là nữ. Mà nghe ra có rất nhiều những câu “văn hóa” ví như “f*ck your mother” hay “c* nhỏ mắt trố”, hơn nữa thanh âm nháy mắt vang lên rào rào như mưa rơi nặng hạt, không khác gì gà bay chó sủa.
Đám người Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông nào có từng gặp qua tình huống này. Vô số tiếng chửi ồn ào thiếu chút nữa khiến Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông ngất luôn, hai bên tai cứ ông ông xông thẳng lên não.
Thiếu Gia Túm Túm còn tưởng rằng mình khẩu chiến giỏi, hiện giờ so vs Hồng Nữ Bang liền nhận thấy mình chẳng khác gì “Ban môn lộng phủ”.
“Tao giết chúng màyyy!!!” – Thiếu Gia Túm Túm nổi trận lôi đình, rút khảm đao ra. Đúng lúc này, đầu hắn đột nhiên nổ tung thành một đám huyết hoa. Biến cố bất thình lình khiến mọi người lập tức há to miệng, tất cả đột nhiên đình chỉ công tác mắng chửi.
Lục thương trị số: “-1350”
Thiếu Gia Túm Túm vẫn chưa đứng lên được. Viên đạn này vô cùng ác độc xuyên thấu qua trán hắn, trực tiếp đánh cho trán hắn huyết nhục mơ hồ. Hiển nhiên là miểu sát.
Một thương này của Diệp Sảng chính là thương pháp chính cống căn cứ vào việc Lôi Lôi chỉ đạo tham số vừa rồi. Thực ra là Diệp Sảng tận lực muốn bắn vào cái miệng thúi kia, cơ mà vẫn là có chút điểm sai lệch nên kết quả là biến thành nổ tan đầu.
Nghe thấy tiếng súng truyền đến từ triền núi phía xa xa, Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông vừa nghe thấy thương âm đặc biệt liền lập tức ý thực được đối phương là một sniper. Cô ả còn chưa kịp phản ứng, Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Mao Đại Cô “bá” một cái đã chém tới. Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông căn bản không kịp trốn, trong lúc nguy cấp chấn động toàn thân thì “đinh” một tiếng, Thanh Long Yển Nguyệt Đao liền chém vào một tầng lam quang nhàn nhạt, đã vậy màng lam quang còn ẩn ẩn chấm bông tuyết lốm đốm. Đây chính là một loại thuẫn khuếch trương của thủy hệ - Cô Băng Thuẫn, là một loại thuẫn có khả năng phòng ngự đặc hiệu với công kích vật lí.
Mao Đại Cô cỡ nào tiêu sái, không kinh hãi cũng không rối loạn, “bá bá bá” lại vung đại đao. Cô ả có thể dùng vũ khí loại này, chứng tỏ có lực lượng rất cao. Lưỡi đao giống như cục gạch (!? So sánh thiệt hay (-_-||)) chém vào băng thuẫn. Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông liền cảm thấy áp lực tăng mạnh. Một đao của Mao Đại Cô khiến cho mana giảm xuống một lượng lớn, may là Diễm Vô Song vung đao tiếp Mao Đại Cô một chiêu.
Giờ khắc này song phương tất cả đều không tiếp tục đứng yên. Cả hai như đầu đại sóng đụng mạnh vào nhau, nổ tung. Dù vậy cũng không tính là tình hình hỗn loạn, mà là loạn ở chỗ Lạc Hoa Lưu Thủy luôn quen tác oai tác quái nên không kịp thích ứng với một đám “quân dân” đang liều mạng xông lên.
Hồng Nữ Bang đúng là đang liều mạng. Những game thủ này trên cơ bản đều là tân thủ. Thử nghĩ xem, người ở Tân Thủ Thôn là cỡ nào thê thảm, mỗi khi gặp được boss hay thậm chí là quái đầu lĩnh thôi, đa số đều cho là trứng từ trên trời rơi xuống. Thế cho nên luôn có ý niệm “lão tử cũng muốn xông lên”. Vì vậy lấy kinh nghiệm trường kì liều chết như thế liền luyện thành khí thế liều mạng.
Kì thật trong rất nhiều game, có nhiều tiểu công hội như Hồng Nữ Bang giống như quân đội ở hiện thực. Không cần biết ngươi là bộ đội đặc chủng cái quái gì, không cần biết là quân xung phong xung vũ cái gì, không cần biết trang bị xịn hay cùi, chỉ cần biết ngươi mạnh, ngươi dũng cảm ta liền phục, ngươi kém, ngươi nhát gan ta liền khinh. Mao Đại Cô tuy rằng chưa biết tình hình lớn nhỏ thế nào, chỉ biết liều mạng xung phong, không có suy trước tính sau các trường hợp có thể xảy ra. Cô ả chính là có công cao, mau nhiều. Diễm Vô Song chém một đao vào vai cô ả dứt khoát lấy đi 310 điểm thương tổn liền tưởng có thể khiến cô ả trọng thương. Nhưng mà Mao Đại Cô căn bản lại mặc kệ chính mạng mình, cố tình chọi cứng chém một đao qua đó làm sống lưng Diễm Vô Song bắn ra máu tươi tứ lung tung, trực tiếp lấy đi 502 điểm thương tổn, mà lại còn là hoàng thương bạo kích hẳn hoi, thiếu chút nữa đã nhất kích tất sát Diễm Vô Song rồi. Ngay sau đó Mao Đại Cô lại rống to một tiếng, tựa như Quan Vân Trường nhập thể, quay đại đao lại xông lên phía trước.
Những người khác thấy lão đại uy vũ như vậy, tất cả liền lập tức nhiệt huyết tăng lên mãnh liệt, xông lên như ong vỡ tổ lại đánh lại giết, lại rống lại gào, lại khiêu lại náo. Rất rõ ràng, đội Lạc Hoa Lưu Thủy vẫn rất không thích ứng được với loại đội gái trẻ khỏe này. “Đội gái trẻ khỏe” như dụng cụ do thám, xâm nhập vào đội hình Lạc Hoa Lưu Thủy. Trận hình của Lạc Hoa Lưu Thủy nhất thời đại loạn, toàn bộ rút lui phòng thủ.
Tự chuẩn tâm T lặng lẽ quét hình, ngón tay Diệp Sảng đặt trên cò súng rục rịch, đột nhiên mạnh mẽ khẽ bóp.
“Oanh – ba~” – Đồ đao Nazi lại vô tình phún ra thương hỏa, loạt đạn chết chóc lại xuất kích.
“Phốc” một tiếng, một thương này hoàn toàn bắn trúng đùi của một nữ bác sĩ. Bác sĩ kia cũng coi như rất trâu, HP giảm 400 điểm cũng không chết. Tuy nhiên bị trúng đạn rất đau, cô ả liền té xuống mặt đất, sau đó bị vô số “bóng hồng” anh hùng của Hồng Nữ Bang chen chúc che mất, không biết là bị loạn đao chém chết hay bị loạn chân đạp chết. Bất luận thế nào, đã bị quần ẩu như vậy, trừ phi Diêm Vương đuổi đi, thì người đó chắc chắn chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Tiếng ồn của trận cận chiến quá lớn nên hoàn toàn át đi tiếng súng. Trong nhất thời Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông không còn để sniper ở phía triền núi xa xa trong lòng nữa. Lạc Hoa Lưu Thủy lại vẫn không thể thích ứng với “chiến thuật” hỗn loạn của Hồng Nữ Bang. Một lúc sau liền lộ ra hai phân tầng đẳng cấp khác nhau. Hơn mười nguyên tố sư Lạc Hoa Lưu Thủy đều còn có chút trình độ, chẳng những được phân công trọng yếu mà còn đứng ở phía sau xe thồ, thậm chí có hai phong nguyên tố sư còn đu trên dây thang trực thăng phóng kĩ năng. Cánh trực thăng xoay vù vù trên không trung, vòng một vòng lớn tạo thành một đường cong. Trượng trên tay phong nguyên tố sư bắt đầu tụ sáng, hai cái Long Quyển Phong cao hơn 10m quấy lên lượn xuống trong đám người, cây cỏ, tro bụi bị cuốn tung lên trời xanh. Thị giác đám Mao Đại Cô bị quấy nhiễu mạnh.
Theo tình huống này đối với đám chiến sĩ các cô ả có thể cũng có lợi chút. Nhưng mấy nguyên tố sư trên xe thồ hàng bày tường lửa trên diện tích lớn, sau đó phóng cột băng nhọn hoắt. Tầng bảo vệ băng hỏa đem bao vây toàn bộ chiến sĩ của phe mình vào bên trong. Hồng Nữ Bang dù có dũng mãnh cũng không dám đứng bên tường lửa quá lâu. Khoảng nửa phút sau, trên mặt đất đã có hơn 20 thi thể, phần lớn là người Hồng Nữ Bang.
Mao Đại Cô cắn răng nói: “Trước cứ lui xuống!”
Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông cười lạnh: “Muốn chạy? Không có cửa đâu!”
Cô ả vừa dứt lời bỗng tiếng súng “oanh – ba~” lại quanh quẩn tứ phương bát hướng, phía sau liền có người hét thảm một tiếng. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy đã có một thi thể của thủy nguyên tố sư ngã xuống trên xe thồ hàng, chỗ cổ họng huyết nhục mơ hồ.
“Là sniper!” – Diễm Vô Song kêu to lên.
“Ở đâu?” – Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông hỏi Toàn Trí Tiên.
Ánh mắt Toàn Trí Tiên hướng về phía triền núi xa xa. Bản năng trực giác của một thương thủ nói cho cô ả biết ở sườn núi có một thương thủ vô cùng âm hiểm ẩn núp, đôi mắt phía sau kính nhắm nhất định là một đôi mắt phi thường lãnh khốc.
“Oanh – ba~” – Diệp Sảng lại khai hỏa. Được Lôi Lôi chỉ đạo lúc trước, Diệp Sảng cảm thấy thương pháp của mình tăng lên không ít.
Đạn gào thét mà đến. “Ba” một tiếng nổ vang. Trên xe thồ hàng lại có một điện nguyên tố sư bị “nhất thương bạo thủ”, thi thể nằm thẳng tắp ngã xuống tấm thép. Diệp Sảng sảng khoái vô cùng: “Mọe, thương pháp của tiểu ca cuối cùng cũng có ngày như thần!”
Trong lòng đám người Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông dâng lên một trận cảm giác sợ hãi. Ngay cả đối phương ở đâu cũng không thấy, thế mà bên mình đã có mấy người bị bắn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.