Vô Địch Hắc Thương

Chương 135: Mọi chuyện đều có cái giá của nó




Một lần nữa nhắc mọi người khi mang sang web khác thì nhớ ghi nguồn và dịch giả vào nhé! Thanks!
Vẫn nói biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng. Hai game thủ chuyên nghiệp này đều thật có đầu óc, con phi điểu này chỉ là một chiêu thăm dò. Đối với khái niệm của nữ triệu hoán sư mà nói thì Trình Tiếu Phong là không thể trốn. Chỉ là nàng căn bản không thể tưởng được Trình Tiếu Phong lại là một tay súng máu trâu. Bạo lực tay súng nhất giai Trình Tiếu Phong này chắc chắn là chọn gen sinh tồn. Hiện tại hắn 32 cấp mà HP cao tới 750 điểm, thuộc tính cùng với một thân trang bị cơ hồ toàn là đồ thêm máu.
Thực ra cũng không phải hắn sợ chết, chẳng qua là hắn cảm thấy HP cao, lại thêm phòng ngự cho nên lần phóng phi điểu thứ nhất của nữ triệu hoán sư Trình Tiếu Phong căn bản là không né. Kích này thật bình thường như là một con chim nhỏ thôi nha! Quả nhiên phi điểu đánh vào ngực Trình Tiếu Phong chỉ tạo “-110” điểm thương tổn, so với hơn 700 điểm HP thì tính là cái gì?
Nữ triệu hoán sư vừa động thủ, trọng giáp chiến sĩ cũng như tên đã lên dây, không thể không thả ra. Hắn giương tay lên, tiêu thương liền bay tới. Trình Tiếu Phong không dám tiếp tục ngạnh kháng, chiêu này không phải là giả. Hắn cũng đến là thông minh, thực hiện một động tác “chó đói ăn phân” rạp xuống đám cỏ, tiêu thương bay sượt qua trên đầu hắn.
Chiến thuật hai tên tay chân Hoa Tulip loại này vốn là không thể trông cậy có thể ám sát người. Nhưng thời điểm Trình Tiếu Phong gục xuống cỏ đột nhiên đổi lấy ra khẩu súng tự động MP40, hai người này mới chính thức kinh ngạc. Tốc độ đổi súng của tay này cũng quá nhanh đi! Vừa thấy là khẩu tự động đen nhánh, phản ứng đầu tiên của hai người là gục xuống.
“Ba ba ba ba!”
Họng MP40 phun ra một tia hỏa diễm kì lạ. Đây là lần đầu tiên Trình Tiếu Phong sử dụng súng máy, chẳng những độ thuần thục bằng 0, lại thêm chưa thể thích ứng bới đầu pháp súng tự động. Hắn bắn liên tiếp, MP40 lập tức biến thành pháo cao xạ, đạn phi như bay.
Vấn đề chính là lưng nữ triệu hoán sư trúng vài viên đạn. Chi tiết này đám người chơi sinh hoạt không thấy, dư quang trong khóe mắt bọn họ là một đám thương tổn “-90”, “-90”, “-90”, “-90”... Liên tục tạo ra năm cái 90 điểm thương tổn, vừa chưa đột phá tới level 30, lại vừa chưa được nhất giai, không chết mới là lạ.
“Ha ha, thích!” – Trình Tiếu Phong quỳ rạp trên mặt đất cười điên cuồng.
Trọng giáp chiến sĩ vừa nghiêng đầu, Trình Tiếu Phong đã đứng dậy, ghìm súng vọt lên. Một tay súng lại hướng trọng giáp chiến sĩ xung phong công kích, lần này người chơi ở chỗ này xem như được mở rộng tầm mắt.
“Ba ba ba ba!”
MP40 quả nhiên là đại sát khí của Nazi. Trác Mộc trên mặt đất giống như bị cái liềm* quét qua, thương tổn bay lên một mảng lớn.
[*thým nào không biết thì đâm đầu vào gối chết đi]
“-76”, “-76”, “-76”, “-76”, “-76”...
Lại là miểu sát! Trọng giáp chiến sĩ vĩnh viễn không đứng lên nổi.
Hơn ba mươi người chơi sinh hoạt lập tức mộng mị. Không có khả năng! Không có khả năng a! Một tay súng đơn thương độc mã giết chết ba người chơi chiến đấu của phòng làm việc, người này là ai?
Trình Tiếu Phong cười ha ha: “Ta chính là nhất thụ lê hoa áp Hải Đường*. Trở về báo cho phòng làm việc các ngươi gọi ra mấy tên được việc một chút. Ba “bao cỏ” không đã!”
[Trích trong bài thơ “Nhất thụ lê hoa” của Tô Đông Pha. Đọc thêm tại đây: http://huyhoang.thuhoavn.com/tho-van...-to-dong-pha/]
Lũ người kia đều bị chấn trụ, đồng loạt lùi ra sau vài bước, tất cả đều có biểu tình không thể tin được. Đương nhiên là không thể tin được. Trình Tiếu Phong giả thần giả quỷ, nhìn như rất NB [ngưu bức – trâu bò]. Kì thật hắn bắn nhiều phát như vậy nhưng một lần cũng chưa trúng. Tất cả đều là do Diệp Sảng ở trên tán cây bắn lén ra.
Cách làm của Diệp Sảng là dùng chủy thủ M1 đem dịch lạp bình mở ra sau đó bọc lại ống hãm thanh M4. Như vậy khi bắn ra thì đến một điểm hỏa hoa cũng không có. Ở bên cạnh, Tinh Tinh cô nương dùng một cái hộp thu gom xác đạn lại. Trình Tiếu Phong liền ở dưới giả vờ giả vịt, Diệp Sảng ở trên cây vô thanh vô tức loạn thương, ám sát đối phương khiến đối phương không kịp nghĩ. Quả nhiên là vô địch hắc thương!
Thương pháp của Sảng Sảng đã rất tiến bộ, không còn là gà mờ ngày nào. Diệp Sảng giết chết ba tên tay chân, mà lại không bị hồng danh.
Trình Tiếu Phong phải đi bới thi thể, tiếc là lần này nhân phẩm hắn không tốt nên không thu hoạch được gì.
Không tới nửa giờ, hơn ba mươi người chơi sinh hoạt đồng loạt chạy xuống núi. Diệp Sảng theo sơn động nhìn xuống. Thật con mẹ nó v.ãi, lần này có hơn 10 người, chức nhiệp gì cũng có, trên đầu mỗi người đều có năm chữ to: Phòng làm việc hoa tulip.
“Hay rồi! Rốt cục lần này đã chọc giận bọn họ. Thật nhiều người đến!” – Tinh Tinh nói.
An Hi nhảy xuống khỏi cây, lạnh lùng: “Tới cũng tốt. Đang lo không lột được trang bị. Lột được trang bị cũng kiếm được chút tiền.”
Nói xong nàng liếc nhìn Trình Tiếu Phong một cái, sau đó cười quyến rũ. Trình Tiếu Phong nhất thời hồn phi phách tán, ngoan ngoãn móc ra ba khối tinh quáng giao cho An Hi. An Hi không chút khách khí nhận lấy: “Vẫn nên là để người thể hiện. Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Trình Tiếu Phong thấy nhiều người đến như vậy nói không chột dạ chính là nói dối, nhưng Tinh Tinh cô nương cũng nhìn hắn: “Đào Hoa ca ca, đi thôi, ta tin tưởng ngươi!”
Trình Tiếu Phong vốn không có “cứng” được như Diệp Sảng, nhất thời trở nên nhẹ hẫng hai phần, phiêu phiêu đi xuống. Trình Tiếu Phong đi câu dẫn căn bản cũng không có tốc độ. Hắn ở giữa đám nham thạch phía sau sườn núi gào khan vài tiếng, sau đó bắn loạn xuống phía dưới. Người của Hoa Tulip tới lần này quả nhiên không kém. Trong đó có hai tay súng không biết dùng loại súng gì mà đánh cho nham thạch tới mức kim tinh loạn mạo. Trình Tiếu Phong hơi ngây người.
“Ầm ầm” một tiếng nổ vang. Một đạo tia chớp từ trên trời giáng xuống, nham thạch bị phá thành hai nửa. Trình Tiếu Phong cũng không dám giả bộ trâu bò nữa, ngay cả súng cũng không mở, xoay người bỏ chạy. Trên núi này chiếu thẳng xuống dưới cũng hơn 300m. Lần này Diệp Sảng có thừa thời gian chuẩn bị. 98K từ đám nhánh cây dày đặc bắn ra. Chỉ số lay động mỗi giây của tự chuẩn tâm chữ T giảm xuống 5%. Đây là vũ khí có quan hệ với độ gia tăng thuần thục. Găng tay Kim Võng Lang mặc dù không có lực công kích trực tiếp nhưng mà lợi ích nó mang đến còn lớn hơn rất nhiều so với lực công kích trực tiếp.
Trong vòng 15 giây, cột năng lượng liền biến thành màu xanh lục. Độ lay động mỗi giây của tự chuẩn tâm chữ T trên cơ bản là cực kì nhỏ. Vì để theo đuổi sự tuyệt đối bất động trong truyền thuyết nên Diệp Sảng không nóng lòng nổ súng mà kiên nhẫn chờ đợi.
“Đinh” một tiếng, cột năng lượng biến mất, chuẩn tâm hoàn toàn dừng lại. Kính ngắm thẳng hướng đầu của nguyên tố sư hệ điện phóng điện vào Trình Tiếu Phong mà bắn.
“Oanh ba~”

Tiếng súng nổ vang to đến nỗi âm thanh phản hồi vang vọng khắp núi. Nguyên tố sư bị định trụ, một phát súng của Diệp Sảng bạo tạc trên mặt hắn. Mặt nguyên tố sư nổ tung thành một mảng máu tươi. Đối với loại chức nghiệp như hắn thì phàm là 500 điểm công kích thì không thể chịu đựng được. Thi thể lăn lộn trong bụi cỏ, máu tươi đem hoa hoa cỏ cỏ nhuộm thành một mảng lớn màu đỏ.
Ưu thế của súng ngắm cứ luôn lớn như vậy! Viễn trình sát địch!
Người Tulip quả nhiên có đủ giảo hoạt. Vừa thấy khoảng cách xa như vậy liền liệu định trên núi mười phần là có sniper. Một đám người lập tức tản ra, hơn nữa còn gia tăng tốc độ xông lên. Làm như vậy là đúng, bởi vì nếu Diệp Sảng muốn bắn ra phát súng thứ hai mà 100% trúng đối thủ thì ít nhất phải đợi 20 giây.
Nhưng mà bạn học Sảng Sảng lại tiếp tục nhẹ nhàng bắn tới một phát súng nữa. Cột năng lượng không hề biến xanh lục, thời điểm khai hỏa chỉ số lay động cao tới 84%.
“Oanh ba~”
Trọng giáp chiến sĩ dẫn đầu trúng một súng này, trên đầu xuất hiện “-453” điểm thương tổn. Phòng ngự người này cao tới hơn 40 điểm, không chết.
“Ách, gặp phải máu trâu rồi!” – Diệp Sảng thầm kêu không tốt.
Tinh Tinh sớm đã kiềm chế không nổi, hỏa tốc bắn tên. Lần này Dẫn Đường Tiễn không bắn chiến sĩ mà chuyển hướng sang nguyên tố sư mà phi vũ. Khoảng cách song phương càng lúc càng gần, một khi giáp mặt tất khó tránh khỏi kịch chiến...
Tập đoàn Lam Thiên. Phòng giám sát trò chơi.
Lôi Lôi nhìn không dời mắt một màn này. Lần trước trong nhiệm vụ nhóm Hà Kim Ngân may mắn hoàn thành. Còn lần này chính là một toán game thủ chuyên nghiệp, người thật chuyện thật, bằng một nhóm bốn người sợ rằng rất khó chiến thắng.
Diệp Sảng không hề xui, mà người xui xẻo lại là nàng!
Cửa phòng giám sát đột nhiên bị đẩy ra. Lôi Lôi quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Vương tổng?”
Sắc mặt Vương tổng vô cùng khó coi: “Tiểu Lôi, đến phòng làm việc của ta một chuyến.”
Sắc mặt Lôi Lôi trầm xuống, trong lòng lướt qua một bóng ma, nhưng nàng vẫn bước đi.
Không khí trong phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn Lam Thiên vô cùng ngưng trọng. Vương tổng xanh mặt: “Khuya ngày hôm trước, thời gian là 20:30 p.m. Kho tin tức người chơi khu Tịch Tĩnh tại sao có xâm nhập từ bên ngoài?”
Ánh mắt Vương tổng rất lạnh. Lòng Lôi Lôi đang trầm xuống, nàng biết sự tình không cách nào tiếp tục giấu diếm. Vương tổng lạnh lùng nói:
“Hệ thống đầu não thông báo, lần này không phải là do hacker tấn công, mà là do nhân viên trong công ty sử dụng laptop điều khiển từ xa ở ngoài khu vực làm việc, số hiệu 023. Tôi hỏi cô, đây là số hiệu của ai? Là của ai?”
Lôi Lôi trầm mặc không nói. Toàn bộ công ty đều biết 023 là số hiệu của nàng.
“Không chế từ xa không vấn đề gì. Nhưng nếu không có cấp trên phê chuẩn thì tuyệt đối cấm truy cập vào kho tin tức người chơi. Bây giờ tôi muốn cô đưa ra một lời giải thích hợp lí!” – Vương tổng lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.
Lôi Lôi trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói: “Là tôi tìm tòi.”
Vương tổng hơi có chút giật mình nhưng sau đó rất nhanh khôi phục lại bình thường: “Chẳng lẽ cô không biết quy định của công ty?”
“Tôi biết!” – Lôi Lôi có vẻ rất bình tĩnh – “Bạn của tôi nhờ tôi giúp chút chuyện nhỏ mà thôi.”
Mặt Vương tổng tái hết đi: “Chuyện nhỏ mà thôi? Cô nói nghe thật nhẹ nhàng!”
“Chuyện là như vậy! Bạn của tôi là Phương...”
Vương tổng lạnh lùng cắt lời nàng: “Tôi không muốn nghe cô giải thích. Cô có biết sự tình gây ra ầm ĩ lớn thế nào không? Hiện cấp trên muốn tôi làm rõ chuyện. Lần này ai cũng không giúp được cô.”
Lôi Lôi ngơ ngẩn: “Vì sao?”
Vương tổng lạnh lùng nói: “Cô tìm ai tôi không muốn biết, tôi hiện tại chỉ biết tin tức của người đó vì cô mà rất có thể đã bị rò rỉ ra ngoài. Mà không chỉ là tin tức người chơi mà còn cả thân phận thật sự, bởi vì người chơi đăng kí trên diễn đàn cũng sử dụng giấy căn cước liên kết.”
Lôi Lôi vội nói: “Nhưng tuyệt đối đây không phải là buôn bán cơ mật. Bởi vì bạn của tôi chỉ muốn hỏi thăm một người. Tôi có thể cam đoan cô ấy không biết tiến hành buôn bán giao dịch!”
“Cô là lần đầu tiên đến Lam Thiên làm việc sao? Vẫn là ngày đầu tiên làm lập trình viên sao?” – Vương tổng phát hỏa, vỗ bàn rầm một cái – “Cô gây ra một đại họa động trời. Nếu mỗi công ty đều như cô thì có phải cảm thấy tư pháp trong ngành đều là để bài trí cho đẹp hay không?”
Lôi Lôi cúi đầu nhìn mặt bàn, nàng không cam lòng bởi vì nàng tin chắc Diệp Sảng cũng không phải là dạng trâu bò gì. Phương Nhã Văn sẽ càng không lấy tin tức này đi làm mưa làm gió, ít nhất sẽ không tạo thành bất cứ tổn hại nào cho Lam Thiên.
Đây vốn là một việc nhỏ, kế tiếp Vương tổng lại giáng cho nàng một lời cảnh cáo: “Vị này trước mắt còn chưa trách cứ công ty nhưng đã gọi điện thoại hỏi dò, người ta đã hoài nghi lãnh đạo phía trên. Phùng tổng hiện tại muốn tôi giải thích. Cô là do đích thân tôi tiến cử, tôi cũng tin cô không phải là loại người như vậy. Bất quá cô nên biết rõ ràng quy định của công ty. Tự mình đi xuống phòng nhân sự giải quyết đi!”
Toàn thân Lôi Lôi giống như bị ngâm vào một chậu nước lạnh. Nàng đương nhiên không nghĩ sự tình lại nghiêm trọng đến thế, cũng không nghĩ Diệp Sảng lại thông minh như vậy.
Kì thật cũng không phải Diệp Sảng thông minh. Ở trong nhiệm vụ Đệ Tam Đế Chế, Diệp Sảng đã cảm thấy không ổn. Bởi vì lúc ấy thân phận hắn ngoài Yến Vân biết ra thì tuyệt không có khả năng có người khác biết được. Phương Nhã Văn nếu đã có thể biết, trừ bỏ công ty ra thì tuyệt đối không có ai có khả năng. Như vậy cho nên khi nhìn thấy An Hi và Trình Tiếu Phong ở trong game, Diệp Sảng liền gọi tới số điện thoại phục vụ khách hàng, một mình tra hỏi chuyện tình khiến cho đường dây tập đoàn Lam Thiên tuyệt đối nghẽn lại.
Lôi Lôi không tranh cãi thêm. Khi giúp Phương Nhã Văn chính nàng cũng biết sẽ có hậu quả nhưng không nghĩ nó nghiêm trọng như vậy. Thế này sẽ chuẩn bị phải trả giá rất lớn.
“Tôi chỉ hỏi một vấn đề cuối cùng.” – Lôi Lôi không cam lòng nói – “Đối với vị kia công ty định xử lí thế nào?”
Vương tổng phất tay nói: “Công ty tự có sắp xếp. Cô không cần bận tâm.”
Lôi Lôi bất đắc dĩ ra khỏi văn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.