Vô Địch Chiến Thần

Chương 88: Một Đêm Kinh Hoàng





Oành!
Trong một chỗ tường viện xa hoa và mỹ lệ, một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên.
Sau đó, một bên vách tường bỗng dưng đổ sập xuống.
Mà lúc này, một cái bóng đen từ bên trong vách tường bị đánh bay ra ngoài.
Một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, thân hình có chút mập mạp, phía trên cánh môi lưu lại hàm râu cá trê.
Lúc này, sắc mặt của đối phương tỏ ra tái nhợt, trong miệng còn phun ra mấy ngụm máu tươi.
Ánh mắt mang theo mấy phần phẫn bộ, trừng trừng nhìn về phía người thanh niên đang đứng ở phía trước mặt.
"Các người là ai? Vì sao lại tự tiện xông vào nhà của tôi, còn ra tay đánh tôi?"
Lạnh lùng nhìn lấy đối phương, lúc này người đàn ông trẻ tuổi cũng không có lên tiếng đáp lại.
Bước chân của anh chậm rãi đi tới, dừng ở trước mặt của người đàn ông trung niên mập mạp.
Sau đó, trong miệng của anh phát ra âm thanh vô cùng lãnh khốc.
"Đường Lang, sát thủ kim bài số ba của Tinh Vũ Lâu.
Hơn nửa tháng trước, từng tham gia ám sát một thanh viên của đội Hộ Long Vệ, bí mật lấy đi tài liệu liên quan đến căn cứ quốc sư quốc gia.
Hiện tại là ông chủ của nhà máy xây dựng Long Thành, ẩn nấp ở Tân Hải đã hơn mười năm!"
Âm thanh của người đàn ông trẻ tuổi rất đạm mạc, cũng không hề lộ ra một chút tình cảm nào.
Nhưng lúc này, thần sắc của người đàn ông trung niên mập mạp lại có chút khó tin, ánh mắt mang theo mấy phần kinh hoảng, nhìn về phía người trẻ tuổi đang đứng ở trước mặt mình.
Qua một lúc, người này mới kịp phản ứng lại, sau đó liền nhịn không được, phá lên cười to một trận.

"Ha ha ha, anh bạn trẻ, có phải anh bạn đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi không? Cái gì là sát thủ kim bài? Cái gì là Tinh Vũ Lâu? Còn có cả Hộ Long Vệ? Cậu xem đây là phim trường, diễn kịch truyền hình có phải không? Tôi chỉ là một người làm ăn nhỏ, tôi cũng không biết Đường Lang là ai? Nếu như cậu không tin, tôi có thể đem căn cước công dân cho cậu kiểm tra.
Hơn nữa, cậu ngang nhiên xâm nhập vào nhà dân trái bất hợp pháp, chẳng lẽ cậu không sợ tôi tố cáo lên công an hay sao?"
Nhìn thấy đối phương không thừa nhận tội ác của mình, người thanh niên lúc này cũng không nói thêm lời nào.
Anh ta chỉ lạnh lùng, nhìn chằm chằm về phía đối phương.
Nhất thời, nụ cười ở trên mặt của người đàn ông trung niên mập mạp hơi có phần cứng lại.
Sau đó, giống như nghĩ đến thứ gì, ông ta đột nhiên chỉ tay về phía sau lưng của người thanh niên, quát lớn lên.
"Các người muốn làm gì? Mau dừng tay lại cho tôi?"
Nghe được tiếng quát này của ông ta, người đàn ông trẻ tuổi không khỏi xoay đầu nhìn lại.
Mà cũng đúng vào lúc này, thân hình của ông ta cấp tốc lao nhanh tới.
Thế nhưng, mục tiêu của ông ta cũng không phải là hướng về phía người thanh niên xông đến, mà nhắm chuẩn về một chỗ phương hướng ở bên ngoài biệt thự, cấp tốc lao nhanh đi.
Động tác này của ông ta rất nhanh, hơn nữa trong lúc người thanh niên kia không có phòng bị, bằng vào tốc độ của mình người đàn ông trung niên mập mạp tin tưởng là mình sẽ có thời gian kịp thời thoát đi.
Thế nên, lúc này trên khuôn mặt mập mạp của ông ta không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
Chỉ là, mới chạy ra ngoài được vài chục mét, đột nhiên sắc mặt của người đàn ông trung niên mập mạp không khỏi cứng đờ lại.
Một cỗ cảm giác cực kỳ nguy hiểm đột nhiên truyền đến, để cho ông ta không kịp phòng bị, vội vàng nghiêng người để tránh đi.
Đùng!
Ầm ầm!
Một bên vách tường ở trên đường hành lang bị cự chưởng đánh cho vỡ nát, đất đá rơi lả tả xuống mặt đất.
Đồng thời, một thân quần áo ở trên người của gã đàn ông mập mạp lúc này cũng bị bụi đất dính đầy.
Chỉ có điều, lúc này ông ta cũng không có thời gian rảnh rỗi để ý đến những việc này.

Ngược lại, trong mắt của ông ta mang theo mấy phần khiếp sợ, nhìn về phía bóng người đang đứng ở phía trước mặt của mình.
"Cậu...!cậu bị điên rồi ư?"
Âm thanh của người đàn ông trung niên mang theo mấy phần run rẩy.
Vừa rồi, nếu như không phải là ông ta tránh rất kịp lúc, sợ rằng một chưởng này của đối phương đã đưa ông ta đi chầu ông bà ông vải.
Thế nhưng, người đàn ông thanh niên giống như vô cùng lơ đễnh, cũng chẳng thèm để ý đến ông ta.
Bước chân của anh chậm rãi đi tới, dừng ở phía trước mặt của gã đàn ông mập mạp.
Sau đó, đôi mắt của anh theo vô tận sát khí, nhìn chằm chằm về phía đối phương.
"Chết!"
Âm thanh của người đàn ông thanh niên băng lãnh đến cực điểm.
Hơn nữa, vừa nói ra lời bàn, một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng từ trên người của anh áp thẳng về phía đối phương.
Sau đó, bàn tay của anh mạnh mẽ vô xuống.
Thấy được một màn này, tròng mắt của gã đàn ông trung niên giống như nứt ra.
Trong con ngươi mang theo vô tận phẫn nộ.
Cuối cùng, ông ta tỏ ra vô cùng tức giận, quát ầm lên.
"Đây là các người muốn ép tôi!"
Nói xong lời này, toàn bộ khí thế ở trên thân của người đàn ông trung niên cũng bắt đầu phát tán ra ngoài.

Hơn nữa, quần áo ở trên người của ông ta cũng bị khí thế ép cho chấn thành mãnh vỡ.
Đồng thời, cơ thể của ông ta cấp tốc đứng lên, hướng về phía người đàn ông trẻ tuổi đứng ở phía trước mặt đánh ra một chưởng.
Oành!
Hai chưởng chạm nhau, một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ từ chưởng lực của hai người bọn họ phát tán ra bên ngoài, đem toàn bộ kiến trúc ở xung quanh đánh cho vỡ nát.
Thế nhưng, thân hình của người đàn ông trẻ tuổi chỉ hơi lùi lại phía sau nửa bước.
Mà lúc này, gã đàn ông trung niên mập mạp đã bị chấn bay ra ngoài, nện vào một bên vách tường, toàn bộ cánh tay đều đang rũ xuống, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, sắc mặt lúc này cũng đã trở nên suy yếu đến cực điểm.
"Khục khục...!Sát...!Sát Thần..."
Trong miệng phát ra lời này, toàn bộ khí tức ở trên người của ông ta bỗng dưng trở nên tiêu tán.
Ngay sau đó, đầu của ông ta nhanh chóng gục xuống, từ trong khóe miệng tuôn ra một dòng máu đen.
"Đội trưởng, người này đã chết rồi?"
Lúc này, từ một bên vách tường một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, trên người mặc lấy một bộ quân phục chậm rãi đi tới.
Sau khi kiểm tra mạch đập ở trên người của gã đàn ông trung niên mập mạp, phát hiện ra đối phương đã hoàn toàn tuyệt khí, bỏ mình.
Lúc này, cô mới quay sang, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi ở phía đối diện nói ra.
Xác nhận Đường Lang đã chết, tâm tình của Trần Lâm cũng chẳng hề dao động một chút nào.
Anh lạnh lùng nhìn về phía thi thể của đối phương, sau đó thấp giọng nói ra.
"Đi thôi!"
Nhìn thấy bóng lưng của Trần Lâm đang chậm rãi rời đi, Võ Hoàng Yến không nói một lời.
Cô giống như một cái bóng, vẫn luôn theo phía sau lưng của anh.
Mà lúc này, ở trong một khách sạn nhỏ nằm ở trên quảng trường, một nhóm ba người, hai nam một nữ đang tụ tập với nhau.
Chỉ có điều, thần sắc của cả ba người lúc này đều tỏ ra vô cùng nghiêm trọng.
"Đường Lang đã bị giết rồi.
Hiện tại, toàn bộ cơ sở ngầm của chúng ta ở trong thành phố đều bị đánh sập!"
Một người đàn ông trẻ tuổi đeo khẩu trang, đầu đội lấy mũ lưỡi trai màu đen, ánh mắt lộ ra mấy phần lạnh lùng nói ra.

Nghe xong lời này của đối phương, gã đàn ông mặt sẹo, trên mặt có một vết thương kéo dài từ giữa trán cho đến gần nửa khuôn mặt, lúc này mới tức giận, gầm lên một tiếng.
"Chết tiệt, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao chúng ta vừa mới nhận được nhiệm vụ, bọn họ đã bắt đầu ra tay với người của chúng ta?"
Mà nghe được tiếng gầm gừ này của hắn, hai người đồng bọn còn lại đều không có lên tiếng đáp lời.
Ngược lại, bầu không khí trong phòng rất nhanh liền lâm vào trầm mặc, để cho hắn có chút khó chịu, hừ lạnh.
"Thế nào? Chẳng phải hai người đều rất chắc chắn, có thể giải quyết được tên khốn kiếp kia rồi hay sao? Hiện tại, làm sao lại cấm như hến vậy? Chẳng lẽ, hai người các ngươi đều bị người kia hù sợ rồi?"
Trong lời nói của gã đàn ông mặt sẹo mang theo gai ngược, để cho hai người đồng bọn còn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ngưng mà, lúc này cả hai đều không có phản ứng với hắn ta.
Trong lòng có chút tức giận, gã đàn ông mặt sẹo còn đang muốn lên tiếng nói thứ gì.
Lúc này, đột nhiên tín hiệu ở trong phòng kêu lên.
Ngay sau đó, cả ba người đều đưa mắt nhìn nhau.
Gã đàn ông trẻ tuổi đầu đội mũ lưỡi trai, lúc này vội vàng đứng dậy, đem màn hình ti vi ở trong phòng của khách sạn bật lên.
Ngay sau đó, trên màn hình ti vi hiện lên hình ảnh của một người đàn ông trung niên.
Mà người này, vừa vặn chính là vị Ngô trưởng lão mà ba người bọn họ vừa mới gặp mặt cách đây ít giờ.
"Ngô trưởng lão!"
Thấy được người đàn ông ở trên màn hình, cả ba người đều đồng thanh hô lên.
Chỉ có điều, thần sắc của vị Ngô trưởng lão lúc này dường như hơi có mấy phần khó coi.
Ông ta cũng không chờ đợi ba người bọn họ kịp nói xong, lúc này đã gấp giọng nói ra.
"Tạm thời đình chỉ tất cả mọi hoạt động nhằm vào mục tiêu, toàn bộ nhanh chóng rút lui, rời khỏi thành phố, ngay lập tức..."
Ầm!
Tiếng nói của vị Ngô trưởng lão này còn chưa có kết thúc, cửa phòng khách sạn ở bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh.
Ngay sau đó, ánh mắt của ba vị sát thủ kim bài lúc này có chút trợn trừng, nhìn về phía bóng người đang xuất hiện ở phía bên ngoài cửa phòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.