Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 97: Kẻ Trộm Thuốc





Mộ Dung Giai Văn muốn phản bác lại Lâm Huyền, nhưng khi nàng nhớ tới trận tỉ thí luyện đan giữa nàng và tiểu ma nữ, sau trận cãi cọ thì suýt chút nữa nàng đã khóc nhè, nên nàng quyết định sẽ không cãi tay đôi với ai nữa.
Nàng khiêm tốn thỉnh giáo: “Thế thì ngươi giải thích nguyên lí cho ta nghe với được không?”Lâm Huyền vừa nhóm lửa, vừa giảng giải cho Mộ Dung Giai Văn nghe.
“Kỹ thuật của y sư cấp một tổng cộng có ba mươi sáu loại, mà trong đó bao gồm hai mươi tám loại kỹ thuật phổ thông là: ép tôi pháp, lọc tôi pháp, ép lọc pháp! ”Trong lòng Mộ Dung Giai Văn kinh ngạc vô cùng, những kỹ thuật mà Lâm Huyền liệt kê ra, mấy cái trước thì nàng biết, nhưng càng về sau, những thứ mà Lâm Huyền nói ra nàng không hiểu gì cả, thậm chí còn có mấy kỹ thuật nàng chưa từng được nghe qua.
“Ta sử dụng hun tôi dược pháp để chế biến số thuốc lá này, nó là kỹ thuật cuối cùng trong số hai mươi tám loại kỹ thuật phổ thông thường dùng nhất.
Lúc đốt Tùng Sài Mộc sẽ tỏa ra mùi tùng, có tác dụng an thần, bởi vậy mới dùng nó để hỗ trợ luyện hóa linh thảo, giúp tăng cường sức mạnh hồn lực, thao tác thì đơn giản nhưng hiệu quả nó mang lại lại không hề nhỏ nhé.
”Mộ Dung Giai Văn hăng say nghe giảng, những tri thức mà Lâm Huyền giảng dạy đều sâu sắc vô cùng, nếu như tự học trong thư tịch, hoặc tìm một vị y sư khác để học tập, đều rất tốn thời gian để thành thạo, thuần thục được.
Nhưng những gì mà Lâm Huyền giảng dạy cho nàng lại rất khác biệt, mỗi một lời hắn nói ra, đều bám sát vào những cơ sở lý luận của y sư, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu.
Đừng nói là nàng, thậm chí những y sư mới vào nghề còn có thể nghe giảng một lần đã thấu hiểu được hết rồi.
Có ba mươi sáu loại kỹ thuật, Lâm Huyền lần lượt giảng dạy từng kỹ thuật một, lúc hắn dừng lại thì cũng vừa chuẩn thời gian tôi dược ba loại linh thảo kết thúc.
Trong tay hắn cầm ba chén thủy tinh khá trong suốt, trong mỗi một chén, đều đựng nước thuốc đã được tôi dược qua.
Nhưng những nước thuốc này đều thuần túy vô cùng, không lẫn một chút tạp chất nào, thậm chí còn không có bọt khí trong bát nữa.

Với kinh nghiệm của Mộ Dung Giai Văn, nước thuốc của Lâm Huyền tôi luyện ra vô cùng hoàn mỹ, thậm chí có thể sánh vai với kỹ thuật của đan sư.
Nàng chuẩn bị kỹ càng nồi thuốc cho Lâm Huyền, sau khi nước thuốc được tôi luyện thành công, thì tới công đoạn nấu chín thuốc thang.
Nhưng Lâm Huyền lại lắc đầu.
“Vẫn chưa tới lúc đâu.
”Vẫn chưa tới lúc sao? Mộ Dung Giai Văn không hiểu lắm, linh thảo đã được tôi luyện thành nước thuốc rồi, dược tính đã được chắt lọc, nhưng cũng rất dễ bay hơi.
Còn không mau nhanh tay đun thuốc đi, ngươi đang chờ cái gì nữa vậy?Nàng thấy Lâm Huyền lấy một vật từ trong nhẫn ra, hình như là một khối linh thạch hạ phẩm.
Khối linh thạch này là Lâm Huyền lấy từ chỗ của Lộ trưởng lão, ban đầu có bốn khối, nhưng hắn dùng mất ba khối rồi, giờ còn mỗi một khối.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Bất kể là tu luyện hay là những chức nghiệp phụ trợ khác, đều không thể thiếu linh thạch được, chờ lúc quay về tông môn, phải nghĩ cách để kiếm nhiều linh thạch hơn mới được.
”Lâm Huyền xoa xoa khối linh thạch trong tay mấy lần, đồng thời cũng thi triển Thần Đạo Công Pháp.
Nguyên khí bên trong linh thạch bị Lâm Huyền hút vào trong cơ thể, đi một vòng xung quanh kinh mạch toàn thân của hắn, tụ hợp lại ở đan điền, nó được gột rửa, trở thành loại nguyên khí tinh khiết nhất trên thế gian.
Lâm Huyền cũng không để nguyên khí bên trong linh thạch ở lại trong cơ thể, mà vận chuyển một vòng, đưa nguyên khí trong vắt của hắn vào trong nguyên thạch.
Mặc dù hắn chưa thể thả nguyên khí ra ngoài, nhưng nguyên thạch lại có đặc tính dễ thu nạp nguyên khí nên cũng không phải là trở ngại lớn.

Mộ Dung Giai Văn chỉ thấy động tác xoa xoa viên đá của Lâm Huyền, nhưng đến lúc hắn lấy tay ra, thì một cảnh tượng thần kỳ diễn ra khiến cho nàng phải hít thở sâu một hơi.
Hạ phẩm nguyên thạch đã chứa nguyên khí tinh khiết, mà bên trong viên đá màu trắng sữa trộn lẫn với mấy màu sắc tạp nham lốm đốm khác.
Nguyên thạch mà Lâm Huyền lấy ra cũng như thế.
Nhưng hắn mới chỉ xoa xoa mấy lần mà viên nguyên thạch đã có sự biến đổi lớn như vậy.
Bây giờ, cảnh tượng đập vào mắt Mộ Dung Giai Văn là một khối nguyên thạch trong như giọt nước, nó gần như hoàn toàn trong suốt.
Cho dù chưa chạm vào khối nguyên thạch này, nhưng Mộ Dung Giai Văn có thể cảm nhận được bên trong linh thạch chứa một nguồn nguyên khí trong suốt vô cùng.
Mặc dù nàng chưa bao giờ nhìn thấy trung phẩm nguyên thạch, nhưng trong lòng nàng vẫn cứ nảy ra một suy nghĩ.
“Lâm Huyền vừa mới thăng cấp nguyên thạch sao?”Ba chén thủy tinh đặt sát lại gần nhau, Lâm Huyền đặt khối nguyên thạch lên phần mép mà ba chén tiếp xúc với nhau.
Chuyện thần kỳ lại xảy ra, nguồn nguyên khí tinh khiết phát ra từ bên trong khối nguyên thạch, tạo thành hình một cây dù, bao phủ ba cái chén vào bên trong nó.
“Nguyên Khí Tán!”Mộ Dung Giai Văn kinh ngạc lên tiếng, cuối cùng nàng cũng hiểu Lâm Huyền đang làm cái gì.

Nguyên Khí Tán, hóa ra là Nguyên Khí Tán!Nguyên Khí Tán, tên như nghĩa, là hóa nguyên khí thành hình chiếc dù, ngăn chặn sự bay hơi của dược tính bên trong nước thuốc, tránh lãng phí.
Kiểu kỹ thuật này, bình thường chỉ có y sư có đẳng cấp cao mới làm được, Mộ Dung Giai Văn từng đọc qua trong một bản y sư bí tịch.
Không ngờ tới! Hôm nay lại có thể chứng kiến tận mắt được cảnh tượng này.
Lúc nguyên khí hóa hình dù, thì chuyện thần kỳ mới chỉ bắt đầu xảy ra mà thôi.
Nguyên Khí Tán ở bên trên bát thủy tinh rơi vào bên trong như một đốm sáng ánh sao hạ phàm.
Ngay lập tức, màu nước thuốc bên trong bát thủy tinh đã trở nên óng ánh, màu đẹp không tả xiết.
Nguyên khí trong vắt không dính chút bụi nào, lấp la lấp lánh, nó có thể phát huy được hết dược tính bên trong nước thuốc.
Lâm Huyền duỗi lưng một cái, hắn thấy Mộ Dung Giai Văn đang nhìn chằm chằm bát thủy tinh, nhưng biểu cảm trên mặt không không chút bối rối.
“Ba canh giờ sau mới có thể hoàn thành, nếu như ngươi buồn ngủ thì cứ nói với ta, ta tu luyện một hồi đã nhé.
”Mộ Dung Giai Văn nhẹ gật đầu, đôi mắt của nàng vẫn không rời khỏi bát thủy tinh.
Nàng đang quan sát, học tập, suy nghĩ.
Trực giác của nàng mách bảo rằng, sau khi nghe Lâm Huyền giảng dạy về y đạo, chứng kiến kĩ năng y sư của Lâm Huyền, thì nàng sẽ được mở mang tầm nhìn về y đạo, chuyện thăng cấp thành y sư cấp hai cũng không còn xa vời nữa!Lâm Huyền thấy nàng ngẩn ngơ, nên cũng không quấy rầy, điều cần thiết trước mắt là phải duy trì được trạng thái đỉnh phong của Luyện Thể cảnh tầng chín.
Muốn đột phá lên Tụ Khí cảnh, thì cần phải duy trì được trạng thái đỉnh phong của Luyện Thể cảnh tầng chín cái đã.

Tu luyện như thể xây nhà vậy, chỉ có nền tảng kiên cố, vững chắc thì mới tạo ra được những tầng lầu cao hơn.
Không biết Lâm Huyền đã tu luyện được bao lâu, toàn cơ thể thư thái vô cùng, nhưng bỗng nhiên, lại có một cơn bạo động nguyên khí từ đằng xa truyền đến.
Đồng thời, một tiếng nổ vang giòn giã như sét đánh vang lên.
“Thứ nghiệt súc này, ngươi chán sống rồi sao!”m thanh rên rỉ phát ra, tràn ngập tức giận, rõ ràng âm thanh này là của Mộ Dung Giai Văn.
“Có yêu thú đánh lén sao?”Bỗng nhiên Lâm Huyền mở to mắt, nhảy lên một cái.
Bắt gặp Mộ Dung Giai Văn thủ dao găm trong tay, đang đánh giết một con yêu thú.
Cơ thể con yêu thú này không quá lớn, ở dưới ánh trăng, Lâm Huyền có thể thấy được một cục bông trắng như tuyết đang lấp ló trong bụi cỏ.
Thấy Lâm Huyền tỉnh lại, Mộ Dung Giai Văn vội vàng hô lớn: “Lâm Huyền, ngăn nó lại nhanh lên, nó uống trộm nước thuốc của ngươi kìa!”Nghe thấy Mộ Dung Giai Văn nói vậy, Lâm Huyền tức giận không nguôi.
Lão tử vất vả lắm mới kiếm được mấy cây linh thảo, rồi trải qua bao nhiêu công đoạn mới chế ra được nước thuốc, chỉ chờ đợi lúc nó biến thành dược canh để uống, mà một con yêu thú như ngươi lại dám uống trộm sao?Không thể nhịn được!“Hôm nay, lão tử phải nướng ngươi để ăn mới bõ tức!”Lâm Huyền tức giận ra tay, bây giờ hắn đang thi triển Thần Đạo Công Pháp, chặn đứng đường tẩu thoát của con yêu thú.
Lúc thi triển Thần Đạo Công Pháp, Lâm Huyền chẳng khác gì u linh, không hề phát ra chút khí tức nào, yêu thú hoảng loạn chạy bay chạy biến khắp nơi, quả thật nó không thể phát hiện ra hắn đang ở đâu.
“Bắt được ngươi rồi nhé!”Lúc yêu thú tự chạy tới người mình, bỗng Lâm Huyền ra tay động thủ, một phát nắm ngay lấy cổ con yêu thú, nhấc bổng nó lên.
“Dám trộn đồ của ta sao…”m thanh tức giận của Lâm Huyền bỗng chốc im bặt, hắn bất ngờ phát hiện ra, con yêu thú mà hắn đang bắt trong tay là một bé thỏ với màu lông toàn thân trắng muốt như tuyết.
“Là ngươi sao…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.