Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 97:





【 97 】 Suy nghĩ của sư phụ

Ta đem hết thảy toàn bộ nói cho A Thành.

Lại không nghĩ đến, nha đầu đó thế nhưng quật cường đến vậy.

Thậm chí đến ngay cả khi ta nói "Đoạn tuyệt quan hệ thầy trò", nàng vẫn là khư khư cố chấp.

Nàng bây giờ, trừ bỏ Tấn Ngưng, điều gì cũng chẳng lưu vào mắt --

Cho dù là thân thế đích thực.

Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là ý trời sao?

【 98 】

Ta nói rồi, vô luận là chuyện gì xảy ra, trong một năm này, ta cũng sẽ chẳng rời xa quận chúa.

Vô luận là chuyện gì.

Sư phụ muốn cùng ta nói chuyện.

Nói về "Thân thế" của ta.

A, nguyên lai ta còn có "Thân thế".

Sư phụ nói rất nhiều, rất nhiều. Nhưng dù chỉ là một chút ta cũng không hiểu, bởi vì hắn có nói ra hết thảy, ta cũng đều là chẳng muốn nghe. Ta chỉ biết ta ở y quán lâu lắm rồi, đã đến lúc phải về thôi. Hôm sau, ta vội vội vàng vàng thu thập hành lý, cùng mang theo cây đàn Tam Thất đại sư tặng, khởi hành quay về kinh thành. Ta muốn mang nó về đưa cho Tấn Ngưng, bởi vì chỉ có nàng, mới có thể khiến chiếc đàn này phát ra thanh âm tuyệt diệu.

"Đàn này... Không phải là..." Trước lúc ta chuẩn bị rời khỏi, sư phụ nhìn chiếc đàn trong tay ta, đột nhiên chất vấn.

"Tam Thất đại sư tặng con." Ta nói.

"Bây giờ ngươi đang làm gì vậy? Ngươi muốn đem nó đi đâu?" Sư phụ thực khẩn trương hỏi.

Hắn luôn dễ dàng khẩn trương như vậy.

"Cho quận chúa." Ta nói.

"Quận chúa, quận chúa, quận chúa, quận chúa!!" Sư phụ rống to, ta tựa hồ thấy được cả những chấm nhỏ nước miếng phun ra từ trong miệng hắn, "Nhược Hề, ngươi nhường vi sư phải làm thế nào đây?? Ta nói nhiều như vậy, ngươi một chút cũng không hiểu sao?! Chẳng lẽ một chút cảm giác cũng không có sao??!!"

"Con phải về, sư phụ." Ta nói.

Ta chỉ muốn trở về, trở lại bên người Tấn Ngưng mà thôi.

Sư phụ túm chặt tay ta: "Ngươi có biết đàn này của ai không? Ngươi có biết Tam Thất đại sư vì sao đưa nó cho ngươi không? Ngươi cái gì cũng không biết!"

"Con biết, người hôm qua đã nói cho con biết." Ta nói.

"Ngươi biết? ...Ngươi biết cái gì? Ngươi biết cái gì! Ngươi cái gì cũng không biết!" Sư phụ càng ngày càng thêm kích động, bàn tay hắn siết chặt ta hơn, "Đàn này là của mẫu thân ngươi! Tam Thất đại sư mới vì vậy đưa nó cho ngươi, ngươi bây giờ lại muốn đưa nó cho ai? Đưa cho quận chúa? Vi sư đã sai một lần, ngươi còn muốn tiếp tục sai thêm? Cái gì ngươi cũng đem cho nàng, nhưng chính ngươi còn lại cái gì? Ngươi còn được cái gì?!"

"Con phải đi." Ta nói, cố gắng giãy thoát khỏi tay sư phụ.

Chính là, hắn nắm rất chặt.

"Quận chúa, quận chúa, quận chúa, cái gì cũng là quận chúa." Thanh âm sư phụ dường như bắt đầu nghẹn ngào, "Ngươi không thể ngốc đến nước này... Vi sư đã nói với ngươi rồi, lúc trước Thành phu nhân muốn ta đem hai các ngươi đổi lại, đã là một sai lầm... Ngươi không thể tiếp tục sai thêm nữa! Vinh hoa phú quý đều là nàng hưởng, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy tra tấn chính mình sao?!"

Lại tới nữa.

Sư phụ lại bắt đầu nói những điều ta nghe không hiểu.

"Thành phu nhân...? A... Đúng rồi, người nói nàng là mẹ con. Chính là... Con thật sự muốn đi, sư phụ." Ta thở dài, "Tiếp tục không quay về, quận chúa thật sự sẽ lo lắng."

Sư phụ vẫn nắm chặt tay ta không buông, vừa lắc đầu vừa nói: "Hồ đồ ngu xuẩn, hồ đồ ngu xuẩn! Ngươi rốt cuộc muốn sai đến mức nào? Ngươi chẳng lẽ cho rằng ta không biết ngươi nghĩ gì ư? Thành Nhược Hề! Nửa năm qua, vi sư mỗi ngày đều chửi chính mình, vì sao ngu xuẩn đồng ý cho ngươi đi làm cái gọi giả quận mã! Ta lúc đầu nên đem tất cả chuyện này nói cho ngươi biết, cho ngươi chết tâm đó đi. Giờ đã thành thân, nửa năm còn lại, ngươi hãy ngoan ngoãn ở trong y quán, đợi đến khi Vương gia trở về, cho tướng quân kia lấy Tấn Ngưng, ngươi ở nơi này, hảo hảo qua cuộc sống của mình, nhường hết thảy cứ thế chấm dứt! Nhường hết thảy lỗi lầm cứ thế qua đi!"

"Con và Tấn Ngưng không sai." Ta cười cười, "Cái gì cũng không có sai. Nếu quả thật có sai, thì đó chính là lúc trước sư phụ không nên để con thượng kinh, biết được quận chúa."

Sư phụ sửng sốt, bàn tay đang nắm ta cũng dần dần buông lỏng, rồi cuối cùng rời khỏi tay ta.

"Con đi rồi, người bảo trọng." Ta nói.

"Ngươi ít nhất cũng nên đi gặp Thành phu nhân..." Sư phụ nhẹ nói, "Tam Thất đại sư cuối cùng đã tìm được nàng, nàng bây giờ đang ở trong Tự Miếu, ngươi ít nhất..."

"Con thật muốn đi." Ta nói, rồi xoay người vội vã ly khai.

Sư phụ quả thực là lão hồ đồ, lời hắn nói, ta một câu cũng nghe không hiểu.

Hắn nói hắn và Vương gia kỳ thật đã sớm quen biết.

Hắn nói Vương gia ở tại trấn chúng ta biết được Thành phu nhân.

Hắn nói Thành phu nhân đã ở trong y quán sinh hạ một bé gái.

Hắn nói cùng hôm đó trước cửa y quán một bé gái bị bỏ rơi.

Và hắn nói hắn đem hai bé gái đó tráo đổi.

Hắn... Cuối cùng hắn đang nói cái gì, ta thật sự... một chút cũng nghe không hiểu.

Khi ta trở lại quận mã phủ, đã là ngày thứ hai mươi chín ta rời đi.

Quá lâu, sao ta có thể rời đi Tấn Ngưng lâu như vậy.

Đi suốt đêm trở lại kinh thành, đến được quận mã phủ cũng đã là buổi tối. Ta nghĩ quận chúa có lẽ đã tắm rửa xong, nàng đang chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Chính là ta đã lầm, quận chúa không có ở trong phủ. Cửu tỷ nói, chạng vạng hôm nay, Tề lão tướng quân đã phái người đến mời quận chúa đi phủ tướng quân dùng bữa, nàng đã đi khoảng một canh giờ.

Tề lão tướng quân... Đúng rồi, là phụ thân của chân chính quận mã Tề Khả Dịch.

Ta có chút không biết làm sao, khi nhìn vào đại sảnh trống trơn vắng lặng.

"Quận mã gia, ngài có muốn đi phủ tướng quân đón quận chúa trở về hay không? Để ta đi an bài xe ngựa cho ngài?" Cửu tỷ hỏi.

Ta miễn cưỡng cười cười: "Không cần, ta ở đây chờ nàng về là được rồi."

"Ngài hãy đi đón quận chúa đi." Cửu tỷ thở dài, "Những ngày qua nàng luôn luôn nhớ ngài, nếu ngài đột nhiên xuất hiện, nàng hẳn là rất cao hứng a!"

"Nàng nhớ ta?" Ta sửng sốt.

Cửu tỷ nhíu nhíu mày, đương nhiên nói: "Quận mã gia, ngài nói gì ngốc vậy, ngài là phu quân nàng, nàng đương nhiên phải nhớ ngài a, mỗi ngày đều nhớ, mỗi ngày đều hỏi ngài trở về hay chưa."

"Ta... Ta... Giờ đi đón nàng?" Ta gãi gãi đầu.

"Vâng, ta lập tức đi an bài xe ngựa." Cửu tỷ vội vàng rời đi.

Không biết có phải do mấy ngày nay ngủ không được tốt, ta phản ứng dị thường chậm chạp. Điều khiến ta còn giật mình hơn chính là, vừa nãy thậm chí ta đã tự hỏi -- Tấn Ngưng vì sao phải nhớ một kẻ giả quận mã như ta, và ta, vì sao phải vội vã trở về. Bởi vì đến cuối cùng, hết thảy đều chấm dứt không phải sao. Ta lắc lắc đầu, không để mình tiếp tục miên man suy nghĩ, có lẽ, ta thật sự nên ngủ một giấc hảo hảo.

Đến phủ tướng quân, sau khi xưng xong danh tính, ta ngây ngô cùng một hạ nhân tướng quân phủ tiến vào đại sảnh.

Vừa bước vào, liếc mắt liền thấy một vị lão nhân đầu bạc ngồi ở bên chiếc bàn tròn lớn.

Chắc chắn hắn chính là Tề lão tướng quân.

Vừa mới hành lễ, thân mình đã bị một ai đó hung hăng ôm lấy.

Hương khí quen thuộc, hơi ấm quen thuộc.

"Ngưng nhi?" Ta cúi đầu, nhẹ gọi.

Tấn Ngưng không nói gì, chỉ là gắt gao ôm ta. Nhẹ nhàng rúc sâu vào lòng ta hơn nữa, khiến ta không khỏi thở dài... Nàng gầy quá. Nhìn thấy Tề lão tướng quân ngồi ở phía trước vẻ mặt nghi hoặc, sau khi ngẩn người, hắn mới chậm rãi nói với ta: "Có lẽ là do Ngưng nhi uống rượu? Ngươi trước đỡ quận chúa qua đây ngồi."

Ta vội gật đầu đáp ứng. Tuy rất muốn hảo hảo ôm nàng một cái, nhưng ta biết, bây giờ là không thể.

Tề lão tướng quân biết quan hệ chân chính giữa ta và nàng.

"Ta không có say." Tấn Ngưng nói rất nhỏ bên tai, thanh âm thậm chí hơi chút nghẹn ngào, "Tại sao ngươi... giờ mới trở về? Ta rất nhớ ngươi."

"Thực xin lỗi, khi nào về lại cùng ngươi nói." Ta khẽ đáp, chậm rãi buông quận chúa ra, ý bảo nàng hãy ngồi xuống cạnh ta. Nguyệt Nhi vội vàng qua giúp ta đỡ quận chúa, rồi nhẹ nói với ta: "Quận mã gia, ngài đã trở lại, mấy ngày nay quận chúa đều rất lo lắng cho ngài."

Quận chúa cười cười, ý bảo Nguyệt Nhi không cần đỡ nàng, sống chết nắm chặt tay ta không buông, dù là ngồi xuống, cũng vẫn gắt gao nắm chặt. Ta dùng ánh mắt ý bảo nàng buông tay ra, nhưng quận chúa lại coi như không nhìn thấy, cười hỏi ta: "Nhược Hề, vừa trở về sao? Đã ăn cơm chưa?" Lúc này nét mặt Tấn Ngưng ửng đỏ, trên người tản ra mùi rượu thoang thoảng nhẹ nhàng... Chẳng lẽ thật sự nàng uống rượu sao?

"Quận chúa uống bao nhiêu rượu?" Ta quay đầu hỏi Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi vừa định trả lời, Tề lão tướng quân đã lên tiếng trước: "Ngưng nhi đêm nay vẫn chưa dùng bữa, nhưng lại uống không ít rượu, ta nghĩ là nàng say rồi."

Ta cúi đầu nhìn bàn cơm, quả nhiên, những đĩa thức ăn vẫn còn tràn ngập chưa vơi, tựa hồ như chưa từng có ai đụng tới.

"Ta nói ta không say..." Quận chúa lắc lắc bàn tay của ta, rồi lại nhẹ hỏi, "Hỏi ngươi, đã ăn cơm chưa?"

"Đã ăn trên đường." Ta tùy tiện đáp, không nhịn được thở dài, "Nhưng thật ra ngươi một chút cũng chưa có ăn?"

"Ta không đói bụng." Nàng lắc đầu, nói, "Không bằng chúng ta trở về đi, ngươi có mệt hay không?" Nói rồi, trực tiếp gối đầu trên bả vai ta.

"Ngưng nhi cả đêm đều không nói gì." Tề lão tướng quân bỗng nhiên lên tiếng, hắn có chút xấu hổ cười, "Ngươi đến, nàng trái lại rất có tinh thần, xem ra... Các ngươi..."

"Ta..." Ta vội giải thích, "Ta, ta với nàng như thân muội muội..."

Tề lão tướng quân ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu.

Như thế nào lại cảm thấy, ta càng giải thích lại càng dễ bị phát hiện.

"Cái gì thân muội muội? Ân?" Quận chúa đột nhiên quay đầu, vẻ mặt mờ mịt hỏi ta. Ngửi thấy trên người nàng truyền đến hương rượu, khuôn mặt lại yêu mị đỏ bừng, cùng đôi môi mỏng hơi hơi ý cười, ta thở dài, quận chúa thật sự đã say.

"Không có gì." Ta tùy tiện đáp, cầm lấy bát đũa trên bàn, kẹp một miếng thịt lên muốn uy nàng ăn, "Ăn một chút đi, ngươi như vậy không được."

"Không ăn." Tấn Ngưng nhấc đầu uốn éo, né tránh ta, rồi lại cười cười, "Ta không đói bụng, ngươi ăn đi."

"Nhiều ít cũng ăn một chút." Ta đưa đồ ăn đưa tới bên miệng nàng, cố gắng khuyên nhủ.

"Ta nói không ăn." Lông mày Tấn Ngưng nhăn lại, rồi như nhớ ra gì đó, nàng cười cười nói nhẹ bên tai ta, "Muốn nghe ta đánh đàn hay không?"

"Cái gì?" Ta sửng sốt.

Chẳng để ý đến ta phản ứng, Tấn Ngưng xoay đầu nhìn hướng Tề lão tướng quân: "Tề đại nhân, ngài không phải nói muốn nghe ta đánh đàn hay sao?"

"Hả..." Tề lão tướng quân cũng ngẩn người, qua một lúc lâu mới nói, "Ngưng nhi, không phải vừa nãy ngươi nói rất mệt sao, lần sau tiếp tục..."

"Ngài cho người đem đàn ra đi, ta muốn đàn một khúc." Tấn Ngưng cười cười.

Tề lão tướng quân há miệng thở dốc không nói được gì, sau đó lẳng lặng quay đầu phân phó hạ nhân mang huyền cầm lên.

"Ngươi phải chuyên tâm nghe, đây là ta đàn cho ngươi." Tấn Ngưng quay đầu, nói khẽ bên tai ta, siết chặt hơn bàn tay đang nắm lại.

Đợi sau khi đàn được đưa lên, Tấn Ngưng đứng dậy, mà ta cũng vội vàng đứng lên đỡ nàng.

"Ta nói... Ta không say." Tấn Ngưng thở dài, ấn cho ta ngồi lại trên ghế.

Rồi xoay người bước về phía trước, nàng nhìn ta mỉm cười. Tấn Ngưng sau khi say rượu, so với bình thường dường như càng thêm kiều mị, khiến ai cũng tin rằng giờ nàng chắc chắn đã say. Ta thở dài, bất đắc dĩ ngoan ngoãn ngồi lên trên ghế.

Tấn Ngưng chậm rãi đi tới trước đàn, dùng ngón tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve dây cầm. Một lát sau, nàng mới xoay người ngồi lên trên ghế trước đàn, dáng người uyển chuyển vuốt lên cầm huyền, hai mắt nhắm lại. Qua bao nhiêu ngày chưa gặp, búi tóc của quận chúa vẫn như trước được vén lên cao cao, nhưng giờ đây có lẽ bởi những động tác vừa nãy, vài tán tóc nhỏ tùy ý phiêu du. Cảm thấy được khuôn mặt Tấn Ngưng thật gầy, rõ ràng góc cạnh, khiến cho ta một trận đau lòng.

Không biết nàng đang nghĩ tới điều gì, nhưng khóe miệng lại hơi hơi nhếch.

Nàng đang cười.

Đột nhiên ta cảm thấy cảnh sắc này sao vô cùng quen thuộc...Phải rồi, là lần trước khi ở hậu viện Tự Miếu, lúc ta trộm nhìn Tấn Ngưng đánh đàn, nàng lúc ấy... Cũng là như thế, hai mắt nhắm chặt, và khóe miệng hơi hơi mỉm cười.

"Ngươi ít nhất cũng nên đi gặp Thành phu nhân... Tam Thất đại sư cuối cùng đã tìm được nàng, nàng bây giờ đang ở trong Tự Miếu, ngươi ít nhất..."

Ta sửng sốt -- Tại sao ta lại đột nhiên nghĩ tới những lời đó?

Tiếng đàn vang lên, cắt đứt hết mọi suy nghĩ của ta.

Cùng thủ khúc.

Là cùng một thủ khúc lần trước nàng đã đàn trong hậu viện Tự Miếu.

Giai điệu quen thuộc khiến cho ta cũng không khỏi mỉm cười cùng với Tấn Ngưng, nàng lúc này lại khẽ ngẩng đầu, liếc đôi mắt hướng về phía ta, thấy ta cũng đang cười giống như nàng. Ý cười trên mặt Tấn Ngưng càng đậm. Mười ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng thoải mái lướt trên dây đàn, khuấy động lên âm điệu tựa như sinh mệnh, một chút một theo đầu ngón tay Tấn Ngưng ngân lên. Tâm tình ta hơn mười ngày qua luôn bị buộc chặt, giờ cuối cùng lại giãn mở theo những âm sắc vui tươi kia.

Thậm chí... Có cảm giác như muốn rơi lệ.

Gần đây, có phải ta thật sự quá mệt mỏi hay không?

Share this:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.