Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 77:




77 】

"Thật vậy sao, Thành công tử, ngươi thật sự nguyện ý đáp ứng bổn vương?" Vương gia vẻ mặt hưng phấn, thậm chí kích động đến gần nắm tay ta.

Ta gật gật đầu.

Không dám nói lời nào, cũng không muốn nói chuyện. Ta quay đầu nhìn quận chúa ở cách đó không xa, nàng cúi đầu ngồi trên ghế, không nhìn ta. Đêm khuya hôm qua, ta đưa quận chúa trở về phòng. Nàng vẫn luôn lặp đi lặp lại câu hỏi khó giải đó. Nàng nên làm gì? Ta nên làm gì? Chúng ta nên làm thế nào? Ta không biết. Nhưng ít nhất hiện tại, ta muốn xuôi theo cảm giác của mình, muốn cùng Tấn Ngưng buông ra tất cả để theo cảm xúc.

"Thật tốt quá, vậy ngày mai..." Vương gia cười nói, quay đầu nhìn Tấn Ngưng, rồi lại quay nhìn ta, "Ngày mai lập tức trở về kinh chuẩn bị, không thể tiếp tục kéo dài hơn... Đúng rồi, Lương đại phu đâu?"

"Sư phụ hắn thân mình không thoải mái..." Ta cười xấu hổ.

Sư phụ đã biết. Hắn cái gì cũng biết.

Tối hôm qua sau khi đưa quận chúa về phòng, ta quay người, đã thấy sư phụ đứng ngay trước mặt.

"Ngươi sẽ không thay đổi chủ ý phải không?" Sư phụ nhẹ hỏi, giọng nói âm trầm trong phút chốc dường như đã già nua mười tuổi.

Ta cắn chặt răng nói : "Đồ nhi bất hiếu."

Sư phụ lắc lắc đầu: "Ngươi không bất hiếu, ngươi..." Như có lời khó thể nói ra miệng, hắn cười khổ nói, "Vi sư có một việc muốn cho ngươi biết, chính là... Mẹ ruột của ngươi có thể còn tại thế."

Ta sửng sốt.

"Tuy chưa xác định được, nhưng... Nhưng có thể." Sư phụ cúi thấp đầu, rồi lại nâng lên nhìn ta, "Ngươi có muốn đi tìm nàng không, đi tìm mẹ ruột của ngươi?"

"Sư phụ." Ta nhẹ giọng nói, "Con biết người luôn luôn có chuyện giấu con, có lẽ đó chính là chuyện này," ta dừng một chút, thấy sư phụ không hề đáp lời, ta liền nói tiếp, "Nếu còn tại thế, con muốn đi tìm nàng. Không, con nhất định sẽ đi tìm nàng. Nhưng chỉ một năm này, một năm sau..."

"Tốt lắm." Sư phụ gật gật đầu, ngăn ta nói tiếp, "Có những lời này của ngươi đủ rồi. Ngày mai vi sư sẽ không tiễn ngươi, Vương gia hỏi, nói vi sư thân thể không khoẻ. Còn nữa, nếu có gì khó khăn hay không vui, đừng giấu ở trong lòng. Ngươi từ nhỏ đến lớn đều không nguyện ý tán gẫu tâm sự cùng vi sư, cái gì cũng giấu trong bụng, nếu cứ như vậy thân mình sẽ không khỏe. Vi sư đã dạy ngươi, cần dùng tánh mạng để bảo hộ người trọng yếu, giờ vi sư dạy ngươi thêm một câu, cũng phải vì người trọng yếu nhất bảo trụ tánh mạng của mình. Tóm lại, nếu có việc gì xảy ra chớ suy nghĩ lung tung, nhớ trở về tìm vi sư, cùng nhau nghĩ biện pháp."

Ta không cách nào mở miệng nói thêm được nữa, chỉ cảm thấy đôi mắt cả đêm lệ chảy giờ lại bắt đầu ươn ướt.

"Tốt lắm, trời lạnh, ngươi trở về phòng đi." Sư phụ nói rồi xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng người bình thường keo kiệt đến chết, giờ lại khiến người ta chảy nước mắt vui mừng, ta lời nào cũng không thể cất.

Lúc khởi hành.

Không có sư phụ, chỉ có Nhị sư huynh cùng Đại sư huynh, và một đại đội người đến xem náo nhiệt đứng trước y quán, vui vẻ đưa tiễn.

"Sư..." Từ "Muội" chưa tới miệng Nhị sư huynh đã kịp nuốt lại, cực kỳ linh hoạt cải chính xưng hô, "...Đệ! Ngươi phải hảo bảo trọng thân thể! Ta sẽ rất nhớ ngươi!" Nhị sư huynh một phần bởi vì sợ sư phụ, một phần khác lại bởi y quán thiếu nhân công, nên hắn không thể theo ta vào kinh.

Ta phải một mình tới kinh thành.

"Nhị sư huynh, sư phụ lớn tuổi, ngươi phải hảo chiếu cố hắn." Ta nói, nén lại nước mắt của mình.

"Ta sẽ, ta sẽ..." Nhị sư huynh cũng đã nước mắt nước mũi chảy dài, "Ngươi ở bên đó phải hảo chiếu cố chính mình, mùa đông nhớ mặc thêm y phục, mùa hạ toát mồ hôi phải nhớ lau, khát thì uống nước, đói bụng thì ăn cơm, thân mình ngứa phải..." Không biết vì cái gì, bình thường ta siêu cấp khinh bỉ những lời nói ân cần thăm hỏi chuyên thuộc về Nhị sư huynh, hôm nay nghe đến, lại không nhịn được rơi nước mắt.

"Thành Nhược Hề." Đột nhiên, Đại sư huynh thế nhưng mở miệng nói, "Chiếu cố tốt chính mình."

Nước mắt của ta rốt cục như bão tố rơi xuống. Nguyên lai bên cạnh ta luôn luôn có những người thương yêu, chỉ là trước đến giờ ta chưa phát hiện, mãi bây giờ mới biết mà thôi.

"Ân..." Ta gật gật đầu, một bên lau nước mắt, "Các ngươi cũng phải bảo trọng thân thể!"

"Thành công tử, thỉnh lên xe ngựa." Một gã thị vệ đi đến bên cạnh ta, chắp tay nói.

Liếc nhìn một lần nữa những người yêu thương ta, nhìn một lần nữa nơi địa phương ta từ nhỏ sống, nhìn một lần nữa những người không quen mặt đang vây xung quanh, ta xoay người rời đi.

Một năm thôi, sẽ qua rất nhanh, vô luận kết quả thế nào ta cũng không hối hận.

Ta cùng Vương gia, quận chúa ngồi chung một chiếc xe ngựa. Vương gia tọa sâu trong cùng, còn ta cùng quận chúa tách nhau ngồi ở hai bên. Trên xe nhất thời tĩnh lặng, ta quản không được hai mắt mình, vừa lên xe liền không ngừng ngắm loạn, khung cửa gỗ điêu khắc tinh tế, rèm vải thêu phồn diệu, cả xe lấy màu tím làm chủ, thể hiện ra phong cách cao quý mà không kém chững chạc của Vương gia.

Vẫn không ngừng đưa mắt ngắm loạn, chỉ lát sau ta đã ngắm tới mặt quận chúa, lại không nghĩ nàng cũng đang nhìn ta.

Ngay lập tức nở nụ cười tươi như ánh thái dương.

Tấn Ngưng mặt đỏ lên, tức thì quay đầu, không nhìn ta nữa.

"Thành công tử." Vương gia đột nhiên mở miệng nói.

Ta bật người quay đầu nhìn về phía Vương gia.

"Lễ nghi thành thân ở kinh thành đã chuẩn bị gần xong rồi, đợi khi đến vương phủ, ngày hôm sau là cử hành được hôn lễ." Vương gia nói.

Ta gật gật đầu.

Vương gia nhìn ta, tiếp tục nói: "Nếu người khác hỏi thân phận của ngươi, chỉ cần nói là được quận chúa tự mình lựa chọn dân gian quận mã, đã từng sống bằng nghề y... Cái khác, thì ngươi không cần nhiều lời."

"Ân." Ta lại gật gật đầu.

"Sau khi các ngươi thành thân, không quá vài ngày ta sẽ phải rời khỏi kinh thành, đi đến Ký Châu. Thành công tử... Ngươi nhất định phải," Vương gia thanh âm trầm hơn, vẻ mặt nghiêm túc, "Nhất định phải thay bổn vương bảo vệ tốt quận chúa, bổn vương chỉ có nàng là nữ nhi duy nhất, chỉ có nàng là nữ nhi bảo bối..." Nói đến đây Vương gia bắt đầu kích động, thanh âm không ngừng run rẩy.

"Phụ vương!" Tấn Ngưng nhẹ hô, tiến tới trước cầm tay Vương gia.

"Vương gia xin yên tâm, ta nhất định dùng hết khả năng của mình," ta nói, "Tuyệt đối không cho quận chúa một chút thương tổn."

"Chỉ cần một năm, chờ Tề tướng quân trở về, khi đó bổn vương mới xem như thả lỏng tảng đá trong lòng." Vương gia nói rồi cúi đầu, ôn nhu vuốt ve lưng tay Tấn Ngưng, trên mặt nở nụ cười hiền lành.

Chờ Tề tướng quân trở về, sau đó buông tảng đá lớn trong lòng.

Trong lòng như bị chặn lại, quay đầu đã thấy Tấn Ngưng vẻ mặt lo lắng nhìn ta, âm thầm thở dài, ta lại nở ra nụ cười tươi rói dù đó chắc chắn là miễn cưỡng.

Mặc kệ có thể bảo hộ ngươi được hay không, ta nhất định cũng sẽ liều cả tánh mạng làm, nhưng một năm sau... Câu hỏi này, đến cuối cùng ta cũng không cách nào trả lời được.

Trong xe lại khôi phục yên tĩnh, ta lựa chọn chặt đứt lối suy nghĩ tiêu cực của mình. Một năm này, chỉ cầu một năm này có thể bồi bên cạnh Tấn Ngưng, dù có như trên cũng không sao cả.

Tới vương phủ, mọi thứ so với trước kia tựa hồ không thay đổi, chỉ là, nơi nơi đều một màu đỏ rực. Nguyên lai hết thảy đã sớm trù bị. Chợt nhớ tới trước kia khi cùng Tấn Ngưng ở sơn trại của Hùng Thập Đại, hắn cũng thay ta và Tấn Ngưng chuẩn bị hết thảy, cũng là treo đầy đèn lồng đỏ, dán đầy song hỉ hồng. Tuy khi đó cảm thấy mọi việc thực hoang đường, nhưng bây giờ chứng kiến vương phủ lộng lẫy xa hoa, nơi nơi đều là vui mừng, ta lại thấy ưa thích những cái chuẩn bị "Buồn cười" của Hùng Thập Đại.

Ít nhất, là dùng thật tâm để chuẩn bị.

Ta không có vào vương phủ, vừa đặt chân xuống đất đã bị Vương gia sai người dẫn ta đến quận mã phủ cách mấy cái ngã tư. Trước khi đi, ta còn kịp nhìn thấy quận chúa cũng đang được vây quanh trong một đám hạ nhận tiếp đón, nàng quay đầu, xuyên qua khe người nhìn ta, tựa như muốn nói gì đó, ta vẫy tay ý bảo nàng yên tâm.

Quận mã phủ mặc dù không lớn như vương phủ, nhưng cũng là khu nhà cao cấp. Cao cấp đến mức nào à, đến mức khi ta nhìn thấy trên đầu đính tấm bảng lóng lánh ba chữ kim "Quận mã phủ" liền chùn bước.

"Quận mã gia? Quận mã gia?..."

Nơi này mức độ xa hoa so với y quán tuyệt đối là hơn vô số lần, ta thừa nhận mình đã bị choáng váng.

"Quận mã gia!" Bên tai kêu to một tiếng.

Ta giật mình, vội vàng nhìn sang bên cạnh, là một nha hoàn cách ăn mặc giống Tiểu cô nương.

"Ngươi... Ngươi gọi ta?" Ta chỉ chỉ mình.

"Ở đây trừ bỏ ngài, còn có người nào là Quận mã gia a." Tiểu cô nương nén cười nói, "Ngài mau vào đi thôi, còn có rất nhiều thứ cần chuẩn bị."

Ta sửng sốt, lập tức gật gật đầu: "Nha."

Rất nhiều thứ cần chuẩn bị.

Đúng thật, nhiều đến nỗi khiến ta suýt ngất lịm.

Vừa vào cửa đã bị một đại mụ có bộ dạng giống như bà mối kéo qua một bên, quai quái rất nhiều điều rồi cho ta đi thử chú rễ phục. Dẫn ta tới một gian phòng lớn, chỉ chỉ lên giá áo hồng đến chói mắt nói : "Quận mã gia, mau thử xem có vừa hay không, không vừa ta còn phải đổi!" Nói rồi "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, để lại ta một mình trong phòng...hình như là phòng ngủ.

Quả nhiên quần áo quá lớn, gần đây ta lại gầy đi không ít khiến đại mụ liên tục thở dài, một bên nhỏ giọng oán hận thân bản ta gầy yếu, một bên kêu người bên ngoài nhanh chóng đổi áo quần. Nàng nói với ta rất nhiều về những tế tiết đón dâu ngày mai, ta một chút, thật là một chút cũng không nghe vào. Bởi vì không chỉ rất phiền phức, mà còn nghe không hiểu. Cho nên ta lại áp dụng tuyệt chiêu khi nghe sư phụ lải nhải -- "Thả hồn " để ứng đối với đại mụ.

Sau khi nói một tràng tập tục linh tinh gì đó, Bà mối đại mụ lại nhỏ thanh tả oán nói: "Thật không hiểu sao Vương gia lần này lại an bài hôn lễ cho quận chúa vội vã như vậy, chuyện này cần qua nhiều nguyệt mới có thể làm tốt, ngày mai đã phải làm... Thật là..." Tựa hồ rốt cục cũng chú ý tới sự tồn tại của ta, nàng bật người nói, "Quận mã gia, ngài sẽ không trách ta lắm miệng chứ? Mấy ngày nay ta mệt chết được, vội này vội kia ~!"

Ta giật khóe miệng cười cười.

Sau đó, vị đại mụ lắm miệng này lôi kéo ta chuyển tới chuyển lui khắp quận mã phủ, nói một tràng dặn dò, nào thì ngày mai giờ nào rời giường, giờ nào thay quần áo, giờ nào xuất môn, giờ nào đón quận chúa về... Ta một chữ cũng chưa lọt, thật là một chữ cũng không, khẳng định chỉ cần xoay người cái liền quên. Trong đời này ta ghét nhất một việc, đó chính là ghi nhớ những thứ linh tinh.

Đến khi được nằm lên giường nghỉ ngơi, cũng là đêm khuya rồi.

Nằm hình chữ đại trên giường, đầu cùng tứ chi ta đã mỏi nhừ, cái gì cũng không nghĩ được, cái gì cũng không nhớ tới.

Ngày mai, sẽ là một ngày như thế nào?

Không còn chút khí lực nào suy nghĩ.

Ít nhất, ta cuối cùng lại có thể được nằm, lăn trên một cái giường lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.