Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 74:




Vợ Của Ta Là Quận Chúa - Chap 74
THÁNG BA 31, 2012 BY LIPSTON
【 74 】

Từ đường so với ban nãy giờ còn lạnh hơn nữa, vô lực quỳ trên mặt đất, ta mới ý thức được quãng đường đi xe ngựa thật sự vất vả, cả thân mình chưa hề có cơ hội được nghỉ ngơi, giờ lại trực tiếp phải quỳ.

Ta chợt phát hiện, cảm giác vui sướng trong lòng mình lớn hơn rất nhiều so với bi thương. Nói là vì quận chúa, không bằng nói bởi vì chính ta, có thể cùng người mình thích ở chung một chỗ, dù thời gian chỉ là một năm. Đối với ta như vậy, có phải rất tiện hay không?

Chính là dù tiện hay không tiện, ta cũng không để ý. Kỳ thật, nói trắng ra ta để ý cái gì? Để ý thời gian một năm? Nếu một năm nay ta không có ở bên quận chúa, cũng chỉ ngày ngày lang thang trong trấn mà thôi, không có gì là lãng phí hay là hy sinh. Để ý tình yêu của mình không thể được quận chúa đáp lại? Chính là ngay từ đầu, ta vốn đã không có tham vọng quá đáng nàng sẽ đáp lại ta a. Để ý sau một năm phải rời bỏ, trong lòng sẽ thực thương tâm? Dù có thương tâm hơn nữa thì lòng cũng không thể đau đến mức hư hại, nhưng nếu không cùng quận chúa giả thành thân, nàng sẽ bị hủy diệt nửa đời sau này.

Nếu cứ nghĩ như thế này, thì quả thật là tiện.

Nghe thoáng được tiếng bước chân tới gần, ta thở dài.

"Ngươi hảo hảo nghĩ rõ ràng cho vi sư," quả nhiên lại là sư phụ, "Vi sư nuôi ngươi nhiều năm như vậy, không phải để cho ngươi làm trái lời!"

Ta không quay đầu, chỉ thản nhiên nói: "Con không là rối gỗ của người." Lời vừa nói ra lập tức hối hận. Những lời này thực quá đả thương, phi thường đả thương. Sư phụ cũng vì lo lắng cho ta, giúp ta suy nghĩ, mà ta lại ngỗ ngược cãi lại người. Vì quận chúa, ta thậm chí nguyện ý chống lại sư phụ sao?

"Hỗn trướng*!" Quả nhiên sư phụ cực kỳ kích động, "Ngươi... Ngươi! Ngươi là muốn chọc vi sư tức chết có phải hay không??" (*: từ này tương tự câu hỗn láo, khốn nạn)

Ta không dám mở miệng nói thêm lời, chỉ sợ vừa nói ra, lại là những lời mình không ngờ được. Ta khi nào thì trở nên ích kỷ như vậy?

"Một năm mà thôi," ta nói, "Sư phụ, chỉ một năm thôi, một năm sau..."

"Một năm sau?" Sư phụ cắt đứt ta, "Vậy trong một năm sẽ phát sinh điều gì, ngay cả Vương gia cũng không biết, ngươi cho rằng ngươi có thể dễ dàng đem một năm này bỏ qua sao??!! Đây là giả thành thân, không phải là cho tiểu hài tử quá gia mua rượu!"

"Sư phụ, con cầu người." Ta xoay người hướng sư phụ dập đầu nói.

"Cầu ta?" Sư phụ lạnh lùng nói, "Thành Nhược Hề, ngươi đừng quên mình là nữ tử, có một số việc, không phải ngươi muốn như thế nào thì được như thế!"

Thân thể của ta nháy mắt cứng đờ, đầu vẫn như cũ dán chặt xuống mặt đất lạnh như băng, không hề nhúc nhích.

"Nói cho dễ nghe là Vương gia đang thỉnh cầu ngươi, nói khó nghe chút, hắn đang lợi dụng ngươi. Ngươi nghe rõ chưa." Sư phụ như có chút cuồng loạn, "Vương gia cùng quận chúa đều là lợi dụng ngươi!!!"

Ta như cũ vẫn không nhúc nhích, cầu xin nói : "Sư phụ, con van người, xin hãy đáp ứng con lúc này. Thỉnh cầu cũng được, lợi dụng cũng được, con không muốn trơ mắt nhìn thấy quận chúa gả cho một người không hay."

"Ngươi... Ngươi không có thuốc nào cứu được! Không có thuốc nào cứu được!!" Sư phụ tăng thêm ngữ khí quát, "Nếu nương ngươi biết..." Nói đến đây sư phụ đột nhiên ngậm miệng.

Ta lập tức thẳng người, nhìn chằm chằm sư phụ.

"...Nương ...con?" Ta không tự chủ mở miệng hỏi, thậm chí cũng không biết mình đang hỏi cái gì. Câu gọi "Nương" không nên xuất hiện trong thế giới của ta, quá xa lạ, xa lạ đến nỗi ta còn không hiểu hết "Nương" là thể hiện cho cái gì.

"... Chuyện đến nước này," sư phụ nhìn ta, thật lâu sau thở dài nói, "Vi sư cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm ngươi... Ta..."

"Sư phụ, người không định đột nhiên nói cho con biết, nương con chưa chết, hơn nữa người còn biết nàng ở đâu chứ?" Ta kéo khóe miệng, cứng ngắc cười cười, "Đem người bỏ rơi con mười chín năm không thèm để ý một chút gọi là thân nhân, thật không phiền đến người giúp con gặp lại bọn họ."

Sư phụ đột nhiên giận dữ quát: "Câm miệng!!"

Ta ngẩn người, rồi chợt có cảm giác nếu ta không tiếp tục nói nữa, sẽ có nhiều thứ chẳng thể vãn hồi. Nói đi, Thành Nhược Hề, đừng để có gì ngăn trở quyết định của ngươi.

Ta khẽ cười cười, ngẩng đầu lên nói: "Công ơn nuôi dưỡng của sư phụ, Nhược Hề tuyệt đối không bao giờ quên, nhưng thỉnh cho con một năm, chỉ một năm thôi. Khi một năm này qua đi, bất kể thế nào con cũng không cùng Vương gia và quận chúa có chút liên hệ. Lúc đó, người muốn dẫn con đi đâu cũng được, nói cho con biết con có một người là nương cũng tốt, có một người là cha cũng không sao. Nhưng, chỉ một năm... Sư phụ, chỉ một năm này hãy để cho con hoàn thành chuyện này đi." Nói rồi ta lại nhấc đầu thật cao dập sâu xuống đất.

Ta không dám ngẩng đầu nhìn, hay có lẽ là không muốn ngẩng đầu. Ta biết một khi đã ngẩng đầu dậy, nhìn thấy những biểu tình trên mặt sư phụ, ta sẽ chẳng còn dũng khí giữ vững quyết định này. Ta biết sư phụ luôn luôn gạt ta một chuyện rất quan trọng, quan hệ đến thân thế ta, thân nhân của ta. Chính là, ta đã tự cho mình là một kẻ không hề có ai chung dòng máu cứ vậy sống mười chín năm, giờ lại nói cho ta biết kỳ thật ta không cô đơn. Nói thật, đối với ta không có là tốt nhất, bởi vì ta vốn đã có thói quen cô đơn.

"Ngươi..." Ta nghe được tiếng sư phụ thì thào, "Trẻ con không thể giáo. Trẻ con không thể giáo..." Sư phụ nói rồi từ từ bước đi, đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, ta mới dám ngồi thẳng người dậy.

Căn phòng lớn như vậy giờ chỉ có một mình, hàn khí lại từng trận bủa vây. Ta không đứng dậy, vẫn quỳ trước bài vị tổ sư gia như cũ. Trong đầu một mảnh trắng xoá, đều gì cũng không nghĩ được, không thể suy nghĩ điều gì. Ta rốt cuộc vì sao lại được sinh ra? Nhân sinh của ta vì sao lại gian nan như vậy?

Mệt mỏi quá.

Thật sự mệt mỏi quá.

Lại nghe được tiếng bước chân mỏng manh, từng bước một chậm rãi tới gần.

Lại là sư phụ sao? Hắn còn có lời gì muốn giáo huấn ta sao?

"Sư phụ." Ta không quay đầu lại nói, "Chủ ý con đã định, không hề thay đổi, thỉnh sư phụ đừng lo lắng nữa."

Không có trả lời.

Đang cảm thấy kỳ quái, sau lưng lại đột nhiên ấm lên, mùi hương thân thiết quen thuộc truyền đến. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, ta đã bị người phía sau ôm lấy.

Lòng căng thẳng, đầu óc hỗn độn ngay lập tức tỉnh táo.

Là Tấn Ngưng.

Vô luận là mùi hương, hay cặp tay thon ôm lấy, cùng thân mình nhỏ gầy từ lưng cảm nhận, đều nói cho ta biết người đang ôm ta là Tấn Ngưng.

Vừa định quay đầu, giọng nói đã lâu ta tưởng niệm vang nhẹ bên tai: "Đừng quay đầu, không cho phép."

Vì thế ta vừa động, đã lập tức dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.