Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 73:




【 73 】

"Tiểu Long đệ, ta đi trước tìm Tần Cầm cô nương. Chúng ta tạm thời cáo biệt." Hùng Thập Đại hai tay ôm quyền nói.

"Nhanh như vậy?" Ta sửng sốt, "Không vào đi y quán ngồi một chút sao?" Ta chỉ chỉ vào y quán đã bị vây quanh bởi biển người, ách... Còn ngồi một chút, giờ chen chúc vào được cũng là một vấn đề.

Hùng Thập Đại lắc đầu, hiếm thấy hắn không nguyện ý cùng ta quấn quýt: "Không được, nếu Tần Cầm cô nương đúng là ở gần đây, ta muốn trước khi trời tối phải tìm được nàng." Giờ với hắn mà nói, tìm được Tần Cầm cô nương mới là trọng yếu nhất. Nhìn bộ dạng hắn hơi vẻ tiền tụy, ta cũng không đành lòng để hắn cùng ta chen nhau vào biển người kia.

Chỉ mong hắn có thể sớm tìm thấy Tần Cầm cô nương.

Khoát tay áo, vội vàng cùng Hùng Thập Đại cáo biệt, ta quay đầu lại nhìn y quán.

Chẳng lẽ, Vương gia cùng quận chúa thật sự đến y quán sao. Xem tình hình này thì hẳn là đúng.

Một phần muốn quay đầu rời đi, chờ đợi mấy ngày sau trở về. Lại một phần muốn ngay lập tức xuyên qua đám người, nhìn thấy người kia ta muốn gặp nhất. Nhưng ta biết, vốn có những việc không thể thay đổi, việc giữa ta và Tấn Ngưng vốn chính là chẳng thể đổi thay. Vậy ta còn trốn tránh cái gì chứ.

Chính là, dù có chen chúc cũng không thể vào được a.

Nhìn y quán dù gần ngay trước mắt nhưng chẳng cách nào tiếp cận, linh quang ta chợt lóe.

Ta biết trong một góc khuất của y quán, có một cái lỗ chó.

Thật ngại quá, nhưng thế còn hơn chui qua biển người chật như nêm lẫn cùng vô số mồ hôi kia, lão nương ta độ lượng nào để tâm đến việc nhỏ này. Quả nhiên, quẹo trái quẹo phải, đi tới một góc vắng lặng, cái lỗ chó bình thường vẫn được che khuất bởi ván gỗ, giờ đang yên bình thủ ở nơi đây chờ ta.

Tốt lắm.

Ta nhìn hướng hai bên, bốn bề vắng lặng, có lẽ toàn bộ mọi người đều chen chúc ở phía trước y quán cả rồi. Ta xoa tay, khom thân thể xuống chuyển ván gỗ đi. Hết thảy đều tiến hành được vô cùng thuận lợi, yên tâm đưa đầu chui qua lỗ, ta lại nghe được thanh âm sư phụ, khiến thân mình ta lập tức bất động.

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Lương Sơn ta tuyệt đối, tuyệt đối tuyệt đối không thể đáp ứng!!" Từ ngữ khí nghe được, tâm tình sư phụ dường như rất tệ.

Rốt cuộc là ai, đã yêu cầu điều gì, nhường sư phụ khó chịu đến mức độ như vậy?? Lòng hiếu kỳ khiến ta không chịu nổi tiếp tục tư thế khom lưng ngựa, ghé vào lỗ chó lẳng lặng lắng nghe. Tuy nghe lén là việc rất không đúng, nhưng để ta một lần làm vậy đi!

"Xem như bổn vương cầu ngươi." Thanh âm của đối phương cũng là một nam nhân, dường như ta đã từng nghe... Bổn vương? Là Vương gia?!

"Vương gia, thứ cho ta không thể đáp ứng, nếu ngài vì điều này mà đến, mời trở về đi." Sư phụ khẩu khí đoạn tuyệt. Ta càng vội dựng lên lỗ tai, sư phụ bình thường vô cùng kính trọng Vương gia, giờ lại cự tuyệt yêu cầu của ngài, còn cự tuyệt quả quyết như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Vương gia," sư phụ lại nói, ngữ khí ôn hòa hơn rất nhiều, "Quận chúa đồng ý chuyện này sao?"

"Ngưng nhi nàng... Bổn vương ra hạ sách này cũng là bất đắc dĩ, nhưng chỉ là một năm mà thôi, một năm sau..." Thanh âm của Vương gia đã không còn uy nghiêm bình thường, còn có vài phần như ý cầu xin.

Việc này cùng Tấn Ngưng có quan hệ?

"Hừ, Vương gia cho rằng một năm không phải thời gian sao?" Sư phụ lại dám "Hừ" Vương gia!! Thật là hùng dũng!

Vương gia lại chẳng để tâm chút nào: "Mấy ngày trước khi hoàng thượng vừa tuyên cáo cho bổn vương, biết được việc này bổn vương đã một ngày một đêm đi gấp tới đây..."

Sư phụ ngắt lời Vương gia, dùng ngữ khí thất trách nói: "A Thành xuất môn đã hơn một tháng, người khác đi vắng, ta không có biện pháp làm chủ."

Việc này cùng ta có quan hệ??

"Không sao, bổn vương có thể đợi." Vương gia vô cùng tốt tính nói.

"...Vương gia, việc này là tuyệt đối không có khả năng, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng." Sư phụ dùng đến hai từ "Tuyệt đối" .

Không biết vì cái gì, nhưng vừa nghe sự tình cùng ta có quan hệ, tim lại lập tức nhảy lên. Ta làm sao vậy, ta rốt cuộc làm sao vậy, thậm chí cả Vương gia bởi vì ta mà một ngày một đêm đi gấp tới y quán?? Và trọng yếu hơn, chuyện này có quan hệ cùng Tấn Ngưng.

Đang nghe mê say, đột nhiên có chiếc đầu đưa tới trước mặt ta: "Sư muội, ngươi đã về rồi?? Ngươi ở đây làm gì??!!"

Đúng vậy, là Nhị sư huynh.

Thật muốn một chưởng đánh chết kẻ này.

"Là ngươi sao, A Thành?" Thanh âm của sư phụ.

Ta trợn trắng mắt, rồi cuống quít theo lỗ chó chui ra: "Ách... Là con, sư phụ."

"Làm sao ngươi... cửa có không vào, lại đi chui lỗ chó??" Nét mặt sư phụ tức giận.

"Con... Cửa bên ngoài chen chúc rất nhiều người, nói muốn tới xem Vương gia và..." Ta đột nhiên ý thức được Vương gia cũng ở bên cạnh, vội hướng Vương gia hành lễ, "Bái kiến Vương gia."

"Miễn lễ." Vương gia cười cười, trên mặt như xưa vẫn để hai phết râu nhỏ, nhưng so với lần gặp trước đã già hơn rất nhiều, "Lần này phải nhờ ngươi, Ngưng nhi mới..."

"A Thành, hơn một tháng nay ngươi đã chạy đi đâu??!!" Sư phụ lại cắt lời Vương gia hướng ta quát.

Chứng kiến sư phụ tức giận như vậy, ta vội giải thích: "Bởi vì có chút việc gấp..."

"Việc gấp việc gấp! Cái gì việc gấp, gấp đến độ bỏ lại Nhị sư huynh ngươi, không công đạo cái gì, hơn một tháng sau mới đột nhiên từ lỗ chó chui về??" Sư phụ mắt trợn tròn, tiếp tục lớn tiếng la hét. Trời ơi, sư phụ giận thật à, ta không phải... Chỉ là hơn một tháng không về, và chui một chút lỗ chó thôi mà.

Nhị sư huynh tới gần: "Sư phụ, ngài đừng nóng giận, đều tại ta..."

"Ngươi cút ngay!!" Thậm chí đến ngay cả Nhị sư huynh sư phụ cũng mắng, còn dùng đến từ "Cút", rồi lại hướng ta mắng quát: "Vi sư nuôi ngươi mười chín năm, chính là dạy ngươi không trách nhiệm như vậy sao?!" Ta bị rống đến động cũng không dám động.

"Đừng mắng hắn, A Thành hẳn là có việc rất gấp..." Ngay cả Vương gia cũng nhịn không được khuyên bảo.

"Vương gia, đây là ta đang giáo dục đồ đệ của mình, thỉnh không cần nhúng tay." Sư phụ không thèm nhìn tới Vương gia, tiếp tục rống ta: "Ngươi đến trước mặt tổ sư gia quỳ xuống cho ta, ta không cho thì tuyệt đối không thể đứng dậy!!"

Từ trước đến giờ ta chưa bao giờ thấy sư phụ phát hỏa lớn như vậy, lòng chỉ thiếu chút nữa là bị chấn nát.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Còn thất thần?!" Sư phụ thấy ta vẫn không nhúc nhích, tiếp tục bạo rống.

Không dám chậm trễ, cũng không dám giải thích điều gì, mang theo tâm tình khó hiểu ta đi đến hướng từ đường. Vương gia tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng bởi vì sư phụ không biết vì sao liên tục bạo rống, tâm tình ngài trầm đi không nói thêm gì.

Đi vào nội viện, không ít người đứng đang ở đó ngẩn người, có lẽ là người của Vương gia. Rồi vô ý ta nhìn lại hướng hành lang, ngay tức thì liền sửng sốt.

Là Tấn Ngưng.

Trong nháy mắt thở cũng như dừng lại. Tựa như không gì có thể diễn tả hơn niềm xúc động, nhìn thấy Tấn Ngưng, ta mới biết mình nhớ nàng đến thế nào. Y phục nàng mặc không còn mộc mạc như mấy tháng trước, mà đã khôi phục vẻ lộng lẫy hào hoa. Váy dài đạm tử, bọc quanh thân hình nhỏ nhắn, tóc dài vẫn tự nhiên xõa thẳng.

Tấn Ngưng không nhìn về phía ta, điều đó khiến ta có chút may mắn. Nếu nhìn thấy, liệu nàng có còn cao hứng? Nguyệt Nhi đứng sau lưng nàng, tựa hồ đang thấp giọng nói gì đó. Nhưng Tấn Ngưng lại nhìn về phía nơi khác, vẻ như không dụng tâm nghe Nguyệt Nhi nói chuyện. Ánh mắt nàng mê mang, thần sắc hiển lộ vẻ mỏi mệt.

"A Thành!! Ngươi còn đứng đó làm gì?! Mau đi ngay!!" Phía sau lại truyền đến tiếng sư phụ kêu la.

Cùng lúc đấy Tấn Ngưng quay đầu, rồi trong nháy mắt nàng thấy được ta.

Nàng ngẩn người.

Ta tức thì xấu hổ vô cùng, không dám cùng nàng đối diện, ngay cả cười cũng chẳng dám, vội vàng xoay người rời đi.

Đúng vậy, ta vẫn là không thể đối mặt.

Bước vào từ đường, quỳ gối trước rất nhiều bài vị tổ sư gia, trong đầu ta lại tràn ngập hình bóng Tấn Ngưng. Ta biết vậy là không hiếu, nhưng không cách nào khống chế được tư tưởng mình. Có phải nàng gầy đi không? Gần đây nàng thật sự khỏe chứ? Sắc mặt nàng sao lại mỏi mệt như vậy?

Ta không nhịn được tự giễu cười cười, Thành Nhược Hề ngươi có tư cách gì lo lắng cho nàng chứ?

Trong phòng không một chút nhiệt khí, khiến ta quỳ trên mặt đất lạnh tới mức phát run. Thật là, mất vài ngày ngồi trên xe ngựa, vừa về đến đã bị phạt quỳ, ta đã đắc tội với ai chứ?

Với cả sư phụ rốt cuộc bị sao vậy, không chỉ dùng ngữ khí bất kính nói chuyện với Vương gia, còn đối với ta phát đại hỏa như vậy. Nhớ lại những lời nghe lén được khi ghé vào lỗ chó, không chỉ liên lụy tới Tấn Ngưng, mà còn có quan hệ cùng ta. Trong lòng nghi hoặc càng nhiều, ta mới rời đi hơn một tháng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??

"Sư muội... Sư muội!" Thanh âm quen thuộc gần bên, không cần quay đầu ta cũng biết đó là Nhị sư huynh.

"Làm sao ngươi lâu như vậy mới trở về a?" Nhị sư huynh đến bên cạnh ta nói.

"Nói không hết được." Ta lắc đầu.

Nói rằng ta lạc đường? Hay nói ta gặp phải nữ nhân điên nhảy núi? Nói ta mang đến nhầm người? Nói ta biết người kia đã chết? Vô luận là nói từ đâu, cũng chẳng ai hiểu được ta đang nói gì.

"Sư muội," Nhị sư huynh dường như cũng không cần nghe ta giải thích, ngữ khí đột nhiên trở nên vội vàng, "Nguy rồi sư muội," hắn vừa nói vừa ngồi xổm xuống bên cạnh ta, "Lần này là nguy thật sự."

"Đủ rồi, rốt cuộc là làm sao?" Ta liếc mắt.

"Ngươi có biết sư phụ vì cái gì tức giận không?" Nhị sư huynh hỏi.

Không muốn để ý tới người này, ta chỉ kéo kéo khóe miệng không nói.

"Hắn không tức giận bởi người về trễ," Nhị sư huynh nói, "Nửa tháng trước sư phụ trở về, khi đó hắn biết ngươi không ở trong y quán, cũng không nói thêm gì. Ai ngờ hôm nay, đúng ngày hôm nay, Vương gia đột nhiên đến tìm chúng ta, hướng sư phụ nói một chuyện, sư phụ liền phát hỏa lớn như vậy."

Xem ra Nhị sư huynh biết chút gì đó, ta vội hỏi: "Chuyện gì?"

"A Mộc." Thanh âm của sư phụ đột nhiên vang lên.

Lại lần nữa sắp biết được chân tướng sự tình thì bị người ta chặt đứt.

"Sư phụ." Nhị sư huynh vội vàng đứng dậy.

"Ngươi ra phía trước, đem những người xem náo nhiệt ở cửa y quán đuổi đi." Sư phụ nói, thanh âm trầm ổn.

"Dạ." Nhị sư huynh không dám ho he thêm gì, vội vội vàng vàng rời khỏi.

Người này đúng là chẳng thể tin cậy.

"A Thành, đứng dậy đi." Sư phụ lại nói.

Ta không dám động, chỉ ngẩng đầu nhìn sư phụ.

"Đứng dậy." Sư phụ quát.

Lúc này ta mới dám đứng lên -- xem ra ta và Nhị sư huynh cũng không có gì khác biệt.

"Vi sư tức giận không phải vì ngươi." Sư phụ nói.

Ta hỏi: "Vậy vì cái gì?"

"Vương gia hắn..." Sư phụ muốn nói gì đó, nhưng lại ấp úng, "Ngươi... Dù sao, nếu hắn đối với ngươi đưa ra thỉnh cầu gì, vạn không được đáp ứng, việc hoang đường như vậy, tuyệt đối..."

"Rốt cuộc là thỉnh cầu gì?" Ta càng nghi hoặc.

"Chúng ta đã làm quá nhiều rồi, không cần phải trả thêm cái gì nữa." Sư phụ tựa hồ đang hạ quyết tâm, hít vào một hơi thật sâu.

"Có liên quan tới quận chúa?" Ta hỏi.

Sư phụ ngước mắt lên nhìn ta, không nói thêm gì. Ta thật không thể chịu nổi, lão nhân này rốt cuộc muốn cái gì?

"Sư phụ, rốt cuộc..." Ta vừa mở miệng, lại thêm một người bước vô.

Là Vương gia.

Lại...lại bị ngắt ngang, ta muốn nổi đoá, không thèm nề hà gì nữa rồi đấy.

"Vương gia, ngài hiện giờ vào đây chỉ sợ không quá thích hợp." Sư phụ nói, rất rõ ràng là lệnh đuổi khách.

"Lương đại phu... Lương huynh," Vương gia thậm chí còn bắt đầu dùng giọng điệu lôi kéo làm quen, "Bổn vương biết là ngươi không muốn bổn vương cùng Thành công tử nói chuyện, nhưng..."

"Không có gì cần nói chuyện, ta thay hắn làm chủ, chuyện này không có khả năng." Sư phụ nói.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Ta nhịn không được hỏi, tức giận trong lòng ngày lại càng tăng, cái gì gọi là thay ta làm chủ? Cái gì gọi là không có khả năng?

"Ngươi đừng nói chen vào." Giọng điệu sư phụ có phần cứng rắn.

"Chuyện này có liên quan tới con, vì cái gì con không thể nói chen vào?" Ta không nhịn được mạnh miệng nói.

"Ngươi!" Sư phụ rõ ràng bị ta chọc tức, chỉa vào người ta nói không lên lời.

"Lương huynh, ngươi để cho bổn vương cùng Thành công tử nói vài câu, nhường chính hắn quyết định, thế nào?" Ngữ khí của Vương gia như không thể mềm mại hơn, thậm chí có chút cầu xin trong đó, điều này khiến cho người ta khó lòng cự tuyệt.

Quả nhiên, sư phụ do dự. Hơn nữa ngày, hắn mới thở dài đối với ta nói: "A Thành, không nên miễn cưỡng chính mình." Sau đó phất tay áo rời đi.

Miễn cưỡng chính mình???

"Thành công tử, bổn vương nghe nói ngươi vì bảo hộ Ngưng nhi nên bị trọng thương..." Lúc bắt đầu vẫn là khó tránh Vương gia nói vài lời khách sáo.

"Vương gia." Ta bất đắc dĩ ngắt lời hắn, "Những lời này ngài không cần nói, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Vương gia ngẩn người, sau đó lại gật gật đầu: "Hảo hảo hảo, bớt lời nhàn thoại*..." Rồi xoay người bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Mấy kẻ muốn thương tổn Ngưng nhi vài ngày trước đã bị chém đầu, năm đó bọn hắn trăm phương ngàn kế tìm cách thoát ly kinh thành, nên mới thoát khỏi hình phạt diệt gia. Rồi từ đó bắt đầu cố ý gieo rắc lời đồn nói bổn vương mưu phản cướp ngôi, với ý định muốn trả thù. Nhưng bởi bổn vương vốn có nhiều công lao khai quốc, không ít người trong triều cầu tình giúp bổn vương, vì vậy hoàng thượng không trách móc nhiều, hắn cũng không biểu lộ bất kỳ ngờ vực vô căn cứ. Nhưng gần đây, hắn lại cấp cho ái nữ của bổn vương, cũng chính là Ngưng nhi tứ hôn." (*: lạc đề)

...

Thấy ta không phản ứng, Vương gia lại nói: "Đối phương là nhi tử của Hầu Thừa tướng."

Ta cười cười, rồi ý thức được chính mình cười thật gượng gạo: "Vậy, như vậy chẳng phải là tốt sao, nhi tử Thừa tướng..." Huống chi điều này cùng ta đâu can hệ?

"Nhưng nhi tử Hầu Thừa tướng vốn đã sớm cưới thê tử, còn nạp hai người thiếp..." Vương gia đột nhiên kích động, "Bổn vương sao có thể ủy khuất Ngưng nhi như vậy?"

Ta sửng sốt.

Nhớ lại lời Nhị sư huynh từng nói, sinh ở nhà vương tôn hầu tướng, hết thảy cũng bởi thân bất do kỷ* mà thôi. Vinh hoa phú quý ngươi có thể hưởng, nhưng tối trọng yếu là tự do lại chẳng thể nào theo đuổi. Mà ta chỉ hiểu rõ điều này khi tất cả nó sắp xảy ra với Tấn Ngưng, gả cho một người đã cưới thê tử, còn nạp hai người thiếp? (*: số trời đã định không thể làm khác)

"Đây là hoàng thượng muốn thử bổn vương, hắn tuy nói với ta không hề ngờ vực, nhưng tâm tư hoàng thượng bổn vương vẫn biết." Vương gia thở dài, "Nhưng làm sao bổn vương lại có thể lấy chung thân đại sự của Ngưng nhi làm tiền đặt cược!"

Trong lòng ta âm thầm khen ngơi, vị phụ thân như vậy quả thật thế gian ít có.

"Bổn vương liền khởi tấu hoàng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.