Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 29:




29 】

"Nơi này sao lại náo nhiệt như vậy?" Nghe được đột nhiên có người cất tiếng hỏi, ta cùng Hùng Thập Đại đều xoay người tìm kiếm nơi phát ra thanh âm.

Nguyên lai là Hắc bạch Hồ lão nhân, đi theo phía sau còn Bạch Diệp Nhi một thân áo trắng mộc mạc. Về y phục trên người ta, sáng sớm nay trước khi ra khỏi cửa, ta đã đổi lại là quần áo của mình. Mặc dù rất biết ơn, nhưng mặc vào quần áo của vị lão đầu kia, cảm giác cũng thực khó chịu~

"Ai da, là nhị vị." Hùng Thập Đại bộ dạng như vừa gặp lại hảo hữu mấy chục năm rồi.

"Đa tạ mấy ngày qua chiếu cố." Hắc bạch Hồ lão nhân hai tay ôm quyền, tạ ơn Hùng Thập Đại. Sau đem tầm mắt dừng lại trên người ta, "Thân thể thế nào rồi, Tiểu thành tử?"

"Đã muốn. . ." Ta sửng sốt, "Ngài gọi ta là gì??"

Hắc bạch Hồ lão nhân vuốt chòm râu của mình: "Đây là tên thân mật ta đặt cho ngươi, thế nào, không tệ đúng không, ta rất ít kêu người khác thân mật như vậy. "

Này này này, không cần tùy tiện đặt cho người khác tên thân mật đâu! Nhưng cái gì lại không tệ, ở trước mặt sư phụ thì bị kêu thành công nhân khuân vác bến tàu đã nghe thảm rồi, bây giờ còn đem ta gọi giống như thái giám, nguyên lai ngươi cùng sư phụ đúng là cùng một loại người a~

Thấy ta sắc mặt khó coi, Hắc bạch Hồ lão nhân vẻ mặt xấu hổ: "Ai nha, không thích tên này sao? Ta vốn cũng thấy không thích hợp lắm, Tiểu thành tử, Tiểu thành tử, mặc dù nói cam là loại hoa quả dinh dưỡng cao, nhưng vẫn là táo ăn ngon hơn chút. . ." Trọng điểm không phải ở đấy được không!!

"Tên của ngươi vốn không có chữ 'Bình', cũng không có chữ 'Quả', quả nhiên vẫn là kêu Tiểu thành tử dễ nghe..." Hắc bạch Hồ lão nhân cảm giác rất hài lòng gật đầu. Giờ khắc này ta có cần ngửa mặt lên trời gào to xúc động không...

"Cha, lại thế nữa." Đứng ở phía sau Bạch Diệp Nhi không nhịn được, đi lên trước kéo kéo góc áo Hắc bạch Hồ lão nhân.

Hắc bạch Hồ lão nhân cười cười: "Không nói nữa, không nói nữa. " ngươi biết là tốt rồi, "Làm sao vậy, nơi này sao lại náo nhiệt như vậy?" Hắc bạch Hồ lão nhân lại trở lại vấn đề ban đầu.

"Cảm giác giống như có người muốn thành thân." Bạch Diệp Nhi nhìn lên trên cao treo đèn lồng đỏ.

Hùng Thập Đại thực sảng khoái sờ sờ đầu: "Vốn là Tiểu Long đệ cùng với Tấn cô nương thành thân, nhưng sau lại biến thành ta cùng Tiểu Long đệ bái thiên địa."

Ngoại trừ Hùng Thập Đại, toàn thể hóa đá.

...

"Bái Quan công, chúng ta là bái Quan. Công!!" Trước khi mọi người hoàn toàn hiểu lầm mối quan hệ giữa ta và Hùng Thập Đại, ta vội vàng cải chính.

Hùng Thập Đại vỗ vỗ bờ vai ta: "Ái đệ, đối với chúng ta mà nói, Quan công cũng giống với thiên địa phụ mẫu, chúng ta ra vào làm việc đều là trong sự bao bọc của hắn." Ta quản ngươi nhiều như vậy à, hơn nữa tại sao lại gọi ta Ái đệ! Tiểu Long đệ cũng đã đủ nôn rồi~

"Hai người bọn họ vừa mới kết bái, hiện tại đã là hai huynh đệ." Quận chúa ra tới giải vây.

Bạch Diệp Nhi cười phụ họa nói: "Nhìn không ra đấy, các ngươi cảm tình thật đúng là hảo."

Ta trợn trắng mắt, ngài nói đúng đấy, ta cũng nhìn không ra được.

"Tấn cô nương." Hắc bạch Hồ lão nhân híp mắt nhìn nhìn quận chúa đứng sau lưng ta, "Sắc mặt ngươi thoạt nhìn hồng nhuận hơn rất nhiều a!"

"Cám ơn ngài chiếu cố, với bệnh của Nhược Hề, cũng làm phiền đến ngài." Quận chúa nói cảm tạ.

"Nhấc tay chi làm phiền, nhấc tay chi làm phiền." Hắc bạch Hồ lão nhân tiếp tục vuốt râu mép của hắn, mặc dù nó đã thẳng lắm rồi, "Tấn cô nương bộ dạng thực tuấn, lâu lắm rồi ta chưa nhìn thấy người nào đẹp như vậy." Này này này, ngươi làm gì mà lại dùng khẩu khí của bà mối nói thế!

"Đúng vậy, đúng vậy, cùng Tiểu Long đệ đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một đôi!" Hùng Thập Đại, ngươi cũng đừng có vô giúp vui~

Quận chúa xấu hổ không biết làm thế nào, chỉ cúi đầu, hai má đỏ bừng. Ta cũng chỉ có thể đứng cười làm lành.

"Xem khí chất của Tấn cô nương, không giống như sinh trưởng ở gia đình bình thường." Hắc bạch Hồ lão nhân nói tiếp, "Có thể nói cho ta biết ngươi là người ở đâu không?"

"Ta..." Quận chúa mặt lộ vẻ khó khăn nhìn ta.

"Kinh thành, Ngưng nhi ngụ ở kinh thành." Ta vội tiếp lời.

"Ân..." Hắc bạch Hồ lão nhân như có suy nghĩ gì gật đầu.

"Cha, còn không nói chính sự?" Bạch Diệp Nhi phá vỡ không khí xấu hổ.

"Ai da, người càng già trí nhớ càng kém." Hắc bạch Hồ lão nhân gõ trán của mình, tiện đà lại cười nói, "Chúng ta là đến cáo biệt."

"Nhị vị muốn rời đi?" Hùng Thập Đại vội vàng hỏi.

"Thật không nỡ a!" Hắc bạch Hồ lão nhân vẻ mặt tươi cười, nếu như không có cuộc nói chuyện vừa nãy, kỳ thật hắn luôn khiến cho người ta có cảm giác vô cùng tương hòa, tựa như khuôn mặt tươi cười của Phật, "Nhưng nếu hai cha con chúng ta tiếp tục không quay trở về, trong nhà sẽ mốc meo lên mất, nên đành như vậy cáo biệt."

"Mấy ngày nay rất cảm tạ các ngươi chiếu cố." Thực có điểm luyến tiếc Lão Ngoan Đồng này, ta hỏi, "Có thể cho biết tên đầy đủ của ngài không?"

"Nếu nói chiếu cố, đều là công sức của Diệp nhi..." Hắc bạch Hồ lão nhân vuốt vuốt râu.

" Có thể cho ta biết tên đầy đủ của ngài không?" Ta vẫn cố hỏi đến trọng điểm.

"Chúng ta phải đi rồi, nếu may mắn sẽ về đến thôn trước khi mặt trời xuống núi..." Cảm giác bị lão nhân này hoàn toàn bỏ lơ.

Chẳng lẽ là anh hùng bất lưu danh? Ta Thành Nhược Hề thật sự rất lâu chưa thấy qua người như vậy. Đột nhiên đối với Hắc bạch Hồ lão nhân cảm thấy kính nể, trên thế gian có hai người như vậy, bề ngoài luôn vui đùa vô lễ, nhưng kỳ thật phẩm chất bên trong lại vô cùng cao thượng. Không giống sư phụ ta kia, hắn tên là Lương Sơn, y quán liền được kêu là Lương Sơn y quán, nhớ tới cũng làm cho ta xấu hổ. Đùng là người với người khác nhau~

Sự chú ý của Hắc bạch Hồ lão nhân lại trở về trước mặt ta: "Tiểu thành tử, trước khi đi ta muốn cùng ngươi nói chuyện, chúng ta đi ra ngoài kia một chút?"

Tuy rằng rất không thích cách hắn xưng hô với ta, nhưng có thể cùng người cõi lòng cao như vậy nói chuyện phiếm, ta cũng là rất thích ý. Có lẽ còn có thể học được không ít đạo lý nhân sinh, thật sự là tốt quá a~

Bên ngoài hình như mới trải qua một trận mưa nhỏ, trên mặt đất có chút ẩm ướt, ta cùng Hắc bạch Hồ lão nhân đều cẩn thận mỗi khi phóng bước chân, để tránh nước bùn bắn lên quần áo.

"Ngươi có học y?" Hắc bạch Hồ lão nhân đột nhiên nói.

"A? . . . Ân." Ta có chút kinh ngạc trước nhãn lực của Hắc bạch Hồ lão nhân, quả nhiên, đúng là một cao nhân.

"Ha ha ha ha, người học y ánh mắt thường không giống với mọi người." Tựa hồ nghe được nghi vấn trong lòng ta, Hắc bạch Hồ lão nhân bổ sung nói. Ánh mắt không giống với người thường? Hắn là chỉ, người học y sẽ không cầm nổi lòng hay xem xét tình trạng thân thể của người khác, cho nên ánh mắt thường thường nơi nơi loạn liếc sao? Ta cũng là có chút hiểu biết đấy...

"Tuy rằng rất ít nói với người ta như vậy, nhưng là, ta muốn thu ngươi làm đồ đệ."

"Cái, cái gì?" Đứng trước Hắc bạch Hồ lão nhân đột nhiên dùng lời lẽ chân thành nói, khiến ta có chút không biết phải làm sao.

Hắc bạch Hồ lão nhân cười nói: "Yên tâm, không cần giao học phí..." Cái đó không phải là trọng điểm!

"Chính là, ta đã có sư phụ." Ta có chút ngượng ngùng nói. Đây đúng là số mệnh, có ít người mà thời cơ thường xuất hiện không đúng trong nhân sinh, tuy là tùy vào từng mối quan hệ mà nó sẽ không giống nhau, đáng tiếc nó vẫn là may mắn, chỉ là chúng ta không có khả năng biết trước.

"Không thành vấn đề!" Hắc bạch Hồ lão nhân sau khi nghe xong cười ha hả, tuy rằng không biết hắn cười điểm ở nơi nào.

"Ách... Làm sao lại không thành vấn đề?" Ta ngạc nhiên hỏi, một người đâu thể có hai cái sư phụ...

"Ai nói người không thể có hai cái sư phụ vậy?" Lại nữa, vẫn là như nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng ta, "Đừng nhìn như ta vậy," Ngươi rốt cuộc là người như thế nào? "Y thuật của ta trên thế gian này cũng là hạng nhất hạng nhì. Huống hồ ngươi không xem vũ hiệp tiểu thuyết sao, nhân vật chính đều là lạy nhiều sư phụ, hấp thu bản lĩnh võ thuật các gia phái, mới có thể xưng bá võ lâm." Vậy xin hỏi, ngươi thấy ta cần xưng bá võ lâm gì đó sao~

"Bất quá, là ta đơn phương mời như vậy thật thất lễ," Hắc bạch Hồ lão nhân miệng tấm tắc, "Nếu ngươi có ý, sau này có thể chính thức đến hướng ta bái sư, ngươi hiện tại không cần trả lời ta."

"Chính là, ngài vì sao lại muốn thu ta làm đồ đệ, chúng ta quen biết chỉ mới vài ngày, hơn nữa y thuật của ta cũng thực nát vụn..."

"Đúng vậy, y thuật hiện tại của ngươi quả thực nát vụn," Hắc bạch Hồ lão nhân gật gật đầu, "Nhưng ta nhìn người luôn đúng, nếu ông trời dùng một trận mưa lớn đem ngươi đưa đến cạnh ta, thì đây là duyên phận. Ta biết ngươi là một viên Phỉ Thúy giấu trong nham thạch, một khi có người chân chính chỉ đạo, y thuật của ngươi sẽ vượt qua thế gian, thậm chí... vượt qua cả ta..." Y thuật của ngươi lợi hại đến thế sao~

"Ta rất mong chờ ngươi xưng bá giới y thuật như xưng bá võ lâm vậy, cứu vớt muôn dân."

"..." Cảm giác như Hắc bạch Hồ lão nhân đem tương lai của ta nói mà còn hơn xa vũ hiệp tiểu thuyết.

"Thế nào, chẳng mấy có cơ hội gặp người y thuật, chẳng lẽ ngươi không muốn thay đổi một lần sao? Hôm nào ngươi đã tỉnh ngộ, đi tới thôn trang nhỏ cách không xa sơn trại này tìm ta." Hắc bạch Hồ lão nhân nhấc đầu hơi hướng sang bên, híp mắt nhìn về phương xa không xác định.

Hắc bạch Hồ lão nhân đánh giá như vậy, ta thật không biết nên buồn bực hay nên cao hứng. Tuy nói ta y thuật nát vụn, nhưng ta vẫn có chút kiến thức mà, ít nhất ta biết tiêm thuốc, hay là trị được bệnh cho quận chúa... Tuy rằng sau lại tái phát.

"Tấn cô nương không biết thân phận thật của ngươi sao." Ách, sao chuyển đề tài nhanh như vậy.

Ta gật đầu tỏ vẻ suy đoán của hắn là đúng.

"Rất xứng đôi, nếu ngươi đúng là nam tử như thường nói." Hắc bạch Hồ lão nhân vẻ mặt đáng tiếc nhìn ta, nói những lời này thì ta chẳng biết phải hùa theo thế nào.

"Nếu không nói cho Tấn cô nương biết chân tướng, tình hình sẽ không hay đâu..."

Nhìn nét mặt nghiêm túc của Hắc bạch Hồ lão nhân, ta ngẩn người. Không hay? Cái gì không hay?

"Các ngươi trong mắt người khác, đích thực là giống một đôi tiểu phu thê." Hắc bạch Hồ lão nhân nói.

"Chúng ta, quả thật là đang đóng giả một đôi phu thê..." Ta giải thích.

"Thậm chí không thể nói là 'Giống', phải nói là 'Là', " Hắc bạch Hồ lão nhân tựa hồ không để tâm ta đang nói gì, "Ở trong lòng ngươi, có lẽ ngươi cho rằng chỉ là giả vờ, chính là Tấn cô nương, dường như lại là thật."

"Ngài cứ thích nói giỡn," ta lắc đầu, cười nói, "Chẳng lẽ nói, quận... Ngưng nhi yêu ta?"

"Vô luận là ánh mắt, hay là khi các ngươi ở chung..." Hắc bạch Hồ lão nhân lại vuốt vuốt râu.

"Rất bình thường mà..." Có cái gì không bình thường sao? Chỉ giống như hai hảo hữu, ngươi chiếu cố ta - ta chiếu cố ngươi, đâu có gì không thích hợp a. Huống chi nàng là Vương gia nhi nữ, nếu ta có chăm sóc đặc biệt cho nàng, cũng chỉ là theo bổn phận mà thôi.

"Ngươi đừng quên, ở trong mắt nàng, ngươi chính là một nam nhân."

"Ách... Đâu có sao..."

"Hoặc là thế này, ngươi thử hồi tưởng lại những việc khi ở chung cùng Tấn cô nương mấy ngày qua, nhưng phải đem chính ngươi đổi thành một nam nhân khác." Hắc bạch Hồ lão nhân cười híp hai mắt.

"Đổi thành..." Một người nam nhân khác? Có thể như thế nào chứ?

Nghi hoặc nhìn Hắc bạch Hồ lão nhân, hắn chỉ là thong thả gật đầu cười cười như đáp lời.

Một người nam nhân khác à ~ theo phản xạ, ta nghĩ tới Nhị sư huynh.

Thay ngươi phân cảnh lần thứ nhất

"Quận chúa!" Nhị sư huynh thình lình kêu to.

"Hư!" Quận chúa tựa hồ bị Nhị sư huynh làm cho hoảng sợ, vội vàng lấy tay ngăn miệng Nhị sư huynh lại, thấy hắn không nói gì nữa, mới nhỏ giọng nói: "Hiện giờ ta đang lẩn trốn ở bên ngoài, không còn là quận chúa, ngươi cũng đừng như vậy gọi ta."

"Vậy, ta kêu ngài là gì đây..."

"Cũng đừng dùng kính ngữ... Ngươi kêu ta là..." Quận chúa nói, rồi cầm chiếc bát trên tay Nhị sư huynh xoay người đi, Nhị sư huynh hảo vất vả mới nghe được hai chữ sau nàng nói,"...Ngưng nhi."

Thay ngươi phân cảnh lần thứ hai

Đột nhiên nhớ tới bệnh của quận chúa, Nhị sư huynh khẩn trương hỏi: "Quận chúa, thân thể của người ra sao?"

"Đã bảo đừng gọi ta quận chúa." Quận chúa mím chặt môi vẻ mặt bất mãn nhìn Nhị sư huynh.

"Ta..." Nhị sư huynh nghẹn thở ra một hơi, rốt cục há mồm, "Tấn cô nương..."

Quận chúa xì một tiếng rồi nở nụ cười, "Cơ thể của ta tối hôm qua tốt hơn rồi, đừng lo lắng." Nói xong, tựa hồ thở dài, lại ngồi bên giường.

"Vậy tốt quá." Nhị sư huynh nhìn sắc mặt quận chúa so với mấy ngày trước đã tốt hơn rất nhiều, hơi hơi cười cười.

"Ngươi là người duy nhất, giống phụ vương luôn để ý đến ta."

"Yên tâm đi, người cùng Tấn vương gia nhất định có thể bình an gặp lại." Nhị sư huynh nói.

Quận chúa quay đầu, cùng Nhị sư huynh đối đối mặt.

Thay ngươi phân cảnh lần thứ ba

"Quận chúa, thân thể của người thật sự không sao?" Nhị sư huynh cảm thấy được quận chúa như có gì đó không ổn.

"Lại sai rồi, A Mộc?" Quận chúa nói xong, xoay người ngồi vào mép giường.

"Vậy..." Nhị sư huynh cũng chẳng muốn đôi co cùng nàng, "Ta cảm thấy sắc mặt ngươi có điểm tái nhợt..."

"Ta không sao." Quận chúa nói, lại cắn cắn môi, sau đó tươi cười. Nàng thế này nhường Nhị sư huynh hoảng sợ.

"Chính là..." Nhị sư huynh còn muốn nói, nhưng lại phát hiện trên mặt quận chúa nước mắt đã ngập tràn. Nhị sư huynh sợ tới mức cả người bật dậy.

"Ta... Ta nghĩ ngươi sẽ không tỉnh lại..." Theo từng trận khóc nức nở, giọng quận chúa càng thêm đứt quãng, "Ta nghĩ đến, ta... sẽ chỉ còn có một mình... Phụ vương đã bỏ lại ta, ngay cả ngươi cũng..."

"Vương gia không có bỏ lại ngươi, quận chúa." Nhị sư huynh vội vàng an ủi.

"Ngươi cũng không được! ... Cho dù là ngươi, cũng không được thế!" Quận chúa nói rồi, khóc càng thêm dữ tợn.

"Ta... Ta cũng không có, bỏ lại ngươi..." Nhị sư huynh sốt ruột nói, "Ta làm sao có thể bỏ lại ngươi."

Quận chúa nghe xong, dù lệ vẫn rơi, nhưng cũng phì cười, bĩu môi nói: "Ta biết."

Trở về sự thật~

Toàn. Thân. Ta. Đều. Nổi. Da. Gà.

"Ha ha ha ha. . ." Chứng kiến phản ứng của ta, Hắc bạch Hồ lão nhân cười lớn, tuy rằng như cũ vẫn không biết hắn cười cái gì.

"Chẳng lẽ nói..." Ta cảm giác trong đầu mình một mảnh hỗn loạn.

Thấy ta vẻ mặt hoang mang, Hắc bạch Hồ lão nhân nói: "Ai nha, tốt hơn là theo duyên đi, thí chủ." Cái gì mà thí chủ chứ, ngươi cho rằng mình là hòa thượng sao~

Nhưng ta chẳng có phản ứng gì với lời nói của Hắc bạch Hồ lão nhân nữa, bởi ta đã hóa đá mất rồi. Nếu đúng như Hắc bạch Hồ lão nhân nói, quận chúa đối với ta... Chính là, cái làm cho lòng ta kinh hãi, đó là khi thay thế Nhị sư huynh vào ta trong hồi tưởng, cảm nhận của ta không chỉ là nổi da gà, mà còn một loại cảm xúc khác mà ta không rõ, giống như, giống như không vui khi chứng kiến quận chúa đối với người không phải ta thân mật như vậy... Ân? Sao ta lại có thể dùng cái từ "thân mật"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.