Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 133:





【 133 】 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi

"Nguyệt Nhi." Quận chúa ngồi ở trước bàn trang điểm, trong tay cầm một cây ngọc trâm, cười với bóng phản chiếu của ta trong gương nói, "Ngươi nói cây ngọc trâm này đẹp không?"

"Đẹp." Ta vội nói.

Đó là một cây trâm ngọc phỉ thúy, phối cùng màu da trắng nõn và khí chất trên người quận chúa vô cùng hợp, mộc mạc trang nhã lại không quá mức đơn điệu.

"Lần trước ở cửa hàng ngọc Nhược Hề nói rằng muốn mua cho ta, nhưng ta không đáp ứng." Quận chúa mỉm cười, nâng tay đem trâm ngọc kia cài lên búi tóc, "Ngày hôm qua đi xem, vẫn còn ở đó."

Ngày hôm qua, thừa dịp thần chí quận chúa ban ngày thanh tỉnh, ta khuyên nàng hơn nửa ngày, cuối cùng quận chúa mới nguyện ý vấn lên tóc dài suốt ngày rối tung. Chính là sau khi vấn lại, quận chúa đột nhiên nói muốn tới cửa hàng ngọc trong kinh thành. Dưới sự khăng khăng của nàng, chỉ có ta được phụng bồi cùng nàng đến cửa hàng đó. Sợ quận chúa tới cửa hàng ngọc của người ta sẽ đột nhiên hồ nháo, Vương gia liền phân phó mấy gia đinh đi theo phía sau. Lại không nghĩ, vừa bước vào cửa hàng, ngay cả nhìn quận chúa cũng không cần, trực tiếp đến thẳng quầy trong góc có trâm ngọc kia, rất nhanh lựa ra được chiếc trâm ngọc này. Lúc đó nàng vui sướng dị thường, tựa như đã phát hiện ra một món đồ bảo bối. Sau khi hỏi, quả nhiên cây trâm ngọc này có quan hệ cùng quận mã gia.

"Nguyệt Nhi." Quận chúa giống như nhớ ra gì đó, đột nhiên nói, "Nước trong bồn tắm tối nay cần được đun nóng, Nhược Hề không có về sớm."

"A... Ân." Ta gật gật đầu.

Quận chúa cười cười, quay đầu lại phía gương đùa nghịch với trâm ngọc trên búi tóc, một bên nói: "Ngày hôm nay hắn đi hái thuốc, cần có nước nóng để phao."

Vì để quận chúa cao hứng, ta chỉ có miễn cưỡng cười vui phụ hoạ nàng.

Quận mã gia, nếu ngài có thể cảm nhận được tưởng niệm của quận chúa đối với ngài, dù cho chỉ là một chút, cũng mau chóng trở về đi.

Buổi chiều, quận chúa lại phân phó ta đi ra ngoài treo bảng, ta nói đã treo, nhưng nàng không tin. Ta bất đắc dĩ đi ra ngoài phòng, muốn đi châm cho quận chúa chén trà. Khi đi ngang qua đại sảnh, ta đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện giữa Vương gia cùng Tề tướng quân.

"Ngưng nhi hiện giờ..." Ngữ khí Vương gia trầm trọng, tựa hồ đang trao đổi chuyện tình của quận chúa cùng Tề tướng quân.

"Vương gia." Tề tướng quân nói, "Vô luận Ngưng nhi trở thành thế nào, ta cũng nguyện ý cưới nàng làm vợ."

"Cái này..." Vương gia thở dài, "Nhưng bây giờ thân thể Ngưng nhi..."

"Vương gia, ta muốn đầu tháng sau được cùng Ngưng nhi thành hôn."

"Ngươi... Ngươi thật sự quyết định thế sao?"

"Vâng."

"Vậy... Được rồi. Bây giờ chúng ta cũng không cần biết nhiều như vậy, cả kinh thành đều biết Ngưng nhi..."

"Vương gia, Tề tướng quân." Ta rốt cục nhịn không được nữa, liều lĩnh bước vào đại sảnh, hướng bọn họ hành lễ, nói, "Nguyệt Nhi có chuyện muốn nói."

"Nguyệt Nhi?" Vương gia có chút kinh ngạc nhìn ta, sau đó mới chậm rãi hỏi, "Ngươi có lời gì muốn nói?"

"Vương gia." Ta cúi thấp đầu, "Ngài thật sự quyết định muốn gả quận chúa cho Tề tướng quân sao?" Không đợi bọn hắn kịp phản ứng, ta lại quay đầu hướng Tề tướng quân hỏi, "Tề tướng quân, ngài thật sự quyết định cùng quận chúa thành hôn sao?"

"Nguyệt Nhi, ngươi nói những điều này là thế nào?" Vương gia nhíu mày hỏi.

Tề tướng quân không nói gì, hắn chỉ nghi hoặc nhìn ta.

Không thể ngăn lại xúc động muốn nói ra lời trong lòng của mình, ta nói: "Quận chúa cùng Nguyệt Nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mười mấy năm qua, nàng đối đãi với Nguyệt Nhi như thân tỷ muội, ân tình của ngài cùng quận chúa Nguyệt Nhi chưa bao giờ quên báo. Nhưng Nguyệt Nhi đau lòng quận chúa, bây giờ thật sự nhìn không được rồi. Hơn nửa năm qua, bệnh của quận chúa thế nào chẳng lẽ ngài không rõ, chúng ta nhất định phải ngăn trở nàng cùng quận mã gia yêu nhau sao? Trong lòng quận chúa mỗi ngày đều nhớ nhung, đều muốn là quận mã gia, vì sao đến mức này rồi, Vương gia còn muốn ngăn trở quận mã gia cùng quận chúa một chỗ chứ?"

Sau khi nghe hết lời ta nói, Vương gia giật mình lùi lại phía sau, sau đó có điểm tức giận nói: "Nguyệt Nhi! Ngươi, ngươi càn rỡ!"

"Nguyệt Nhi." Tề tướng quân ở một bên cười nói, "Ngươi quá lo lắng. Sau khi ta cưới Ngưng nhi, nhất định sẽ hảo hảo đối đãi nàng. Có lẽ, bây giờ nàng muốn là người khác, nhưng không bao lâu nữa, sau khi bệnh nàng tốt hơn, thì sẽ không có chuyện gì."

"Tề tướng quân." Ta lắc đầu, "Quận chúa yêu không phải là ngài, chẳng lẽ ngài vẫn không rõ sao? Vì sao ngài còn muốn kiên trì như vậy, tra tấn quận chúa như vậy đây?"

"Nguyệt Nhi, ngươi câm miệng cho bổn vương!" Vương gia giận đến đưa tay liên tục nện quải trượng.

Ta vội vàng quỳ xuống đất, nước mắt cũng không nén được tuôn rơi: "Vương gia, Nguyệt Nhi thỉnh cầu ngài, mau đi tìm quận mã gia về đi, Vương gia!"

"Hỗn xược!" Vương gia căm giận nói, "Quyết định của bổn vương còn cần ngươi tới thỉnh cầu? Ngươi đây là, đây là phạm thượng!"

Ta khóc cuống quít dập đầu trước Vương gia: "Vương gia, ta van cầu ngài..."

"Nguyệt Nhi, ngươi..."

"Vương gia!" Ngoài cửa một hạ nhân bất chợt đi vào, hắn nói với Vương gia, "Ngoài cửa có hai người đến tìm, một người là hòa thượng, một người là phụ nhân bốn năm mươi tuổi, nói là đến tìm người."

Vương gia bị ta làm cho giận đến không thở nổi, hắn hếch thân mình, hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi hạ nhân kia: "Tìm ai?"

Hạ nhân kia ngừng một chút, sau đó mới do dự nói: "Nói là... Tìm nữ nhi của nàng hai mươi năm trước bị người đoạt."

Vương gia quát: "Hồ nháo! Tìm nữ nhi thì đến chỗ bổn vương làm gì?!"

"Tiểu nhân cũng mời bọn họ rời đi, nhưng họ không chịu, vị phụ nhân kia còn nói..."

"Nói cái gì?" Vương gia không kiên nhẫn hỏi.

"Còn nói..." Hạ nhân kia nhỏ giọng ấp úng nói, "Còn nói 'Nhường họ Tấn kia ngẫm lại, hai mươi năm trước hắn đã làm gì'."

Vương gia đột nhiên sững sờ tại chỗ.

"Vương gia..." Hạ nhân kia bối rối hơn, "Tiểu nhân chỉ là đem nguyên vẹn lời phụ nhân kia nói cho ngài, không phải có ý bất kính với ngài a... Vương gia? Ngài làm sao vậy?"

Ta nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về phía Vương gia đứng ở bên cạnh.

"Mau, mau..." Chỉ thấy sắc mặt Vương gia trắng bệch, hơn nửa ngày mới mở miệng, thậm chí giọng nói còn bắt đầu run lên, "Mau để cho nàng vào..."

Hạ nhân kìa vừa mới xoay người, Vương gia lại nói: "Không, không, không! Ngươi đưa, ngươi đưa bổn vương đi gặp nàng!" Nói rồi liền vội vàng chống quải trượng theo hạ nhân kia rời đi đại sảnh.

Ta qùy trên mặt đất, cùng Tề tướng quân đứng ở một bên đưa mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.