Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 128:




1
【128】 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi

"Nhược Hề! ...Nhược Hề!" Nhìn quận chúa trên giường vừa khóc vừa hô tên quận mã gia, ta nhịn không được trộm rơi lệ.

"Quận chúa." Ta nắm chắc tay nàng, nhẹ giọng kêu lên, "Ngài tỉnh a, quận chúa!"

Cuối cùng, quận chúa mở mắt, giọt lệ trên khóe mắt nàng cũng theo rơi xuống. Quận chúa nhìn ta, chậm rãi há miệng, nhẹ giọng hỏi: "Nhược Hề... Trở về chưa?"

Ta lắc đầu, lời gì cũng không thốt được, bởi vì đã sớm khóc không thành tiếng.

"Vừa nãy ta lại mơ thấy hắn..." Quận chúa vô lực cười cười, "Hắn, hắn mua cho ta một cây cột mứt quả ghim thành xâu."

Ta chỉ có thể trộm thở dài, một bên cắn răng nhịn xuống tiếng nức nở, một bên gắt gao nắm chặt tay quận chúa.

Bây giờ quận chúa là thanh tỉnh.

Kể từ lần quận chúa được chúng ta cứu từ Quỷ môn quan trở về, đã là qua hơn hai tháng. Sau khi bất tỉnh hai lần, quận chúa giống như... Thần trí có điểm mơ hồ.

Chẳng còn ăn mặc trang điểm, sắc mặt nàng tái nhợt, hai mắt vô thần, miệng luôn nhắc tới lên quận mã gia. Quận chúa rất ít đi ra khỏi phòng, hơn nữa, thân mình cũng yếu đến mức đi vài bước đường liền ngã, căn bản là không có biện pháp đi ra. Cho dù là đi ra ngoài, cũng chỉ có một nơi nàng nguyện đến -- Hậu viện của quận mã phủ. Mỗi lần nàng đến đều cho tất cả chúng ta rời đi, chỉ một mình ngồi trong lương đình, ngây ngốc nhìn ra viện tử, không hề nhúc nhích chút gì. Không biết nàng đang nhìn gì, có lẽ nhìn vật nhớ người, nhớ đến từng ly từng tý của cuộc sống trước bên quận mã gia, hay nhớ lại đêm động lòng người khi quận mã gia biến cả viện tử này thành sao trời lung linh.

Sau này, quận chúa chỉ nguyện ở trong phòng ngủ. Nhưng dù chỉ ở vẻn vẹn trong một gian phòng, cũng đủ cho nàng dằn vặt. Vài ngày khi mới bắt đầu, mỗi ngày quận chúa đều nói "Nhược Hề mấy ngày nữa sẽ về". Nàng luôn luôn cười, rồi lại luôn khóc. Uy thuốc nàng không chịu uống, không phải là vung tay cho thuốc đổ trên mặt đất, mà là trực tiếp cầm chén thuốc đập tan. Nhưng lại nguyện ý ăn cơm, trước khi ăn nàng đều thì thào nói "Nhược Hề muốn ta ăn cơm, ta đều nhớ rõ".

Chứng kiến quận chúa như vậy, cuối cùng không ức chế nổi nước mắt ta khóc lên. Thường thường quận chúa không khóc, còn ta lại nước mắt rơi đầy.

Quận chúa bắt đầu càng ngày càng không thích hợp.

Nửa đêm, trong phòng nàng thường đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, và tiếng đồ vật bị ném hay đổ vỡ. Cứ liên tục như vậy vài ngày, vào giữa đêm sẽ là như thế. Cho đến khi hạ nhân trong quận mã phủ toàn bộ đều bị đánh thức, nàng mới mệt mỏi hôn mê ngã ở trên giường. Muốn có người ở bên trông coi quận chúa, nhưng nàng sống chết cũng không chịu theo, nàng không muốn có ai ngủ trong phòng mình, chỉ muốn được một mình ngủ. Ban ngày, nếu bên người không có nha hoàn, sẽ có khi ngay cả ngoại bào nàng cũng không mặc, cứ để tóc dài rối tung chạy ra ngoài phòng, cần rất nhiều hạ nhân đến giúp đỡ nàng, mới có thể hống nàng đưa trở về phòng được. Lúc đó nàng sẽ một bên giãy giụa, một bên khóc nói "Nhược Hề muốn trở về, mau đi mở cửa", hay là "Dược thảo không đủ dùng, mau nhắc nhở Nhược Hề lên núi hái thuốc"... Nhìn thấy quận chúa như vậy, mỗi người hạ nhân từng chứng kiến cuộc sống xưa kia của nàng cùng quận mã gia, sẽ không nhịn được hốc mắt hồng hồng, nhưng cũng không thể làm gì được.

Tề tướng quân vẫn như trước mỗi ngày đến thăm quận chúa, nhưng quận chúa mỗi lần thấy hắn, đều cũng kích động khóc lên, vừa nháo vừa hô không cho Tề tướng quân vào quận mã phủ. Có một lần ném chén trà suýt nữa trúng đầu của Tề tướng quân, khiến Tề tướng quân sợ tới mức không dám bước vào phòng nửa bước.

Quận chúa không muốn thấy Vương gia, cho dù thấy, cơ hồ cũng không nhận ra. Kêu nàng cũng không buồn đáp, chỉ biết ngơ ngác nhìn Vương gia, sau một lúc lâu mới dời đi tầm mắt, chậm rãi nói ra ba từ -- "Kẻ lừa đảo".

Bởi vì quận chúa thần chí không rõ, Vương gia chỉ có thể không ngừng dời ngày kết hôn của Tề tướng quân cùng quận chúa dài thêm. Vương gia luôn vừa thở dài vừa hướng mọi người nói, chỉ cần thêm mấy ngày nữa, bệnh của quận chúa liền sẽ tốt hơn. Chính là, bệnh của quận chúa có thể hảo hay không, chúng ta đều biết. Hắn thỉnh rất nhiều đại phu tới xem bệnh, nhưng tất cả đại phu cuối cùng đều cũng lắc đầu, nói nếu quận chúa không chịu uống thuốc, thì bệnh sẽ không có ngày hảo. Huống chi, đây là bệnh ở trong lòng quận chúa, dùng thuốc cũng trị không khỏi.

Mặt Vương gia không còn chút máu.

Ta Không hiểu vì sao Vương gia nhất định phải đánh gãy chim uyên ương, huống chi đây còn là con gái của mình. Tuy rằng quận mã gia chỉ là một lang trung, nhưng hắn đối đãi với quận chúa vô cùng tốt, tuyệt không thua kém chính Vương gia. Và trọng yếu hơn, chẳng phải quận chúa cũng yêu quận mã gia sao? Nếu là như vậy, vì sao nhất định phải chia rẽ hai người ái ân như vậy chứ? Mặc dù Tề tướng quân cùng quận chúa môn đương hộ đối, nhưng nếu hai người tâm không hòa hợp, thì có ý nghĩa gì?

Có nhiều lần lúc đêm khuya, ta nhìn thấy Vương gia ngồi một mình trong đại sảnh, thở dài trong bóng đêm. Những lúc như vậy, ta không nhịn được muốn tiến lên, khuyên hắn tìm quận mã gia trở về. Nếu Vương gia mở miệng, chắc chắn quận mã gia sẽ quay về. Nhưng Vương gia dường như rất kiên định, quận chúa nhất định phải gả cho Tề tướng quân.

Tin tức Tấn Ngưng quận chúa "Điên rồi", rất nhanh đã lan truyền khắp cả kinh thành. Điều gì cũng nói, ví như "Quận mã gia phong lưu thành tánh, bức điên Tấn Ngưng quận chúa", "Tấn Ngưng quận chúa tư quân thành si*, quận mã gia là thiên hạ đệ nhất kẻ bạc tình"... Chính là biết rõ chân tướng, chẳng có mấy người. Mà những gì ta biết, có lẽ cũng chỉ là da lông, người duy nhất hiểu rõ, chỉ có thể là chính quận chúa thôi. (*: tương tư thành điên)

"Nguyệt Nhi." Quận chúa đang nằm đột nhiên hỏi, "Bảng còn treo không?"

Ta vội vàng gật đầu, đáp: "Còn treo, luôn luôn treo."

Mỗi ngày, quận chúa chắc chắn để hỏi ta câu đó.

"Đừng khóc a, Nguyệt Nhi..." Quận chúa vươn tay ra, giúp ta lau đi nước mắt trên mặt, "Tuy rằng bây giờ thân mình ta có chút yếu, nhưng, nhưng không có gì đáng ngại."

Quận chúa mỗi ngày đều có một lần thanh tỉnh, thí dụ như ngay lúc này. Nàng lại không hề biết mình đôi khi sẽ trở thành điên cuồng, hệt như đem mình tách thành hai người vậy. Mà mọi người cũng chỉ có thể làm bộ như không biết, đều hống nàng, ở bên nàng, không cho nàng thương tổn chính mình. Ngoài điều đó ra, chúng ta chẳng thể làm được gì khác.

Một tháng trước, ta sai người đưa tin cho A Mộc ca, hồi âm ta cũng đã nhận được.

A Mộc ca nói quận mã gia không ở y quán, cũng không ai biết rằng hắn đi đến đâu.

Sau khi biết tin tức này, ta chỉ có thể âm thầm mắng quận mã gia, hắn làm sao lại nhẫn tâm như vậy, cam tâm bỏ lại quận chúa chịu khổ ở đây mà chẳng hề quan tâm chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.