Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 126:




THÁNG TƯ 11, 2012 BY LIPSTON
【 126 】

Từ sau khi bính kiến Tư Đồ Ức bên hồ nước, nàng liền luôn đi theo ta. Ta hỏi nàng có chuyện gì, nàng cũng không nói, chỉ trắng trợn theo sát ở phía sau, ta đi nàng cũng đi, ta dừng nàng cũng dừng. Nói xem ta đang hảo hảo một người lên đường, giờ tự nhiên có thêm một người đi theo phía sau, đây là chuyện gì chứ? Nhưng biết với khinh công của nữ nhân điên Tư Đồ Ức này, ta có chạy cũng không thoát, đành chỉ có thể coi nàng như vô hình, mình làm việc của mình, nàng thích làm gì mặc kệ.

Thật vất vả đi theo hướng mặt trời, đến khi trời tối đen cuối cùng ta mới tìm được cái thôn trang nhỏ theo lời Tam Thất. Nhưng điều ta không ngờ được chính là, thôn trang nhỏ này cũng có khách điếm, không nói thêm lời ta chạy đến phía khách điếm kia, bất chấp phía sau còn có một cái đuôi theo sát. Vừa ngồi xuống bàn, ngay lập tức Tư Đồ Ức cũng phi thường sảng khoái ngồi xuống đối diện, không buồn nhìn ta, nàng chỉ bắt chéo chân nhàn nhã đưa tầm mắt quét quanh khách điếm vắng vẻ. Hương khí sặc mũi của nàng nhất thời tràn ngập cả gian phòng, khiến cho cả khách điếm như một vườn hoa nở.

Mặc dù không tình nguyện, nhưng Tư Đồ Ức cũng tính là bằng hữu, ta ngẩng đầu hỏi nàng: "Ngươi muốn ăn gì?"

Lại không nghĩ, nàng nhấc cằm, đôi mắt quyến rũ hơi nhếch, phun ra ba chữ: "Ngươi mời ta?" Ta còn chưa kịp phản ứng, nàng lại giễu cợt nói: "Ngươi mời không nổi~ "

Trong lòng lửa giận ngay tức thì bùng phát, ta cảm thấy như mình sắp phun huyết bỏ mình.

Lúc này tiểu nhị chạy đến, phi thường ân cần hỏi: "Nhị vị muốn dùng những gì?"

"Đừng nhị vị." Ta khoát tay, "Ta chỉ có một vị. Mang cho ta cơm trắng, và một đĩa thịt dê cùng cải thìa là được." Ngươi bất nhân ta bất nghĩa, chính mình ăn chính mình mua đi.

Tiểu nhị chợt hỏi một câu mà khiến ta lại muốn lần nữa phun huyết: "Vị khách quan này, sao không để cho phu nhân ngài điểm chút đồ ăn?"

"Vị tiểu ca này hảo ánh mắt a." Tư Đồ Ức lập tức nói tiếp, thậm chí cười cười, "Như vậy cũng nhìn ra được chúng ta là hai vợ chồng?" Ánh mắt hảo cái thí, còn hai vợ chồng?!

"Ta chỉ là đoán." Tiểu nhị nhất thời đỏ mặt, còn nói, "Phu nhân bộ dạng mỹ mạo, là phúc khí của vị công tử này nha." Ngươi đỏ mặt cái gì? Đỏ mặt cái gì? Đỏ mặt cái gì?

"Ngươi chờ một chút!" Ta vỗ bàn, ngắt lời nói, "Ta cùng nữ nhân này không chút quan hệ, nàng điểm đồ ăn của nàng, ta điểm cơm của ta, chúng ta không có liên quan với nhau."

"Này..." Tiểu nhị tức thì ngu ngơ, tựa hồ không biết nên nghe ai.

"Được rồi." Tư Đồ Ức cười đến cả người run rẩy, tiếng chuông thanh thúy trên người nàng cũng vang lên "Leng keng", nàng nói, "Hôm nay tướng công ta phát cáu, ngươi cho ta giống vậy là được."

Tiểu nhị vội vàng gật gật đầu, trước khi đi còn khinh thường trừng mắt liếc ta một cái, nhỏ giọng nói thầm: "Không biết thỏa mãn, có một phu nhân đẹp như vậy còn phát cáu." Nếu ngươi muốn nói xấu người khác thì cũng đừng nói ra miệng được không.

Tiểu nhị đi rồi, Tư Đồ Ức cuối cùng an tĩnh lại, nàng chống hai tay lên cằm hết nhìn đông tới tây, dáng bộ giống hệt như một tiểu cô nương ngây thơ. Ta cũng không thèm cùng nàng chấp nhất, cố ý lờ nàng đi, dù sao thức ăn kia chính cô ta bỏ tiền, ta tuyệt đối sẽ không giúp nàng trả.

Đồ ăn lên, Tư Đồ Ức lại không hảo hảo ăn món của nàng, cứ nhìn chằm chằm sang đĩa thịt của ta: "Không tệ a, thoạt nhìn rất ngon."

Ta ngay lập tức rút đũa từ trong ống trúc trên bàn, ngăn thành giới hạn giữa hai chúng ta, nói với nàng: "Đây là địa bàn của hai chúng ta, ngươi ăn của ngươi, ta ăn của ta, không được gắp đồ ăn của ta."

"Gắp đồ ăn của ngươi?" Tư Đồ Ức cười cười, nâng tay vén vài lọn tóc giắt sau tai, "Thực ngây thơ."

Ta không để ý tới nàng, tự mình cúi đầu vội vàng bái cơm, từ trưa đến giờ đã đói rồi.

"Bày mấy cái đũa mà cũng coi là ngăn được bàn." Tư Đồ Ức tiếp tục cằn nhằn, "Ngây thơ như vậy, thật không hiểu tiểu quận chúa kia làm thế nào chịu được ngươi."

Ta tức thì bị sặc thịt dê lên đến họng, ho đến mức lệ cũng tuôn rơi. Vội uống vài ngụm trà thông cổ họng, hơn nửa ngày mới kịp khôi phục.

Ta chỉ vào mũi nàng, tức giận nói: "Ngươi tiếp tục nói hưu nói vượn, ta, ta..."

"Ngươi làm sao?" Tư Đồ Ức vẻ mặt nghi hoặc.

"Ta" hơn nửa ngày nhưng chẳng thốt lên được một lời. Thêm nữa nhìn thấy tiểu nhị kia đang vừa thì thầm cùng khách đếm lão bản, lại vừa hướng nhìn về phía ta, không muốn cho sự tình thêm lớn, ta nói: "Dù sao ngươi im lặng, cho ta ăn hết cơm được không?"

"Được a!" Tư Đồ Ức mỉm cười, "Tướng công ~ "

Thành Nhược Hề, cần phải bình tĩnh.

Cũng may Tư Đồ Ức không còn tiếp tục náo loạn nữa, nàng cúi đầu im lặng ăn hết bàn cơm.

Vấn đề ăn uống cuối cùng đã được giải quyết, nhưng còn vấn để ở... Ta gãi gãi đầu, gọi tiểu nhị tới, hỏi khách điếm này liệu còn chỗ ngụ, tiểu nhị liên tục gật đầu, nói còn rất nhiều chỗ ở.

"Ta muốn ở một đêm, thỉnh sắp xếp giúp ta một phòng." Ta nói.

"Hảo a." Tiểu nhị khom thân mình, vươn tay phải mời ta lên lầu, "Mời nhị vị lên..."

"Ngươi đừng tiếp tục nhị vị nữa." Ta khoát tay, liếc hắn một cái, "Ta chỉ có một người. Ta đã nói, ta cùng nữ nhân này không quan hệ."

Tư Đồ Ức đột nhiên than nhẹ một tiếng, nói với tiểu nhị kia: "Tiểu ca, tướng công ta là như vậy. Tính ưa hờn giận, tức giận sẽ không nguyện ngủ cùng ta."

Ta chẳng còn máu để tiếp tục phun nữa.

Tiểu nhị xoay đầu lại, vẻ mặt vô cùng chính nghĩa: "Vị công tử này, đây là ngài không đúng, ngài sao có thể..."

Chẳng đợi tiểu nhị lải nhải xong, Tư Đồ Ức lại nghẹn ngào nói, "Ngươi không biết, lần trước hắn đi đánh bạc, đến mức trong nhà không còn một đồng, còn tính bán ta vào thanh lâu bán mình, kiếm tiền mang về cho hắn..."

"Được rồi!" Ta kéo tiểu nhị qua, cắn răng nói, "Nhị vị thì nhị vị, mau đi sắp phòng cho chúng ta đi!"

"Vâng, vâng.." Tiểu nhị thấy ta đùng đùng nổi giận, vội vàng kinh hoảng đáp ứng.

Ta thở dài, hắn thật cho ta là vô cùng ác độc, mới có thể bức phu nhân mình tới bán thân đánh bạc sao.

Đi theo tiểu nhị lên lầu, ta giận cũng chẳng biết làm sao để tát, chỉ có thể tự xem thường mình, cắn răng an ủi chính mình thôi.

"Diễn thật hảo a." Ta ngoài cười nhưng trong không cười, nhẹ giọng nói với Tư Đồ Ức cũng đang theo ở phía sau.

"Quá khen." Tư Đồ Ức cũng nhẹ giọng đáp lại.

"Nhị vị, đây là phòng của hai người đêm nay." Tiểu nhị đứng trước một căn phòng, đối với chúng ta nói.

"Làm phiền an bài hai gian phòng." Ta vươn hai ngón tay nói.

"Thật không phải, khách quan." Tiểu nhị cười cười, "Khách điếm của chúng ta chỉ còn lại một gian phòng này."

"Không phải vừa nãy ngươi còn nói 'Khách điếm chúng ta còn rất nhiều chỗ ở' sao?!" Ta vội hỏi.

Tiểu nhị vẫn cười hì hì, nguỵ biện nói: "Khách quan, ngài xem khách điếm chúng ta nhỏ lại xây ở rừng sâu núi thẳm, ngày thường khách nhân cũng không quá vài vị, xây nhiều phòng như vậy làm gì a? Huống chi, căn phòng này giường cũng khá lớn, hai người ngủ... Dư dả."

"Được rồi." Ta lần thứ hai liếc mắt, "Làm phiền lấy cho ta thêm một bộ chăn, một chiếc chiếu, yêu cầu này không quá phận chứ?"

"Lập tức đưa tới, lập tức đưa tới!" Tiểu nhị một bên cúi đầu một bên lui về phía sau rời khỏi.

Tư Đồ Ức nghiễm nhiên đem mình trở thành chủ nhân gian phòng, rảo bước tiến vào sớm hơn cả ta, nàng tùy tiện vứt tiểu bao bọc của mình lên giường, sau đó ngồi vào trước bàn, bưng bình trà lên xem có trà hay không.

Ta đối với nàng nói: "Lát nữa, chúng ta tách ra ngủ..."

Còn chưa nói xong, Tư Đồ Ức nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nói: "Ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất, cứ định như vậy."

Ta gật gật đầu, không lời nào để nói.

Sau khi đến nhà tắm tắm rửa, ta trở về phòng thấy Tư Đồ Ức vẫn chưa trở lại, liền thu thập một ít hành lý. Sửa sang hảo lại giường nệm dưới đất, sau đó sớm nằm xuống ngủ, miễn cho nữ nhân điên kia trở về lại muốn cùng ta tranh cãi. Kỳ thật tâm ta giống như đậu hủ, âm thầm lo lắng Tư Đồ Ức sau khi trở về lần mò bất tiện, nên không hề thổi tắt nến đi. Thật lâu sau, Tư Đồ Ức cuối cùng trở lại, vẫn như cũ mặc áo bào đỏ rực, chẳng biết có thường thay quần áo hay không.

Ta nằm trên mặt đất nói móc nàng: "Vẫn là hồng nha? Là không đổi, hay toàn bộ quần áo của ngươi đều hồng?"

Tư Đồ Ức lại chỉ cười cười, không nói gì cả. Mang theo một thân hương khí nồng đậm, cùng tiếng chuông an dịu nhân tâm, nàng đi qua ta, thẳng lên giường nằm ngủ.

"Ôi chao!" Ta kéo kéo khóe miệng, "Ngươi buồn ngủ cũng phải thổi tắt nến chứ?"

"Nga?" Tư Đồ Ức đáp, "Ta ngủ có tắt nến hay không cũng không sao."

"Ngươi ban ngày cũng đi ngủ à?" Ta tức giận hỏi.

"Nếu ngươi không quen, tự mình đi tắt nến đi." Tư Đồ Ức nói rồi nở nụ cười.

Phải bình tĩnh, Thành Nhược Hề.

Uất ức từ trong chăn mền chui ra, ta vội đem ngọn nến kia dập tắt, sau đó trở về nằm xuống. Trải qua một hồi sảo cùng Tư Đồ Ức như vậy, bản thân ta đã hoàn toàn tỉnh táo. Nhớ lại từ lần trước gặp Tư Đồ Ức, có lẽ đã qua nửa năm, lâu ngày không gặp nàng vẫn như cũ không thay đổi, vẫn là hình dáng đó, vẫn là tính tình kia. Lần này nàng xuất hiện, rốt cuộc để làm gì đây?

Nghĩ như vậy, lời cũng sớm ra khỏi miệng: "Tư Đồ Ức, ngươi đi theo ta làm gì?"

"Không làm gì a~" Giọng nói Tư Đồ Ức lộ vẻ vô tội.

Ta bĩu môi, cười lạnh nói: "Ngươi không có chính sự để làm sao?"

"Còn ngươi." Tư Đồ Ức hỏi lại, "Chính sự của ngươi là gì? Ta chỉ nhìn thấy một kẻ ngu ngốc đứng trong hồ nước, vừa ngây ngô cười vừa hắt nước chơi."

Ta hít thật sâu một hơi, cố gắng để cho tâm mình tĩnh định lại, sau đó nói với nàng: "Ta chuẩn bị đi khắp mọi nơi, dọc đường làm nghề y kiếm tiền."

Tư Đồ Ức nghe xong, chỉ cười cười, không nói gì nữa.

"Ngươi là..." Ta không nhịn được hỏi, "Ngươi là làm gì?"

"Ngươi muốn biết rõ ta sao?" Tư Đồ Ức hỏi lại, trong giọng nói còn mang theo ý cười quỷ dị.

"Không nói thì thôi." Ta xoay người, quyết định đi ngủ.

"Ta và ngươi làm việc tương phản." Tư Đồ Ức đột nhiên nói.

"Tương phản?" Ta sửng sốt.

"Ngươi cứu người, ta..." Tư Đồ Ức không nói tiếp, chỉ ý vị thâm trường cười một tiếng.

"Giết người?" Ta theo lời nàng nói hai từ kia ra miệng.

Tư Đồ Ức không trả lời.

Ta không nén được cười lên: "Nếu ngươi giết người, vậy ta sẽ là tiên nhân."

"Ngươi không tin?" Tư Đồ Ức cực kỳ bình tĩnh hỏi.

"Không tin." Ta lắc đầu trong bóng đêm.

Nếu Tư Đồ Ức là giết người, ta không chỉ là tiên nhân, còn là Tiên Nhân Chưởng đấy.

"Nếu ta thật là sát thủ..." Tư Đồ Ức bỗng nhiên vươn đầu ra khỏi giường, tựa như đang nhìn chằm chằm ta hỏi, "Ngươi còn tính ở chung với ta không?"

"Coi như ngươi không phải sát thủ, ta cũng chẳng khi nào muốn ở chung với ngươi." Ta liếc mắt, cố ý đáp lời muốn cho nàng tức giận.

Nhưng lần này Tư Đồ Ức không hề hồi đáp, đầu nàng từ trong giường vươn ra vẫn không hề nhúc nhích, mái tóc dài rối tung hạ xuống. Trong bóng đêm ta không thấy rõ được khuôn mặt nàng, chỉ ngửi thấy hương khí nồng đậm trên người. Lúc này Tư Đồ Ức giống như một nữ quỷ, ta nghi hoặc chờ nàng trả lời, nhưng hơn nửa ngày, nàng chỉ yên lặng rụt đầu trở về, không cùng ta tranh cãi.

Dường như, ta nghe thấy nàng trộm thở dài.

"Ngươi cứ như vậy thả xuống được?" Tư Đồ Ức lại đột nhiên hỏi.

"Cái gì?" Ta sửng sốt.

"Tiểu quận chúa đẹp như vậy..." Tư Đồ Ức cười cười, "Ngươi nói đi là đi?"

"Có quan hệ gì cùng ngươi chứ." Ta lại lần nữa xoay ngươi, thẳng thắn đáp.

"Ngươi thật đúng là nhẫn tâm." Tư Đồ Ức bình tĩnh thuyết, "Tiểu quận chúa thực là khóc đến tê tâm liệt phế a~ "

"Ngươi, ngươi..." Trong lòng ta kinh ngạc, vội ngồi dậy hỏi, "Ngươi đến xem quận chúa sao?"

"Ta có nói hai chữ 'Nhìn thấy' sao?" Tư Đồ Ức cười.

"Có phải ngươi thấy được ở kinh thành không?" Ta không để ý tới nàng cố tình bới móc, vội hỏi.

"Đúng thì sao, không đúng thì sao?" Tư Đồ Ức lật người lại đối mặt với ta.

"Nàng, nàng khóc?" Ta hỏi, thậm chí phát hiện thanh âm mình đã bắt đầu run rẩy.

Nàng luôn luôn... Thực dễ khóc.

"Đau lòng sao?" Tư Đồ Ức hỏi lại.

Ta không nói gì, chỉ sững sờ ngồi ở trên nệm, trong não một mảnh hỗn loạn.

"Ta có thấy được nàng hay không thì sao, nàng có khóc hay không thì sao." Tư Đồ Ức cười lạnh, "Dù sao ngươi cũng đi rồi, không phải sao?"

Nghe nàng nói như vậy, ta chỉ cắn răng nằm lại trên nệm, dùng chăn che hết toàn thân của mình.

Đúng vậy, dù sao ta cũng đi rồi, không phải sao.

Chính là, nước mắt đột nhiên chảy ra từ trong mắt, là vì gì đây?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.