Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 122:




122 】 Suy nghĩ của quận chúa

Ta đã nói ta sẽ hận ngươi cả đời.

Nhưng cả đời thật sự quá dài.

【 123 】Suy nghĩ của sư phụ

Không thể tưởng được đứa nhỏ này có thể vì quận chúa, làm đến nước này. Vào buổi tối trước khi chuẩn bị rời khỏi, A Thành đã tới tìm ta, nàng muốn ta giúp viết một phong thơ, để giao cho Thành phu nhân đang ở Tự miếu của Tam Thất.

"Ngài hãy viết rằng..." Nàng nhìn ta, nét mặt vô cùng bình đạm, "Lúc trước ngài không có đổi hai đứa bé lại theo lời của nàng. Ngài trực tiếp đưa nhi đồng nàng đã sinh hạ giao cho Vương gia, còn ta, chính là đứa trẻ cô nhi nhặt được."

Ta nghe xong, lời nào cũng không thốt được.

Lúc đầu, tín của Tấn vương gia đưa tới muốn chúng ta đi đến Ký Châu, dù mặt ngoài là nói giúp hắn xem bệnh, thực tế chính là muốn giáp mặt ta nói chuyện của A Thành. Ta biết, chuyện này không thể tiếp tục kéo nữa. Nhưng lại không nghĩ tới, A Thành mang theo quận chúa từ kinh thành cũng tới Ký Châu. Khi gặp các nàng, trong lòng ta chỉ còn lại nghi hoặc, nghi hoặc Vương gia sẽ dùng trăm phương ngàn kế nào bức bách A Thành rời đi Tấn Ngưng. Nhất định phải như vậy sao? Không nói đến việc hai nàng đều là nữ tử, nhưng mấy ngày qua ta nhìn và cảm nhận được -- Cảm nhận được tình cảm của cả hai là chân thành.

A Thành từ nhỏ là một nhi đồng biệt khuất, có tâm sự gì cũng chẳng dễ dàng nói ra. Ta để cho nàng nữ giả nam trang, nàng cũng đem mình thật sự trở thành nam tử, điều gì cũng gánh trên mình.

Những năm gần đây, lần đầu tiên ta thật sự thấy, A Thành yêu và quý trọng một người như vậy.

Thậm chí giờ đến ngay cả mẫu thân sinh mình cũng có thể tặng cho Tấn Ngưng. Càng nhìn thấy nàng như vậy, ta lại càng cảm thấy đau lòng. Rất muốn ngăn nàng lại, nhưng rồi cũng lực bất tòng tâm. Ta đã coi A Thành như nữ nhi ruột thịt, cũng là thịt trong lòng mình, làm sao có thể ngoan được quyết tâm.

Nàng muốn đi xa, ta đáp ứng, nàng muốn đem thân thế của mình vĩnh viễn tráo đổi cùng với Tấn Ngưng, ta cũng đáp ứng.

Bởi vì áy náy trong lòng làm ta không thể khước từ.

Vậy thì... Đâm lao phải theo lao thôi.

Viết xong lá thư, ta cầm nó giao cho A Thành, ngoài điều đó ta không biết nói thêm gì nữa.

Chỉ có thể căn dặn nàng nhất định trên đường phải hảo hảo chiếu cố chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.