Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 121:




121 】

"Bên trái một chút... Không phải, bên phải... Ai nha, sư muội a..."

"Ngươi vừa mới nói bên trái, bây giờ lại nói bên phải." Ta nhịn không được quát lên, hướng Nhị sư huynh đang đứng khoa chân múa tay ở cách xa đó tức giận, "Đã nửa canh giờ rồi, ngươi còn chưa kết thúc sao!!"

Nhị sư huynh sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hoảng sợ thốt lên: "Ta, ta cũng chỉ là muốn cho bảng hiệu nhìn tốt một chút thôi mà..."

"Người ta là đến xem bệnh, ai quản bảng hiệu nhà ngươi lệch hay là không?" Ta vừa nói, vừa giận dỗi đem cái bảng hiệu "Lương Sơn y quán" kia tùy tiện treo ở trên tường, sau đó vỗ vỗ tay, nhảy từ trên ghế xuống.

"Không phải a, sư muội." Nhị sư huynh lẽo đẽo đi theo sau ta bước vào đại sảnh, "Vừa rồi ngươi lại treo lệch rồi, phải nghiêng sang trái một chút..."

"Chính mình treo đi." Ta liếc mắt, chuẩn bị trở về phòng thu thập hành lý còn lại.

Đúng vậy, ta muốn rời đi.

"Sư muội, ngươi mới trở về y quán hai ngày mà thôi, tiếp tục nghỉ ngơi mấy ngày nữa đi... Hay là, ngươi đừng đi được không?" Nhị sư huynh thấy ta lại bắt đầu thu thập hành lý, liền vội nói.

Ta cũng không quay đầu lại đáp: "Không được."

Sáng sớm, khi Nhị sư huynh thấy ta thu thập hành lý, hắn liền chạy tới hỏi ta muốn đi đâu. Sau khi biết được ta đang chuẩn bị ly khai y quán, hắn luôn dùng đủ mọi chuyện nhỏ nhặt không đâu tìm ta giúp đỡ, trì hoãn thời gian ta đi. Nhưng tâm ý ta đã quyết, không thể thay đổi được rồi. Đầu tiên ta muốn đến Tự Miếu của Tam Thất đại sư, gặp một lần vị mẫu thân mà ta đã nghe kể, sau đó, rời đi Tự Miếu đi khắp mọi nơi. Thế gian này rộng lớn như vậy, chẳng lẽ không có chốn cho kẻ như ta du ngoạn. Trước kia ta vẫn sợ đi đường xa sẽ gặp nguy hiểm, còn bây giờ... Có lẽ chẳng còn gì có thể khiến ta sợ hãi. Ta dự định trên đường đi sẽ làm nghề y kiếm tiền lộ phí, đi đến đâu tính đến đó thôi.

Dù sao, muốn để cho ta quay trở về những ngày như trước, như chưa từng quen biết Ngưng nhi, thật sự quá khó.

Nhị sư huynh lại chắn ngang đường ta hỏi: "Ngươi thật sự không trở lại sao?"

"Sẽ trở lại, nhưng có lẽ là sau mấy năm nữa." Ta nhún nhún vai.

Hắn thở dài: "Ngươi là một nữ hài tử..."

"Nữ hài tử thì làm sao." Ta nhíu mày, "Huống chi, ta còn nữ giả nam trang."

Nhị sư huynh lại nói: "Chính là, sau này khi ta muốn lên kinh thành thăm Nguyệt Nhi, ai sẽ theo giúp ta a?" Đây mới mục đích thật sự của ngươi chứ gì!

"Tự. Mình. Đi." Ta kéo kéo khóe miệng, "Nơi kinh thành đó, có lẽ sau này ta..." Cũng không đi nữa.

Rất muốn nói ra như vậy, nhưng lại không thốt lên được lời.

"Sau này cái gì?" Nhị sư huynh hỏi.

"Dù sao..." Ta khoác bọc hành lý lên vai, bước ra hướng cửa, "Bây giờ ta phải đi, Nhị sư huynh bảo trọng."

"Sư muội a..." Nhị sư huynh lại muốn kéo ta quay lại.

"Để nàng đi đi, A Mộc." Thanh âm của sư phụ từ phía sau truyền đến.

Ta xoay người, nhìn thấy nét mặt sư phụ ngày càng già nua, thở dài nói: "Sư phụ, đồ nhi không thể tận hiếu, thực xin lỗi."

"Ngươi thật sự quyết định phải như vậy sao?" Sư phụ hỏi.

Ta gật gật đầu.

"Hảo." Sư phụ nhíu mày, sau đó nói, "Ngươi... Đi đi."

"Sư phụ." Ta cúi đầu, "Cám ơn ngài đồng ý cho con..."

"Ta chỉ là đâm lao phải theo lao thôi." Sư phụ mỉm cười.

Ta ngẩng đầu, nhìn lần nữa về hướng sư phụ, cùng Đại sư huynh chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau, và Nhị sư huynh với vẻ mặt thực bất đắc dĩ, chính thức vẫy tay từ biệt, sau đó xoay người rời đi. Có lẽ thật sự chẳng còn điều gì để ta lưu luyến, mới có thể như vậy tiêu sái rời đi.

Không biết trên đường đi sẽ gặp bao nhiêu sóng gió... Nhưng dù có là như vậy, ta cũng chẳng thèm để tâm. Đón một chiếc xe ngựa đi ngang, ta trực tiếp thẳng đến Tự Miếu của Tam Thất. Không hiểu vì cái gì, ta hoàn hảo suốt đường ngồi xe ngựa từ Ký Châu trở về y quán, mà giờ trên chiếc xe ngựa xóc nảy này, đầu ta lại choáng váng ngất ngư. Vội đưa tay vào trong lồng ngực kiếm tìm ô mai sớm chuẩn bị hảo, để ngăn dục vọng muốn chúi người xuống phun ra của mình.

Nhưng lại gặp một miệng ngọc bội.

Ta lấy miếng ngọc bội kia ra, nhìn chữ "Ngưng" tinh tế được thêu trên bố cẩm, lệ lại thoáng chốc chứa đầy hai mắt.

Gần đây, điểm khóc của ta dường như rất thấp.

"Sau này nếu gặp được người trọng yếu, có thể đem ngọc này giao cho đối phương."

Đó là những lời Tấn Ngưng lúc ấy đã nói. Và khi ta rời khỏi Ký Châu, đây là vật duy nhất có liên quan đến Tấn Ngưng ta mang bên người. Có lẽ cả đời này ta sẽ vĩnh viễn không quên được người đó, vậy... Không cần quên đi, không nên bức bách chính mình. Ai ngờ sau khi vừa khóc, đầu của ta lại càng ngất ngư, vừa xuống xe đã tức thì nôn thốc. Xa phu nhìn dáng vẻ này của ta mà thấy thương cảm, đồng thời cũng là thổn thức, chắc chắn thổn thức bởi vì: thanh niên bây giờ thể chất ngày càng yếu kém, ngày càng chẳng được việc gì.

Cuối cùng khi đến được nơi, mạng ta cũng chỉ còn lại một nửa.

"Nhìn thân mình ngươi gầy yếu như vậy..." Xa phu thở dài, "Ta chỉ lấy ngươi nửa giá tiền thôi."

Nguyên lai thân mình yếu ớt cũng có thể chiếm được tiện nghi. Mang trong lòng tràn đầy tâm tình phức tạp, ta trả nửa tiền xe cho xa phu, nhưng phải sau hơn nửa ngày lải nhải về các phương pháp dưỡng sinh, hắn mới bằng lòng rời khỏi.

Hết thảy đều không thay đổi.

Miếu thờ như cũ, bầu trời như cũ, rừng cây cũng là như cũ. Khi Tam Thất nhìn thấy ta, nửa điểm kinh ngạc cũng là không có. Nhị Tứ cùng Nhất Cửu có lẽ sáng sớm đã xuất ngoại tu luyện rồi, không hề thấy bóng dáng quanh đây.

Tam Thất đứng trước miếu, tăng bào vẫn là như trước chói mắt, khuôn mặt vẫn là mãi mãi tươi cười, hắn hướng ta nhẹ giọng nói: "Ngươi đã đến rồi."

Thật sự không có gì thay đổi.

Hắn dẫn ta đi vào trong miếu, hỏi: "Ngươi là tới tìm nương ngươi."

"Không phải." Ta lắc đầu, "Ta là tới tìm nương của Tấn Ngưng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.