Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 118:




118 】

Sư phụ nghe xong, xoay đầu lại nhìn ta, sau một lúc lâu mới đáp: "Hảo."

"Sư phụ." Ta lại nói, "Ngài nói có chuyện muốn tìm con... Đó kỳ thật chỉ là lấy cớ thôi phải không, nếu không có chuyện gì, con muốn về phòng nghỉ ngơi trước."

Sư phụ sửng sốt, sau đó thở dài: "A Thành, vi sư biết để ngươi làm vậy nhất định sẽ là khó chịu, nhưng ngươi..."

"Sư phụ." Ta cười cười, "Ngài đang nói gì vậy, con là mệt mỏi thật sự."

Sư phụ dừng bước lại, yên lặng nhìn ta, lát sau mới chỉ vào một căn phòng không xa đó: "...Đó chính là phòng ngủ của ngươi."

"Vậy con đi trước nghỉ ngơi." Ta nói, "Vừa nãy trên đường đi con đã ăn no rồi. Nên đến lúc dùng bữa tối, ngài không cần tới gọi con, đợi đến mai... Lúc mọi người muốn lên đường, hãy tới tìm con."

Nghe hết những lời tựa như rất bình thường ta nói, sư phụ nét mặt hồ nghi nhìn ta, sau đó thở dài, gật gật đầu.

Bước vào trong phòng, ta lập tức chốt cửa lại. Ngay cả nến cũng không buồn điểm, sờ soạng đi đến bên giường, trực tiếp ngã thẳng lên đó.

Cứ như vậy, hết thảy mọi thứ đều đã xong sao.

Chỉ vì ta ký một chữ.

Tất cả đã thật sự kết thúc. Một năm này, những ngày cùng Tấn Ngưng trôi qua tựa hồ như mộng. Và bây giờ chính là lúc tỉnh lại. Ta nên giải thích thể nào với Tấn Ngưng đây. Chậm đã, ta còn có tư cách để giải thích sao? Hẳn là không còn nữa rồi, chẳng lẽ... Ta lại phải gạt nàng sao?

"Thật không phải, ta có chút việc cần cùng sư phụ trở về y quán, ngươi cùng Vương gia trở lại kinh thành trước đi..." Ta nghĩ rất nhiều những lý do để dùng biện giải, cuối cùng lại chợt cảm thấy buồn cười. Hai chúng ta bắt đầu bằng lời nói dối, và giờ cũng dùng lời nói dối để kết thúc sao... Thật là hay.

Mở mắt nhìn vào mảnh tối tăm trước mặt, ta không muốn suy nghĩ điều gì, cũng không muốn làm bất kỳ gì nữa.

Không biết qua bao lâu, bất chợt có tiếng đập cửa vang lên. Ta không muốn nghe, chỉ chuyển thân người đưa lưng về phía cửa. Tiếng đập cửa vẫn không dừng lại, cực kỳ kiên nhẫn tiếp tục vang lên. Ta cũng thực kiên nhẫn nén tức giận trong lòng, chờ đợi người gõ cửa biết khó mà lui, tự mình rời khỏi. Cuối cùng tiếng đập cửa cũng ngừng lại. Ta âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nhưng thanh âm quen thuộc lại truyền vào: "Nhược Hề, ngươi có ở bên trong không?"

Là quận chúa.

Vì cái gì... Ngươi có thể cố chấp như vậy?

Đột nhiên, nước mắt của ta chảy xuống, không chút lưu tình trượt xuống vành tai.

"Nhược Hề? Ta là Ngưng nhi... Ngươi có ở bên trong không?" Quận chúa lại hô tiếp.

"Ta đây." Ta làm bộ thực bình tĩnh đáp.

"Ngươi quả nhiên ở bên trong." Ta nghe thấy trong giọng Tấn Ngưng như có ý cười, "Ta còn tưởng ngươi đi vắng chứ."

Nước mắt lại từ mi tràn ra, ta vội vươn tay lau đi lệ, cũng đồng thời che miệng ngăn tiếng nấc lên.

Tấn Ngưng lại khẽ nói: "Nhược Hề, có phải vừa nãy ngươi ngủ không?... Vậy, vậy giờ có thể mở cửa chứ?"

Ta muốn trả lời, nhưng lại không thốt được lên lời.

Không nghe thấy tiếng ta đáp, nàng lại hỏi: "Nhược Hề, ta muốn gặp ngươi, cùng ngươi nói chuyện, mở cửa được không?"

Không được. Ta không muốn gặp ngươi. Ta không muốn cùng ngươi nói chuyện.

"Nhược Hề?" Tấn Ngưng lại kêu một tiếng.

"Sao vậy?" Ta vẫn như trước giả bộ an bình.

"Ta..." Nàng nói rồi thở dài, "Nhược Hề, mở cửa được không?"

Ta ngồi dậy nói: "Chờ một chút." Sau đó liều mạng lau khô nước mắt, hít vào vài hơi thật sâu, đi tới bên cửa kéo chốt lên, nhưng chỉ mở hé ra một khoảng, vừa đủ đưa nửa thân thể ra ngoài nhìn Tấn Ngưng.

"Nhược Hề." Quận chúa thấy ta, nàng cười cười, "Ngươi không đốt đèn... Vừa nãy ngủ sao?"

"Bây giờ chắc là lúc dùng bữa tối." Ta nhìn bầu trời bên ngoài, đã là tối đen một mảnh, "Tại sao còn không đi dùng cơm? Cả đoạn đường đi ngươi cũng chưa ăn gì cả." Nếu cứ mãi như thế, thân thể của ngươi làm sao chịu được.

"Ta thấy Nhược Hề lâu cũng chưa tới tìm ta, nên có chút lo lắng..." Nàng vội nói, "Hơn nữa vừa nãy đến phòng khách dùng bữa, thấy chỉ có ngươi không tới, nghĩ ngươi có phải đang ngủ hay không, cho nên..."

"Ta không đói bụng." Ta nói.

"Như vậy sao được." Quận chúa nhíu nhíu mày, ôn nhu nói, "Ít nhiều ngươi cũng nên ăn một chút, được không?"

Rõ ràng là cả đoạn đường đi, người chẳng chịu ăn gì là ngươi đó.

"Ta thật sự không đói." Ta quay mặt hướng sang nơi khác, không muốn để Tấn Ngưng thấy được nước mắt lại sắp tràn khỏi mi, "Ngươi mau đi ăn đi."

"Vậy, vậy..." Nàng dường như có điểm xấu hổ, sau khi suy nghĩ một hồi, mới nói, "Ta bưng tới cho ngươi được không? Ngươi muốn ăn gì..."

"Ngươi để cho ta nghỉ ngơi một chút đi." Ta cắt đứt nàng, thanh âm lãnh đạm, "Ta thật sự mệt vô cùng."

Quận chúa ngẩn người, sau đó thực miễn cưỡng cười nói: "Vậy ngươi trước ngủ đi, ta...Lát nữa ta lại tới tìm."

"Dùng xong cơm ngươi cứ về nghỉ ngơi đi." Ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng quận chúa, "Có lời gì thì để ngày mai nói." Sau đó không để ý tới Tấn Ngưng muốn nói gì, lập tức đóng chặt cửa lại.

Chỉ cách qua một cánh cửa, ta cúi thân mình ngồi trên nền đất, liều mạng đè nén tiếng nấc đang muốn thoát ra khỏi miệng theo từng dòng nước mắt tuôn rơi. Đây có lẽ là lần đầu tiên, ta đối đãi với quận chúa lạnh lùng như vậy. Ta sao có thể đối với nàng như vậy, chẳng lẽ là muốn nàng tập dần từng chút hận sao. Không biết nàng đã ly khai chưa, nhưng ta cũng không còn tinh lực để suy nghĩ điều đó nữa, chậm rãi trở lại bên giường, nằm lại tư thế như vừa nãy, để mặc nước mắt cứ thế không ngừng chảy ra.

Không nghe thấy tiếng bước chân Tấn Ngưng rời đi, nhưng ngoài cửa đã không còn bóng đen chiếu trên cửa nữa, vậy là Tấn Ngưng đã ly khai rồi.

Sau đó đến sư phụ cùng Nhị sư huynh lần lượt tới tìm ta. Nói những điều không quan trọng mấy, sư phụ muốn ta ra ngoài ăn chút gì đó, còn Nhị sư huynh lại muốn ta khuyên sư phụ muộn vài ngày hẵng đi, để hắn có thể đi dạo qua mấy Tự miếu xung quanh vùng, thuận tiện còn hỏi một chút về Nguyệt Nhi. Sau khi đã tùy tiện kể ra một chút, ta liền đuổi hắn ra khỏi phòng, tiếp tục cuộn mình nằm trong chăn mền lạnh buốt, chờ cho đến khi trời sáng.

Ta nghĩ đến rất nhiều điều, tất cả đều là những lúc ở bên Tấn Ngưng, có đôi khi ta không nhịn được cười lên tiếng, sau khi nghe thấy lại phát giác chính mình cũng thật đáng cười.

Qua thật lâu, ngoài cửa sổ dần dần vang lên tiếng côn trùng. Có lẽ đã đến đêm khuya. Tất cả mọi người đã đi ngủ rồi.

Bất chợt có người gõ cửa.

Nhưng chỉ gõ một hai tiếng, không đợi ta trả lời người đó đã nhẹ giọng hô: "Nhược Hề, là ta."

Ta lần này không chần chờ nữa, chậm rãi đi gần đến cửa, mở ra một chút nhìn Tấn Ngưng đang đứng bên ngoài. Từng luồng hàn khí từ ngoài ùa đến khiến ta rùng mình, ánh nến trong những gian phòng đối diện cũng đều đã tắt, không gian hoàn toàn chìm trong yên tĩnh, chỉ có quận chúa đang đứng ở trước cửa phòng của ta.

"Sao ngươi... còn chưa ngủ?" Ta thở dài.

Nàng đứng nguyên tại chỗ, nở nụ cười gượng gạo, sau đó mới nhẹ nói: "Ngươi, ngươi không ở bên ta... Ta ngủ không được."

Tim tựa như đột nhiên bị ai bóp chặt, ta mím môi, cố không để nước mắt đáng ghét kia lại trào ra.

"Nhược Hề?" Tấn Ngưng nghi hoặc gọi ta, rồi nói, "Ta muốn... cùng ngươi ngủ." Nói xong dường như cảm thấy lạnh, nàng nâng tay vuốt ve hai cánh tay mình.

Ta cúi đầu, mở lớn cửa ra.

Tấn Ngưng thấy vậy vội cười chạy vào bên trong. Không nói thêm lời đi tới bên giường, tùy tiện giải khai ngoại bào, sau đó rất nhanh chui thẳng vào trong chăn mền. Sau khi ta chốt cửa lại, mới quay về nằm trên giường, Tấn Ngưng giống như bình thường cực kỳ lưu loát, chuyển thân mình đến gần ta hơn, thực tự nhiên chui vào trong lòng. Sau đó, ta nghe được tiếng nàng thở phào nhẹ nhõm. Biểu hiện của nàng trẻ con như vậy, khiến cho ta một trận đau lòng, liền vươn tay gắt gao ôm chặt lấy.

"Nhược Hề, ngươi không ăn chút gì, sẽ không đói sao?" Tấn Ngưng đột nhiên nhẹ hỏi.

"Vậy còn ngươi..." Ta hỏi lại nàng, "Ngươi ăn không?"

"Ăn." Nàng cười nói, "Nghe lời ngươi nói, ta ăn một chút. Bất quá, không ăn quá nhiều."

"Sau này..." Ta vừa nói, vừa thở dài, "Sau này ngươi cần phải ăn nhiều hơn, không cần tra tấn thân thể mình như vậy, ta sẽ lo lắng."

"Ân." Nàng vội đáp lời, còn gật gật đầu.

Ta cúi đầu, hôn hôn lên trán của nàng, sau đó không biết phải nói thêm gì nữa.

"Nhược Hề." Tấn Ngưng chợt hỏi, "Phụ vương... Cùng ngươi nói những gì?"

Đến rồi.

Ta mấp máy miệng, nhưng lại không nói điều gì.

"Không nói cũng không sao." Thấy ta không hồi đáp, Tấn Ngưng lại nói, "Ta chỉ là..."

"Vương gia không nói gì cả." Ta cười, "Chỉ là nói, chờ đến khi hắn hết bệnh rồi, sẽ dẫn ngươi trở về kinh thành."

"...Sẽ dẫn chúng ta trở về kinh thành." Tấn Ngưng cải chính.

"Ngưng nhi." Ta khẽ nói, "Kỳ thật..."

Thân mình Tấn Ngưng đột nhiên cứng lại, tựa như cảm nhận được điều ta sắp nói nàng chẳng hề muốn nghe.

"Kỳ thật..." Ta vuốt ve lưng nàng, nói, "Ngày mai ta, ta..."

Theo từng chữ mà ta nói ra, cánh tay nàng đang ôm lấy ta càng thêm siết chặt, khiến ta không cách nào thốt lên được lời.

"Ngày mai ngươi làm sao?" Thấy ta ấp úng không nói, Tấn Ngưng thấp giọng hỏi, thân mình nàng vẫn đang cương cứng.

"Ngày mai ta cùng sư phụ quay về kinh thành trước." Ta nói.

Bắt đầu bằng nói dối, thì kết thúc cũng là nói dối đi.

Thật hay.

"Quay về kinh?" Tấn Ngưng rõ ràng sửng sốt.

"Trong kinh thành sư phụ có một lão bằng hữu." Ta giả bộ thực thành khẩn nói, "Muốn ta cùng hắn đi bái phỏng lão bằng hữu kia."

Tấn Ngưng nghe rồi, tựa hồ không chút nghĩ ngợi trả lời ngay: "Vậy ta và ngươi cùng đi..."

"Không được." Ta vội nói, "Vương gia còn cần ngươi ở bên chiếu cố."

Sau một hồi trầm mặc, Tấn Ngưng mới nhẹ cười: "Vậy, vậy... Nhược Hề, sau đó thì sao, sau đó... Ngươi sẽ đi nơi nào?"

Ta cắn chặt răng, nói: "Sau đó, trở về quận mã phủ chờ ngươi."

Nghe được lời cuối cùng kia, nàng bỗng thở phào nhẹ nhỏm, sau đó mới cất lời: "Bệnh của phụ vương chắc chắn rất nhanh hồi phục, không chừng vài ngày sau là có thể trở về." Nói rồi lại dừng một chút, "Đến lúc đó, ta cùng phụ vương trở lại kinh thành, sau đó chúng ta tiếp tục nghĩ biện pháp. Ngươi đã nói thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đúng không?"

"Ân." Ta nhẹ giọng đáp.

Tại sao ngươi cứ... Tín nhiệm ta như vậy?

Tấn Ngưng cười cười: "Phụ vương còn muốn gả ta cho Tề đại ca, hắn tại sao không hiểu chứ, người ta yêu chính là ngươi, ta không muốn..."

"Ngưng nhi." Ta cắt đứt nàng, "Mấy ngày mà ta đi vắng, ngươi cần phải ăn nhiều một chút, cho dù không muốn, cũng phải ăn một chút đi."

"Ân." Nàng gật gật đầu.

"Ta sẽ công đạo hạ nhân nơi này, để bọn hắn giúp ngươi bảo thuốc mà ta trước giờ thường bảo cho ngươi, ngươi cần phải uống hết tất cả, biết không?"

"Biết."

"Tuy bây giờ thời tiết không lạnh, nhưng trời vừa tối cũng phải mặc nhiều thêm chút. Ngươi xem vừa nãy ngươi mặc ít vậy đứng ở bên ngoài, sẽ cảm lạnh."

"Ân."

"Còn nữa, buổi tối cần đi ngủ sớm một chút, như vậy ban ngày mới có tinh thần chiếu cố Vương gia, biết không?"

"Chính là không có ngươi ở bên người, ta không ngủ được." Nàng rầu rĩ nói.

Không có ta ở bên người, nàng sẽ không ngủ được.

"Yên tâm đi." Thấy ta không trả lời, Tấn Ngưng lại nhẹ giọng nói, "Ta sẽ ôm mền thật chặt, coi nó như là ngươi, nên ngươi không cần lo lắng, ta sẽ hảo hảo ngủ."

"Ngươi, ngươi để cho ta... Nói cái gì cho phải đây." Ta cười nói, sau đó lặng lẽ nâng tay, lau nước mắt lại đang chảy ra từ khóe mắt.

"Sao ngươi có thể dong dài như vậy." Tấn Ngưng không nén được cười, "Giống như... Giống như nương của ta."

Ta sửng sốt.

Nàng lại bỡn cợt nói: "Không phải mọi người đều nói, mẫu thân yêu nhất là lải nhải sao? Ta vừa vặn không có nương, không bằng thế này... Ngươi làm nương của ta là được."

"Phải rồi." Nghe lời nàng nói như vậy, ta suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Ngưng nhi, ngươi... Từ nhỏ ngươi rất muốn có mẫu thân bồi ở bên cạnh a?"

"Ân." Quận chúa đáp, sau đó cười khẽ nói với ta, "Nhưng... Bây giờ ta chỉ muốn ngươi bồi ở bên cạnh."

"Dù sao..." Ta cố ý bỏ qua lời nàng nói, "Dù sao ngươi nhất định phải chiếu cố tốt chính mình, không được tiếp tục dễ dàng ngã bệnh như trước đây."

"Ta biết rồi." Nàng thở dài, ôn nhu nói, "Ngươi mau ngủ đi, ngày mai không phải còn muốn về kinh sao?"

"Ân." Ta cương thân mình, gật gật đầu.

Ta nhắm mắt lại, bức bách chính mình không suy nghĩ gì, chỉ muốn hảo hảo mà ôm người trong lòng đi vào giấc ngủ.

"Nhược Hề." Tấn Ngưng lại đột nhiên nói, "Ngươi ở trên đường cũng phải chiếu cố tốt chính mình, biết không?"

Ta không cách nào trả lời, bởi vì sợ hãi khi lời đầu tiên thoát ra khỏi miệng, sẽ không kiềm được mà khóc lớn lên.

Nhưng cũng không đợi ta trả lời, trên môi đột nhiên ấm áp. Ta lập tức hiểu đó là Tấn Ngưng hôn ta, liền không nhúc nhích gì nữa.

Nàng không nói gì, chỉ là co lại thân mình, nhấc đầu chôn vào lòng ta, sau đó thở dài nhẹ nhõm.

Ta lại lần nữa lén lút đưa tay lên, lau đi nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi trên mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.