Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 110:





【 110 】 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi

Hôm nay là sinh nhật quận chúa, không biết quận mã gia sẽ chúc mừng nàng như thế nào, dù sao ít nhất cũng phải là ra ngoài ăn một bữa cơm. Nhưng chẳng hiểu vì sao từ khi sáng sớm, vừa bước chân vào đại sảnh ta liền chỉ thấy mình quận chúa thôi, nàng một mình đứng bên quầy thuốc, đem từng vốc dược thảo trên bàn bỏ vào từng ngăn, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc gì... Mà ta có lẽ nên gọi động tác của nàng là "Ném", đúng vậy, quả thật nàng đang ném số dược thảo kia vào trong từng ngăn tủ.

"Quận chúa?" Ta vội đến gần hô nàng.

"Nguyệt Nhi?" Quận chúa xoay đầu lại, trên mặt nàng hơi mỉm cười, "Sớm."

Dù lúc này vẻ mặt quận chúa đang cười, nhưng ta vẫn có thể cảm thấy từng trận hàn khí được che giấu dưới nụ cười kia.

"Ngài..." Ta thật cẩn thận hỏi, "Ngài không sao chứ?"

"Không có việc gì a, sao vậy?" Quận chúa vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta, sau đó lại cười cười.

Nhất định là có chuyện.

Ta vội nói: "Không, không có gì."

Lúc này ta mới phát hiện điều không thích hợp -- Quận mã gia không có ở đây. Nói ra thì, đáng lẽ đây là khoảng thời gian mà quận mã gia cùng quận chúa sắp xếp lại dược thảo sau khi giúp người xem chẩn, chính là chẳng hiểu vì sao quận chúa giờ lại chỉ đứng một mình?

"Quận chúa, quận mã gia đâu?" Ta tùy ý hỏi.

Quận chúa chợt ngừng động tác: "Sáng sớm hắn chỉ để lại một phong thơ, nói là đã đi lên núi hái thuốc."

"Hái thuốc?" Ta sửng sốt, "Hôm nay chính là sinh nhật ngài nha, quận mã gia..."

"Không sao." Quận chúa cười nói, "Nhược Hề có việc phải làm, chúng ta cũng không thể suốt ngày đứng cùng một nơi." Nói rồi, không hiểu tại sao bàn tay quận chúa lại gắt gao siết chặt, khiến Phục linh đang cầm trên tay nàng tức thì gãy đôi.

"Ha ha..." Nhìn thấy hai mảnh Phục linh kia bị quận chúa hung hăng vứt vào trong tủ, ta xấu hổ cười, "Quận chúa, ta... Ta đi pha cho ngài ly trà."

"Nguyệt Nhi." Quận chúa đột nhiên xoay đầu, cười kêu lại khi ta đang muốn rời đi, ôn nhu nói, "Bữa trưa hôm nay tùy tiện làm hai món ăn được rồi, ta trước đi xem thư một lát." Nói rồi nàng mang theo vẻ mặt mỉm cười đóng mạnh ngăn tủ lại, sau đó lập tức xoay người ly khai đại sảnh.

Quận chúa như vậy dọa cho ta sợ tới mức động không dám động.

Cái này rõ ràng là đang sinh khí.

Rốt cuộc quận mã gia định làm cái gì, mà trong ngày thường tri kỷ như vậy, đến ngày sinh nhật của quận chúa lại trốn mất tiêu? Giờ khắc quan trọng thế này chẳng lẽ lại quên rồi sao? Không có khả năng a! Ngày quan trọng như vậy, huống chi mỗi lần hắn đi hái thuốc, đều là đến tối mới quay về phủ. Một ngày thế này cứ vậy qua đi, hỏi sao quận chúa lại không tức giận? Nhìn bóng lưng nàng hung hăng rời đi, ta thầm thở dài, quận mã gia, ta thấy đêm nay ngài vẫn là tự mình cầu phúc nhiều đi.

Một lát sau, Tề tướng quân lại tới cửa tìm quận chúa.

Mấy ngày nay quận chúa bắt đầu từ chối Tề tướng quân bái phỏng, không phải là nói thân thể mình không thoải mái, mà là bề bộn nhiều việc không có thời gian. Ta nhìn Tề tướng quân mỗi ngày vẫn thực kiên trì bền bỉ, cho dù nhất định sẽ bị quận chúa không nề hà đóng cửa chối từ, mà không khỏi lắc đầu. Nhưng ít nhiều vẫn phải có chút lễ tiết, vì vậy đầu tiên vẫn để Tề tướng quân tiến vào đại sảnh, sau đó mới vội vàng đến thư phòng bẩm cho quận chúa.

Nhìn cửa thư phòng không đóng, ta trực tiếp tới cửa nhẹ hô: "Quận chúa?"

Quận chúa đang ngồi ở bên cạnh bàn, cúi đầu không biết là đang vẽ gì, vừa nghe thấy tiếng ta gọi, nàng vội ngẩng đầu, tay cuống quít cầm lên một quyển sách, che lại bức tranh vừa vẽ trên bàn.

"Có chuyện gì không?" Quận chúa bình tĩnh như thường cười hướng phía ta.

"Ách..." Ta cau mày, nhẹ nhàng nghiêng đầu hơn nữa, muốn nhìn xem vật trên bàn đang bị quận chúa che lấp rốt cuộc là gì, "Cái kia... Tề tướng quân đến tìm ngài..."

"Vậy ngươi nói..." Quận chúa cũng phát hiện ý đồ của ta, liền lén lút xê dịch khuỷu tay, dùng sách che đậy không để lộ ra chút gì, hai mắt dè chừng nhìn ta nói, "Ta hôm nay có việc cần làm, không quá tiện."

"Dạ." Hao phí bao nhiêu khí lực chỉ mong nhìn lén, lại vẫn không thể biết được vật trên bàn quận chúa đang cố che giấu là gì, ta đành phải bất đắc dĩ lên tiếng đáp lời, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi.

"Đợi một chút." Quận chúa chợt kêu ta lại, "Nhược Hề hôm nay đi vắng, ta cũng đang buồn bực... Quên đi, ngươi hãy nói với Tề đại ca ta sẽ ra ngay gặp hắn."

Ta sửng sốt, quay đầu nghi hoặc nhìn nhìn quận chúa.

"Sao vậy?" Quận chúa cười cười.

"Không, không có gì." Ta lắc đầu, vội vàng xoay người rời đi.

Kỳ lạ.

Tề tướng quân lại cùng quận chúa ngồi trong đại sảnh trò chuyện. Không hiểu vì sao ngày hôm nay quận chúa lại luôn luôn cười, thậm chí so với ngày thường còn muốn nhiều hơn. Chính là ta có thể nhìn ra được, nụ cười kia đều là cứng ngắc. Tựa như dùng hết khí lực của mình, miễn cường bật lên nụ cười. Càng khiến ta thấy bất đắc dĩ hơn chính là, quận chúa vừa cười nghe Tề tướng quân nói chuyện, vừa lại len lén thất thần. Hai lần nàng bưng trà lên đổ nước, sáu lần yêu cầu Tề tướng quân lặp lại những lời đã nói qua.

Đến trưa, Tề tướng quân đột nhiên đề nghị quận chúa cùng hắn ra ngoài dùng cơm.

"Cái này..." Quận chúa do dự một chút, nàng nhìn nhìn ta, "Nguyệt Nhi, có phải bữa trưa đã chuẩn bị xong phải không?"

Ta lập tức hiểu được ý của nàng, nàng là muốn ta nói rằng bữa trưa đã chuẩn bị, có một lý do hợp lý thoái thác lời mời của Tề tướng quân.

Nhưng ta còn chưa mở miệng, Tề tướng quân lại đã cất lời: "Ngưng nhi, hôm nay là sinh nhật nàng, chúng ta nhiều năm không gặp, cùng với ta ra ngoài dùng bữa cơm đi... Đúng rồi, quận mã hắn có đây không?"

Quận chúa nghe xong, cười cười xấu hổ: "Hắn hôm nay có việc, không ở trong phủ."

Tề tướng quân lại vội vàng nói: "Vậy... Ngưng nhi, hay nàng cùng ta ra ngoài giải sầu đi, ngai ở trong phủ sẽ buồn."

Quận chúa tựa hồ suy nghĩ gì đó, sau đó mới cười gật đầu.

Đồng ý?! Hôm nay là lần đầu tiên quận chúa tiếp nhận lời mời của Tề tướng quân.

Nhìn thấy Tề tướng quân cao hứng đến cười không dứt, ta sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm thế nào.

"Nguyệt Nhi, ngươi cũng thu thập một chút đi, cùng chúng ta ra ngoài." Quận chúa quay đầu nói với ta.

"Dạ." Ta đáp lời, nhưng trong lòng lại là buồn bực.

Lần này thật là khổ cho quận chúa.

Bất quá, tất cả cũng là tự chuốc lấy thôi.

Ngồi trên bàn cơm nàng vẫn thần bất thủ xá*, ngay cả gượng cười cũng lười bày ra, chỉ ngồi yên lặng nghe Tề tướng quân nói chuyện, thỉnh thoảng tùy thời theo bộ dạng hứng phấn của người đối diện mà giả bộ như hiểu gật đầu. (*: hồn không tại người)

"Ngưng nhi, nàng cảm thấy nơi nào tốt hơn?" Tề tướng quân vừa hỏi vừa gắp một món bỏ vào trong chén quận chúa.

Quận chúa sửng sốt.

Ta thở dài, nàng lại thất thần.

Vội tiến đến bên tai nàng, ta nhẹ giọng nói: "Tề tướng quân là đang hỏi ngài muốn đến bên hồ chèo thuyền, hay là ra vùng ngoại thành ngồi chơi?"

Tề tướng quân lại nói: "Ngưng nhi, hôm nay là sinh nhật nàng, chúng ta cùng đi chúc mừng..."

"Vậy..." Quận chúa cười cười, "Vậy đi ngoại thành đi."

Tề tướng quân thực hưng phấn gật đầu, lại gắp thêm một miếng thịt bỏ vào trong chén đã muốn ngập đầy của quận chúa.

Trong lòng ta không khỏi cảm thấy oán hận, lại muốn kéo dài thêm thời gian đầy đọa thân mình.

Ở vùng ngoại thành yên tĩnh, dường như Tề tướng quân đã sớm sắp xếp xong xuôi, hắn đưa chúng ta lên một chiếc xe ngựa sớm chuẩn bị hảo, cứ vậy đi tới một lương đình. Xung quanh lương đình đều là treo những mành vải chống muỗi, bên trong có hoa quả, trà nóng cùng với đốt hương, quả thực không thiếu thứ gì.

Nhìn thấy tất cả điều này trong lòng ta lại âm thầm mắng quận mã gia, thân là phu quân quận chúa, vậy mà hắn lại chẳng bên người nàng, rốt cuộc là vì sao chứ?

Ta bước phía sau quận chúa, theo chân nàng được Tề tướng quân dẫn vào lương đình.

Trông thấy xung quanh là vùng ngoại ô tĩnh mịch, tâm sự của quận chúa lại càng nặng nề hơn.

"Ngưng nhi, nàng sao vậy?" Tề tướng quân ôn nhu hỏi.

"Không có gì." Quận chúa cười lắc đầu.

Ta không khỏi len lén thở dài, "Tâm sự nặng nề" của quận chúa ta có thể hiểu được nguyên nhân, ngoại trừ do người từ sáng sớm đã không bên cạnh nàng kia, còn có thể là ai nữa chứ?

Cuối cùng dưới sự đề nghị nhiệt tình của Tề tướng quân, quận chúa vẫn trong trạng thái thất thần, cùng ta ở trong trà quán dùng xong bữa tối, còn ngồi thật lâu bên hồ sau đó mới quay trở về.

Về đến phủ trời đã tối đen. Tề tướng quân đỡ quận chúa từ xe ngựa xuống, cười nói với nàng: "Ngưng nhi, hôm nay thật là cao hứng, lần sau chúng ta..."

"Tề đại ca, trời đã tối rồi, ta còn có việc cần làm, ngài hãy đi về trước đi." Quận chúa cắt đứt lời Tề tướng quân, nhẹ nói.

Tề tướng quân nét mặt xấu hổ, chỉ bất đắc dĩ cười cười.

Đột nhiên, thanh âm quen thuộc từ phía trong truyền tới: "Ngưng nhi! Ngươi đã trở về..."

Sau khi nghe được thanh âm kia, vẫn quay lưng về phía cửa thân mình quận chúa thoáng run.

Đầu sỏ khiến cho cả ngày hôm nay quận chúa "Tâm sự nặng nề" cuối cùng xuất hiện, quận mã gia vội vàng chạy tới hướng cửa, sau khi nhìn thấy Tề tướng quân hắn lập tức câu nệ cất lời: "...Tề tướng quân, là ngài."

"Quận mã gia." Ta vội hô, theo sau ngẩng đầu, đến khi thấy rõ được quận mã gia tức thì sửng sốt.

Trên khắp mặt hắn đều là nước bùn, áo bào đang mặc trên người cũng đầy vết rách, dù nói trước kia sau khi lên núi hái thuốc trở về, cả thân người quận mã gia cũng rất lôi thôi, nhưng tuyệt đối không thể đến mức này được.

Quận mã gia hướng gương mặt lem luốc tới phía ta, không chút để ý lên tiếng chào: "Nguyệt Nhi."

"Tề đại ca." Quận chúa vẫn không quay đầu, thanh âm lại chợt lớn hơn, nàng cười nói với Tề tướng quân: "Hôm nay cùng huynh tán gẫu thực rất vui vẻ, lần sau chúng ta tiếp tục dạo chơi, đi chèo thuyền thế nào?"

"Thật chứ?" Tề tướng quân nghe xong, cực kỳ hưng phấn, "Vậy, mấy ngày nữa ta lại tiếp tục tới tìm nàng."

"Hảo, ta chờ đấy." Quận chúa khẽ gật đầu, trên mặt nàng cuối cùng nở một nụ cười thật tình nhất ngày hôm nay.

Tề tướng quân thấy tâm tình quận chúa đột nhiên hảo, lại đứng ở cửa cùng quận chúa tán gẫu lâu thêm, vừa nói vừa cười, hoàn toàn quên mất quận mã gia đang đứng bên cửa chờ đợi. Giờ này quận mã gia hệt như một cây trụ tử (cột), chỉ ngoan ngoãn đứng sau quận chúa, mặt mỉm cười kiên nhẫn chờ.

Sau cùng vẫn là quận chúa nói câu "Lần sau tiếp tục", mới khiến Tề tướng quân dù lưu luyến thế nào cũng phải ngồi lên xe ngựa.

Tại sao cả quận chúa và quận mã gia đều muốn giày vò lẫn nhau như vậy, để ta đứng ở một bên thật sự không biết nên làm gì.

"Ngưng nhi." Chờ xe ngựa của Tề tướng quân đi xa, quận mã gia mới nhẹ giọng nói, "Ta hôm nay..."

"Ta mệt." Quận chúa không thèm nhìn tới quận mã gia, vội vàng lướt qua người hắn, một bên ngáp dài một bên đi vào hướng cửa, "Có chuyện gì, ngày mai nói sau đi."

Ta và quận mã gia liền vội đuổi theo, cùng nàng bước vào đại sảnh, quận mã gia lại kéo kéo ống tay quận chúa, cười nói: "Ngưng nhi, ngươi theo ta đến hậu viện được không?"

"Ta nói ta mệt... Ngươi làm sao?" Quận chúa cuối cùng chịu liếc mắt nhìn tới quận mã gia, vừa thấy lập tức giật mình.

"Ta, ta hôm nay..." Quận mã gia thực ngượng ngùng gãi gãi ót, chưa nói hết lời đã bị quận chúa cứng rắn cắt lời, khẩu khí cực kỳ lãnh đạm: "Lần sau lên núi đi hái thuốc nên mang theo mấy gia đinh. Trước mau đi tắm rửa, đổi lại y phục."

"Đi một lát rồi nói sau." Quận mã gia rất hăng hái nói, "Ngưng nhi, ngươi hãy nghe ta nói, theo ta đến hậu viện đi..."

"Ta nói rồi, ta cả ngày cùng Tề đại ca đến ngoại thành giải sầu..." Quận chúa tuyệt tình cắt đứt lời quận mã gia, thanh âm lạnh buốt, "Bây giờ ta thật sự mệt mỏi, không có sức cùng ngươi hao tổn." Nói xong, mặt nàng lạnh hơn, xoay người chuẩn bị đi đến cửa ngoài.

Quận mã gia xấu hổ cười, sau đó bắt đầu mặt dày mày dạn nói: "Chỉ một lát thôi, Ngưng nhi, ngươi đi xem một chút thôi được chứ, theo ta nào." Nói rồi gì cũng không để ý, dắt tay quận chúa muốn đi ra ngoài.

"Ngươi, ngươi làm cái gì! Buông, ta nói ta mệt mỏi!" Quận chúa muốn tránh thoát ra, nhưng vẫn bị quận mã gia mạnh mẽ kéo đến hậu viện.

Đứng ở một bên xem hết thảy, ta không nén được trong lòng hiếu kỳ, theo sát cả hai đi tới hậu viện.

Một cảnh tượng kinh ngạc đập vào trong mắt.

Ta không thể cất được lên lời.

Một sân đều là đom đóm, thực sự là "Đầy. Một. Sân"!

Vô số những đốm lửa nhỏ phiêu du múa lượn trong không trung, cả hậu viện vốn trước kia đen tối mịt mờ, giờ đang được thắp sáng bởi vô số đốm sáng nhỏ lung linh. Trên không trung những con đom đóm lóe lên rồi tắt, thậm chí so với bầu trời đầy sao còn đẹp đẽ hơn. Bao quanh quận mã gia cùng quận chúa là rất nhiều đom đóm, lung linh huyền ảo đến khiến lòng ta rung động ngập tràn, thậm chí cảm thấy vành mắt mình bắt đầu nóng lên.

"Ngưng nhi, thích không?" Quận mã gia vừa giơ tay lên không trung đụng vào đom đóm múa lượn, vừa cười nói, "Hôm nay là sinh nhật của ngươi, ta không bên ngươi, thật xin lỗi. Chính là ta rất muốn cho ngươi kinh hỉ, sau khi suy nghĩ thật lâu, ta phát hiện hậu viện của chúng ta đom đóm rất ít, mà trên núi lại có rất nhiều, nên ta sáng sớm phải đi bắt bọn nó mang về. Rất đẹp, phải không?"

Nghe được những lời quận mã gia nói, ta bất giác há to miệng.

Để được nhiều ánh sáng như cả bầu trời sao này, rốt cuộc phải cần có bao nhiêu con? Một trăm? Hai trăm? Hay là ba trăm, bốn trăm? Thật sự tất cả đều do một mình quận mã bắt về sao? Cái này... Cái này cần tiêu hao bao nhiêu sức lực chứ?!

Quận mã gia quay đầu nhìn sang quận chúa, nàng đã đứng thật lâu chưa thốt lên gì, chợt luống cuống nói: "Ngưng, Ngưng nhi, sao ngươi lại khóc..."

Không chỉ quận chúa, mà ta cũng sớm cảm động đến lệ rơi đầy.

Cả một ngày lo lắng buồn rầu thay cho quận chúa, trong một khắc này chợt biến mất không còn tăm hơi.

"Đừng khóc a, ta... ta còn chuẩn bị cái khác..." Quận mã gia một bên vươn tay lau nước mắt giúp cho quận chúa, một bên luống cuống nói, "Sau khi trở về, ta còn làm cho ngươi một cái hoa quế cao đặc biệt lớn, ngươi lại lương đình nhìn xem..."

Nhưng chưa nói xong, quận chúa đã đột nhiên rầu rĩ nói: "Ngươi là... Đại hỗn đản." Sau đó khóc mở hai tay, gắt gao ôm lấy người khiến nàng buồn rầu suốt cả một ngày.

Quận mã gia giãy giụa, có điểm bối rối nói: "Ngưng nhi, trên người của ta thực bẩn..."

Chính là quận chúa lại hoàn toàn không để ý, chỉ gắt gao ôm chặt lấy người trong lòng, không chịu buông ra.

Nhìn bóng hai người siết chặt lấy nhau đứng giữa vùng ánh sáng lung linh, ta không nén được cười cười, lặng lẽ ly khai hậu viện, để hai người một mình được ở bên nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.