Vợ Bé Nhỏ

Chương 11: Em có con trai của anh, anh sẽ muốn sao?




Trần Quả ngơ ngơ ngác ngác nằm ở trên giường, dù tự nói với mình đừng suy nghĩ nhiều như thế nào, vẫn cứ không nhịn được nhiều lần lặp đi lặp lại hình ảnh bốn người cùng đi ra ngoài, hình ảnh thoạt nhìn hài hòa như vậy, phảng phất mình mới là kẻ dư thừa phá hoại. Cậu căng thẳng có chút thở không kịp, liều mạng giãy dụa muốn tóm lấy thứ gì, nhưng trên tay lợi thế nào cũng không có, cậu vừa không có hồi ức ngọt ngào với Tiêu Tề, cũng không có tình yêu sâu đậm cùng hắn, chỉ có nhân duyên sai lầm mới tình cờ cùng nhau sinh hoạt chung một chỗ.
Từ trước đây cậu đã biết mình đa tâm, nhưng không nghĩ tới sẽ càng nghĩ bậy nghĩ bạ đến nước này, rõ ràng tất cả còn chưa phát sinh, cậu cũng đã nghĩ khi rời khỏi Tiêu Tề chính mình phải làm sao sống tiếp.
Không có ôm ấp ấm áp mạnh mẽ của nam nhân, không có thanh âm trầm thấp kêu cậu "Bảo bối", không có thân mật hôn môi, cậu thật sự có thể không hề lưu luyến một mình tiếp tục sống sao?
Trần Quả có chút tuyệt vọng.
Cậu nghe tiếng vang ô tô, biết rằng Tiêu Tề đã trở về, tính thời gian hắn hẳn là sau khi đưa chị về đến nhà cũng không có dừng lại, điều này làm cho cậu thoáng chút an ủi. Sau khi cửa lớn mở ra, Tiêu Tề cũng không lập tức tới gần, Trần Quả cũng không dám xuống đối mặt với hắn, thấp thỏm đợi gần hai mươi phút, mới nghe được tiếng bước chân Tiêu Tề dần dần tới gần, đồng thời mũi ngửi thấy được một mùi thơm.
Trong bữa cơm Trần Quả không ăn bao nhiêu, hiện tại thật sự có chút đói bụng, chỉ là tâm tư quá nặng không có phát hiện, giờ khắc này ngửi được hương vị kia, bụng phối hợp "Ục ục" một tiếng, trong phòng ngủ yên tĩnh nghe cực kỳ rõ ràng.
Trần Quả xấu hổ quả thực muốn vùi đầu vào bên trong chăn.
Tiêu Tề bất đắc dĩ cười cười, "Đói bụng còn không chịu ăn cơm, chẳng lẽ trù nghệ của anh không hợp khẩu vị của em sao? Anh nấu cho em bát mì, bảo bối ngoan, có muốn cho ông xã mặt mũi hay không?"
Trần Quả sửng sốt một chút, chui ra ổ chăn, nhìn thấy trên tay hắn xác thực bưng một bát mì nóng hổi, phía trên còn có một cái trứng rán vàng óng ánh."Nãy giờ anh tự nấu mì sợi cho em?"
"Ừm, thấy em cơm trưa không ăn nhiều, buổi sáng làm nhiều việc chân tay như vậy, em khẳng định đói bụng, muốn ăn sao?"
Nhìn ánh mắt ôn nhu của nam nhân, Trần Quả căn bản không có khả năng cự tuyệt, cậu vội vã bò dậy, "Muốn." Hai người ngồi ở bàn trà nhỏ bên cửa sổ, Trần Quả ăn mì, Tiêu Tề lại nhìn Trần Quả ăn mì.
Mì sợi rất nóng, Trần Quả không thể không dùng sức thổi mới có thể từ từ nuốt xuống, sắc mặt cậu vẫn rất nóng, do dự một chút mới hỏi: "Làm sao anh biết em không ăn bao nhiêu cơm a?" Cậu còn tưởng rằng lực chú ý của Tiêu Tề đều đặt ở trên người chị, căn bản không có quan tâm tới mình.
Tiêu Tề nhướng mày, "Trên cùng một bàn ăn cơm không chú ý tới mới kỳ quái, anh còn tưởng rằng bởi vì cháu trai em quấn lấy em, anh mới giúp em nhận nhiệm vụ đút nó ăn cơm, kết quả em vẫn không ăn, có phải là món ăn buổi trưa em không thích ăn? Sao anh nhớ trước đây em rất thích?"
Trần Quả càng nghe sắc mặt càng hồng, như thế nào cũng không tiện nói là bởi vì mình suy nghĩ nhiều nên ghen lung ta lung tung, sau đó không thể nào ăn ngon nổi. Cậu cảm thấy rất mất mặt, tại sao mình lại hiểu lầm như vậy, cậu xấu hổ cơ hồ muốn chôn cả khuôn mặt vào trong bát, bị Tiêu Tề nhẹ nhàng nâng cằm lên.
Trong mắt nam nhân ý cười dịu dàng, "Đang trốn cái gì?"
Trần Quả lắc đầu một cái, không dám trả lời.
Tiêu Tề lăn lộn ở trong xã hội nhiều năm, tự nhiên nhìn thấu tâm tư người trước mắt, cũng không đâm thủng, chỉ ôn nhu nhìn cậu. Yên tĩnh sau giờ ngọ, tựa hồ chỉ cần nhìn người trước mặt này ăn đồ ăn do mình tự tay làm, ăn đến đầu đầy mồ hôi, đôi môi hồng hào, cũng đã hài lòng, không cầu mong gì hơn.
Nhưng thời điểm trước đây hắn cùng Trần Thiến bên nhau, sự tình mong mỏi rất nhiều, tương lai, giấc mộng, còn có quyền thế, tiền tài, hắn đều muốn nắm toàn bộ ở trong tay, khi đó thanh xuân lại có cảm xúc mãnh liệt, nhưng phần dư vị ái tình, lại kém xa sự thuần túy bây giờ khi ở bên Trần Quả.
E rằng mở đầu cũng không đẹp đẽ, nhưng hắn biết tương lai của bọn họ chắc chắn sẽ êm đềm.
Bởi vì Trần Quả yêu hắn, hắn tuy rằng không hiểu Trần Quả vì sao lại yêu hắn, thế nhưng hắn đã chiếm được kết quả này.
Nước cũng uống đến không thừa một giọt, Trần Quả cảm thấy mình đã khôi phục nguyên khí, mới vừa ngẩng đầu lên, một tờ giấy liền kề sát ở trán của cậu, lau chùi hết toàn bộ mồ hôi, Tiêu Tề mỉm cười nhìn cậu, "Ăn no?"
Trần Quả gật gật đầu, hai người xuống lầu thu dọn gian nhà một chút, bởi vì có đứa nhỏ nô đùa, đồ vật trong phòng khách không khỏi rối loạn đi nhiều, Trần Quả sửa sang xong từng cái, đột nhiên tìm tới một tấm hình vẽ chị quên mang đi, do dự một chút, hỏi Tiêu Tề đang lau chùi bàn, "Ông xã, anh thích con nít sao?"
Tiêu Tề nhìn cậu, một hồi lâu mới trả lời: "Cũng tạm." Hắn xác thực không chán ghét, trước đây cũng từng nghĩ mình từng này tuổi đã cùng vợ sinh con, hiện tại đã vượt qua nghiêm trọng số tuổi đã định. Hắn thấy Trần Quả hồng thấu hai má còn có thần sắc muốn nói lại thôi, khẽ mỉm cười một câi, "Làm sao? Bảo bối muốn sinh con cho anh?"
Hắn vốn mang giọng trêu chọc, bởi vì hắn căn bản không xác định người song tính như Trần Quả có thể sinh con hay không, ngày thứ nhất kết hôn nói "Sinh con" cũng là vì hù dọa Trần Quả, ai biết sắc mặt Trần Quả càng ngày càng hồng, càng ngày càng hồng, trong đôi mắt cũng dịu dàng ánh nước, chứa lấy một vệt e lệ.
Tiêu Tề cũng từ từ thu liễm nụ cười, hắn đi về phía Trần Quả, ôm cậu vững vững vàng vàng vào trong ngực, hôn một cái lên trên gò má giống như quả táo đỏ, thấp giọng dò hỏi: "Lẽ nào bảo bối thật sự có thể sinh con?"
Trần Quả nhìn hắn, trong đôi mắt mang theo một ít không xác định, "Ông xã có muốn không?" Cậu dừng một chút, "Em sinh con trai cho anh, anh sẽ muốn sao?"
Trong lòng Tiêu Tề tập hợp một luồng ấm áp, hắn bế Trần Quả lên, hai người đồng thời ngồi ở trên ghế sa lon, hôn lên trên mũi cậu một cái, "Tại sao em lại cảm thấy anh không muốn?"
Trần Quả do dự một chút, âm thanh cũng có chút run, "Nam nhân sinh đứa nhỏ rất kỳ quái cũng có thể sinh ra đứa con dị dạng như em, ông xã cũng muốn sao?"
Nam nhân nghiêm túc nhìn chăm chú vào cậu, bàn tay to chốc chốc thay cậu vuốt sống lưng, âm thanh vừa ôn nhu vừa êm tai, "Bảo bối không phải dị dạng, không quản bảo bối sinh ra cái gì, anh đều muốn, cho dù có là một con chó con."
Trần Quả nhìn hắn chằm chằm, cắn một cái không nhẹ không nặng lên trên môi hắn, căng thẳng cùng lo lắng gì đó đều hoàn toàn tán đi trong tiếng cười của nam nhân, "Ông xã thật xấu, lừa gạt để mắng em, em mới không sinh được chó con đâu."
Mặc dù ban ngày ban mặt làm tình có vẻ hơi dâm loạn, nhưng là hai người vừa mới tâm ý tương thông, cho dù không nói trắng ra lời yêu, nhưng là hai người trẻ tuổi vừa mới kết hôn còn chưa đầy ba tháng dễ nổi lên d** dục. Trần Quả muốn đi tắm một chút, Tiêu Tề lại không cho, đẩy ngã cậu ở trên giường, cởi quần của cậu, liếm lên đóa thịt hoa kia.
"A..." Cho dù bị Tiêu Tề đối xử như thế rất nhiều lần, Trần Quả vẫn cảm thấy xấu hổ, cậu có thể thản nhiên ngậm mút tính khí của nam nhân, nhưng thời điểm mỗi lần bị liếm vẫn có chút khó có thể nhẫn nại, có thể là bởi vì rất thoải mái. Khoái cảm rõ ràng kéo dài ra từ nơi cùng nam nhân dán vào, cậu cảm nhận được thịt môi mẫn cảm của mình bị ngậm vào khoang miệng ấm áp, bị đầu lưỡi liếm mút, cũng có thể cảm nhận được âm vật mẫn cảm bị nhẹ nhàng gặm cắn. Eo cậu không khống chế được nâng lên, khát vọng càng nhiều, thời điểm nam nhân trực tiếp đưa đầu lưỡi dò vào bên trong khe thịt kia, cậu thoải mái hừ ra tiếng, đôi mắt cũng híp lại.
Thịt hoa phấn nộn bị liếm thành màu sắc diễm lệ, Tiêu Tề không ngừng mút làm chảy ra chất lỏng, bên tai nghe tiếng rên rỉ vui thích của Trần Quả, chính mình cũng cảm thấy đặc biệt thoải mái, dương v*t cương cứng từ lâu, hận không thể lập tức xen vào bên trong sào huyệt ấm áp, muốn dành cho cậu càng nhiều ôn nhu khoái cảm.
Tính khí phía trước do khoái cảm không ngừng run rẩy, từ mã mắt chảy ra rất nhiều chất lỏng, làm ướt cả cây tính khí thanh tú. Tiêu Tề cầm tính khí của cậu, mỉm cười nói: "Bảo bối có phải là muốn bắn?"
Trần Quả rất muốn bắn, nhưng lại không nghĩ bắn nhanh như thế, cậu cong chân lên, trong đôi mắt ngậm lấy hơi nước mỏng manh, "Muốn cùng ông xã bắn, ông xã, tiến vào..."
Tiêu Tề căn bản không cự tuyệt được lời mời của người trước mắt, lại gần hôn một cái lên đôi môi cậu, cởi toàn bộ áo quần trên người mình. Lực chú ý của Trần Quả khó có thể khống chế đều để ở trên tính khí tráng kiện, cho dù xem qua nhiều lần như vậy, tiếp xúc thân mật với nó cũng rất nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy thẹn thùng, nhưng lại không dời nổi mắt.
Tiêu Tề tự nhiên phát hiện ánh mắt của cậu, khẽ cười một cái, cầm lấy tay cậu chạm lên dương v*t của mình, thấp giọng nói: "Bảo bối thích như vậy sao? Cứ luôn nhìn."
"Ừm... Rất thích..." Vẻ mặt Trần Quả hiển lộ ra thần sắc si mê, ngón tay trắng nõn cuốn lại tính khí có chút dữ tợn, ngón tay ma sát trên gân xanh dữ tợn, rõ ràng rất thẹn thùng, rồi lại không nỡ buông tay, "Tiến vào, muốn nuốt vào toàn bộ đại dương v*t của ông xã..."
Tiêu Tề bị kích thích dương v*t lại trướng lớn hơn một vòng, hắn để Trần Quả nằm nghiêng, chính mình từ phía sau ôm lấy cậu, giữ tư thế như vậy cắm vào miệng huyệt đã bị liếm đến ướt át.
"A... Thật lớn..." Cho dù có chuẩn bị tâm lý, cũng chịu đựng rất nhiều lần, nhưng thời điểm tính khí Tiêu Tề hoàn toàn tiến vào, Trần Quả vẫn không chống đỡ nổi kêu lên thành tiếng, cậu có thể cảm nhận được dương v*t tráng kiện từng tấc từng tấc xen vào bên trong hoa huy*t của mình, bởi vì do tư thế, tiến vào cũng không quá sâu, nhưng cũng mang đến cho cậu khoái cảm rất lớn.
Tiêu Tề ôm lấy một chân cậu, cánh tay trái ôm cả người Trần Quả vào trong lồng ngực, "Bảo bối, le lưỡi ra."
Trần Quả ngoan ngoãn lè lưỡi, bị Tiêu Tề ngậm mút, tư thế hôn môi có chút không được tự nhiên, nhưng bất ngờ khiến hai người đều có chút ý loạn tình mê. Tiêu Tề một bên hôn cậu một bên chậm rãi thao làm vào bên trong thịt huyệt ẩm nhuyễn, không lâu lắm đã có thể cảm nhận được bên trong ồ ồ chảy ra chất lỏng, rất nhanh làm hạ thể hai người ướt đẫm. Khoang miệng Trần Quả bị đầu lưỡi nam nhân quấy phá, bất ngờ nếm được một mùi vị tanh ngọt, nghĩ đến đó là mùi vị từ nơi nào, mặt mũi Trần Quả cũng có chút nóng cháy, chờ sau khi Tiêu Tề buông cậu ra, cậu thở hổn hển nói: "Căn bản cũng không ngọt..."
Tiêu Tề ngẩn ra mới tỉnh ngộ ý tứ trong lời nói của cậu, nhất thời cười đến nổi cả người đều có chút run rẩy, hạ thân càng đâm vào bên trong thịt huyệt chặt chẽ. Sau khi hắn cười xong liền hôn lên trên môi Trần Quả một cái, trong đôi mắt còn mang theo ý cười chưa tan, "Đối với anh mà nói, cả người bảo bối đều ngọt." Hắn nhướn mày, "Lẽ nào em không cho là vậy sao? Nếu không tại sao ảnh đại diện hết thảy tài khoản mạng xã hội đều dùng kẹo que? Bảo bối không phải rất thích ăn kẹo que sao?"
Trần Quả không nghĩ tới hắn lại có thể chú ý tới những chi tiết nhỏ như vậy, sắc mặt đỏ hơn, căn bản không có biện pháp trả lời nói là bởi vì thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, hắn cho mình một cái kẹo que cho nên mình mới hoài niệm mãi sao. Cậu trở tay ôm cổ của nam nhân, ngọt ngào bật cười, "Đúng a, rất thích."
Tình ái ôn nhu chặt chẽ khiến hai người đều thích thú, bọn họ thay đổi góc độ hôn môi, ở trên cái giường lớn thay đổi các loại tư thế, không quản tư thế không thoải mái làm sao, đôi môi luôn không thể chờ đợi được dính lại cùng nhau, phảng phất chỉ trống vắng một hồi, sẽ cảm thấy cô quạnh.
Tiêu Tề chưa hề biết chính mình lại thích hôn môi như thế, đôi môi ngậm lấy hai cánh hoa ướt át, cảm thụ được nhiệt độ đối phương, phảng phất khoái cảm sinh ra, so với tình ái trực tiếp còn muốn dày đặc hơn, hắn thật tâm thực lòng cảm thấy được người trong ngực rất ngọt, nơi nào cũng ngọt, làm cho hắn cảm thấy được chính mình căn bản hôn không đủ cũng muốn không đủ.
Thời gian dài đánh trúng cửa tử cung đã sớm bị mở ra, dương v*t nam nhân hoàn toàn xen vào bên trong thịt huyệt ẩm ướt, mỗi một nơi của hai người đều chặt chẽ dán vào, tựa hồ trời sinh nên dung hợp cùng nhau như vậy. Trần Quả đã bị thao đến nông nỗi nước mắt đều chảy ra, cậu ôm cổ của nam nhân, ghé vào lỗ tai hắn khe khẽ thở dài, âm thanh vừa mềm vừa ngọt, "Ông xã, em rất thích anh a."
Trái tim Tiêu Tề sau khi nghe được câu này mạnh mẽ run lên, chuyện bản thân không chắc chắn vào đúng lúc này đã phủ bụi lắng xuống, hắn đột nhiên cực kỳ vui mừng dục vọng trả thù của mình, nếu không làm sao có thể có được bảo bối tốt như trong lồng ngực?
Hắn hôn một cái lên trên môi Trần Quả, trịnh trọng nói: "Bảo bối, anh cũng thích em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.