Viêm Thần

Chương 69: Quà!






Lực hút được sinh ra, nham thạch như thể chảy vào một cái hố đen vũ trụ, lượng dung nham cứ thế mà hạ thấp.
Ba ngọn núi lửa vốn ầm ầm rung rung chuẩn bị phun trào lại từ từ trở về trạng thái bình thường."Khà.....khà......thoải mái quá!", âm thanh sảng khoái hưởng thụ truyền ra.Dưới lòng núi, khói trắng mờ mờ ảo ảo tựa sương sớm, chẳng biết có phải hơi nước hay không.
Nhưng trong khói trắng rất dễ dàng quan sát thấy một đốm gì đấy mang hai màu đỏ đen đang lập lòe lập lòe.Phừng! Phừng!Cái đốm đấy dần rõ ràng hơn, chính là đốm lửa, thân ảnh nhân loại bao bọc bởi lửa.
Nhân Loại kia có hình dạng thanh niên tuổi mười chín, cơ thể lộ thiên khoe những khối cơ chắc khỏe lại vừa vặn hợp lý, làn da hơi hơi ngăm ngăm, khuôn mặt anh tú đẹp trai, mái tóc đỏ rực cắt ngắn gọn gàng.
Còn ai ngoài Minh Tuấn?Hắn nắm nắm bàn tay, cảm nhận sức mạnh mới, Nguyên khí hùng hậu tuôn trào, tu vi từ Đại Nguyên Sư Cực tinh thăng thành Nguyên Linh Sơ tinh.
Với thiên phú thiên bẩm, hắn có thể diệt sát Nguyên Vương Trung tinh đấy.
Quá mạnh!Tuy vậy, hắn hiểu rằng bấy nhiêu đây chưa là gì hết.
Để có thể trả thù, để đánh bại các thế lực năm đó, chiến lực cá nhân không phải yếu tố quyết định mà phải là chiến lực tổng thể.

Vì lẽ này, hắn cần đồng minh.
"Ta cần nhiều sức mạnh hơn nữa mới lôi kéo được nhiều kẻ tài giỏi.""Lẩn chốn như vậy rồi sẽ có ngày bị tìm thấy.
Tranh thủ tăng tu vi được chút nào hay chút ấy."Một số kẻ đạt đến đẳng cấp tối đỉnh, giả dụ như Tộc Trưởng Thái Long Tộc vạn năm trước có khả năng nhìn thấu quá khứ vị lai, biết được thiên cơ.
Rất may, qua cuộc chiến gã Tộc Trưởng Thái Long Tộc đó bị thương nghiêm trọng, không thể hồi phục.
Song vẫn có thể lưu lại chút manh mối.
"Thôi kệ đi! Đến chỗ sư phụ cái đã.", chẳng suy nghĩ thêm nữa, hắn mặc quần áo lịch sự, chân nhún xuống bật nhảy thật cao........."Về rồi hả?", Lâm Thịnh nhấp ngụm trà nhìn người thanh niên đứng ở cửa."Vâng!", hắn lễ phép bước tới.
"Ngồi xuống đây!", ông lão từ tốn nói, không vội không vàng.Hắn vừa đặt mông lên mặt ghế, Lâm Thịnh vuốt vuốt chòm râu dài, mở miệng:"Con đã bỏ lở ba trái Thiên Nguyên Long Quả, bở lỡ cơ hội đề thăng thực lực.""Xảy ra nhiều chuyện, con thực không về kịp, nhưng cũng là cơ duyên tìm được trợ thủ đắc lực trong tương lai.", hắn đáp."Trợ thủ?", Lâm Thịnh cau cau chân mày."Vấn đề gì sao ạ?", Minh Tuấn khó hiểu."Con nói con rắn sắc cam kia thuộc giống cái, tu vi Man Linh Đại tinh lên chưa thể hóa hình?""Vâng!", hắn gật gật đầu thừa nhận."Vậy con thu luôn nó làm thê tử, chẳng phải tốt hơn chăng? Có một người vợ mạnh mẽ, thiên phú tốt, đồng cam cộng khổ vẫn hơn một trợ thủ trung thành song lúc nào cũng tồn tại khoảng cách vô hình giữa chủ và tớ.
Cái khoảng cách đó đôi khi lại trở thành điểm yếu chí mạng để kẻ gian lợi dụng", Lâm Thịnh đưa ra đề nghị."Băng Vân, Mộng Vũ, Minh Tú, Minh Như, Minh Hương, Minh Nguyệt; tổng cộng con có sáu người vợ rồi, thêm nữa e rằng.....", Minh Tuấn liệt kê, không nói hết câu.Lâm Thịnh đương nhiên hiểu ý tứ vế sau, lão cười ha ha:"Con lo hậu cung lục đục, mất đoàn kết?""Đúng vậy thưa sư phụ!", hắn nói.Quả thật từ đời ông nội đến đời cha Minh Tuấn, ai cũng chỉ một vợ một chồng một đôi, tộc nhân Viêm Thú Tộc thì bị hạn chế số lượng sinh đẻ vì thế mà chọn bạn đời duy nhất một lần, rất hiếm trường hợp lấy hai vợ hoặc hai chồng trở lên."Chính con đã có sáu người, thêm vài người nữa đâu việc gì? Vả lại, các nàng chẳng hề đấu đá lẫn nhau như con nghĩ, nếu không đã sớm tan rã bày mưu tính kế giết nhau rồi.", Lâm Thình từ tốn nói.Minh Tuấn nghe được lời này của sư phụ, hơi hơi đăm chiêu mấy giây, ý Lâm Thịnh hoàn toàn chính xác.
"Cả đời ta không vợ không con cái, lấy luyện dược làm mục đích sống, cống hiến hết mình cho Đan Huyền Tông, cuối cùng lại bị Đan Huyền Tông phản bội.

Cay đắng nhục nhã vô cùng.", Lâm Thịnh đứng dậy hai tay chắp sau lưng, bước đến cửa sổ hướng mắt nhìn về phía những cây cỏ đang lay động nhè nhẹ:"Ta thu nhận Ngữ Kỳ, Phức Hương làm đệ tử, nuôi nấng chúng nó, ban đầu định dùng hai đứa vào công cuộc trả thù Đan Huyền Tông, nhưng trải qua thời gian sống bình yên, khói lửa trần gian trong ta dần nguôi ngoai.
Và ta muốn cứ thế mà hưởng thụ cuộc đời đến khi cạn thọ nguyên.""Trớ trêu thay, ông trời cho ta gặp con, âu cũng là cái duyên.
Ta biết con có hoài bão lớn lao, có ước vọng vĩ đại, có trọng trách nặng nề.
Từ con, ta như thấy hình ảnh thời niên thiếu của chính mình.
Con.....đã khơi gợi nhiệt huyết của ta.
Ta tuổi già sức yếu, song ta sẽ hỗ trợ con hết sức."Vụt!Ông lão quay người, phất tay một cái liền xuất hiện rất nhiều vật phẩm trên bàn.
Gồm một cái hộp màu đen bề mặt bằng quyển vở ghi, mười hai bình Đại Nguyên Đan, mỗi bình mười viên, tổng cộng một trăm hai mươi viên Đại Nguyên Đan - Vương Phẩm Cực tinh.
Một lọ khác chứa ba viên đan dược hồi phục năng lượng - Hoàng Phẩm Trung tinh.

"Sư phụ.....", Minh Tuấn nghẹn họng, nói chẳng thành câu, lòng chảy xuôi dòng nước ấm, bị sự quan tâm chân thành của Lâm Thịnh làm cảm động khôn siết.Minh Tuấn vốn tưởng rằng con đường bản thân chọn đầy rẫy chông gai, tự mình và các nàng phải phấn đấu nỗ lực, không ai giúp đỡ.
Ngờ đâu vẫn có người dang rộng tấm lòng sẵn sàng trợ giúp họ.
"Con mở chiếc hộp ra đi!", Lâm Thịnh mỉm cười.Hắn làm theo, mở hộp.
Ngao! Gầm! Ngao! Gầm!Ngay lập tức một tiếng long ngâm vang vọng, Nguyên khí nồng đậm dồi dào tuôn trào như nước bao phủ cả vùng không gian xung quanh."Thiên Nguyên Long Quả? Sư phụ.....", hắn bật thốt."Quà cho con đó!", Lâm Thịnh đáp.Đúng vậy! Là Thiên Nguyên Long Quả! Chỉ thấy trong hộp đặt ba loại trái to như quả ổi, sần sùi, màu xanh lục đậm, bên trên lại xuất hiện những họa tiết đen hình con rồng."Thời gian trước con nói tự mình đi tranh đoạt Thiên Nguyên Long Quả đúng không? Ta cũng đến đấy xem thế nào.
Dù gì thì Đại Nguyên Sư Cực tinh khó lòng mà đấu thắng nổi với một đám Nguyên Vương.", Lâm Thịnh kể chuyện:"Lúc ấy vốn ta không có ý định xuất thủ, chỉ ra mặt khi con gặp nguy hiểm đến tính mạng thôi.
Bất quá chỡ mãi, ta chẳng thấy con đâu, nghĩ rằng con không tới kịp bèn làm vài động tác cơ bản đoạt Thiên Nguyên Long Quả về mình, dễ như ăn bánh ấy mà."Minh Tuấn há hốc mồm nhìn ông lão, ánh mắt cực kì cổ quái đến phức tạp.Đấu Hoàng Cực tinh tranh đồ với Nguyên Vương tương đương Đấu Vương? Ai có thể cản nổi? Thậm chí nếu Lâm Thịnh động sát niệm chưa tới hơi thở đồ diệt toàn bộ Nguyên Vương có mặt cũng được nào chỉ lấy Thiên Nguyên Long Quả.Bình thường, Đấu Hoàng, Nguyên Hoàng trên đảo sẽ chẳng thèm quan tâm tới Thiên Nguyên Long Quả làm cái gì.
Bởi Thiên Nguyên Long Quả chỉ hỗ trợ Nguyên Thú đột phá nhất tiểu cảnh giới dưới Nguyên Hoàng mà thôi.
Nào ngờ nay xuất hiện một Đấu Hoàng muốn Thiên Nguyên Long Quả? Quả thật không thể lường trước.
Mấy tên Nguyên Vương lúc đi khí thế bừng bừng biểu lộ nghiêm túc sẵn sàng chiến đấu, lúc về vừa u sầu vừa bực tức vừa chửi thề nhưng không biết làm sao.
Người ta là Đấu Hoàng Cực tinh, mình là Nguyên Vương, xem đủ tư cách mở miệng ý kiến ý cò không? Chắc chắn hành động của Lâm Thịnh sẽ bị ăn một đống gạch đá, tuy nhiên ông chẳng quan tâm, già rồi còn cần mặt mũi để làm chi đâu có mài ra mà thăng cấp được?"Tiếp đây là một thông tin khá bổ ích dành cho con.", ông lão nói."Thông tin? Thông tin gì ạ?", hắn hiếu kỳ hỏi.

Thông tin gì mà lại bổ ích cho hắn?"Về phía tây, nằm cách bờ hai dặm, dưới đáy biển có Dị Hỏa.", Lâm Thịnh đáp."Dị Hỏa?""Đúng! Một Dị Hỏa không biết bài danh thứ mấy trên Dị Hỏa Bảng.
Bất quá đây chỉ là lời đồn vài tháng gần đây.""Vài tháng? Chẳng nhẽ chưa ai thu phục được Dị Hỏa kia sao?", hắn ngạc nhiên.Lâm Thịnh nói:"Theo ta biết thì có kha khá kẻ đổ sô ra biển lùng sục nhưng tất cả đều một đi không trở về.
Tên mạnh nhất thuộc Nguyên Thú - Nguyên Hoàng Trung tinh.
Ta suy đoán rất có thể là cái bẫy thôi.
Bởi mọi thông tin cực kỳ mật mờ cực kỳ không rõ ràng cho lắm.""Nhưng cũng xảy ra trường hợp thực sự xuất hiện Dị Hỏa, kẻ đứng sau cố tình làm dò rỉ thông tin để dụ dỗ các nạn nhân.""Ta đã đến đó hai ba lần, kết quả không thu hoạch được gì, vùng biển đấy tương đối bình yên.""Cuộc tranh đoạt này mục tiêu không rõ, đối thủ cường đại, đẳng cấp Đấu Hoàng, Nguyên Hoàng, thậm chí cả Đấu Hoàng Cực tinh, Nguyên Hoàng Cực tinh.
Con muốn tới đó phải chuẩn bị thật tốt.""Và đương nhiên, ta sẽ đi cùng con.""Trước mắt con cứ mang mấy thứ trên bàn về mà sử dụng đi, ta nghĩ thời gian ngắn chưa ai tìm ra tung tích Dị Hỏa kia đâu.""Đa tạ sư phụ!", Minh Tuấn nói lời cảm ơn."Không cần khách khí, ta đã coi con như người trong nhà, như con ruột thì ta sẽ không tiếc con bất kì thứ gì sất, kể cả cái mạng già này.
Nếu một lúc nào đấy sinh tử chiến, ta chắc chắn đỡ hộ con đòn trí mạng nhất.", Lâm Thịnh hiền từ nhìn người đệ tử trẻ tuổi."Sư.....sư phụ....sao sư phụ lại nói những lời thảm thiết như vậy chứ?", hắn nghẹn ngào:"Con đâu muốn những người thân bên cạnh mình phải bỏ mạng."Hắn vô thức nhớ tới ông nội, bà nội, người cha, người mẹ, tộc nhân Viêm Thú Tộc đã mở đường máu cho bản thân chạy thoát, từ đó tránh thoát khỏi họa diệt vong, nuôi dưỡng ý chí hồi sinh Viêm Thú Tộc.Vì vậy, hắn hạ quyết tâm mình phải mạnh, phải thật mạnh để thân nhân không ai ngã xuống nữa.Lâm Thịnh như hiểu ý đệ tử út, bước đến xoa xoa mái tóc đỏ rực của hắn, động tác ôn hòa và nhẹ nhàng, đủ thấy được mức độ sủng ái ông dành cho Minh Tuấn."Đệ tử ngoan, chẳng ai muốn thân nhân mình biến mất cả.
Nhưng con hẳn đã hiểu rằng chiến tranh tất đổ máu, không có một cuộc chiến nào là không có người hy sinh, kể cả phe ta lẫn phe địch.
Trong trường hợp đó chúng ta chỉ còn nước chọn cách ít tổn thất nhất.""Và lớp già như ta sẽ là người chịu tổn thất để các con tuổi trẻ tài cao vươn mình mà trưởng thành.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.