Vị Tư Lệnh Mong Muốn Vĩnh Hằng (The Warlord Wants Forever)

Chương 2:




Anh nhìn chăm chú qua cô. “Tất cả.” Cuộc chiến chỉ là một cú dứt điểm với một người đang chết. Trước đó, kẻ thù đã đốt cháy và làm mặn đất đai họ. Dịch đói đi theo và đã không có cách nào phòng đỡ khi dịch bệnh nổ ra.
“Wroth,” cô nói nhẹ nhàng. Anh quay hướng nhìn về cô. Mắt cô bắt lấy sự chú ý của anh trên khuôn mặt giống tinh, lúc này thật rõ và tỉnh táo. “Hãy làm một thỏa thuận, anh và tôi.” Cô mở chân anh ra và quỳ ở giữa chúng. “Hãy thề là chúng ta sẽ không làm hại lẫn nhau trong căn phòng này.” Cô đẩy anh lại cho đến khi anh nằm hoàn toàn trên cái gối. Cô sẽ làm gì tiếp theo đây?
Khi anh gật đầu một cái nhanh chóng, cô cho anh một nụ cười ấm áp khiến anh cảm thấy được tán thưởng một cách nào đó. Mái tóc ẩm ướt của cô đang rơi vào chân anh, và với mặt sau bàn tay mình, cô phủi nó ra một phía, làm lộ ra cái cổ trêu ngươi của cô. Một thoáng mùi bẩm sinh của tóc cô bay đến anh, như một kiểu chất nghiện. Ngọt ngào và phảng phất, giống như da cô. Nếu cô ấy ngửi như vậy, anh không biết được cô sẽ nếm như thế nào. Anh ước rằng cô ấy sẽ đưa da thịt cô cho anh.
“Wroth, điều này thật xấu hổ,” cô thì thầm trong giọng nói nhục dục, “nhưng tôi nghĩ tôi đã bắt gặp anh nhìn chằm chằm vào cổ của tôi.”
“Đúng là cô có thấy,” anh thú nhận, lạ thay không cảm thấy bất cứ sự nhục nhã nào khi đang lên kế hoạch thực hiện tội ác đáng khinh bỉ nhất của thế lực mình.
Cô phớt nhẹ một đầu ngón tay trên da mình. “Anh có bị cám dỗ để có đồ uống từ tôi?”
Trong một cách tồi tệ nhất.
Anh tự hỏi không biết bao nhiêu lần Ivo đã làm thế và thấy cái đầu nhọn của một thứ cảm xúc lạ lẫm đang cào lấy ruột anh. “Chúng tôi không uống từ những sinh vật sống. Đó là lí do tại sao chúng tôi có tên của mình.” Thực ra, đó là lời cam kết của thế lực này. Wroth chưa từng bao giờ nếm da thịt khi anh uống. Nhưng anh lại chưa bao giờ thấy một sự rung động nào của cám dỗ trước khi cô.
“Tại sao?”
“Để chúng tôi chưa bao giờ bị giết chóc quyến rũ,” anh nói, đưa cho cô một châm ngôn chính thức, dù đúng, nhưng sự thật hoàn tất còn phức tạp hơn nhiều, và họ giữ những gì họ học được một cách bí mật. Máu sống, máu không có xa rời với nguồn của nó, mang lại phản ứng phụ. Một ma cà rồng sẽ bị đày đọa bởi nó, như là từ ký ức của nạn nhân hắn. Krisoff tin rằng những kí ức đó là thứ làm cho ma cà rồng tự nhiên điên loạn và mắt của chúng đỏ mãi mãi. Theo những điều họ có thể xác nhận, cách duy nhất để không nhận chúng là uống máu đã chết, tránh khỏi những điều xấu – và những ích lợi.
“Còn nếu anh uống từ một người bất tử mà không thể bị giết bởi nó?” cô hỏi, tiếng cô lại lặng đi lần nữa. Anh dường như không thể không nhìn lấy cô.
Một câu hỏi mưu mẹo để trả lời mà không phải nói rằng những người bất tử sẽ có rất nhiều những kí ức tồi tệ, hơn gấp nhiều lần con người. Anh trả lời câu hỏi của của cô với một câu của riêng mình. “Cô có muốn tôi uống máu cô trực tiếp, sinh vật?” Chỉ ý tưởng đó đã làm cho từ ngữ anh trở nên ráp, răng nanh anh nhói đau.
Với cái nhìn châm chọc của cô, anh sợ cô sẽ nói có, đưa lời bịp bợm của anh ra. Anh sẽ làm gì lúc đó đây?
“Chỉ kiểm tra thôi,” cô nói tươi sáng. Rồi, trước cú sốc của anh, cô cuộn tròn ở giữa chân anh, mặt vùi vào ngực trần của anh, và bao hai cánh tay trắng muốt, mong manh của cô quanh đùi anh.
“Tôi chưa bao giờ hỏi câu hỏi của mình,” anh nói, nhìn chăm chú trần nhà, cố gắng nói bình thường về những việc đang diễn ra. Anh đã nhìn thấy rất nhiều việc trong đời, nhưng người con gái này đang lật đổ anh.
“Chúng ta có mọi thời gian trong thế giới cho chuyện đó, đúng không?”
Anh nghĩ cô ấy sau đó hôn lên vết sẹo trên bụng anh với môi cô – và một cái liếm chậm chạp. Anh nằm căng thẳng, kêu lên, “Ít nhất hãy cho tôi biết tên của cô, sinh vật.”
“Myst,” cô thì thầm rồi chìm vào giấc ngủ.
Myst. Thật phù hợp khi cô được đặt tên theo vật mà không thể hiểu thấu được và thất thường.(~sương mù)
Lâu sau đó, anh vẫn còn đang sôi sục. Trong giấc ngủ, cô gái không đạo của anh bám lấy chân anh bằng những vuốt sắc màu hồng của cô. Và chúng đích thực là vuốt, sắc nhọn và cong vào, nhưng lại bằng cách nào đó thanh nhã. Anh phớt lờ nỗi đau, bởi nó chẳng là gì so sánh với cái niềm thích thú kì lạ khi nghĩ rằng cô bám lấy anh để có sự an ủi.
Anh thưởng thức đơn giản nằm nghỉ với cô, không làm gì ngoài nhìn xem khi tóc cô khô lại thành một mớ tóc đỏ hào nhoáng quăn lại và trải ra trên ngực anh. Trong hàng thế kỉ, đội quân đã và đang liên tục lên đường, lẩn trốn trong những bóng râm trên phương Bắc, thường ở trong trạng thái điều kiện mỏi mệt, giữ cho số quân đông lên của họ bí mật. Mọi thứ đều là vì chiến tranh, luôn tăng dần cho sự tấn công này, để xúc tiến cho căn nguyên của họ.
Anh đưa một lọn tóc quăn lên mặt mình để đưa nó qua môi anh. Thật mềm mại, như làn da tuyệt hảo của cô. Tối ngày mai, nếu cô vẫn chưa cho anh thông tin – và một cách nào đó anh biết cô sẽ không làm vậy một cách tự nguyện – anh có thể quất vào làn da này để lấy những bí mật của cô không? Ngay sau khi Myst đã dựa vào anh thật tin tưởng? Anh có thể làm gãy những cái xương mong manh của cô không? Nếu cô đã là Cô Dâu của anh anh sẽ không phải làm hại cô, sẽ luôn bị cấm không được làm hại cô – cuộc đời anh sẽ là để bảo vệ cô.
Anh đưa phía sau ngón tay mình qua đôi má mượt như lụa của cô, cảm thấy hơi nhở nhẹ nhàng, dồn dập của cô trên bụng anh. Anh đã chưa từng thấy được cái nhói của ghen tị trong cuộc đời mình, chưa bao giờ ghen tị với những người đàn ông khác ngoại trừ những người hưởng thụ được hòa bình trên đất của họ. Anh đã được sinh ra giàu có, gia đình anh quý tộc, và gia tài đó đã theo anh đến gần cuối cuộc đời không bất tử của mình. Để ghen tị là để thiếu.
Vậy tại sao anh lại muốn tiêu diệt bất cứ tên ma cà rồng nào có thể được thực hiện quá trình ‘trao đổi máu’ bởi cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.