Lệ Nam tức giận đi hạ độc tiểu thiếu gia.
Mặc dù không nói rõ nhưng dù là người đàn bà kia hay cô Thi đều coi việc tiêm này quan trọng hơn cả trời, đương nhiên Lệ Nam cũng biết rõ thuốc ngày nào Trương Diệc Minh cũng tiêm cho tiểu thiếu gia là thuốc độc.
Hiện nay quan hệ hợp tác vỡ tan cô Thi không yên lòng Trương Diệc Minh làm việc, cô ta lạnh mặt đi theo phía sau Lệ Nam muốn tận mắt thấy hắn tiêm thuốc độc vào trong cơ thể tiểu thiếu gia.
Nhưng vấn đề ở chỗ Lệ Nam không biết đến cùng cái lọ nào trong vali mới là lọ đựng thuốc độc, hắn lên tiếng chào hỏi tiểu thiếu gia đang nằm trên giường nghe kể chuyện cổ tích, hắn lấy ống tiêm ra rồi nhìn nhãn mác từng loại thuốc trước mặt rơi vào do dự.
"Á, đau! Không muốn không muốn." Tiểu thiếu gia là kiểu tính trẻ con điển hình, kim còn chưa chọc vào tay đã sợ đến mức trốn về phía sau, cơ thể mập mạp mềm thịt bồng bềnh như sóng, dập dềnh dưới lớp da, mặc dù Lệ Nam cũng hiểu lúc này hẳn là bị lớp filter của bác sĩ Trương ảnh hưởng làm xấu đi nhưng hắn vẫn cảm thấy cay mắt vô cùng.
Đại Thành vô cùng quen thuộc an ủi: "Tiểu thiếu gia đừng sợ, sau khi tiêm xong có thể ăn điểm tâm ngọt."
"Muốn kẹo, không muốn đau đâu."
"Không được đâu, tiểu thiếu gia ngoan, chữa hết bệnh rồi mới có thể ra ngoài chơi..."
Bên tai là hiện trường dỗ dành con cái, phía sau lưng như có gai, trong lòng ôm mèo con vô tội, lòng Lệ Nam khổ không nói nổi, hắn chọn nửa ngày cuối cùng tìm được một lọ natri clorid 0.9% (nước muối sinh lý).
"Không phải lọ đấy." Cô Thi giọng lạnh nhạt, trong lời nói toàn là hàm ý quả nhiên anh muốn giở trò quỷ nhưng trên mặt cô ta vẫn giữ nụ cười ngọt ngào như gió xuân, ý cười nhàn nhạt, "Bác sĩ Trương, có phải tối qua anh nghỉ ngơi không tốt không, ngay cả thuốc của tiểu thiếu gia cũng lấy nhầm được."
Đại Thành á một tiếng, hoảng hốt nói: "Bác sĩ Trương, cái này đừng sai chứ, ngay cả tôi là kẻ thô tục không học y cũng biết thuốc này nếu tiêm sai liều lượng hiệu quả sẽ rất nghiêm trọng."
"Cậu không có việc gì thì cút sang một bên đi." Lệ Nam lườm cái tên Đại Thành không biết phải trái này, hắn để nước muối sinh lý về chỗ cũ, từ bên cạnh nhấc lên một chai đường gluco.
Cô Thi vẫn không hài lòng như cũ, cô ta bước vào cửa muốn tự tìm bình thuốc độc kia, tiểu thiếu gia nhìn thấy cô ta ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, vui vẻ gọi: "Anh ơi, anh ơi!"
"Đây là chị Thi." Đại Thành vội vã sửa lời rồi giải thích với cô Thi: "Tiểu thư, tiểu thiếu gia thấy cô nên cho rằng đại thiếu gia cũng tới...!Đại thiếu gia đâu rồi, bao giờ ngài ấy có thể đến thăm tiểu thiếu gia? Tiểu thiếu gia vẫn..."
"Đại thiếu gia bị ốm, không tiện đi lại." Cô Thi không tìm thấy bình thuốc được đánh dấu trong trí nhớ, ngay cả qua loa lấy lệ cũng lười: "Bác sĩ Trương, sao ở đây lại không có?"
"Không có cái gì? Vị tiểu thư này, rốt cuộc tôi là bác sĩ hay cô mới là bác sĩ?" Lúc đầu Lệ Nam đã chuẩn bị trở mặt với cô Thi nhưng bị thiết lập của con Trạch quỷ ngu ngốc ép buộc nín lại, hiện tại tâm trạng hắn rất không tốt, "Nếu cô cảm thấy mình hiểu công việc hơn tôi thì để tôi đưa luôn ống tiêm cho cô, cô tự đi mà tiêm?"
Đại Thành khó hiểu nhìn hai người trước mặt, bác sĩ Trương luôn nghe lời cô Thi răm rắp thế mà cũng có lúc không khống chế được nặng lời với cô ta, cô Thi vốn dịu dàng không ngờ cũng có ngày lại xuất hiện vẻ tức giận đến thở hổn hển như vậy.
"Trương Diệc Minh!" Cô Thi giận dữ nhưng vì còn Đại Thành ở đây nên vẫn gắng sức không bùng nổ, Lệ Nam không muốn phải đọc hướng dẫn sử dụng lần nữa nên nhẹ giọng lừa cô ta: "Tôi đổi một cái lọ khác thôi."
Ban đầu, sau khi Lệ Nam tiêm thuốc chứa trong cái chai có ký hiệu đặc biệt kia cho tiểu thiếu gia hại đối phương trực tiếp chầu ông bà, hắn sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên tranh thủ lúc quay về phòng khám đã vứt đi.
Bây giờ nhìn phản ứng của cô Thi, cái chai đó quả nhiên là thuốc độc, còn hắn lần đầu dùng nên không kiểm soát được liều lượng mới có chuyện khiến tiểu thiếu gia tử vong.
"Thế à?" Cô Thi rõ ràng không tin, Lệ Nam cười ha ha, "Tin hay không thì tùy."
"Anh--!"
Cô Thi đang không muốn để ý hình tượng mà bùng nổ ngoài cửa chợt có hầu gái đến gọi, "Tiểu thư, đại thiếu gia tìm cô ạ."
"..." Cô Thi lần nữa nghẹn hết lửa giận ngập trời về, tức đến mức khuôn mặt tái mét, cô ta căm hận giậm chân một cái rồi đạp cửa rời đi.
Đại Thành mờ mịt vuốt tóc tiểu thiếu gia, khẽ dỗ dành tiểu thiếu gia bị tiếng sập cửa dọa sợ.
Gã ngẩng đầu hỏi Lệ Nam: "...!Tiểu thư sao thế ạ?"
"Đến kỳ kinh nguyệt đó!" Lệ Nam đáp không cần nghĩ, hắn cất đường gluco rồi lấy ra lọ thuốc lúc trước, hắn sẽ không tiêm, có là đường gluco khẳng định cũng sẽ chơi chết tiểu thiếu gia mất.
Khi đưa thuốc cho Đại Thành, Lệ Nam thấy gương mặt Đại Thành đỏ bừng lên, dáng vẻ rất xấu hổ.
Lệ Nam nghi ngờ nhíu mày lại rồi bỗng nhiên nhận ra thằng nhóc này vì nghe được mấy chữ kỳ kinh nguyệt của phụ nữ mà ngại ngùng.
Đúng là ngây thơ.
Lệ Nam cảm thấy thú vị ngồi xuống bên tường, "Đại Thành, có bạn gái chưa? Kiểu thân mật ấy, người yêu."
Phong Ly thấy người phụ nữ xấu xa kia đã đi, uy hiếp biến mất thì lấm la lấm lét thò đầu ra khỏi vòng tay Lệ Nam, nó meo meo một tiếng rồi nhảy lên giường của tiểu thiếu gia.
"Chưa, không có.
Tôi vẫn chưa góp đủ tiền cưới vợ...!Chỉ muốn chăm sóc cho tiểu thiếu gia thật tốt." Đại Thành mặt đỏ chót, tiểu thiếu gia uống thuốc xong thấy Đại Thành như vậy thì cười haha, "Cái mông con khỉ!"
"Thiếu gia!!" Đại Thành thẹn quá thành giận, "Không có điểm tâm cho cậu nữa!"
Tiểu thiếu gia gào lên một tiếng điên cuồng đập giường, "Điểm tâm!" Động tĩnh của cậu ta quá lớn khiến Phong Ly vô tội đang ngồi bên mép giường ngã xuống đất.
Khóe môi Lệ Nam khẽ mỉm cười, ngoài ý muốn cảm thấy tiểu thiếu gia này cũng chưa thảm đến cực điểm, ít ra Đại Thành đối xử với tiểu thiếu gia cũng có mấy phần thật lòng.
Hắn ngồi trong phòng tiểu thiếu gia được mười lăm phút Ngôn Hành Yến như cực kỳ vội vã đẩy cửa vào, Đại Thành vội vã rót một chén trà nóng cho thầy Lý rồi ấp úng báo cáo việc học của tiểu thiếu gia, sau đó nộp bài tập đã sửa lên.
"Tất cả đều chính xác." Ngôn Hành Yến nhìn cũng không nhìn bận rộn vẽ ba dấu tích lớn lên giấy, đến cuối cùng Lệ Nam còn cổ vũ y vẽ thêm mấy ngôi sao năm cánh, Ngôn Hành Yến dứt khoát vẽ thêm một hàng hấp dẫn sự chú ý của thiếu gia béo trên giường, oa oa gọi Đại Thành đến xem.
Đại Thành không biết hôm nay thầy Lý làm sao, hình như bác sĩ Trương cũng không được bình thường nhưng thấy tiểu thiếu gia vui vẻ như vậy vui vẻ như vậy gã cũng cảm kích Ngôn Hành Yến từ tận đáy lòng.
Lệ Nam thấy Ngôn Hành Yến đi tới ban công rồi một ngụm uống hết sạch nước trà lại tự mình rót thêm cho y một cốc nữa, hắn ôm Phong Ly nằm lên vai rồi cùng y ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, "Nói sao rồi?"
"Chẳng ra sao cả, tôi tẩy sạch hết đồ trong phòng đại thiếu gia một lần kêu anh ta vứt hết, nhưng cái tên cậu ấm ngu si đó lại còn nói đây là đồ cô Thi thích, muốn vứt cũng phải hỏi ý kiến cô ta trước đã." Ngôn Hành Yến hiển nhiên cũng rất không muốn chõ mũi vào cái chuyện vớ vẩn này, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ không muốn nói chuyện, Lệ Nam nhanh chóng an ủi y: "Chờ ra ngoài sẽ đập anh ta một trận, sau đó mua chuộc Bạch Vô Thường để anh ta ăn quả đắng ở Địa Phủ một trăm năm mới được đi đầu thai."
Nghe có thể đánh người cảm xúc của Ngôn Hành Yến rốt cuộc ổn định rất nhiều, y nhẹ nhàng nói tiếp: "Con đàn bà chết tiệt kia kiểu gì cũng sẽ nói thích cái này, cái kia cũng thích, đừng vứt mà~ còn hỏi có phải tôi lầm rồi không, những thứ này đều được cô ta mua từ trung tâm thương mại, sao có thể có chuyện.
Tôi nói được thôi, vậy cô ôm vào trong chăn mà ngủ, đừng có để trong phòng làm chướng mắt đại thiếu gia."
"Phụt..." Lệ Nam nhịn không được cười ra tiếng, "Làm đẹp lắm."
"Đẹp?" Ngôn Hành Yến nhíu mày, "Tôi còn tưởng cậu sẽ thương hương tiếc ngọc, thấy chua chát quá."
"..." Lệ Nam gõ ngón tay trỏ lên giữa mày Ngôn Hành Yến, "Cái này đúng là không thể chịu nổi mà, cậu thấy tôi giống người thích lái máy bay à?"
Ngôn Hành Yến bị đau ngửa đầu về đằng sau tự tay kéo Lệ Nam xuống, ánh mắt y chợt lóe rồi nhanh chóng trở lại bình thường: "Vậy cậu thích kiểu nào?"
"Sao câu chuyện lại biến thành đại hội giao lưu đêm khuya của ký túc xá nam rồi?" Lệ Nam cười một tiếng, nghĩ một chút rồi trả lời: "Thích...!đáng yêu!"
"Đáng yêu?" Mi tâm Ngôn Hành Yến nhíu chặt thành bánh quai chèo, "Đáng yêu có gì tốt?"
Lệ Nam chuyện đương nhiên vặc lại: "Đáng yêu có gì không tốt?" Phong Ly thế mà cũng meo một tiếng phụ họa, chắc là nó tự cảm thấy mình rất đáng yêu nên cảm thấy đáng yêu là tốt.
"..."
Giằng co ba giây Ngôn Hành Yến thua trận, y bĩu môi, "Tiếp theo làm sao bây giờ?"
Lệ Nam uống một ngụm trà, "Hiện tại đại thiếu gia không nghi ngờ gia đình cô Thi, nhất định cũng sẽ không có ấn tượng tốt với các loại bùa chú; bên phía bác sĩ vì hành vi khác thường của tôi nên nhất định chúng không tin tưởng thuốc nữa.
Cho nên sắp tới chúng nhất định sẽ tìm con đường thứ ba, cậu cảm thấy sẽ là gì?"
"Tạo ra chuyện ngoài ý muốn." Ngôn Hành Yến chắc chắn nói, "Tôi nghe bọn hạ nhân thảo luận chuyện đạp thanh ngày mai rồi.
Tuy đây là hoạt động được định ra từ rất sớm, có thể trước đó con đàn bà chết tiệt kia không hề nghĩ tới chuyện đẩy đại thiếu gia vào chỗ chết, nhưng hiện tại kế hoạch xảy ra biến hóa, nếu tôi là cô ta tôi nhất định nhân cơ hội này đã làm thì làm cho xong."
"Nhưng cô ta chưa gả cho đại thiếu gia mà? Mới chỉ có thân phận là vị hôn thê." Lệ Nam nghi ngờ nói: "Toàn bộ tài sản sẽ được để lại cho tiểu thiếu gia?"
"Tôi vừa mới hỏi rồi, tiểu thiếu gia ngốc nghếch bị loại từ vòng gửi xe.
Di chúc đã được lập từ sớm, 50% cho con đàn bà chết tiệt đó, 20% cho cha mẹ của con đàn bà chết tiệt, chỉ có 10% cho em trai thôi.
Anh ta cũng không thử nghĩ mà xem, mình chết rồi thì nhóc béo kia còn được bao nhiêu? Không phải là bị bắt nạt đến chết luôn à."
Ngôn Hành Yến vẫn luôn đặt biệt danh cho quỷ trong mộng, yêu ghét rõ ràng, Lệ Nam nghe thấy thế thì rất buồn cười, "Tôi tin tưởng dự cảm của cậu, trước đó chúng ta đến xem ký túc xá của cậu đã, chuẩn bị thật tốt rồi mai quay lại."
Hai người sân thượng quay lại trong phòng, tiểu thiếu gia chơi mệt nằm trên giường ngủ, Lệ Nam giao lọ thuốc cho Đại Thành, "Ngày mai tôi có việc không đến được, đến giờ cậu nhớ cho tiểu thiếu gia uống thuốc."
"Vâng." Đại Thành đồng ý rồi đặt lọ thuốc ở đầu giường.
Lệ Nam và Ngôn Hành Yến đi ra khỏi tòa nhà đang tạm biệt người gác cửa mặt trời đang sáng ở trên cao bỗng nhiên vụt tắt, trong bóng đêm Ngôn Hành Yến lập tức túm lấy tay Lệ Nam, Lệ Nam cũng nắm lấy tay y, "...!Đừng sợ."
"Tôi không sợ! Tôi lo cậu sợ." Ngôn Hành Yến đang phản bác mặt trời mới lại từ từ mọc lên từ đằng đông, cứ như được bật chế độ tua nhanh mười lần xẹt qua đỉnh đầu, nếu không phải thể tích quá lớn nhất định ai cũng nghĩ nó đang cos play một ngôi sao băng.
Trong nháy mắt mặt trời lại một lần nữa lặn về tây, cuối cùng Lệ Nam nhịn không được mắng một tiếng, "Điên à! Muốn mau đến ngày mai cũng không cần nhanh như vậy chứ?"
Ngôn Hành Yến không nói gì, Lệ Nam chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay phải của mình biến thành mười ngón đan vào nhau, hắn khẽ im lặng, "...!Ngôn Hành Yến, cậu sợ tối? Không phải cậu là thiên sư bắt ma à...!Không phải chứ?"
"..."
Trong ánh ban mai ngày đạp thanh Ngôn Hành Yến đưa lưng về phía hắn buông lỏng tay ra, đứa hầu canh cửa ở phía xa chào hỏi hai người, còn Lệ Nam chỉ nghe thấy một giọng nam trầm thấp bên tai, "Đừng nói linh tinh, cậu đúng là phiền chết đi được.".