Vì Lẽ Gì Hai Đời Không Về Đến?

Chương 23:




Một bước, hai bước, Canh Thần bước vào hoa lâu, đám hồn quỷ đang nháo nhào bỗng im bặt, thấy có Diêm Vương đến thì nhanh chóng chạy đến hành lễ.
“Nữ tử vừa vào đâu?” Diêm Vương hỏi ngay.
“Ở, ở hậu viện ạ.” Một gã quỷ thấp cổ bé họng đáp lời. Diêm Vương hít sâu một hơi, thầm nhủ sợ rằng hôm nay cả cái địa phủ này không thoát nổi cảnh diệt vong rồi.
Canh Thần day trán, không biết cô nhóc này lại chơi trò gì nữa đây, quả nhiên không nên để nàng ấy có thời gian rảnh rỗi mà.
Mọi người lục đục đi vào hậu viện, thấy cảnh tượng trước mắt thì đồng loạt sững sờ. Chỉ thấy chúng quỷ vây lại thành vòng tròn, chính giữa là một cô nương dung mạo đẹp đẽ đang tươi cười chơi cờ với một ông lão hiền từ thọt một chân. Coi nương này cầm quân cờ đen còn ông lão là cờ trắng, bên nào xếp được năm quân của mình trên cùng một đường thì tính là thắng.
Mắt thấy sắp tới lượt mình hạ cờ, ông lão vò đầu bứt tai ra chiều bối rối lắm. Đột nhiên, lão nhân lúc mọi người không chút ý, lấy tay phải sờ sờ mặt, sau đó một quân cờ trắng rơi xuống, lão cao hứng quơ tay múa chân, “Ha ha ha, năm quân thành hàng rồi đó nghe, ta thắng rồi.”
Bất Quy ngẩng đầu, nhìn hai mắt lão trống rỗng, mặt bắt đầu biến dạng thì thở dài một hơi rồi từ tốn đáp: “Xem như ông giỏi.”
Nhìn thấy cảnh này, Canh Thần bất lực vỗ trán, khẽ cười ra tiếng. Nghe thấy tiếng động, Bất Quy quay đầu lại xem, thấy mọi người đều đến cả thì vội vàng chạy lại, Canh Thần vừa định ôm nàng vào lòng thì chợt thấy cô nàng dịch bước chân sang bên cạnh chàng, túm chặt tay Diêm Vương mà rằng: “Hoá ra ở Địa phủ lại có một nơi chơi vui thế này! Thế mà trước đây ta lại không biết!”
Diêm Vương cảnh giác hơn hẳn, ngoài mặt thì cười cười xấu hổ rồi lẳng lặng lùi về sau một bước.
“Ta thấy chỗ này đúng là không tệ đấy, về sau đổi hẳn thành quán cờ đi.” Canh Thần xoay người, mặt đong đầy vẻ thản nhiên mỉm cười nói với Diêm Vương, sau đó nắm tay Bất Quy: “Đi thôi, về trước đã.”
Trên Cửu Trùng Thiên, Bất Quy ôm đầu, thở dài thườn thượt: “Chán quá đi mất.”
“Truyền lệnh xuống, hôm nay Cửu Trùng Thiên tổ chức đại hội thi cờ, người chiến thắng cuối cùng sẽ được trai một quả Huyết Bồ Đề.” Canh Thần đưa bố cáo qua cho vị tiên quan đứng hầu rồi bảo một cô tiên nga: “Đi mời Nguyệt Lão đến, nói với ông ấy ở đây mới tổ chức đại hội thi cờ với hình thức mới.”
“Sao hôm nay em toàn phải chơi cờ với mấy lão già thế.” Bất Quy bĩu môi.
“Em sang đấy chơi thử đã, phần thưởng cho người chiến thắng tuyệt đối tốt hơn cái tròng mắt em nhận dưới kia đấy.” Canh Thần cười cười.
Nghe nói bên này tổ chức đại hội thi cờ với hình thức thi đấu mới, Nguyệt Lão cưỡi mây phóng tới ngay tắc lự, sau khi nghe Bất Quy trình bày luật chơi năm quân xong thì muốn thử liền lúc ấy.
Sau thời gian một chén trà nhỏ….
“Không đúng không đúng, ta vừa đi sai, chơi lại!” Nguyệt Lão cẩn thận ngó bốn quân cờ của ông trên bàn cờ.

“Đợi đã, đợi đã!, ta đi ở đây!”

“Không được, chắc chắn là cô muốn dò xét chiêu thức của ta, nước đi này không tính!”

Ép người ta từng ly từng tí là cách bách chiến bách thắng của ông già này đấy hả? Bất Quy thật sự nhìn không nổi nữa, nàng nói với Nguyệt Lão: “Bằng không, ngài tìm vị tiên gia khác luyện cờ được không? Trên trời này, người có thể thắng Đế Quân thật sự chẳng có ai, song Nguyệt Lão ngài thông minh như thế, thắng các vị tiên khác là chuyện dễ như bỡn ấy mà.”
“Đương nhiên rồi, ở cái chốn Cửu Trùng Thiên này, Nguyệt Lão ta nhận thứ hai thì chỉ có mỗi Đế Quân là dám xưng thứ nhất thôi đấy!” Nguyệt Lão nói nương theo Bất Quy.
“Kỳ tài của Nguyệt Lão siêu quần, nếu tự tin như thế thì chắc năm hôm sau sẽ đến thi cờ nhỉ?” Canh Thần thình lình mở miệng.
“Thi cờ? Có thi cờ á? Đến chứ, nhất định sẽ đến.” Nguyệt Lão đảo mắt, tự động đứng dậy cáo từ.
Năm ngày sau, đỉnh núi Trường Lưu, chúng tiên tụ hội, chia thành nhóm nhỏ hai người thi đấu trực tiếp, người thắng rút thăm để đấu lên tiếp, cứ như thế sau mấy vòng, quả nhiên Nguyệt Lão không phụ kỳ vọng của mọi người, leo lên vị trí thứ nhất, đứng trông chúng tiên hớn hở ra mặt.
“Chà, tác dụng Huyết Bồ Đề ắt hẳn mọi người đều rõ cả rồi, chỉ cần người ăn nó bế quan tu luyện một năm, tu vi có thể đề cao hẳn một bậc, là bảo vật khó tìm trên cả thế gian. Hôm nay Nguyệt Lão chiến thắng, bổn quân sẽ đem quả Huyết Bồ Đề này tặng cho ông.” Canh Thần đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống chúng tiên quan, chàng vừa lật bàn tay, một quả bồ đề đỏ bừng như máu đã xuất hiện, Canh Thần vung tay, quả đỏ nọ tức thì bay về phía Nguyệt Lão.
Nguyệt Lão lấy làm sung sướng lắm, trong lúc nghe chúng tiên tiếng trước tiếng sau chúc mừng và cung chúc ông bế quan thuật lợi thì dường như sực nhớ ra gì đó, vừa xoay người định nói thì đã bị Canh Thần cho một chưởng bay vào trong sơn môn.
“Nguyệt Lão bế quan tu luyện, để Đế hậu Bất Quy tạm thời cai quản vị trí này, từ rày đến hết một năm, nhân duyên thế gian đều cho em ấy quản lý.” Canh Thần biến đâu mất dạng, song thanh âm lại phiêu lãng khắp đỉnh núi.
Hôm ấy, Canh Thần trở lại cung Phương Hoa, thấy Bất Quy đang hết sức chăm chú bện một dải lụa đỏ, chàng mừng thầm trong lòng, yên lặng ngồi trước án thư chờ được tặng quà.
Qua chừng thời gian một nén nhang, Bất Quy cầm dải lụa đỏ hấp ta hấp tấp chạy ùa ra ngoài, sau khi trở về thì hai tay trống trơn. Canh Thần nhíu mày, trong lòng rất chi là bất mãn, khắp cùng trời cuối đất này, ngoại trừ mình ra, em ấy còn dám đưa cho người khác nữa đấy à? Cuối cùng vẫn là xem thường cô nhóc này rồi! Thế là mấy ngày tiếp theo, tiên nga tiên quan trong cung Phương Hoa phát hiện ra một chuyện, Đế quân trước mặt Đế hậu thì dịu dàng ôn hoà lắm, thế mà quay người lại sai xử bọn họ thì mặt mày lạnh lùng đến phát sợ luôn.

“Không ngờ nha, Ti Mệnh lại là người như thế, đúng là ngoài dự đoán mà!”
“Ngươi thấy không, chúng tiên quân cứ ùn ùn kéo vào phủ Ti Mệnh như vũ bão vậy, đến cả thềm cửa cũng bị chúng tiên quân giẫm nát bấy ra!”
“Nếu là tiên tử thì không nói gì, nhưng những vị tiên quân đó mắt đưa mày lại, ân cần quan tâm tới Ti Mệnh thật khiến ta nhìn mà đau cả mắt.”

Canh Thần và Bất Quy đang nằm trong sân nghỉ ngơi, chợt nghe thấy vài cô tiên nga đang tám chuyện về Ti mệnh ở một góc, nội dung cũng lờ mờ thôi, Bất Quy thì thẳng thắn lùi về sau, nghe đến là chăm chú.
Đợi mọi người rời đi hết, Bất Quy mới kéo tay Canh Thần, ra vẻ bí ẩn hề hề nói: “Mấy ngày trước em có thấy trên tường điện Nguyệt Lão có tên Ti Mệnh, dưới tên có một sợi tơ hồng rực rỡ lung linh, bèn lấy xuống rồi bện một dảy lụa treo quạt cho y, xem như trả nợ nhân quả chuyện lừa y uống rượu dạo trước.
“Một sợi tơ hồng mà cũng bện thành dải được ư?” Canh Thần như lơ đãng hỏi lại.
“Em tiện tay cầm thêm mớ sợi tơ hồng bên cạnh đấy chứ, tầm ba mươi sợi ấy nhỉ, dẫu sao thì dải lụa càng lớn mới càng đep kia mà.” Bất Quy rạo rực nói.
Nghe đến đó, gân xanh trên trán Canh Thần đều thi nhau nhảy dựng lên, chàng âm thầm thở một hơi trong lòng, may mà hôm ấy dải lụa đó không phải đưa mình, nếu không thì giờ đây đến cả chàng cũng khó lòng tưởng tượng nổi tình cảnh của bản thân, ngoại trừ nghĩ thế, chàng đương nhiên còn lấy làm khoái chí cho “đường tình duyên” của Ti Mệnh nữa kia.

Thời gian một năm đối với chúng tiên gia chẳng qua chỉ dài bằng thời gian búng một ngón tay thôi.
Sau đó, cứ cách trăm năm, cung Phương Hoa sẽ theo thường lệ đăng cai tổ chức đại hội thi cờ, lần nào phần thưởng cũng là bảo vật hiếm có trong trời đất, dần đà, chúng tiên đều tự hiểu rõ, chuyện này rõ ràng là do Đế quân bày ra để Đế hậu có thêm thú vui đấy chứ, sau đó thì bồi thường cho “người thắng”! Cuối cùng thì sau một năm tu luyện bế quan, lúc trở về thiên cung rồi thì e rằng “người thắng” nọ phải đối diện với cục diện rối rắm trăm bề.
Cũng vì lẽ ấy, chúng tiên nga, nữ tiên quan trên trời đều vô cùng hâm mộ Đế hậu, được thoải mái thay công đổi việc, trải nghiệm điều mới suốt một năm, rồi lại nghỉ ngơi trăm năm, thiên vị táo tợn thế này thật sự nên lưu danh sách sử đấy.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại hơn trăm năm trôi qua, hôm nay Bất Quy vừa đi tạo mưa về đã nghe thấy cung Phương Hoa ồn ào huyên náo.
“Phụ quân! Nhất định là người không ưa chuyện vị tiên quân mới phi thăng này trẻ hơn mình nên mới không cho con tìm y làm cha!” Một tiếng nói non nớt mà hùng hổ mười phần nói vang.
Tiếp theo sau đó là âm thanh đầy phẫn nộ của Canh Thần: “Ném tên nhóc Canh Bất Phách này đến Đông Hoang tu luyện suốt trăm năm cho ta!”
“Tiểu tiên vào nhầm điện đế quân, nay xin cáo lui trước.” Một vị tiên quan “vô ý” lạc đường vào cung Phương Hoa trợn mắt há mồm khi thấy sự tình trước mặt, y vội vã xin cáo lui trước.
Bất Quy thở dài, nhấc chân bước vào, e rằng hôm này nàng lại phải dốc hết tâm sức an ủi hai tên nhóc một lớn một nhỏ này rồi.
Hết 23 – Hoàn thành trọn bộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.