Vết Nhơ Dư Ô

Chương 169: Đương Gia Nhà Họ Nhạc





Máu nhỏ tí tách dọc thân kiếm tỏa ánh vàng chói lọi.
Ánh kiếm lập lòe rọi vào hai cặp mắt giằng co.
Hai cặp mắt ấy đều là mắt phượng hẹp dài, chỉ là một cặp trông càng thêm nghiêm nghị, một cặp trông càng thêm giá lạnh.
Mộ Dung Sở Y khẽ nheo mắt: “Là ngươi?”
Mặc Tức dùng tay nắm lưỡi kiếm Chiếu Tuyết.
Cho dù đã thêm một lớp kết giới phòng ngự quanh lòng bàn tay, song hiệu lực của thần võ Chiếu Tuyết thật sự vẫn quá mạnh, lòng bàn tay của hắn vẫn bị cứa một đường, máu chảy ra ồ ạt.
Mặc Tức nói: “Mộ Dung, ngươi dừng tay lại đi.”
“…” Mộ Dung Sở Y không đáp, chỉ biến kiếm thành ánh sáng, sau đó bất ngờ lùi về sau vài bước.
Giữa lúc áo trắng tung bay, kiếm Chiếu Tuyết tản thành hơn mười thanh kiếm nhỏ vây quanh hắn, hắn phất tay áo rộng, đống kiếm bén nhọn đó đồng loạt lao về phía Mặc Tức.
Tiểu Lan Nhi cùng chạy ra với Mặc Tức hốt hoảng kêu lên: “Hi Hòa ca ca! Cẩn thận!”
Mặc Tức giăng một trận pháp phòng ngự khổng lồ, sau khi bảo vệ những người khác trong trận pháp phòng ngự này, hắn nhấc tay còn lại, quát lớn: “Suất Nhiên, tới đây!”
Xà tiên thình lình toát ra từ lòng bàn tay, hào quang đỏ rực bắn tung tóe.
Mặc Tức cầm roi Suất Nhiên, ngay khi thế công của mưa kiếm biến mất, hắn thu hồi kết giới phòng ngự, sau đó tung người phóng đến gần Mộ Dung Sở Y, xà tiên Suất Nhiên quất mạnh về phía đối phương.
Vừa giao chiến với Mộ Dung Sở Y vừa quát về phía Tiểu Lan Nhi: “Cứu người!”
Tiểu Lan Nhi vội vàng gật đầu: “Vâng… vâng ạ!” Nó lảo đảo chạy lên, trước tiên nhào vào lòng Giang Dạ Tuyết khóc nức nở, vừa kêu la “tiên sinh, tiên sinh”, vừa luống cuống tháo Khốn Tiên Tác (dây trói tiên) trên người Giang Dạ Tuyết.
Giang Dạ Tuyết thì thào: “Sao muội lại trở về… sao còn dẫn theo Hi Hòa quân…”
Tiểu Lan Nhi chỉ biết khóc, dù sao nó cũng còn quá nhỏ, không đáp được cái gì.
Giang Dạ Tuyết cũng không ép nó trả lời, chỉ thở dài: “Đừng khóc, mau đi cứu Thần Tình…”
“Hu hu hu… muội, muội cứu ngay đây!”
Tiểu Lan Nhi lại hối hả cởi trói cho Nhạc Thần Tình.
Nhạc Thần Tình nằm dưới mặt đất, đến lúc này cậu ta vẫn còn run cầm cập, nhưng không biết vì phẫn nộ, hoảng sợ, kinh hãi… hay là cõi lòng nguội lạnh.
Tiểu Lan Nhi đỡ Nhạc Thần Tình dậy, Nhạc Thần Tình đưa mắt nhìn Mộ Dung Sở Y đang chiến đấu kịch liệt với Mặc Tức ở đằng xa, nhìn một hồi, vẻ hoang mang trên mặt cậu ta từ từ tản đi, nước mắt lại trào lên lưng tròng, đau đớn khiến cho mặt mũi của cậu ta có phần rúm ró mà vặn vẹo.
Nhạc Thần Tình mấp máy bờ môi khô nứt, dường như muốn gọi Mộ Dung Sở Y, thế nhưng chữ “tứ” còn chưa ra khỏi miệng đã nghẹn ngào vỡ lời.
Nhạc Thần Tình đột nhiên quay mặt đi, nức nở nâng tay lau vội nước mắt ngay khi nó tràn mi.
Nhạc Thần Tình đi đến bên người Giang Dạ Tuyết, vành mắt đỏ hoe, gọi: “Ca…”
Giang Dạ Tuyết hơi giật mình, trước đây Nhạc Thần Tình chỉ gọi hắn là “ê”, sau khi quan hệ hai bên hòa hoãn cũng chỉ gọi hắn là “Giang đại ca”, chưa bao giờ trực tiếp gọi hắn là “ca”.
Giang Dạ Tuyết ngồi trên xe lăn ngẩng đầu lên, nhất thời càng không biết nên làm sao cho phải.
Mà bên kia, Mặc Tức và Mộ Dung Sở Y đánh đến tia lửa tung tóe, linh lực rền vang.
Xà tiên khi thì hóa thành linh thể, khi thì uốn lượn chớp nhoáng, giằng co quyết liệt với kiếm Chiếu Tuyết của Mộ Dung Sở Y.

Hai người bọn họ đều là tu sĩ hàng đầu thân pháp cực nhanh, lúc giao đấu nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt, chỉ là cách đánh của Mặc Tức cực kỳ hung hãn và dứt khoát, hệt như lưỡi đao sắc bén đâm thẳng vào điểm yếu của đối thủ.
Mộ Dung Sở Y lại hành động như gió thổi tuyết bay, dồn ép từ bốn phương tám hướng đẩy kẻ địch vào đường chết.
Hai người như sao băng đụng nhau, xà tiên và trường kiếm va chạm, kiếm khí và ánh lửa bắn ra khiến địa tầng bên cạnh giần giật đổ bụi, núi đá chấn động.
Mặc Tức hạ giọng hỏi: “Mộ Dung, ngươi nói sẽ đi gặp huynh ấy, sẽ nhận lại huynh ấy, sẽ suy xét đến cảm nhận của huynh ấy.
Tại sao lại nuốt lời?”
Mộ Dung Sở Y chỉ cầm kiếm chống trả, hào quang đỏ vàng chiếu rọi gương mặt đĩnh đạc của hắn, rọi cả vào đôi mắt phượng lạnh như băng của hắn.
Mộ Dung Sở Y không đáp chữ nào, ra chiều “đánh thì đánh đi, có gì hay mà nói”.
“Mộ Dung, huynh ấy vẫn đang mong chờ ngươi đến tìm huynh ấy.”
Mộ Dung Sở Y: “…”
Tay áo rung động, mây trôi tuyết bay, Mộ Dung Sở Y lẳng lặng rút trường kiếm về, bật gót lướt ra sau, tiếp theo dựng thẳng kiếm trước mặt.
Ánh kiếm sáng như tuyết rọi vào đôi tròng mắt của hắn.
Mộ Dung Sở Y mở miệng nói: “Chiếu Tuyết, Tồi Thiên Sơn!” (phá ngàn núi)
Trường kiếm trong tay hắn lập tức tản thành vô số những tia sáng, những tia sáng đó lại tụ thành sóng linh lực cuồn cuộn sau lưng hắn.
Áo trắng bập bồng như thần tiên, Mộ Dung Sở Y phất tay một cái, chẳng hề lưu tình thốt một chữ: “Đi.”
Sóng tuyết ào tới!!
Màu mắt của Mặc Tức tối sầm, lạnh lùng quát: “Thôn Thiên!”
Theo một tiếng rống gào, linh thể cá voi nghe theo triệu hoán của Mặc Tức, chuyển động cơ thể bán trong suốt lao về phía cơn sóng Chiếu Tuyết của Mộ Dung Sở Y.
Chỉ trong chớp mắt lụa trắng lật tung, cá voi quấy sóng, tiếng gầm của Thôn Thiên cứ như vọng đến từ thời cổ xa xăm —— Nó há cái miệng khổng lồ, liên tục nuốt lấy dòng sóng cuộn trào kia vào bụng…
Linh lực hùng mạnh va nhau, áo đen của Mặc Tức và áo trắng của Mộ Dung Sở Y bay phần phật, sóng gió mịt mù đến mức khiến người ta suýt mở mắt không ra.
Mặc Tức quay đầu nói với Giang Dạ Tuyết và những người còn lại: “Đi mau!”
Nghe Mặc Tức nói vậy, Tiểu Lan Nhi lại khóc: “Hi Hòa ca ca…”
“Đi mau đi!”
Giang Dạ Tuyết ho ra búng máu, nói khẽ: “Nếu ta có thể đánh thức âm binh trong hồ máu thì tốt rồi…”
Nhạc Thần Tình: “…”
Các đời nhà họ Nhạc áp chế âm binh trong hồ máu động Hồn Thiên, nhưng ngoại trừ áp chế, đám ác linh nhận tế tự của nhà họ Nhạc, thế nên cũng bằng lòng nghe theo mệnh lệnh của đương gia nhà họ Nhạc.
Nhạc Quân Thiên đột ngột bỏ mạng, cộng thêm cơ thể suy nhược, lão không có cơ hội triệu hồi âm binh trong hồ máu.
Nhưng mà Nhạc Quân Thiên vừa chết, vị trí đương gia nhà họ Nhạc sẽ theo luật truyền cho đích tử —— cũng chính là Nhạc Thần Tình do vợ cả sinh hạ.
(1) Đích tử: Con của vợ cả.
Ngặt nỗi tu vi thuật pháp của Nhạc Thần Tình còn quá yếu, chưa kể xưa nay cậu ta ham ăn biếng làm, chẳng chịu bỏ công tập luyện cách điều khiển âm binh, vì thế không thể thi triển một cách đúng đắn được.
Vậy nên giờ đây nghe Giang Dạ Tuyết than thở như thế, Nhạc Thần Tình cảm thấy cõi lòng đau như bị dùi đâm.

Cậu ta gần như bị tự trách và thống khổ đâm thủng cả tim phổi, nếu cậu ta có thể đánh thức âm binh trong hồ máu, bá phụ sẽ không phải chết, các người hầu nhà họ Nhạc dẫn theo cũng sẽ không phải chết…
Tứ cữu của cậu ta… tứ cữu của cậu ta cũng không thể giết nhiều người như thế, lẽ ra cậu ta có thể ngăn cản kịp thời…
Chứ không giống như bây giờ, hang động biến thành địa ngục, máu tươi vương vãi khắp nơi, người mà cậu ta ngưỡng mộ như biến thành người khác… nếu cậu ta chịu cố gắng một chút… mọi khi… mọi khi bớt chơi bời lêu lổng, bớt ăn không ngồi rồi…
Thì làm sao lại ra nông nỗi này.
Làm sao lại ra nông nỗi này!!!
Tiểu Lan Nhi vẫn còn khóc nức nở: “Đừng mà… Hi Hòa ca ca… muội không muốn bỏ người chạy trốn nữa…”
Mặc Tức nghiến răng nói: “Nghe lời ta, đi mau.”
Nhưng dù sao cô bé cũng còn nhỏ, sau nhiều lần chịu cú sốc tinh thần, dẫu cho trước đó Mặc Tức đã dùng thuật Trấn Tâm với nó, thể chất dễ phát rồ của nó vẫn hơi mất kiểm soát.
Nó vừa òa khóc, lửa linh lực bạo ngược cũng lờ mờ tràn ra từ buồng tim của nó.
Giang Dạ Tuyết nhíu mày ho ra máu, lo lắng nói: “Tiểu Lan Nhi…”
Cứ tiếp tục như vậy sẽ có chuyện cho xem, một khi Tiểu Lan Nhi phát rồ, trong lúc nổi điên phân không rõ địch ta, chỉ sợ tình cảnh càng khó bề cứu vãn, ngộ nhỡ làm rối tung tất cả, mọi người sẽ khó mà thoát thân, thậm chí sẽ chôn thây trong động xác Hồn Thiên này.
Toan bất chấp cơ thể bệnh tật, thi triển pháp thuật trấn định tinh thần của Lan Nhi, đột nhiên tay bị người bên cạnh ghìm lại.
Giang Dạ Tuyết kinh ngạc nói: “Thần Tình?”
Trên mặt Nhạc Thần Tình lấm lem vệt nước mắt, nhưng không còn trống rỗng và mịt mờ như trước.
Cậu ta nhìn Giang Dạ Tuyết, rưng rưng nước mắt nói: “Ca, xin lỗi.
Vẫn… vẫn đều do đệ không tốt.
Đệ quá lười biếng… lại không hiểu chuyện… quá ngu xuẩn nữa.
Cứ muốn làm thiếu gia nhàn hạ, trước giờ chưa từng… chưa từng chịu cố gắng đàng hoàng…”
“Nhưng mà lần này…” Nhạc Thần Tình nghẹn ngào, ánh mắt lại kiên quyết, cậu ta siết chặt bàn tay của Giang Dạ Tuyết: “Lần này để đệ làm đi.”
“Đệ đã là đương gia của nhà họ Nhạc rồi.”
“Thần Tình, đệ ——”
Nhạc Thần Tình không để ý đến Giang Dạ Tuyết nữa, cậu ta buông tay Giang Dạ Tuyết, thi triển khinh công nhảy lên đài Quỷ Lệnh nằm chính giữa hồ máu.
Thấy thế, Giang Dạ Tuyết và Mộ Dung Sở Y đều đồng loạt biến sắc.
Triệu hoán âm binh hồ máu cũng như tướng soái dẫn binh, chỉ khi thực lực của chính mình đủ mạnh, đám âm binh đó mới chịu nghe mệnh lệnh.
Theo lý mà nói, thực lực của Nhạc Thần Tình hoàn toàn không đủ tư cách, nhưng nếu cậu ta hạ quyết tâm, bằng lòng dốc hết mọi tu vi linh lực để tiến hành khống chế, thậm chí không ngại trả giá bằng nguy cơ nổ linh hạch, vậy thì lại là chuyện khác.
Có lẽ nhìn ra quyết tâm của đối phương, Mộ Dung Sở Y hừ lạnh một tiếng, ánh vàng chớp động nơi ống tay áo, kết thành một phù ấn, chỉ nghe tiếng “rào rào” như thủy triều dâng lên truyền đến từ bên ngoài.
Tiểu Lan Nhi tinh mắt phát hiện ra đầu tiên, cất tiếng kêu thất thanh: “Tiên sinh! Lại tới nữa kìa!”
Võ sĩ trúc.
Hơn trăm võ sĩ trúc tay cầm đao kim cương tràn vào từ bên ngoài và lối giữa hang động, vây quanh nhóm người Giang Dạ Tuyết, vài con khác lại ập về phía Nhạc Thần Tình ở trên đài Quỷ Lệnh.
Nhưng vì Nhạc Thần Tình là người thừa kế thứ nhất của nhà họ Nhạc, cậu ta đứng trên đài Quỷ Lệnh, ít nhiều cũng tác động đến đám âm binh trong hồ, vì thế dưới hồ máu có nhiều cái bóng mờ vọt lên, gào rú kéo những võ sĩ trúc định tấn công Nhạc Thần Tình xuống dưới.

Thế nhưng võ sĩ trúc dù sao cũng là thứ vô tri, một đám chìm xuống hồ máu, đám sau vẫn không hề sợ hãi tiếp tục nhào lên công kích, tình cảnh vẫn hỗn loạn như trước.
Linh lực của Tiểu Lan Nhi càng lúc càng bất ổn, Giang Dạ Tuyết kéo nó qua, lại hạ chú Trấn Tâm lên người nó, nhưng suy cho cùng linh lực của Giang Dạ Tuyết vẫn không bì kịp với Mặc Tức, áp chế linh hạch bạo ngược của Tiểu Lan Nhi chỉ như muối bỏ biển.
Tiểu Lan Nhi khóc nấc: “Tiên sinh… võ sĩ trúc… tiên sinh cũng biết mà… tiên sinh cũng có thể…”
Giang Dạ Tuyết lắc đầu, ánh mắt chứa đầy cay đắng, nói: “Đó là thứ mà Sở Y từng dạy ta.
Ở trước mặt huynh ấy, võ sĩ trúc của ta chỉ là một đống trúc nát gỗ vụn thôi.”
Tiểu Lan Nhi rớt nước mắt: “Sao lại như vậy được…”
Thấy tình huống ngày càng nguy cấp, sắc mặt của Nhạc Thần Tình tái nhợt, cậu ta hạ quyết tâm biến ra con dao mỏng, rạch một vệt máu lên lòng bàn tay của mình, sau đó chấm máu tươi vẽ ra một bùa chú phức tạp trên đá Phong Linh giữa đài Quỷ Lệnh.
Cậu ta thật sự định bắt đầu liều mạng triệu hoán quái vật trong hồ.
“Thần Tình ——!”
Giang Dạ Tuyết muốn nghĩ cách ngăn cản Nhạc Thần Tình, nhưng hồ máu chắn giữa hai người họ đã bắt đầu cuộn trào, căn bản không thể nào tiếp cận.
“Hồn Thiên, có hồ máu…”
“Nhạc Thần Tình! Đệ mau dừng lại!”
Nhạc Thần Tình lại ngồi trên mặt đất, hai tay kết ấn, răng môi lẩm bẩm: “Hồ máu, giữ âm binh.”
“Nhạc Thần Tình!!!”
“Thần Tình ca ca…”
Nhạc Thần Tình vẫn đọc chú triệu hoán.
Lúc dạy bộ chú quyết này cho cậu ta, cha cậu ta từng nói: “Nhà họ Nhạc chúng ta là khí tu, thường ngày không cần tu luyện tâm pháp hao tổn linh lực nào, chỉ có mỗi thuật pháp này gọi là giết địch một ngàn tự hại tám trăm (2).
Chẳng qua mọi thứ trên đời đều là công phu không phụ người có lòng, khi nào rảnh rỗi con luyện cho nhiều vào, chỉ cần luyện đủ thành thạo, nền tảng của con đủ mạnh, tổn thương mà chú quyết này gây cho con sẽ không đến mức hãi hùng như thế.”
(2) Giết địch một ngàn tự hại tám trăm: Dù bên ta giành thắng lợi nhưng thực tế ta và địch đều tổn thất nặng nề, hại người mà chẳng lợi cho ta.
Công phu không phụ người có lòng: Chỉ cần quyết tâm ắt sẽ thành công.
Nhạc Thần Tình nhớ lúc đó mình biếng nhác ngồi trên ghế dài nghe cha nói, ánh mắt lại cứ lo ngắm Mộ Dung Sở Y đứng ở hành lang đằng xa nói chuyện với người hầu.
Nhạc Quân Thiên nói: “Con kết ấn theo cha, sau đó đọc chú quyết.”
“Hồn Thiên có hồ máu.”
Nhạc Thần Tình lơ đãng đọc theo: “Hồn Thiên có hồ máu.”
“Hồ máu giữ âm binh.”
Nhạc Thần Tình đọc tiếp, kết ấn lại méo xẹo: “Hồ máu giữ âm binh.”
“Âm binh muốn mượn đường.”
“Âm binh…”
Đột nhiên gió nổi lên, hoa hạnh trong sân rơi như mưa.
Đúng lúc này, Mộ Dung Sở Y nói chuyện với người hầu xong quay đầu lại, lúc ấy hắn chỉ bị tiếng gió thu hút, ngoảnh đầu nhìn hoa thơm rơi đầy sân, lại không ngờ rằng Nhạc Thần Tình đang nhìn mình đăm đăm.
Mộ Dung Sở Y hơi sửng sốt, cũng ngay lúc đó, Nhạc Thần Tình nở một nụ cười xán lạn với hắn.
“Đang dạy con luyện công đấy! Thất thần cái gì vậy!”
“Úi ——”
“Còn không mau đọc theo cha con!”
Nhạc Thần Tình tủi thân gần chết: “Có ích gì đâu chứ, con cần chi phải triệu hoán quái vật động Hồn Thiên.”
Dứt lời cố ý gân cổ hét to: “Nếu con xảy ra chuyện gì, tứ cữu của con cũng sẽ là người đầu tiên xuất hiện bảo vệ con!”
Nhạc Quân Thiên giận sôi máu: “Con xem nó là gì hả? Nó là người ngoài đấy!”
“Không phải nha! Tứ cữu lợi hại nhất, tứ cữu tuyệt vời nhất!” Nhóc Nhạc Thần Tình bất chấp la lớn: “Tứ cữu không phải người ngoài, tứ cữu là tiểu cữu cữu con thích nhất!”
Bất luận xảy ra chuyện gì, tứ cữu cũng sẽ là người đầu tiên xuất hiện bảo vệ con.

Tứ cữu lợi hại nhất, tuyệt vời nhất.
Là tiểu cữu cữu con thích nhất…
Nhạc Thần Tình mở to mắt, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má, quanh thân cậu ta tỏa hào quang đỏ thẫm, vết tích phản phệ của chú triệu hoán âm binh bò lên mỏm đá đài Quỷ Lệnh, bò thẳng một đường đến mắt cá và eo chân của cậu ta, sau đó lan tràn khắp toàn thân.
Hiệu lệnh miễn cưỡng thi triển khiến Nhạc Thần Tình như bị vạn kiến cắn tim, lại như bị ngàn vạn cây kim nhọn đâm sâu vào da thịt, mọc gai ngược trong xương máu của cậu ta…
Cha cậu ta từng nói, cơn đau khi triệu hoán hồ máu là cơn đau khó chịu đựng nhất.
Thật ra không phải vậy.
Xuyên qua hàng lệ nhòe mi, Nhạc Thần Tình nhìn về phía Mộ Dung Sở Y còn đang giao chiến quyết liệt với Mặc Tức, tựa như nhiều năm về trước lần đầu tiên được học thuật pháp này, nhìn thấy chàng trai áo trắng đứng dưới hàng hiên giữa mưa hoa rợp trời.
Nhạc Thần Tình ho ra một búng máu đỏ sậm, mắt ngân ngấn nước, khàn giọng nói: “Âm binh, muốn mượn đường…”
Mộ Dung Sở Y giữa làn mưa hoa hạnh càng lúc càng mơ hồ, tiếng cười hớn hở của chính mình lúc đó cũng ngày càng xa xăm.
Tứ cữu sẽ luôn bảo vệ con.
Tứ cữu không phải người ngoài.
Tứ cữu…
Cơn đau nứt tim bỗng dưng bùng nổ, Nhạc Thần Tình tự biết không chống được quá lâu, lửa linh lực đỏ rực bán trong suốt đã phực lên khắp cả người cậu ta, cậu ta đập tay phải dính máu lên giữa đá Phong Linh, gió lạnh thoáng chốc nổi lên bốn phía, hang động tối đen như mực.
Hồ máu bắn ra hơn mười cột nước đỏ tươi, tiếng rít gào bén nhọn xé rách mặt đất hung hãn vọt lên!
“Giết hết, người cản đường!”
Câu hiệu lệnh cuối cùng bật ra khỏi miệng, Nhạc Thần Tình tức khắc ngã khụy trước đài Quỷ Lệnh, từng ngụm máu tươi trào ra từ trong miệng cậu ta.
Trong lúc choáng váng, Nhạc Thần Tình có thể cảm giác được một nguồn lực u ám đang cắn nuốt tất cả linh lực mình tu luyện suốt nhiều năm qua, năng lượng của cậu ta càng ngày càng suy yếu, một đi không trở lại.
Cùng lúc đó, liên tục có âm binh nhảy ra từ hồ máu, nghe theo mệnh lệnh của Nhạc Thần Tình tân chủ nhân nhà họ Nhạc, lao như thủy triều về phía võ sĩ trúc của Mộ Dung Sở Y.
Chỉ trong chớp mắt, máu văng, đao rớt, trúc gãy vương vãi, chém giết rung trời.
Dù sao âm binh cũng là oan hồn lão quỷ tồn tại suốt mấy trăm năm, đám võ sĩ trúc kia có mạnh mẽ đến đâu cũng không chống đỡ nổi, chẳng mấy chốc chiến cục đã bắt đầu nghiêng về phía Nhạc Thần Tình.
Đám âm binh kia gào rống la hét xé xác võ sĩ trúc, kế đến lại xông về phía Mộ Dung Sở Y đang chiến đấu với Mặc Tức.
Năng lực cận chiến của Mộ Dung Sở Y vốn đã không bằng Mặc Tức, chống được đến giờ đã là cực hạn rồi, lúc này bốn bề gặp địch, lại càng liên tục thoái lui.
Trong lúc hỗn chiến đó, một con âm binh ở góc xéo giật lấy đao của võ sĩ trúc, thừa dịp Mộ Dung Sở Y ngăn cản thế công của Mặc Tức, đâm mạnh về phía hắn.
Chỉ nghe “phập” một tiếng.
Mộ Dung Sở Y xoay tròng mắt màu lưu ly, gương mặt trắng nõn lấm tấm máu, thoạt nhìn âm trầm và đáng sợ đến lạ.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn lưỡi đao đâm vào sau lưng mình, rồi lại lòi ra dưới xương sườn của mình.
Hắn khựng lại giây lát, thân hình lảo đảo lắc lư, ánh mắt khi ngoái nhìn Mặc Tức, thế mà lại có phần ngỡ ngàng.
“Mặc Tức…”
Vừa chạm mắt với Mộ Dung Sở Y, Mặc Tức bỗng thấy khủng hoảng bất an, cứ như trực giác nguyên thủy nào đó nhắc nhở hắn có điều gì không ổn, khí lạnh thoáng chốc lan chằng chịt sau gáy: “Ngươi…”
Lúc này ánh mắt của Mộ Dung Sở Y như đột ngột thay đổi, hắn nhíu mày kiếm, thấp giọng thều thào: “Ta… ta không phải…”
Dường như hắn định nói gì đó, thế nhưng lời còn chưa kịp thốt, thanh đao ám sát hắn đã bị âm binh rút mạnh ra.
Cơ thể bỗng dưng mềm oặt, Mộ Dung Sở Y hộc ra một búng máu, linh lực lụi tắt ngã xuống từ giữa không trung.
Hệt như bướm trắng rơi vào trong ổ nhện, vùi thây nơi đất bụi.
Hết chương 168
Stormi: Tình nói không sai, Tình gặp chuyện gì đúng là tứ cữu ra cứu Tình đầu tiên thiệt mà, như đầu truyện Tình bị nữ thi đuổi bắt hú hét kêu tứ cữu đó, tứ cữu cũng tới còn gì, với lại cái lần Tình lạc trên đảo Dơi, cần nhớ là tứ cữu xung phong đi cứu Tình chứ không phải bị ép đi nha, tứ cữu còn mạo hiểm dùng thuật Thánh Tâm chữa cho Tình nữa…
Mấy chương sắp tới hổng có Mang Mang nha, thương nhớ ghê, nhưng mà Mang ngáo rồi để Mang yên đi vậy, để chồng Mang ra lăn xả với đời tiếp…
P/S: Tác giả hay viết sai chữ với lại dùng từ không đồng nhất, chẳng hạn lúc trấn linh lúc trấn tâm, hay “công phu không phụ người có lòng” bả lại viết là “công phu không sợ người có lòng”, nói chung mình sẽ sửa lại cho đồng nhất chứ không phải mình hông biết tác giả viết chữ nào nha….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.