Vén Màn Đêm

Chương 2:




07.
Là Tống Chân Vũ.
Tần Ngạn đột nhiên quay đầu:
“Làm sao cô lại tìm được đến đây?”
Tống Chân Vũ cười, quơ quơ điện thoại di động trong tay.
“Ở trong di động của anh có cài đặt hệ thống định vị. Sáng nay anh vô duyên vô cớ tức giận với em, đương nhiên em phải tới xem một chút rồi.”
“Chị Chu Tĩnh, mặc kệ chị có bệnh thật hay là bệnh giả, cố ra vẻ đáng thương cũng không giữ được đàn ông đâu.”
Cô ta đi tới bên mép giường, từ trên cao nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chị à, rốt cuộc chị có hiểu hay không, loại người giống như chị, ở bên cạnh ai cũng đều liên lụy người đó.”
“Tôi đã từng nghiên cứu qua tâm lý học. Tôi biết những người từng trải qua chuyện giống như chị sẽ rất nhạy cảm với những chuyện đó."
Tần Ngạn lạnh giọng, “Đủ rồi.”
Tống Chân Vũ tựa hồ như không nghe thấy:
“Chị ngay cả chuyện sinh hoạt vợ chồng bình thường cũng không thể đáp ứng Tần Ngạn, vậy chị lấy tư cách gì dùng hôn nhân để trói buộc anh ấy?”
“Câm miệng!”
Tần Ngạn đột nhiên nắm lấy cổ tay cô ta, gần như lôi kéo cô ta ra khỏi phòng bệnh.
Vào giây tiếp theo hắn đóng cửa và quay đầu lại. Tôi chộp lấy chiếc ly thuỷ tinh trên đầu giường, dùng hết sức đập vào người hắn. Hắn không hề né tránh, tuỳ ý để cho chiếc ly thủy tinh đập vào trán sau đó rơi xuống vỡ nát, máu từng giọt theo đó nhỏ xuống.
“Xin lỗi em, Tĩnh Tĩnh…”
Tần Ngạn nhìn tôi, đôi môi đã có chút run rẩy.
“Anh không biết cô ta sẽ tìm tới đây, còn nói ra những lời như vậy, anh không phải…”
“Tần Ngạn, cầu xin anh, mang theo bạn gái anh đi xa một chút, buông tha cho tôi đi.”
Tôi cảm thấy toàn thân run rẩy, tôi liều mạng cắn ngón tay mình một cách tuyệt vọng, bất tri bất giác ngày càng dùng sức, cho tới khi đầu ngón tay truyền đến từng cơn đau buốt, đầu lưỡi thấm đẫm vị tanh ngọt. Cơn đau từ lâu đã mang đến cho tôi sự trấn an nhất định. Thế là tôi dùng răng xé rách miệng vết thương khiến m.áu chảy càng dữ dội hơn.
“Tĩnh Tĩnh, bây giờ anh sẽ đi, em đừng làm tổn thương bản thân.”
Tần Ngạn nôn nóng nhìn tôi, sự lo lắng và yêu thương trong ánh mắt tựa hồ không phải là giả. Nhưng khi hắn chạy khắp thành phố trong cơn mưa lớn để tìm chiếc nhẫn giống hệt cho Tống Chân Vũ, nhất định cũng phải có một trái tim chân thành giống như vậy.
08.
Trước khi rời đi, Tần Ngạn đã gọi bác sĩ tới giúp tôi xử lý vết thương.
Buổi chiều về đến nhà, hắn đang đứng trên ban công hút thuốc. Khói thuốc phả qua khiến tôi ho hai tiếng, hắn lập tức dập tắt điếu thuốc, quay đầu lại nhìn tôi.
“... Vợ.”
“Đừng gọi tôi như vậy.”
Tôi đờ đẫn nhìn hắn.
“Tần Ngạn, chúng ta ly hôn.”
“Anh không đồng ý.”
Hắn lấy hộp thuốc ra rồi lại bực bội nhét trở lại. Gió ngoài cửa sổ thổi vào lạnh thấu xương, hắn bất chợt nắm lấy cổ tay tôi kéo vào trong nhà. Sau đó hắn nắm chặt bờ vai tôi, hơi cúi đầu xuống, nhìn tôi một cách nghiêm túc.
"Tĩnh Tĩnh, anh thẳng thắn thành khẩn nói với em."
"Đã nhiều năm như vậy, bệnh tình của em tái phát, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa em."
"Nhưng cảm xúc của em lúc nào cũng suy sụp, anh cũng rất mệt mỏi. Anh tìm một nơi để giải quyết nhu cầu mới có thể tiếp tục yêu em được mà?"
Cho nên, Tống Chân Vũ là nơi hắn tìm để giải quyết nhu cầu, đó chính là ôn nhu hương của hắn. Thật nực cười, cũng thật vớ vẩn.
“Chúng ta ly hôn, anh sẽ không bao giờ phải chịu cảnh liên luỵ nữa, không phải sao?”
Tần Ngạn trầm mặt, lặp lại một lần nữa:
“Anh không đồng ý ly hôn.”
Tôi gian nan kéo khoé môi, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Anh có tư cách gì mà không đồng ý hả Tần Ngạn? Anh là người ngoại tình, là người lừa dối tôi trước. Anh mang theo mùi hương của Tống Chân Vũ về nhà rồi ôm lấy tôi, cùng tôi tổ chức lễ kỷ niệm ba năm ngày cưới, anh có thấy bẩn hay không hả?”
“Em có tư cách nói anh bẩn sao?”
Sau khi buột miệng thốt ra những lời này, gần như giây tiếp theo trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ hối hận. “Ý anh không phải như vậy.”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn. Câu nói kia được chia tách ra trong đầu tôi và một lần nữa được sắp xếp lại từng chữ một, lộ ra sự thật khó có thể che giấu.
Kỳ thực cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn ghét bỏ tôi, ghét bỏ tôi đã trải qua chuyện như vậy. Dù sao thì đó cũng không phải lỗi của tôi mà.
09.
Tần Ngạn dọn ra khỏi nhà. Bởi sau ngày hôm đó, khi nhìn thấy hắn, tôi sẽ mất kiểm soát cảm xúc đến mức tự làm hại chính mình, ngay cả khi dùng thuốc cũng không thể thuyên giảm.
Tôi lại bắt đầu mất ngủ suốt đêm. Ngay cả khi tôi trợn tròn mắt, ảo giác và ảo giác đều sẽ thay nhau đưa tôi trở về tuổi mười bảy.
Tôi mặc chiếc váy mình yêu thích nhất, nghĩ rằng sẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời có thể ngắm bình minh trên bãi biển cùng với người mình thích. Nhưng kết quả lại bị kéo xuống địa ngục. Tôi không còn có được niềm hạnh phúc giản đơn của người bình thường, tôi sẽ gục ngã khi ngửi thấy mùi cồn. Ngay cả người mà mình thích, cho rằng họ vẫn luôn là chỗ dựa nhưng tất cả chỉ là giả dối.
Tôi gửi cho Tần Ngạn rất nhiều tin nhắn WeChat, nội dung chỉ có hai chữ: Ly hôn. Nếu hắn không trả lời, tôi sẽ trực tiếp gọi. Sau đó, Tần Ngạn dứt khoát không nghe máy.
Tôi tưởng hắn cũng biết, rằng chúng tôi đã vĩnh viễn không có khả năng quay trở lại quá khứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vậy nên, hắn chỉ có thể trốn tránh.
Tôi đã thuê luật sư và chuẩn bị cho quá trình kiện tụng. Luật sư nói với tôi rằng nếu người đàn ông đó không hợp tác, quá trình này có thể mất nhiều thời gian hơn so với tưởng tượng.
Chiều hôm đó, tôi đến bệnh viện tái khám để lấy thuốc. Trên đường về nhà, bỗng nhiên có dãy số lạ gửi tin nhắn đến.
“Trong khoảng thời gian này, Tần Ngạn chuyển đến ở cùng tôi, chúng tôi cùng nhau nhận nuôi một chú chó nhỏ, còn vừa mới dắt nó đi dạo.”
“Anh ấy nói, đây mới là sinh hoạt mà một người bình thường nên có, chứ không phải bị vây hãm trong mớ cảm xúc muốn tự h.uỷ h.oại bản thân của chị, liên luỵ đến cả người khác.”
“Đừng chơi trò lạt mềm buộc chặt nữa, chị Chu Tĩnh à, khó coi quá đấy.”
“Chị như vậy đúng là rất có tâm cơ, nếu thực sự muốn ly hôn thì có cả trăm biện pháp để có thể đạt được mục đích, giống như lúc trước chị dùng đạo đức để ép buộc Tần Ngạn ở lại bên cạnh chị đó, không phải sao?”
Là Tống Chân Vũ.
Tôi lướt ngón tay trên màn hình, nhìn đến bức ảnh cuối cùng cô ta gửi. Một cặp nhẫn cưới hoàn toàn mới, hẳn là đã một lần nữa đi lựa chọn kiểu dáng. Có khắc tên cô ta và Tần Ngạn. Cô ta biết chính xác làm thế nào để k1ch thích tôi. Cảm xúc ngột ngạt trong lòng dâng lên như thủy triều dâng cao, tôi cắn môi, cố dùng nỗi đau để giải tỏa sự bồn chồn trong lòng. Không để ý đến tiếng bước chân đang tiến lại từ phía sau.
10.
Gần khu tôi sống có một tuyến tàu điện ngầm mới đang được xây dựng. Cả một đoạn đường dài đều là công trường được bao quanh bởi những tấm tôn.
Trong lúc tôi đang cất điện thoại vào túi, bỗng nhiên một bàn tay từ phía sau vươn tới, dùng một lực rất lớn kéo tôi qua khe hở vào công trường.
"Tĩnh Tĩnh, đã lâu không gặp.”
Dưới ánh trăng nhợt nhạt hiện ra một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trên mặt lộ rõ sự hung ác. Anh họ tôi, người đã từng ngồi tù vì tội c.ưỡng hi.ếp đã được giảm án và trở lại cuộc sống bình thường.
"Chờ đợi mày suốt một tuần, cuối cùng cũng gặp được rồi."
Anh ta ngồi xổm xuống, con dao gọt hoa quả trong tay vỗ lên trên mặt tôi.
"Sao hả? Những lúc như thế này sao không thấy tên bạn trai nhỏ bé đã khuyến khích mày báo án đi theo mày?"
"Mẹ mày cần chữa bệnh, phẫu thuật đều đến gia đình tao mượn tiền, tao ngủ với mày thì làm sao? Mày c.on m.ẹ n.ó lấy oán báo ân, tương lai của anh mày đều bị phá hủy trong tay mày."
Lưỡi dao hướng về phía cần cổ tôi mà đ è xuống, cắt ra một vệt, máu cứ thế chảy xuống.
"Anh trai đã phải trải qua cuộc sống như thế nào khi ở trong t.ù? Buổi tối hôm nay sẽ cho mày trải nghiệm thử một lần, như thế có được không?"
Ánh trăng như mặt hồ yên ả. Đất cát ở phía sau gồ lên khiến lưng nổi lên trận đau nhức. Tay tôi vẫn còn đút trong túi, đè nén run rẩy ấn vào. Phím tắt sẽ gọi lại cuộc gọi gần nhất. Cuộc điện thoại gần đây nhất của tôi là gọi cho Tần Ngạn vào buổi sáng sớm. Nhưng hắn không bắt máy.
Cầu xin anh. Cầu xin anh. Hãy cứu tôi lần này.
Nhưng âm thanh chỉ vang lên một tiếng rồi tắt hẳn. Cuộc gọi bị ngắt.
Âm thanh rõ ràng của chiếc thắt lưng được mở ra cứ thế dội thẳng vào đầu tôi.
Ánh trăng và gió đêm hôm nay vẫn hệt như ngày tôi mười bảy tuổi. Lạnh lẽo và u tối triền miên kéo dài. Mãi mãi không có điểm cuối.
11.
Khi còn rất nhỏ, tôi đã có một cuốn "Truyện cổ Andersen". Tôi đọc nó rất nhiều lần. Câu chuyện mà tôi thích nhất là "Nàng tiên cá ”.
Nàng tiên cá liều lĩnh đánh đổi giọng hát và chiếc đuôi của mình để theo đuổi tình yêu vốn dĩ không tồn tại, để rồi kết cục cuối cùng bị biến thành bọt biển.
Khi đọc đến cái kết, tôi đã rơi nước mắt. Lúc ấy mẹ ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Thật ra đây không phải là cái kết thật sự của Nàng tiên cá.”
“Cái kết thật sự là Nàng tiên cá nhận ra rằng mình không nên đặt hết hy vọng vào hoàng tử. Nàng trở lại biển rộng và lại lần nữa có được chiếc đuôi cá."
"Bởi vì mẹ của Nàng tiên cá nói rằng, nàng công chúa của bà ấy sẽ được cứu rỗi, nhất định sẽ hạnh phúc thôi."
Sau đó, mợ đã nói với mẹ tôi tất cả mọi chuyện kh.ốn n.ạn đã xảy ra với tôi. Qua nhiều lần cứu chữa, cuối cùng mẹ tôi vẫn không qua khỏi mùa đông năm ấy.
Lần cuối cùng ở bên cạnh, mẹ vẫn luôn nắm lấy tay tôi, nói:
"Đó không phải lỗi của con, Tĩnh Tĩnh à. Đừng để chuyện này hủy hoại con."
"Mẹ đã không bảo vệ con thật tốt."
"Đừng sợ, con đừng cảm thấy sợ hãi… Trở lại biển rộng, một lần nữa con sẽ có lại chiếc đuôi cá của mình."
12.
Quần áo trên người tôi đã bị xé rách thành từng mảnh. Bên ngoài hàng rào sắt, một chiếc xe tải lớn ầm ầm chạy qua. Khi tiếng động lớn dần dần lắng xuống, tôi há miệng th ở dốc, trong tiếng khóc nức nở kêu lớn:
"...Mẹ ơi."
Lúc nghe thấy âm thanh này, hung thủ trước mặt dừng động tác lại trong chốc lát.
Tôi dùng sức nắm chặt con dao rọc giấy trong túi, hung hăng giơ lên ch.ém vào cổ tay anh ta.
Đó là h.ung kh.í tôi sử dụng để giải tỏa cảm xúc của mình trong mấy ngày nay. Hóa ra việc tự hủy hoại bản thân và tự cứu lấy mình cùng tồn tại trong suy nghĩ của một người.
M.áu bắn tung tóe khắp nơi, thậm chí có vài giọt bắn vào mắt khiến tôi đau nhức.
Một tiếng leng keng vang lên, con dao gọt hoa quả trong tay anh ta rơi xuống đất. Anh ta đau đớn thả lỏng lực ở tay thì bị tôi dùng hết sức đá văng ra.
Sau khi bò dậy, tôi cũng không sửa sang lại quần áo đã lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Tiếng gió gào thét bên tai, ánh trăng ngày càng sáng, di động trong túi khẽ rung lên. Có lẽ Tần Ngạn cảm thấy có điều không ổn nên đã gọi lại.
Suy cho cùng, trong khoảng thời gian này dù có yêu cầu hắn giải quyết các thủ tục liên quan đến ly hôn thì tôi cũng chỉ liên lạc với hắn vào ban ngày. Nhưng dù sao cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Đáy lòng cuồn cuộn dâng lên cảm xúc rồi lại lan ra như bọt biển biến mất không dấu vết. Cách đó không xa có hai người qua đường dừng lại sửng sốt nhìn vết máu trên má, trên cổ và tay tôi.
"...Giúp tôi, giúp tôi gọi cảnh sát, gọi cấp cứu."
Khoảnh khắc tiếng còi xe cứu thương vang lên bên cạnh, tầm nhìn của tôi tối sầm, lâm vào hôn mê.
Khi tỉnh lại đã ở trong bệnh viện. Vết c.ắt trên cổ và những vết thương chằng chịt trên cơ thể tôi đều đã được tiêm thuốc và băng bó cẩn thận.
Giây đầu tiên mở mắt ra, tôi nhìn thấy Tần Ngạn với đôi mắt đỏ hoe đang đứng bên giường bệnh.
"Tĩnh Tĩnh, anh xin lỗi, anh xin lỗi."
Khi hai ánh mắt chạm nhau, hắn hoảng loạn nói lời xin lỗi, nói rằng hắn không trả lời điện thoại của tôi vì nghĩ tôi lại gọi cho hắn để đề nghị ly hôn. Hắn nói hắn không ngờ rằng, việc đầu tiên anh họ tôi làm sau khi ra t.ù lại là theo dõi tôi.
"Anh thực sự không muốn rời xa em, Tĩnh Tĩnh, anh yêu em."
Dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo của phòng bệnh chiếu xuống, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi lộ ra không sót thứ gì. Tôi nghiêm túc đánh giá Tần Ngạn tựa như lần đầu gặp gỡ. “Tống Chân Vũ đâu?”
“Chắc anh không biết, trước khi tôi gặp tai nạn, Tống Chân Vũ đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, nói cho tôi biết khoảng thời gian này anh và cô ta đã sống cuộc sống như thế nào.”
"Tôi và anh còn chưa ly hôn, anh đã gấp đến mức không thể chờ đợi được mà mua nhẫn cầu hôn cô ta, chuyển đến sống cùng cô ta."
"Làm sao tôi có thể tin tưởng vào cái gọi là tình yêu của anh dành cho tôi đây?"
Sắc mặt Tần Ngạn lập tức tái nhợt. Nhưng hắn chưa kịp nói điều gì thì y tá đã mở cửa bước vào.
Thấy tôi đã tỉnh, cô ấy rất nhanh đã gọi cảnh sát đến. Bọn họ nói với tôi, anh họ đã bị bắt.
Một dao kia của tôi đ.âm xuống không thể né tránh, miệng vết thương rất sâu khiến tay phải của anh ta tàn tật, mặt khác anh ta vẫn phải đối diện với cảnh ngục t.ù tai ương.
“Bởi vì vật liệu xây dựng luôn để lại trên công trường nên hai ngày trước các công nhân đã lắp đặt camera giám sát đơn giản. Vừa vặn có thể ghi lại hành vi trả thù của anh ta đối với cô. Cho nên, cô phản kích được xem là phòng thủ chính đáng, không cần sợ hãi."
"Hãy yên tâm, vừa mới ra t.ù anh ta đã coi thường luật pháp quốc gia như vậy, mức án lần này sẽ tăng gấp đôi.”
Cô cảnh sát trẻ nhẹ nhàng an ủi, đưa tay ra vén góc chăn thay tôi.
"Nghỉ ngơi cho thật tốt, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.