Vẻ Đẹp Nguy Hiểm

Chương 9:




Những "người tiên" khéo léo nhất là về âm nhạc,và....trong số những bùa mê và cách cám dỗ mạnh nhất để ở lại với bọn họ chính là âm nhạc của họ.
-Trích từ Notes on the Folk –Lore of the North-East of Scotland của Walter Gregor (1881)
Vừa cố gắng chấp nối những sự kiện vừa mới xảy ra – Tại sao những con người đó muốn tấn công công Ash? Liệu đó có phải đơn giản là sự tình cờ? – Donia vừa bước đi. Cô đi ngang những kẻ lang thang đang dựa vào những tòa nhà màu gạch đỏ bạc màu, một nhóm thanh niên với những bình luận quá to về "vốn tự có" của cô,cả một vụ công khai trao đổi tiền mặt lấy thuốc phiện của hai tên gầy nhẳng.
Trong suốt những thập kỷ mà Donia biết, Beira chưa từng phá vỡ các nguyên tắc. Không ai biết là tại sao nhưng có rất nhiều suy đoán. Nhiều thế kỷ trôi qua, Beira đã đưa ra những hình phạt đặc biệt tàn bạo khi những Con Tinh Mùa Đông can thiệp vào trò chơi này. Không ai dám xen vào. Nhưng thật kỳ lạ khi công viên không có bóng một con tinh nào.....không thể là ngẫu nhiên được. Hoặc là Beira muốn thế, hoặc là cho phép như thế.
Trong khi bước đi, Donia để cho lớp vỏ bọc con người nhạt dần, và lại trở nên vô hình trước mắt người thường. Thật không may, để trốn tránh những con tinh khác thì không dễ như vậy.
Cô gắng sức để giữ giọng bình thản, nhưng có vẻ như cách này chẳng bao giờ có hiệu quả với Keenan, hôm nay càng kém hiệu quả hơn mọi khi. "Anh muốn gì?".
"Muốn được hạnh phúc, muốn Beira có lương tâm, muốn được tha thứ". Anh nghiêng người hôn vào má cô.
Cô né ra khỏi tầm với của anh, giẫm luôn vào một vũng bùn. "Vậy thì tôi không giúp được anh".
"Ngay cả sự tha thứ?" Anh lơ đảng thổi một làn gió dịu nhẹ về phía mấy kẻ nghiện ngập đang run rẩy, và vẫn không thay đổi nhịp bước.
Cô giữ im lặng, nghĩ xem mình có thể giấu giếm những gì mà không cần phải nói dối.Nhưng, vẫn thiếu kiên nhẫn như mọi khi, anh đặt câu hỏi trước khi cô kịp nghĩ thông suốt. "Em có gặp cô ấy không?"
"Có".
"Và nói chuyện với cô ấy?". Anh đưa ra một tay để đỡ túi cho cô, anh luôn có vẻ quan tâm như vậy, ngay cả bây giờ, khi đôi mắt anh lấp lánh với những ý nghĩ về cô ấy, về Aislinn.
Donia giữ chặt lấy dây quai túi, rồi lại cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi nhỏ nhen như vậy, nên cô giơ túi ra.
Sasha chạy hết tốc lực về phía cô, nó nhảy qua đống gạch vụn. Đuôi nó dựng lên khi dần lại bên cô.
"Ngoan lắm". Cô cúi xuống xoa tay làm xù lông nó – và xem có chút máu nào ở mõm nó không – trước khi tiếp tục đi xuống phố.
Trên phố, một số vệ binh của Keenan vẫn giữ một khoảng cách thận trọng, lượn lờ xung quanh mọi người, dựa vào mặt tiền bong tróc của những khu nhà ở khu này của thành phố, và bằng cách nào đó vẫn giữ được gấu áo khoác dài không bị quẹt vào bất kỳ vũng bẩn thỉu nào trên mặt đất.
Cô lắc mạnh đầu, quay lại nhìn Keenan.
Anh mỉm cười với cô.
Trong một khoảng khắc, cô quên hết tất cả - sự phản bội của anh, sự nghi ngờ của cô về Beira, cả sự lạnh buốt đau đớn. Anh ấy vẫn đẹp đẽ như khi bọn mình gặp nhau. Mình trông nhợt nhạt và kinh khủng, nhưng anh ấy vẫn tuyệt đẹp. Cô hướng ánh nhìn của mình đi chỗ khác và bước nhanh hơn.
Anh vẫn bên cạnh cô, điều chỉnh nhịp bước để vừa với tốc độ của cô. "Donia em có nói chuyện với cô ấy không?".
"Tôi có nói chuyện với cô ấy". Cô lại nghĩ về điều đã suýt xảy ra, điều đó, lẽ ra đã xảy ra nếu cô không có mặt ở đó. Cô không kể cho anh. "Cô gái đó rất tử tế, tốt bụng....Tóm lại là quá tốt để dành cho anh".
"Em cũng vậy". Anh hôn vào má cô, môi thổi một làn gió "Và em cũng vẫn thế".
"Đồ tồi". Cô đẩy anh, phớt lờ cái nóng rát bỏng trong lòng bàn tay khi cô chạm vào anh.
Anh đặt bàn tay lên vai, làm tan lớp băng mới hình thành ở chỗ cô vừa đẩy quá mạnh. Nó nứt ra khi mới chạm vào. "Chỉ vì Beira đã giết cha anh".
aa§§bb
Keenan giữ tốc độ bằng với Donia cho tới khi họ tới ngõ hẻm đã bị chặn. Cô không nói gì, không tỏ cho anh thấy dù chỉ là một phép lịch sự tối thiểu. Dù sau chừng ấy năm, anh vẫn đau đớn khi nhìn thấy vẻ khinh bạc đó trên gương mặt cô.
Cuối cùng, anh bước đến phía cô, chặn cô lại. "Em đã gặp Beira".
Cô không trả lời, nhưng đó cũng không phải là một câu hỏi.
"Bà ấy muốn gì?" Anh nhắc.
Cô bước vòng qua anh, tiến về phía khu đường ray. "Không gì đến mức tôi không chịu được".
Cô đang che giấu điều gì đó. Anh có thể thấy đôi tay cô đang siết chặt, nghe thấy hơi thở của cô đang gấp gáp hơn.
Anh đi theo. "Thật là lạ nếu bà ấy chỉ ghé qua thăm em. Anh không nghĩ là em thích ở cạnh bà ấy".
"Cũng chẳng tệ hơn việc phải gặp anh. Dù sao tôi vẫn chịu được". Cô dừng lại và tựa vào một trong những tòa nhà bị lửa ám đen kịt bên ngoài khu đường ray, nhắm mắt, thở sâu. Sasha duổi dài người dưới chân cô.
Vì cô đã từng là con người, nên việc ở gần với sắt thép như vậy đối với cô không khó như với hầu hết những con tinh khác, nhưng nó vẫn khiến cô bị đau. Nếu việc này cũng làm cho Sasha đau thì cô đã không đến đây, nhưng con sói đã miễn nhiễm với sắt thép.
Các vệ binh vẫn giữ khoảng cách, nhưng chỉ cần ở gần với sắt thép như vậy hẳn cũng khiến bọn họ chịu nhiều đau đớn. Keenan ra hiệu cho bọn họ lui ra xa.
"Donia?" Anh với ra để cầm tay cô, nhưng rồi lại không chạm vào. Những động chạm của anh sẽ khiến cô còn đau hơn là sắt thép. Vì thế, anh mở rộng hai cánh tay chống lên bức tường sau lưng cô, lòng bàn tay che đi một phần hình vẽ graffiti trên tường, khiến hai cánh tay gần như tạo một cái cũi và cô là người đứng ở trong. "Sao em lại đi tới đây?"
"Để tự nhắc mình về những gì tôi đã đánh mất". Cô mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt anh. "Để nhắc mình đừng tin bất cứ ai trong số các người'.
Cô tỏ ra không thể chịu được nữa.
Anh nhăn mặt trước cái nhìn kết tội của cô, trước cuộc cải vả đã dài hàng thập kỷ. "Anh không lừa dối em".
"Nhưng anh cũng không nói cho tôi sự thật". Cô lại nhắm mắt.
Không ai nói thêm gì trong vài phút. Hơi thở lạnh lẻo của cô trộn lẫn vào hơi thở ấm áp của anh trong cái khoảng không nhỏ hẹp giữa hai người, khiến hơi nước bốc lên phía trên đầu họ.
"Đi đi, Keenan. Hôm nay tôi chẳng thích gì anh hơn ngày hôm qua, hay hôm kia, hay.... ...."
Anh ngắt lời. "Nhưng anh vẫn thích em, đó là điểm hấp dẫn của toàn bộ chuyện này, phải không? Anh vẫn nhớ em. Cứ mỗi lần chúng ta như thế này, Don". Anh hạ giọng để cố gắng giấu đi nỗi đau vẫn còn gần như mới nguyên. "Anh nhớ em".
Cô chẳng buồn mở mắt nhìn anh.
Bất kỳ chút tình cảm nào cô có thể cảm thấy đã chết hàng thập kỷ nay rồi. Nếu mọi chuyện khác đi.......nhưng chẳng có gì khác đi cả. Anh lắc đầu. Donia không phải là người đó. Cô chỉ là một trong những cô gái mà anh sẽ không bao giờ có được. Bây giờ anh cần nghĩ cách tiếp cận Aislinn, chứ không phải nghĩ về một cô gái anh đã từng yêu và từng đánh mất.
Anh thở dài. "Em nói cho anh nghe về việc Beira muốn gì được không?"
Donia nhìn anh, nghiêng khuôn mặt lại gần đủ để anh cảm thấy từng từ trên môi cô. "Beira cũng muốn một điều như anh: rằng tôi phải tuân lệnh bà ấy".
Anh lùi lại vài bước. "Khốn thật, Donia. Anh không muốn......"
"Thôi đi, thôi ngay đi". Cô ẩn người rời khỏi tòa nhà. "Bà ấy muốn tôi thuyết phục để Aislinn không tin anh. Chỉ là cuộc trò chuyện vụn vặt để tôi khỏi quên nhiệm vụ".
Cô đang che giấu điều gì đó: Beira không chỉ đến thăm cô vì lý do đó. Evan, chàng vệ binh thanh hương trà luôn luôn chăm nom Donia, đã nói rằng cô ấy đã rất sợ hãi khi Beira rời khỏi.
Sợ hãi. Nhưng cô không đủ tin anh để kể cho anh nghe. Mà tại sao cô phải tin anh chứ? Anh bắt đầu đi theo cô, thử lại lần nữa.
"Xin anh". Giọng cô dao động. "Không phải hôm nay. Hôm nay hãy để tôi một mình".
Rồi cô bỏ đi, tiến gần đến khu đường ray, gần hết mức cô có thể mà chưa ngã sụp xuống. Và anh chẳng thể làm gì để ngăn cô lại, để giúp cô. Nên anh cứ nhìn theo cô cho đến khi cô khuất sau một bức tường và anh không thể thấy cô nữa.
Khi bóng đêm buông xuống, Donia cảm thấy bình tỉnh trở lại. nhưng ở gần khu đường ray khiến cô thấy mệt. Vì vậy, cô dừng lại nghỉ bên cạnh bồn nước ở đại lộ Cây Liễu, cách nhà Aislinn một khối nhà. Cô đã thả cho Sasha chạy, không muốn con sói đứng yên khi nó muốn đi chơi.
Những ngọn đèn chói mắt trên phố phản chiếu trên bề mặt của bồn phun nước, đổ những cái bóng màu mận chín lên mặt đường. Một người đàn ông lớn tuổi với chiếc kèn saxophone yêu quý đang chơi nhạc cho mọi người qua đường nghe. Donia duỗi chân trên băng ghế dài, tận hưởng bóng tối, lắng nghe người nhạc công già, và suy nghĩ.
Khi nói chuyện với những con tinh lúc trước, Donia chỉ biết rằng không con tinh nào muốn nói ra. Cả những Con Tinh Mùa Đông của Beira lẫn những Con Tinh Bóng Tối của Irial – những kẻ hoạt động rất thân thiết với Vương Triều Mùa Đông – đều không thừa nhận rằng mình có liên quan. Những con tinh đó chỉ nhất nhất nói rằng chúng không cảm thấy thoải mái trong công viên. Việc không có câu trả lời bản thân nó cũng đã đủ là câu trả lời: Beira đã can thiệp, bằng cách cho phép hoặc chỉ huy.Bà ta cũng nghĩ cô gái này là một trường hợp khác biệt .
Người nhạc công lại chơi một bản nhạc buồn thảm khác. Donia đổi tư thế, duổi người căng ra hơn nữa, tận hưởng thời khắc riêng tư và ảo giác ngắn ngủi rằng mình được thuộc về thế giới loài người. Cô sẽ không bao giờ như thế được nửa – được làm người. Cô không thuộc về thế giới của họ, và sẽ không bao giờ thuộc về nữa. Cô thấy nhói đau mỗi khi nghĩ tới những điều cô đã từ bỏ vì Keenan. Khi có một cô gái khác nhấc cây quyền trượng, cô sẽ chỉ trở thành một con tinh khác – không dính dáng đến vương triều nào, không có trách nhiệm nào, không có nơi chốn nào để cô thuộc về.
Cô vẫn còn muốn điều ấy, được thuộc về đâu đó. Có lúc cô đã nghĩ cô thuộc về Keenan. Khi cô gặp anh – trước lúc cô biết anh là ai – anh đã đưa cô đến nghe ban nhạc của những người bạn anh. Thậm chí anh còn mua tặng cô một bộ váy – một bộ váy ngắn với những sợi dây đính hạt rũ xuống, đu đưa khi cô khiêu vũ. Và họ đã khiêu vũ với nhau!
Ban nhạc đó không giống với bất kỳ cái gì cô từng được nghe trước đây – ba người đàn ông gầy và cao thả yêu thương vào những bài hát cất lên từ những chiếc kèn co, trong khi một phụ nữ với giọng hát quyến rũ mê hoặc hát ngâm nga, hứa hẹn mọi điều bằng cả lời hát và cơ thể của mình. Còn có những người khác nữa, một người đàn ông to lớn với những ngón tay nhịp trên những phím piano như thể đang ve vuốt nó. Khi họ chơi nhạc, trời ơi, giống như họ đang thổi những cảm xúc trong veo vào các nhạc cụ. Không gì tạo cảm giác tuyệt vời hơn là lắng nghe họ chơi nhạc – không gì cả, trừ việc lướt đi trên sàn trong vòng tay của Keenan. Không gì sẽ tuyệt vời hơn thế.
Rũ bỏ nỗi nhớ nhung, cô nhắm mắt lại, lắng nghe người nghệ sĩ chơi saxophone phía trước mình. Bài ca của ông thật tẻ nhạt so với ban nhạc những con tinh trong trí nhớ của cô, nhưng lại đẹp đẽ rất con người. Trong bản nhạc của ông không có thủ đoạn, không có những lời nói dối được cài vào từng nốt nhạc. Nó không hoàn hảo, chính vì thế lại đáng yêu hơn.
Cô phá lên cười to trước sự vô lý của tất cả chuyện này: cô có thể nghe thứ âm nhạc hoàn hảo nhất vào bất kỳ ngày nào – những con tinh với giọng hát trong sáng chẳng hề hợp với chúng – nhưng một ông già chẳng mấy tài năng chỉ chơi nhạc để kiếm tiền lẻ trong công viên lại khiến cô thấy vui và nhẹ nhỏm hơn.
Từ phía sau cô nghe thấy giọng Aislinn, mỏng manh và cảnh giác, khi cô gái đó đến gần. "Donia?"
"Umm?"
Cô ấy đang thận trọng, thận trọng hơn nhiều so với Donia khi Cô Gái Mùa Đông trước đây và Vua Mùa Hè bày trò với cô. Cô ấy sẽ cần một điều gì đó để cân bằng lại, đặc biệt nếu cô ấy đúng là người anh ấy đang tìm kiếm.
"Bọn tôi đi ngang qua đây thì nhìn thấy chị. Sasha không có ở đây nên tôi nghĩ....." Giọng Aislinn lảng đi. "Nó quay lại chưa?"
"Sasha ổn. Ngồi đây với tôi". Donia vẫn nhắm mắt, nhưng quay đầu về phía Aislinn và mỉm cười. Con người đi cùng Aislinn không nói gì, nhưng Donia nghe thấy nhịp tim đều đặn khi anh ta đứng cạnh Aislinn như để che chở.
Aislinn bắt đầu. "Bọn tôi không......."
"Cứ ở lại đây. Ngồi nghỉ với tôi. Thư giãn. Cả hai chúng ta có thể đều cần một chút thư giãn mà".
Mà đúng như vậy. Sau khi Keenan thì thầm những lời giả dối, những lời phản kháng và nhắc nhở về những gì họ từng có, những gì cô không thể có, thì cô luôn thấy rất khó chịu. Nếu là mùa đông thực sự thì anh ấy sẽ không thể làm phiền cô, nhưng từ mùa xuân đến mùa thu thì anh ấy đi đâu cũng thoải mái, dằn vặt cô bằng chính sự có mặt của anh ấy. Chưa kể việc anh đã cám dỗ cô bằng những lời hứa rỗng tuếch; chưa kể đến cả sự thật rằng anh đã đánh cắp cuộc sống con người của cô. Khi chưa có một cô gái khác sẵn sàng tin anh ấy, thì cô còn bị mắc kẹt – còn phải nhìn anh ấy tìm đủ mọi cách khiến cho những cô gái khác yêu anh, và biết rằng những cô gái chọn cách không mạo hiểm với giá lạnh lại sẽ chung giường với anh. Mà tất cả bọn họ đều từ chối mạo hiểm – để chọn làm những cô gái mùa hè, từ chối động vào cây quyền trượng . Mình yêu – đã yêu – anh ấy đủ để chấp nhận mạo hiểm với giá lạnh, còn họ thì không. Thế nhưng họ lại có được anh ấy.
"Ash?" Con người thực sự - Seth – chỉ về phía nhóm người cũng đính rất nhiều khuyên tai đang gọi anh ta.
"Em sẽ ở đây". Aislinn rì rầm với anh ta cùng một nụ cười yếu ớt. Cô khoanh tay thật chặt trước ngực.
"Khi nào em xong...." Trông anh như thể anh muốn ở bên Aislinn, nhưng cô ra hiệu cho anh đi – và nhìn theo khi anh đi qua bồn nước.
Bên trong bồn, những thủy thần nhỏ đang chơi đùa. Giống như hầu hết những Con Tinh Mùa Đông, những thủy thần rất ít quan tâm đến những con tinh khác trong công viên. Chúng vẫn khiến Donia không an tâm, theo cái cách mà hầu hết những con tinh khác không còn làm được nữa. Chúng bắt con người khi chỉ có cơ hội nhỏ nhất, hút đến tận hơi thở cuối cùng của họ, và bằng cách nào đó, biến cái chết thành một thứ nhục dục. Ngay cả Vương Triều Bóng Tối của Irial cũng không khiến cô đau đầu bằng những con tinh dưới nước.
Tất nhiên, Seth – như hầu hết những con người khác – không hề liếc về phía chúng, nhưng khi anh đi qua, chúng yên lặng, nhìn theo với vẻ thèm khát kỳ lạ. Chúng có thể nhìn thấy lòng nhiệt tâm trong anh, phần nào cảm thấy như thế, chứ nếu không, chúng đã không nhìn anh như vậy.
Aislinn cũng nhìn theo anh. Cô thở gấp hơn, má nóng lên. Việc cô sẵn sàng tách khỏi anh có vẻ có lợi cho anh hơn. Cô không nói gì, không thư giãn được.
Vài phút trôi qua, rồi cô nói. "Tôi không ở đây được".
"Bạn vẫn thấy kỳ lạ về vụ tấn công à?"
Donia cũng cảm thấy không yên về việc đó, nhưng vì những lý do khác. Nếu Beira biết Donia đang nghi ngờ bà vi phạm các nguyên tắc, nếu Keenan biết rằng Donia đang nghi ngờ rằng cô gái này chính là Nữ Hoàng Mùa Hè còn đang thiếu... mình lại mắc kẹt giữa hai bọn họ. Chẳng còn gì đơn giản hơn nữa. Mà đã không đơn giản từ lâu rồi.
Bên cạnh cô, Aislinn rùng mình. Cô ấy nhìn chăm chăm vào bồn phun nước, hoặc có thể nhìn lướt qua nó, nơi người bạn của cô ấy đang đứng. "Tôi nghĩ chuyện đó cũng làm tôi hơi hoảng. Có vẻ rất thiếu thực tế, phải không? Những thứ đó thường chỉ xảy ra lúc đêm khuya..."
Donia ngồi thẳng dậy. "Những thứ đó?"
Thật là một từ kỳ quặc để lựa chọn, một âm điệu kỳ quặc trong giọng nói của cô ấy khi Aislinn nhìn về phía những thủy thần.Liệu cô ấy có nhìn thấy chúng không? Nếu thế thì thật quá bất ngờ. Có những câu chuyện về những con người nhìn thấy được, nhưng Donia chưa từng gặp người như thế bao giờ.
Với giọng nữa chế giễu lạ lùng, Aislinn nói, "Không chỉ những thằng như hôm nay. Ngay cả những người đẹp đẽ có thể cũng rất kinh khủng. Đừng tin ai nếu chỉ vì họ xinh đẹp mà thôi".
Donia cười phá lên, lạnh lẽo, vào khoảnh khắc đó nghe giọng cô hệt như một tay chân của Beira, "Bạn đã ở đâu khi tôi cần lời khuyên đó hả? Tôi đã phạm phải sai lầm lớn nhất của một cô gái rồi".
"Nhớ chỉ mặt hắn nếu chị thấy hắn ở đâu đó". Aislinn đứng dậy và khoác túi lên vai.
Và ngay khi đó, Seth đã quay trở lại, chú ý tới nhất cử nhất động của Aislinn.
Donia mỉm cười với họ, thầm ước giá như cũng có ai đó đợi mình như thế - cái cách mà Keenan đã từng đợi.
"Cảm ơn chị lần nữa vì đã cứu tôi". Aislinn gật đầu và đi, đầu ngẩng cao về phía chị em nhà Scrimshaw tái nhợt, lúc này đang lượn trên mặt đất với vẻ đẹp ma quái thường thấy của họ.Cô ấy sẽ đổi hướng nếu cô ấy có thể nhìn thấy chúng.
Nhưng Aislinn không đổi hướng, cô ấy vẫn đi về phía trước cho đến khi một trong hai chị em nhà Scrimshaw trôi ra tránh bước cô vừa sát nútNgười thường không nhìn thấy những con tinh. Donia cười châm biếm: nếu họ thấy, thì Keenan đừng hòng thuyết phục được ai trong số họ tin anh ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.