Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 657: Văn Nhân thúc thủ




Chương 657: Văn Nhân thúc thủ
Gần lũy tre Đơ Bùi, Văn Nhân từ vui mừng chuyển sang giật mình khi kì hiệu thân quân họ Đặng không còn tung bay trong nắng. Nhận ra Thiên Đức giả trang, Văn Nhân truyền ba quân cự địch. Đội kị binh Thiên Đức chừng sáu mươi chiến mã như mũi tiễn ào đến như vũ bão. Súng, hoả hổ phát hoả cùng lựu đạn tre và tiếp đó gươm đao sáng quắc đánh dạt sĩ tốt La thành.
Quân pháo La thành phát hiện kị binh đang đến, lúng túng xoay pháo sang mé tả bắn cấp tập song chẳng thể trúng mục tiêu. Quân bảo vệ pháo vác khiên giáp ra chặn. An Nhữ Hầu mặc kệ, cứ thúc ngựa xông thẳng đến. Mấy chú chiến mã xô vào toán quân bảo vệ pháo trong khi mấy toán khác tản ra tiếp cận mục tiêu. Lựu đạn tre và hoả hổ phóng tứ tung, sĩ tốt bảo vệ pháo có hơn trăm người r·ối l·oạn hàng ngũ, ôm đầu tháo chạy. An Nhữ Hầu chiếm được trận địa pháo chẳng mấy khó khăn, xoay pháo sang bên hữu bắn liền mấy loạt đo tầm. Trung đội kị binh theo chân An Nhữ Hầu chỉnh đốn hàng ngũ, tạo thành lá chắn trước ba khẩu Cự thạch pháo vừa chiếm được.
Văn Nhân lệnh hơn hai trăm bộ quân tái chiếm trận địa pháo. Bấy giờ bọn An Nhữ Hầu có đủ thời gian hiệu chỉnh bèn lấy hoả đạn quân La thành bỏ lại đem dùng. Cỏ cây bắt lửa tạo thành nhiều đ·ám c·háy, khói đen mù mịt.
Mạn phía Nam rặng tre k·hói m·ù m·ịt của thôn Đơ Bùi rộ lên tiếng hoả khí. Ban đầu còn ngắt quãng nhưng càng về sau những âm thanh đì đùng lớn nhỏ trộn lẫn vào nhau. Đội kị binh đột kích bị chặn đà xung phong khi đã vượt được năm, bảy mươi trượng kể từ khi chạm trán toán binh La thành đầu tiên. Bộ quân La thành quây kị binh vào giữa. May thay hai đại đội từ trong thôn Đơ Bùi dùng các loại hoả khí t·ấn c·ông, xông thẳng vào đội hình La thành giáp chiến. Chẳng mấy chốc đạo binh bên cánh trái của Văn Nhân bị chia cắt với trung quân. Bên cạnh đó, Hoả pháo Thiên Đức thay vì ở phía sau yểm trợ nay sĩ tốt liều lĩnh khiêng thẳng vào giữa trận hỗn chiến, liên tục phóng đạn nổ sang hướng Bắc khiến nhiều sĩ tốt của Văn Nhân trọng thương. Ba quả lựu đạn tre p·hát n·ổ ngay trước mặt toán giáp sĩ cận vệ của Văn Nhân loại một lúc hàng chục người khỏi vòng chiến đấu.
Có đồng đội giúp sức, hai trung đội thiết kị Thiên Đức hè nhau nhắm cờ đại tướng họ Văn mở đường tiến, muốn bắt sống tướng địch. Văn Nhân liệu thế hiểm nguy chỉ còn đường lui về Bắc đành ra hiệu nổi trống thu binh.
An Nhữ Hầu sau một hồi sai quân cật lực bắn phá, lúc trút đạn xuống phía Đông, khi phóng vài viên đá sang Bắc, t·hương v·ong chẳng bao nhiêu nhưng gây tâm lí sợ hãi cho đối phương. Thấy cờ đại tướng họ Văn dịch chuyển, Hầu đem một tiểu đội kị binh rời khỏi trận địa, cắt đường đón lõng Văn Nhân.
Chủ tướng lui binh, sĩ tốt La thành chậm chân chỉ còn cách vứt khí giới xin hàng hoặc cố sống cố c·hết tìm đường chạy tháo thân. Thiên Đức quân không truy tàn binh bỏ chạy, chỉ bắt giữ tù binh xin hàng. Vài mươi quân kị trông thấy con mồi bỏ chạy thì ra sức đuổi. Văn Nhân cử giáp sĩ chặn hậu song toán kị binh 321 đánh ngựa chạy hình bán nguyệt vượt qua. Còn mấy mươi quân kị hộ vệ, Văn Nhân đành lệnh đoạn hậu một lần nữa và tiếp tục chạy cùng đám bộ quân chẳng còn sĩ khí chiến đấu. Kị binh hai bên quần chiến trên một cánh đồng trống trải. Kị binh La thành chống đỡ tìm cách cầm chân, kéo dài thời gian cho chủ tướng chạy thoát.
An Nhữ Hầu trên lưng ngựa hiên ngang chắn lối. Tàn quân La thành trông thấy từ xa thì mạnh ai nấy chạy tứ tán, bỏ mặc Văn Nhân cùng vài mươi quân hầu, quân hiệu. An Nhữ Hầu thản nhiên cưỡi ngựa đến. Quân hầu giơ khiên giáo vây quanh Văn Nhân, sẵn sàng chống trả vì An Nhữ Hầu cũng chỉ cơ mươi quân kị.
- Văn tướng quân Văn Nhân phải không? - An Nhữ Hầu hất hàm hỏi. - Đặng Lương Xá, chủ soái Đặng quân đã bị ta bắt sống. Ngươi có hai lựa chọn, hoặc là sống mái với bọn ta hoặc lệnh sĩ tốt hạ khí giới quy hàng bảo toàn tính mạng.
Văn Nhân trông tướng mạo An Nhữ Hầu có phần kì lạ do gương mặt sưng tấy, lại thấy chiến vào vương đầy máu tươi trộn lẫn bùn đất đã khô, đồ rằng chiến tướng Thiên Đức dũng mãnh hơn người bèn muốn thử sức một phen nhưng Hầu cười nhạt gạt đi:
- Ngươi muốn phân cao thấp với ta thì ngày tháng còn dài. Bây giờ việc quân đang gấp. Ngươi hàng sẽ được đối đãi tử tế, lại không hại thêm tính mạng ba quân.
Nói đoạn, An Nhữ Hầu châm một quả lựu đạn tre ném đi. Tiếng nổ khiến sĩ tốt của Văn Nhân giật mình nhớn nhác nhìn nhau trong khi bọn An Nhữ Hầu điềm nhiên như không.
- An Nhữ Hầu ta người Đằng Châu, năm xưa đối địch Thiên Đức, nay vì Thiên Đức mà xả thân. - Hầu vỗ ngực nói lớn. - Thiên Đức quân có chỗ cho tất cả các người. Các người chịu hàng, sau này không muốn trong quân thì xin về làm nông cũng chẳng ai hạch tội. Còn như muốn sống mái với bọn ta là quyền của các người.
Kị binh đằng sau An Nhữ Hầu mỗi người cầm một quả lựu đạn tre trên tay sẵn sàng điểm hoả như muốn minh chứng cho lời An Nhữ Hầu vừa nói.
Nhìn một lượt ba quân tướng sĩ kẻ nào kẻ nấy chiến y xộc xệch đương ngoảnh trông chủ tướng chờ lệnh, Văn Nhân thở hắt ra, rút trường kiếm ném đi.
- Ta xin hàng! Ngươi có thể tha mạng cho binh sĩ của ta không?
An Nhữ Hầu tra kiếm vào bao, nhìn lướt binh sĩ La thành lấy một cái rồi hạ giọng:

- Các người mau đi đi, tốt nhất tìm đường về nhà phụng dưỡng phụ mẫu thay vì bỏ mạng vô ích nơi sa trường.
Nhận được sự cho phép của Văn Nhân, quân hầu quân hiệu vứt khí giới chắp tay tạ ơn An Nhữ Hầu rồi cắm đầu chạy về hướng Bắc tìm đường sống. Văn Nhân xuống ngựa, xung quanh còn hơn chục quân thân tín không đi. An Nhữ Hầu đoán Văn Nhân định quỳ gối tạ ơn tha mạng cho binh sĩ nên cũng nhảy xuống ngựa đỡ lấy Văn Nhân mà rằng:
- Ta nghe chủ tướng Lê Phụng Hiểu thường nói ba quân họ Đặng anh dũng thiện chiến, trung thành với chủ soái. Nay giáp mặt thấy hệt như những gì đã nghe, các người thật đáng mặt anh hào. Vạn Thắng vương không coi các người là kẻ thù, chúng ta cũng vậy.
Quân dắt chiến mã đến, An Nhữ Hầu ném dây cương cho một binh sĩ La thành đứng gần bảo rằng:
- Ngươi có thể chạy ngược về sau thu quân, ngươi nhanh chút nào thì cứu được chừng ấy mạng người. Chiến cuộc kết thúc rồi.
Văn Nhân ngoảnh nhìn, khẽ gật đầu. Binh sĩ đó liền cầm theo cờ hiệu Văn tướng quân nhảy lên ngựa chạy về phía Nam cùng một quân kị Thiên Đức thu binh. An Nhữ Hầu không trói Văn Nhân, đưa cho đối phương và đám thuộc hạ mấy túi da đựng nước rồi cùng quay lại Đơ Bùi. Tại đây Văn Nhân sai sĩ tốt La thành đào mấy huyệt mộ lớn chôn cất gần hai trăm tử sĩ. Sĩ tốt b·ị t·hương và khoẻ mạnh của hai bên cùng xuôi xuống phía Nam nhập với Sỹ Văn Thuận vào lúc trời chiều nhập nhoạng. An Nhữ Hầu để lại một trung đội quân thiết kị làm cảnh giới ở phía Tây Bắc thôn Đơ Bùi đề phòng Nguyễn Nặc phái binh cứu viện.
Đêm hôm ấy tướng sĩ nhà họ Đặng trùng phùng, mừng mừng tủi tủi ôm nhau khóc. Sỹ Văn Thuận nhân thời cơ ấy phân rõ thiệt hơn phải trái, thu phục được quân họ Đặng.
Sớm hôm sau Thẩm Minh đem binh quay lại quấy phá. Sỹ Văn Thuận đồng ý để Văn Nhân dẫn theo mấy mươi kị quân ra tìm gặp Thẩm Minh. Thẩm Minh dẫn quân bản bộ về hàng.
- Nguyễn Nặc không phái binh cứu viện vì ông ta lo bản thân có lẽ chưa xong. - Sỹ Văn Thuận nói với Đặng Lương Xá và mọi người có mặt. - Đặng tướng quân chống quân lệnh tự ý đem binh xuôi Nam cũng là t·rọng t·ội. Thiết nghĩ…
Sỹ Văn Thuận ngừng lại lấy hơi, sắp xếp câu chữ trong đầu rồi nói tiếp:
- Nơi này giao lại cho Đặng tướng quân trấn giữ cho đến khi Thiên Đức quân đến tiếp nhận. Chúng tôi còn có nhiệm vụ khác.
Đặng Lương Xá, Văn Nhân và Thẩm Minh tròn mắt ngạc nhiên. Sỹ Văn Thuận cười hiền lành:
- Các ông kéo nhau về kinh thành cũng được nhưng kinh thành sẽ bị vây hãm trong nay mai. Chi bằng án binh bất động ở đây chờ lúc thành bị vây hãy về gọi anh em trong thành ra hàng.
Đặng Lương Xá đứng lên nói thẳng:
- Họ Đặng nhà ta không làm như vậy được.
Sỹ Văn Thuận gật đầu đồng tình:

- Đúng! Thiên Đức quân không bắt người khác làm việc họ không muốn mà chúng tôi cũng không muốn các ông trở giáo đánh lại những người từng cùng một chiến tuyến. Vậy chỗ này nhờ các ông trấn giữ, nội trong ba ngày nữa sẽ có một đạo binh tiếp quản. Các ông có thể đứng ngoài chiến cuộc từ bây giờ đến khi kinh thành thuộc về Thiên Đức. Lúc ấy, nhờ Đặng tướng quân dẫn sĩ tốt về thành tham kiến Vạn Thắng vương. Ai muốn về nhà cày cấy, ai muốn trong quân đều được cả.
Văn Nhân đứng lên hỏi:
- Thực Vạn Thắng vương sẽ không hạch tội chúng tôi chứ?
- Các ông đây đều nghe danh Lê Phụng Hiểu, ông ấy hiện là chủ soái đạo quân Thiết kị số 5 tức quân Vũ Ninh. Một tướng soái La thành làm soái Thiên Đức chẳng lạ. Ngay như tôi đây cũng từng là thuộc tướng của ông Lý An, Sứ tướng Siêu Loại hay…
Sỹ Văn Thuận chỉ vào An Nhữ Hầu nãy giờ ngồi im thin thít.
- Cậu này là tướng Đằng Châu, một tay gan góc, chống Thiên Đức hăng lắm.
Mọi ánh mắt đổ dồn, An Nhữ Hầu gượng cười khiến khuôn mặt càng khó coi.
- Cha con Cao tướng quân cũng thống lĩnh một quân. Thậm chí Cao Tòng Chinh lúc này còn đang hộ giá. Hay như cha con Thủy sư Cao Mộc Viễn người Tế Giang cũng nắm một quân hô mưa gọi gió. Các ông thấy đấy, thân võ tướng thờ đúng minh chủ ắt danh chấn vang thiên hạ. Vạn Thắng vương đặc biệt yêu thích tướng sĩ có lòng dũng cảm, vì đại cục, vì bách tính. Các ông trung thành với Trữ quân chẳng ai trách cứ. Đời người chẳng có đúng sai. Do vị trí trong quân, do xuất thân nên cái nhìn khác nhau mà chọn chủ thờ phụng. Như tôi nói khi nãy, các ông không muốn khuông phò triều Mạc thì về vui thú điền viên cũng chẳng hại đến ai.
Đặng Lương Xá vẫn cố chấp chỉ vào An Nhữ Hầu:
- Còn lời hứa cho tôi đánh với hắn thì sao?
Sỹ Văn Thuận tủm tỉm cười:
- Tôi sẽ thưa việc này với Vạn Thắng vương, tin rằng ngài ấy sẽ thuận cho ông phân cao thấp với An Nhữ Hầu.
Đặng Lương Xá xắn hai ống tay áo mà rằng:
- Chỉ là phân cao thấp, lão đây muốn dạy cho hắn một bài học nữa.
An Nhữ Hầu ngồi im không đáp.
Sỹ Văn Thuận nói:
- Hôm qua cậu ta đánh với ông vì là đối địch. Giờ ông là tù binh của quân Thiên Đức, cậu ta mà phân cao thấp với ông, chuyện đến tai Vạn Thắng vương thì cậu ta chịu phạt.
Cặp lông mày của Đặng Lương Xá dính chặt lại với nhau. Sỹ Văn Thuận phải giải thích:

- Quy định trong quân chẳng ai dám phạm. Giữ tù binh mà phân cao thấp sẽ bị quy vào tội n·gược đ·ãi tù binh.
- Còn như lão xin làm quân Thiên Đức để đánh với hắn thì sao?
- Đồng đội không được đánh nhau. Muốn phân cao thấp khi ấy phải có sự đồng ý của các cấp chỉ huy, xem như rèn luyện thì được.
- Vậy lão xin làm tốt Thiên Đức để dạy hắn.
An Nhữ Hầu giơ tay xin phép được trình bày rồi nói oang oang:
- Ông già muốn thắng ta thì cứ rèn luyện sức khoẻ chứ đánh một chặp lão thở không ra hơi lại thua sẽ khiến ta mang tiếng ức h·iếp người già. Chờ ta xong nhiệm vụ, nhất định xin chủ soái so tài với ông.
Văn Nhân và Thẩm Minh đứng lên khuyên can, Đặng Lương Xá đành tạm từ bỏ ý định dạy dỗ An Nhữ Hầu nên người.
- Cậu ngắm hạ được lão ấy không?
Sánh vai bên An Nhữ Hầu rời khỏi cuộc họp bàn, Thuận ghé tai hỏi nhỏ. Hầu ngoảnh trước trông sau thừa nhận:
- Anh đừng xúi dại! Em chỉ hơn được lão ấy phần sức. Nếu lão tĩnh dưỡng, toàn tâm toàn ý ra đòn thì em liệm đấy. Ông Hiểu nói chẳng ngoa, lão già họ Đặng này rất khoẻ.
Thuận cười lớn mà rằng:
- Chi bằng ngày sau cậu bái lão làm sư học lấy chút nghệ. Cậu có sở trường đánh gậy, học thêm chút quyền pháp cũng chẳng thiệt nhỉ?
- Vậy phải nhờ ông Hiểu nói hộ thì may ra. Lão họ Đặng này tính tình cố chấp, có máu hơn thua.
Sỹ Văn Thuận vỗ vai An Nhữ Hầu:
- Có tài ắt có tật! Cậu háo thắng nào kém ai. Thu phục tướng sĩ họ Đặng công đầu của cậu, tôi nể đấy.
Hầu gạt đi:
- Tôi dùng sức chứ miệng lưỡi như anh khiến họ quy thuận mới là thượng sách.
Nhường một phần lương thảo và thương binh cho Đặng Lương Xá xong xuôi, ngay tối hôm ấy Sỹ Văn Thuận cùng tiểu đoàn 320, 321 Thiết kị Vũ Ninh nhắm hướng Tây Bắc xuất phát. Tuy mang danh thiết kị quân nhưng gần bảy trăm người chỉ có một trăm mấy chục ngựa chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.