Chương 656: Đơ Bùi thôn
Binh bản bộ họ Đặng thêm tàn quân trấn Đơ Bùi trước đó hợp lại, chặn được 2 đại đội thiết kị quân thuộc Tiểu đoàn 320 tại thôn Đơ Bùi. Thôn Đơ Bùi chỉ còn một nửa phía Tây. Nửa thôn hắt về đằng Đông đã biến thành tro bụi. Sĩ tốt binh triều lấy lũy tre gai dày đặc làm chỗ trung quân đứng chân, hai bên tả hữu bố trí nhiều toán binh ẩn nấp. Cách thôn Đơ Thao gần 1 dặm về Tây, binh triều bố trí 3 khẩu Cự thạch pháo trên một gò nổi sẵn sàng yểm trợ ba hướng, Đông Nam, Đông và Đông Bắc. Văn Nhân, bộ tướng thân tín của Đặng Lương Xá nắm quyền chỉ huy. Trước đó Văn Nhân đã sai thám mã tức tốc về trung quân xin chi viện.
Đại đội 2, Tiểu đoàn 320 Vũ Ninh xông vào giữa thôn Đơ Bùi giá Hoả pháo liên hoàn bắn vài loạt. Văn Nhân có lũy tre gai che chắn, trong thôn nhiều nhà cửa, cây cối khiến tầm nhìn hạn chế, Hoả pháo không phát huy được uy lực vốn có. Để đáp trả, Văn Nhân dùng đến tiễn cứng quấn giẻ rách tẩm dầu bắn vọt qua ngọn tre. Đại đội 2 tổ chức mũi t·ấn c·ông, men theo lũy tre mé Nam thôn Đơ Bùi còn đang b·ốc k·hói đen, tiến về hướng Tây được một đoạn. Văn Nhân một mặt lệnh Cự thạch pháo bắn cầm chừng, mặt khác sai các toán bộ quân bên cánh trái khép vây, ưu tiên phóng các loại tiễn. Mũi t·ấn c·ông của Đại đội 2 buộc phải rút trở về điểm xuất phát.
Mé Bắc thôn Đơ Bùi là cánh đồng mênh mông, nhiều gò đống, cây dại, hào nước… Đại đội 3 tiến theo ngả này cũng bị chặn lại. Một vài trận đánh giáp lá cà diễn ra giữa hai bên. Sĩ tốt họ Đặng nằm phục, chờ Thiên Đức quân đến gần mới đổ ra đánh với quân số đông hơn gấp đôi, gấp ba.
Mặt trời đã treo trên đầu.
Chỉ huy hai đại đội họp bàn nhanh, nhận định đối phương cố ý cầm chân chờ thêm viện binh.
- Theo tôi, chúng ta men theo bờ phía Đông của hồ Bầu xuôi về mạn Nam hợp với cánh anh Hầu. Nếu còn trù trừ, không dứt điểm được bọn này thì viện binh đến, chúng ta sẽ phải lui.
Chỉ huy Đại đội 3 nêu ý kiến. Chỉ huy Đại đội 2 bặm môi, nhăn mặt nói rằng:
- Giữ được Đơ Bùi sẽ góp phần đánh bại Thẩm Minh nhưng… chúng ta chôn chân ở đây hại nhiều hơn lợi. Anh Thuận chắc đã đi xa rồi, không thể quay lại đánh úp bọn chúng. Vả lại… tình hình chỗ anh Hầu cũng chưa rõ thực hư ra sao.
Một người khác ngẩng nhìn bầu trời chẳng có lấy một gợn mây nhận định:
- Viện binh La thành có thể đến nơi trong 1 canh giờ nữa. Cánh bên trái thôn khó mà tiến vì chúng đặt nhiều toán phục binh. Cánh bên phải thoáng đãng hơn, ta có thể dốc toàn lực đi qua lối đó.
Chỉ huy Đại đội 2 vội gạt đi:
- Binh lực của ta một phải chọi ba, bốn. Đánh vỗ mặt trên đồng trống, địch mất ba ta mất hết. Giả như ta đi hướng ấy vẫn phải bố trí một phần lực lượng trong thôn nghi binh. Các ông phải hiểu, dù gì bọn ta là thiết kị lại dùng hai chân, quân tư trang nhiều, sao nhanh bằng đám bộ quân trang bị nhẹ. Ta dồn binh lực khoan sang cánh phải mà tiến về Tây, phải nghĩ trường hợp binh triều truy đến cùng, lộ mục tiêu t·ấn c·ông, anh Thuận sẽ nguy.
Cả chục con người bàn đi tính lại vẫn chưa đưa ra được quyết sách khả dĩ. Vừa lúc ấy quân trinh sát vắt vẻo trên cây xoan chỉ về hướng Tây Nam nói vọng xuống:
- Viện binh họ Đặng đang đến!
Ban Chỉ huy của hai đại đội đứng bật dậy chạy ào đến đứng quanh gốc xoan ngước trông lên.
Chỉ huy Đại đội 3 lo lắng:
- Có chắc không? Trông cho kĩ vào.
Quân trinh sát nói chắc như đinh đóng cột:
- Một đạo kị quân khoảng trăm người, cờ hiệu họ Đặng, em trông rõ mà.
Chỉ huy Đại đội 2 đấm mạnh một cái vào thân cây, thở hắt ra:
- Khốn nạn! Đó hẳn là đám thân binh của Đặng Lương Xá. Bọn chúng quay lại có nghĩa cánh anh Hầu gặp khó như ta, chẳng thể tiến quân.
- Phải rút hoả khí về phía sau! - Một người khác nêu ý kiến.
Chỉ huy Đại đội 3 nói lớn, hai tay khua loạn:
- Về phía Đông của thôn, nếu tình hình xấu sẽ bám theo hồ Bầu rút xuống phía Nam bắt liên lạc với Tiểu đoàn 321.
Đám người tụ tập quanh gốc xoan mau chóng trở về vị trí chiến đấu, nhưng chạy chưa được bao xa lại nghe giọng lính trinh sát trên ngọn xoan oang oang:
- Hình như nhầm ạ!
Chỉ huy Đại đội 2 chạy lại, cáu gắt:
- Nhầm cái đếch gì mà nhầm? Đã bảo mày trông cho rõ cơ mà.
- Thưa anh! - Trinh sát nói vọng xuống. - Cờ quạt đúng của họ Đặng nhưng sao em cứ ngờ ngợ.
- Là như nào, là thế nào? - Chỉ huy Đại đội 3 sốt ruột. - Đứa nào trèo lên xem kĩ đi.
Một khoảng lặng ngắn ngủi. Trinh sát quân căng mắt thêm một hồi mới bán tín bán nghi nói:
- Nhìn quân phục hệt như chúng ta, rõ là thiết kị Thiên Đức chứ chẳng phải La thành.
Sĩ tốt ngơ ngác nhìn nhau. Chỉ huy Đại đội 3 bỏ mũ trụ, đưa tay xoa mái tóc bết dính vì mồ hôi, đoán chừng:
- Có khi là quân ta! Nếu vậy anh Hầu đã đánh bại Thẩm Minh, lấy ngựa và cờ nhà họ Đặng giả làm quân La thành xông đến đánh úp bọn nó.
Chỉ huy Đại đội 2 gật đầu đồng tình:
- Phải nhỉ! Có khả năng như vậy lắm. Nếu là anh Hầu, anh ấy sẽ chiếm pháo đá.
Đoạn anh chàng quệt mồ hôi ngước hỏi:
- Này cậu kia! Mau xem hướng chạy của toán kị binh ấy.
- Thưa anh… kị binh ước một trăm người, họ từ mạn Nam… dạ… không chạy về hướng chúng ta. Dạ… cũng không về hướng trung quân La thành, dường như… đúng ạ! Họ vừa tách ra làm đôi, một xông thẳng về chỗ trung quân La thành, còn lại ngoặt sang bên hữu.
- Như thế là đúng rồi! - Chỉ huy Đại đội 2 bất giác vỗ tay, nói như reo. - Là quân ta, chắc chắn quân ta!
Không khí quanh gốc xoan bỗng trở nên sôi nổi, ai nấy đều mừng rỡ.
- Thu binh cánh trái, dồn hết sang mé Nam sẵn sàng xung phong cùng Đại đội 2. - Chỉ huy Đại đội 3 túm lấy quân hầu phụ trách liên lạc, trợn mắt gào lên. - Nhanh lên, nhanh lên!
Quân hầu cắm đầu chạy đi truyền lệnh.
- Hoả khí quân, Hoả khí quân đâu rồi! - Chỉ huy Đại đội 2 vội vã. - Khiêng hết Hoả pháo ra mặt Nam, xông thẳng ra cánh đồng bắn trùm về phía Tây yểm trợ xung phong. Chẳng cần sách vở, vứt sách vở đi. Tiểu đoàn 321 sắp biến chúng ta thành trò cười rồi, nhanh cái chân lên.
Quân hoả khí vội vã khiêng mấy khẩu Hoả pháo liên hoàn về phía Nam thôn Đơ Bùi. Trong khi khiêng pháo, một vài quân sĩ lấy hết sức bình sinh ném lựu đạn nổ về bờ tre đằng Tây.
An Nhữ Hầu dẫn hơn chín mươi kị quân, đem theo cờ hiệu thân quân Đặng Lương Xá phi như bay, băng qua đồng khô ruộng cạn tiến lên phía Bắc. Gần đến Đơ Bùi, An Nhữ Hầu cử trinh sát vọt lên trước xem tình hình chiến địa, tranh thủ cho người ngựa dừng nghỉ dưới tán cây rậm rạp. Ngay khi nắm được cơ bản cách Văn Nhân bày binh bố trận, An Nhữ Hầu tập hợp sĩ tốt nói rõ mọi chuyện:
- Khả năng anh em 320 bị chặn ở phía Đông thôn Đơ Bùi. Văn Nhân dàn quân hình chữ Nhất, cụm pháo đá đặt phía hậu quân bắn cầm chừng vào trong thôn. Lực lượng của ta mỏng nhưng có lợi thế bất ngờ và tính cơ động cao.
An Nhữ Hầu bẻ cành cây vẽ nguệch ngoạc trên đất, nhấn mạnh:
- Ta đi hàng đôi, có hiệu lệnh sẽ chia hai mũi tả hữu. Mũi tả ngắm cờ tướng của Văn Nhân mà xông đến. Mục tiêu mũi hữu là trận địa pháo, tất cả rõ chưa?
Sĩ tốt quây tròn đồng thanh hô lớn. An Nhữ Hầu giao nhiệm vụ cụ thể:
- Trung đội 2, Trung đội 3 cánh tả. Trung đội 1 theo tôi chiếm trận địa pháo. Tránh trường hợp pháo đấm lưng, sau khi chiếm được pháo, tôi sẽ dồn hoả lực về hướng Bắc.
Trung đội trưởng Trung đội 2 bèn hỏi lại:
- Thưa anh, giả như bọn Văn Nhân lui về chiếm lại trận địa pháo thì xử trí thế nào?
An Nhữ Hầu suy ngẫm giây lát, đáp rằng:
- Bên 321 biết chúng ta đến ắt đổ quân tương trợ từ mặt Đông đánh lên mặt Tây. Văn Nhân quả có hai lựa chọn, rút về Bắc hoặc Tây. Trường hợp hắn đốc binh chiếm lại pháo, tôi phá pháo rồi chạy vòng từ Tây xuống Đông Nam là được rồi. Các cậu kiểm tra lại hoả khí, chớp thời cơ để La thành quân trông thấy sự đáng sợ của quân Thiết kị Thiên Đức.
Sĩ tốt nhảy lên ngựa, nhất loạt lấy ra dải khăn xô trắng lấm lem bùn đất buộc chặt lên đầu thể hiện quyết tâm và cũng là dấu hiệu để đồng đội 321 sớm nhận ra.
Đạo kị binh nối đuôi nhau thành hai hàng chạy nước kiệu rồi nước trung trên cánh đồng mênh mông cỏ dại. Áng chừng khoảng cách đủ tầm mắt dễ nhận địch ta, An Nhữ Hầu phát lệnh, đạo kị binh thúc ngựa phi nước đại.
Cờ thân quân họ Đặng tung bay phấp phới dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa.
Đạo binh chia làm hai ngả, vứt cờ xí lao thẳng đến mục tiêu. Người nào người nấy nắm chặt khẩu hoả mai, ĐB32M1 hoặc bó hoả hổ 6 ống sẵn sàng điểm hoả khi cự li đủ gần.