Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 655: Bắt Lương Xá, đuổi Thẩm Minh




Chương 655: Bắt Lương Xá, đuổi Thẩm Minh
Đại đội 1, Tiểu đoàn 320, Trung đoàn 5 Thiết kị Vũ Ninh do Sỹ Văn Thuận chỉ huy bỏ lại thôn Đơ Bùi thẳng tiến về hướng Tây dự định đến Trang Khúc Giang vào lúc trời tối ém quân chờ thời cơ thuận lợi sẽ chiếm Đơ Thao, một làng thuộc Trang Khúc Giang, không xa làng Sở. Tuy nhiên, đạo binh mới cơ động được hơn nửa canh giờ thì bị một toán binh thuộc quyền Hoàng Hựu đang đi bắt lính phát hiện. Sỹ Văn Thuận buộc phải tung quân truy nhưng có mấy kẻ nhanh chân chạy thoát.
- Ý đồ bị lộ quá sớm! - Thuận nói với cấp dưới. - Giờ ta đi tiếp ắt sẽ bị diệt sạch.
Thuận bèn dẫn binh quay ngược trở lại Đơ Bùi, dự định hợp với Đại đội 2 và Đại đội 3 chiếm giữ Đơ Bùi, chia cắt quân doanh của Thẩm Minh với trung quân của Nguyễn Nặc. Gần đến Đơ Bùi bọn Sỹ Văn Thuận trông thấy pháo hiệu quyết chiến ở mạn Đông Nam thì Thuận liền thay đổi chủ ý, thẳng hướng có pháo hiệu đi cho mau.
Sỹ Văn Thuận cử một binh sĩ có tài thiện xạ bí mật tiếp cận định hạ gục Đặng Lương Xá chỉ bằng một tiễn giải quyết trận chiến. Đặng Lương Xá kinh hãi ngoảnh sang bên tả. Thân quân hộ vệ giương cung bắn trả. Tay xạ tiễn Thiên Đức đổi vị trí thu mình ẩn nấp, tiễn cứng cắm xung quanh như lông nhím. Bấy giờ Sỹ Văn Thuận mới tuốt gươm khỏi vỏ, quân sĩ nhất tề đứng bật dậy tràn lên t·ấn c·ông. Thân quân họ Đặng là những tay gan dạ, mặt không biến sắc vung gươm chém bên trái, đâm bên phải cản hậu cho Đặng Lương Xá chạy. Sỹ Văn Thuận có quân số gấp đôi, lại cũng là quân kị nên nhanh chóng khắc chế được đối phương.
An Nhữ Hầu đang thúc ngựa chạy dài tìm cách hạ gục từng đối thủ. Nay thấy có đồng đội giúp sức liền quay ngựa lại đánh hăng. Thân quân thấy chủ tướng đã chạy được một quãng bèn thoát khỏi vòng chiến bám theo. An Nhữ Hầu quyết không để Đặng Lương Xá thoát thân, rạp mình trên lưng chiến mã đuổi gấp. Quân sĩ của Sỹ Văn Thuận c·ướp được mấy con ngựa cũng ra roi trợ giúp Hầu. Băng qua một cánh đồng mênh mông thì Hầu bắt kịp Đặng Lương Xá, hạ gục một thân quân rồi chặn đầu. Vị tướng già họ Đặng dừng ngựa, nét mặt thản nhiên rút thanh trường kiếm bên hông chỉ vào mặt An Nhữ Hầu:
- Khá khen cho một tiểu tướng Thiên Đức như ngươi nhưng muốn lấy thủ cấp của ta thì e ngươi chưa đủ sức. Hãy báo danh tính, Xá này không muốn lấy mạng kẻ vô danh.
An Nhữ Hầu giáp trụ dính đầy máu tươi, mồ hôi nhỏ thành từng giọt, quân phục ướt đẫm, nhếch miệng cười nhạt đáp lời:
- An Nhữ Hầu người Đằng Châu, Tiểu đoàn trưởng 321, Thiết kị quân số 5.
Đặng Lương Xá vuốt râu, cười mà rằng:
- Lê Phụng Hiểu sức địch muôn người, bộ hạ của hắn quả nhiên chẳng tầm thường.
- Đặng lão tướng quân! - An Nhữ Hầu lạnh giọng. - Chủ tướng của ta có lòng mến mộ ngài. Nếu ngài chịu phục, sĩ tốt của ngài sẽ giữ được mạng. Vạn Thắng vương trọng tướng tài, mến người liêm khiết.
Thay vì đáp lời, Đặng Lương Xá thúc ngựa lao thằng đến vung kiếm nhắm thẳng đầu An Nhữ Hầu chém xuống. An Nhữ Hầu trợn mắt, ngồi yên trên lưng ngựa khẽ nghiêng đầu sang phải thay vì giơ kiếm chống đỡ. Thanh trường kiếm trong tay lão tướng họ Đặng gãy làm đôi ngay khi chém phải những miếng thép mỏng bảo vệ vai của An Nhữ Hầu. Đặng Lương Xá giật mình nhưng vẫn kịp xoay cổ tay quét ngang một đường kiếm muốn cắt cuống họng đối thủ. An Nhữ Hầu hơi ngả ra sau đã tránh được, đồng thời nhắm vào sườn lão tướng họ Đặng mà đâm.
Vị tướng già phản ứng mau lẹ, xoay người né tránh mũi kiếm sắc nhọn của An Nhữ Hầu. Mũi kiếm sượt qua giáp hộ thân tạo ra thứ âm thanh rợn người. An Nhữ Hầu hơi lố đà chưa kịp thu gươm đã lãnh trọn một cú thôi sơn của Đặng Lương Xá vào giữa mặt.
An Nhữ Hầu lấy tay xoa mặt, nắn lại sống mũi, nhổ toẹt một ngụm máu tươi, hai mắt đỏ vằn, nghiến răng lạnh giọng rít lên:
- Xem ra lão già nhà ngươi cũng có ít tài mọn nhưng gặp Hầu này thì lão không xong. Hoặc ngươi lấy mạng ta hoặc ta đem thủ cấp của ngươi trình lên chủ tướng.
Dứt lời, An Nhữ Hầu xông vào đánh chém. Thanh trường kiếm trong tay Đặng Lương Xá bị chia đôi một lần nữa. An Nhữ Hầu cười khinh mạn:
- Binh khí của các người đều là phế phẩm mà cũng dám đấu với chúng ta. Lão già, khôn hồn xuống ngựa giơ tay chịu trói.
Đặng Lương Xá bèn khích tướng:
- Thiên Đức các ngươi ỷ khí giới hơn người chứ tài nghệ có là bao.
An Nhữ Hầu cười nhạt cắm thanh kiếm xuống đất hất hàm mà rằng:
- Lão già! Ta nghe nói sức ngươi chẳng kém tráng niên. Binh khí ngươi chẳng còn vậy phải đấu sức.

Đặng Lương Xá ném thanh kiếm gãy rồi xuống ngựa xắn ống tay áo, tháo bỏ giáp trụ. An Nhữ Hầu cũng xuống ngựa cởi giáp trụ chờ đợi.
- Ta chẳng còn đường chạy. Thân võ tướng c·hết nơi sa trường là vinh chẳng nhục. Khen Thiên Đức các ngươi rèn sĩ tốt có quy củ nhưng Xá này sẽ cho các ngươi thấy ba quân tướng sĩ triều đình không dễ khuất phục.
An Nhữ Hầu nhổ ra một ngụm máu, khụt khịt:
- Lão già, cú đấm của ngươi rất tốt, ta có lời khen.
Nói đoạn. An Nhữ Hầu múa vài đường quyền rồi xông vào đánh. Đặng Lương Xá đỡ đòn. Hai bên kẻ đấm người đá một hồi thì mặt đỏ như gấc chín, muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. An Nhữ Hầu trúng mấy cước đau điếng nhưng ỷ sức trẻ cứ cắn răng sấn vào đánh đến cùng khiến Đặng Lương Xá không có thời gian thở. An Nhữ Hầu để lộ sơ hở, lãnh trọn một cú thôi sơn vào giữa mặt thêm lần nữa nhưng thay vì thối lui, hoặc vì Đặng Lương Xá thấm mệt nên cú đấm không đủ khiến Hầu tối tăm mặt mũi. Hầu nhào đến đè ngã ngửa đối phương ra đất. Hai bên lăn lộn một lúc, sức của Hầu vẫn còn mà lão tướng họ Đặng thì không. Hầu khoá được đối thủ. Đặng Lương Xá thở hắt ra chịu thua.
Sỹ Văn Thuận cưỡi ngựa đến, thét đến mấy lần An Nhữ Hầu mới nơi lỏng cánh tay. Thuận đến chậm vài nhịp có lẽ Lão tướng họ Đặng đã bị An Nhữ Hầu kẹp cổ đến c·hết.
Mặt mũi An Nhữ Hầu đầy máu, mắt chẳng trông thấy gì. Lúc sau quân sĩ lấy nước rửa mặt mới thấy rõ mũi của Hầu tím bầm, vẹo hẳn sang một bên. Hầu quên đâu, chạy đến chỗ Đặng Lương Xá bị trói, cười nham nhở:
- Này lão già! Lão bị An Nhữ Hầu này đánh bại. Lão là bại tướng của ta.
Đặng Lương Xá tóc tai rối bời, máu đỏ vương trên râu tóc ngẩng lên nhìn An Nhữ Hầu, cười nhạt:
- Ngươi khoẻ thì ngươi thắng! Nếu ta còn tráng niên đã lấy mạng ngươi rồi.
Sỹ Văn Thuận lắc đầu cười khổ, kéo An Nhữ Hầu ra một chỗ sai quân đắp thuốc cầm máu. Thuận vỗ vai Hầu bảo rằng:
- Bọn các cậu thật ăn gan hùm. Một chọi bốn với lão tướng. Cậu định bỏ mạng nơi này vô ích đấy à?
An Nhữ Hầu vỗ ngực tự tin đáp:
- Thưa anh, bọn em cực khổ rèn luyện, cực khổ hành quân đến đây ở vào thế lưỡng đầu thọ địch thì phải đập đầu rắn chứ.
Sỹ Văn Thuận thở dài:
- Nếu tớ không đến kịp sợ các cậu đồng quy vu tận. Cậu có dũng cảm nhưng không đúng chỗ, về quân kiểu gì cũng bị trách tội. May là cậu túm được lão Xá đấy.
An Nhữ Hầu cười toe, để lộ hàm răng hãy còn dính máu:
- Em cũng tính chứ, túm được lão Xá là công bù tội. Cũng phải để anh em 321 nở mày nở mặt trước ba quân thủ trưởng ạ.
Sỹ Văn Thuận đành cười trừ, sai quân áp giải Đặng Lương Xá và đám thân quân về hướng doanh Thẩm Minh vẫn đang nghi ngút khói.
Lúc này Thẩm Minh đang khốn đốn. Tả doanh bị bọn An Nhữ Hầu phóng hoả trước đó, phần còn lại chính tay Thẩm Minh đốt trụi nhằm ép An Nhữ Hầu lui binh. Chia quân thành hai đạo vòng hai ngả quân doanh đang cháy mà tiến, mũi tả bị chặn ven hồ, chẳng thể lấy thịt đỡ đạn nổ đì đùng. Cánh quân còn lại tiến chậm do đối phương bám trụ quanh gò đống, bờ bụi đánh tỉa. Thẩm Minh dự định đốc quân đánh thẳng vào tung thâm, chiếm giữ hoặc vô hiệu hoá mấy khẩu Hoả pháo nhằm mở đường cho cánh tả cùng tiến. Tuy vậy, cánh quân bên tả của Thẩm Minh trong lúc tìm đường tiến lại phát hiện toán binh Thiên Đức mới rút trước đó không lâu đang vượt qua con mương tiến sang.
Thẩm Minh cáu tiết sai quân ra chặn, xoay pháo bắn cầm chân toán Thiên Đức đang chia thành nhiều nhóm cơ động.

- Khốn nạn thay! - Thẩm Minh than trời. - Ban nãy quên không phá cái cầu quái đản ấy đi, giờ chuốc vạ rồi.
Đại đội trực thuộc Tiểu đoàn 321 vượt qua mương nước không vội t·ấn c·ông, thay vào đó gây sức ép hòng phân tán lực lượng bên cánh tả của Thẩm Minh. Mấy khẩu Cự thạch pháo xoay ra nã đạn nhưng hiệu quả thu lại không đáng kể. Ngắm tình thế sẽ nguy khốn, Thẩm Minh quyết định dùng toàn bộ cánh bên tả quay ra đánh với toán Thiên Đức bên trái. Sĩ tốt binh triều tràn ra. Thiên Đức quân chạy về gần bờ mương nằm phục dùng hoả mai bắn trả cầm chừng rất khó chịu. Bên kia con mương có thể trông thấy mấy khẩu Hoả pháo liên hoàn sẵn sàng đợi lệnh nhả đạn yểm trợ. Uy lực của mấy khẩu pháo nhỏ bắn nhanh khiến sĩ tốt binh triều không thể áp sát, đẩy quân Thiên Đức xuống mương nước.
Giằng co mãi như vậy sẽ bất lợi vì chẳng biết Thiên Đức quân còn bao nhiêu binh mã. Thẩm Minh chỉ còn cách điều pháo ra gần mườn nhằm tăng tầm bắn, dìm đầu pháo của đối phương cho bộ quân xông lên. Ngay khi những khẩu Cự thạch còn đang chậm chạp di chuyển thì quân Thiên Đức cũng đoán được ý đồ của Thẩm Minh liền phân tán mấy khẩu Hoả pháo. Sĩ tốt cũng nhận lệnh liên tục cơ động, hoán đổi vị trí hoặc tìm vị trí dự phòng.
Có Cự thạch pháo yểm trợ, binh triều lấy lại sĩ khí, nhất loạt theo lệnh chỉ huy vung gươm chĩa giáo đạp đất bằng xung phong. Hoả hổ cầm tay, lựu đạn tre và vài loạt Hoả pháo bên kia bờ mương bắn chặn khiến hàng trăm sĩ tốt binh triều t·hiệt m·ạng. Dù quân số chỉ tương đương cấp đại đội nhưng toán binh Thiên Đức quyết không lùi. Họ quay lưng về phía bờ mương giao chiến. Bên kia mương, các khẩu Hoả pháo liên tục ném quả nổ. Mùi máu tanh nồng trộn với mùi thuốc súng, mùi khét của da thịt cháy, tiếng than khóc lẫn trong tiếng binh đao.
Vượt trội quân số nhưng hao hụt vì những quả nổ rơi sau lưng, binh triều lại chẳng thể quây kín các toán binh Thiên Đức nên giao chiến chưa được bao lâu, nhiều sĩ tốt binh triều vứt khí giới ôm đầu tháo chạy tìm đường sống.
Thẩm Minh bất lực nhìn sĩ tốt tan hàng trong khói lửa.
Binh bại như núi đổ.
Thiên Đức quân tận dụng thời cơ đáng nghìn vàng lăn xả vào đánh chém. Lựu đạn tre thay vì điểm hoả, họ ném bừa vào các đống lửa đang cháy gây thêm phần kinh sợ cho đối phương.
Pháo thủ binh triều bỏ chạy không kịp phá pháo. Một tiểu đội Thiên Đức chiếm được, xoay một Cự thạch pháo về hướng Tây Nam bắn bừa.
Hoả pháo liên hoàn được đưa qua bờ mương đến vị trí mấy khẩu Cự thạch pháo nằm chơ vơ giữa đồng trống. Có pháo thủ, những quả đạn đá, đạn nổ trút theo loạt, dồn ép binh mã Thẩm Minh chạy về hướng Tây.
Trước đó, Thẩm Minh phóng hoả đốt trụi đám cỏ tai voi rậm rạp ven tả doanh, mặt đất vẫn còn b·ốc k·hói đen, lửa vẫn cháy ở mặt Nam, hướng hồ Móng Ngựa. Bên tả là quân doanh, bên hữu là những cột khói đen, Thẩm Minh chỉ có hai lựa chọn, hoặc dồn quân lên mạn Bắc tử chiến hoặc kéo nhau chạy thẳng về ngả đằng Tây bảo toàn tính mạng.
Thẩm Minh chọn rút lui.
Sỹ Văn Thuận hội quân với cánh An Nhữ Hầu, điểm lại lực lượng còn hơn bốn trăm người sẵn sàng chiến đấu. Đặng Lương Xá cùng gần năm trăm tù binh bị trói bằng dây thừng ngồi xếp bằng dưới cái nắng đầu hè đã đến rất gần.
- Chiếm được gần một trăm chiến mã.
An Nhữ Hầu cười, nụ cười kì lạ vì khuôn mặt vương máu khô và hai lỗ mũi đầy bông. Anh chàng đề đạt với Thuận:
- Số chiến mã đủ cho một đại đội cơ động, anh cho bọn em lên Đơ Bùi trợ giúp.
Sỹ Văn Thuận đồng ý. An Nhữ Hầu chọn Đại đội 2, Tiểu đoàn 321 gấp rút lên ngựa thẳng đến Đơ Bùi. Thuận ở lại bố trí phòng ngự gần con mương, phân loại tù binh và cởi trói cho Đặng Lương Xá.
- Ta đối đãi với ông như tướng bại trận. Họ Đặng các ông cũng tính là danh gia vọng tộc cớ sao chịu cúi đầu cho Nặc nó khiển?
- Đừng nói lời vô nghĩa. - Đặng Lương Xá nhếch miệng cười nhạt. - Ta ở trong tay các người, muốn chém muốn g·iết tuỳ ý, nói lời thừa thãi để làm gì?
Sỹ Văn Thuận nói, giọng ráo hoảnh:
- Dâu trưởng oan ức mà t·ự v·ẫn, trưởng tử nằm đại lao mà ông vẫn cúc cung tận tụy. Ta thật nể ông lắm, Đặng đại nhân.

Đặng Lương Xá ngậm tăm.
Quân hầu bưng trà đến. Đặng Lương Xá ngoảnh mặt trông ra xa tỏ ý coi khinh. Sỹ Văn Thuận đều giọng:
- Giữ lòng trung cứ phải sống cái đã. Ông không uống thì sĩ tốt của ông cũng nhịn khát. Ông chẳng ăn thì ba quân họ Đặng cũng chịu đói, tuỳ.
Đặng Lương Xá trợn mắt:
- Bọn các người là lũ bỉ ổi, đê tiện, hèn mạt.
Sỹ Văn Thuận lạnh giọng:
- Hoặc cách dễ hơn, ta hạ thủ vứt xác họ xuống hồ Bầu là xong. Đặng đại nhân, ta có thể làm như vậy mà phải không? Giữ đám bất tài chỉ mệt người tốn gạo.
- Ngươi dám?
Thuận tròn mắt hỏi lại:
- Tại sao lại không?
- Vạn Thắng vương không bao giờ cho quân sĩ lạm sát dân Vạn Xuân như vậy! - Đặng Lương Xá chỉ thẳng mặt Thuận quát lớn. - Ngươi đừng làm điều xằng bậy.
Thuận lắc đầu thở dài:
- Xem ra ông cũng hiểu được tấm lòng nhân hậu của Vạn Thắng vương. Sĩ tốt vì ông mà cầm gươm giáo. Nay ông b·ị b·ắt. Ta chưa làm gì phương hại đến uy danh của ông là vì Vạn Thắng vương mến tài. Thêm lão Hiểu luôn miệng tâng bốc ông với Đại Vương của ta.
Nói đoạn Thuận dừng lại, nhăn mặt:
- Tài cán ông cỡ nào mà để một tiểu tướng Thiên Đức bắt sống nơi trận tiền? Thật nực cười.
Đặng Lương Xá mặt đỏ tía tai:
- Thằng ranh con ấy cậy khoẻ, cậy binh khí Thiên Đức tốt. Lúc ta đây rong ruổi trên lưng ngựa nó hãy còn ẵm ngửa.
Sỹ Văn Thuận tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Ồ! Nếu ông muốn phục thù hắn thì ta sắp xếp cho. Cái mũi của ắn bị ông đấm gãy, hắn ôm hận, muốn vả gãy răng ông đấy. May tôi ngăn được.
- Gọi thằng ranh Đằng Châu đến đây, ta sống mái với nó một phen.
Thuận gãi đầu:
- Hắn dẫn binh tiếp ứng Đơ Thao, sẽ mau về thôi. Ông cứ ăn no ngủ kĩ dưỡng sức đánh với hắn. Hắn muốn có uy danh trên sa trường mà ông lại muốn dạy hắn lễ độ. Tốt lắm, tốt lắm.
Sỹ Văn Thuận đứng dậy khẽ gật đầu thay cho lời chào rồi quay người rời đi, bỏ mặc vị tướng già mặt đỏ như gà chọi, nghiến răng trèo trẹo nén cơn giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.