Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 650: Trước lúc tan hàng




Chương 650: Trước lúc tan hàng
Chương đứng trên gò đất trông về phía Đông, nơi trận tiền lửa cháy. Binh triều một lần nữa từ trong doanh chậm rãi nống ra, tiễn cứng buộc giẻ tẩm dầu cắm chi chít dưới đất. Phùng Hiền không trang bị tiễn tầm xa, lùi về sau, quân sĩ nằm rạp dưới đất lấy khiên che lưng.
- Chỗ này chưa lộ nhưng chúng sớm sẽ dò đến. - Chương bảo với Phạm Ngũ Lão. - Mau chóng đưa hoả khí về hướng Nam, gần lối về Kính Chủ.
- Thưa Đại Vương. - Phạm Ngũ Lão nói. - Mé tả con đường đất ấy không có gò nào khả dĩ để đặt hoả khí. Vả lại tầm xa hoả khí cỡ nhỏ chẳng thua kém xạ tiễn. Bây giờ ta bỏ chỗ này, anh Hiền không có yểm trợ của hoả khí e thất lợi.
Chưởng chỉ về phía góc trời sáng rực, nói với tả hữu:
- Địch còn mạnh, thân quân họ Lý sống c·hết chống cự. Ta gây được bất ngờ khiến Lý Mẫn phải thu binh chịu trận nhưng lối này về kinh sư gần nhất. Binh triều đang lấn ra, dùng hoả tiễn dò đường, họ cần tạo một hành lang đủ lớn trước khi rút chạy. Ta đang trong tối, họ ngoài sáng, hoả tiễn tẩm dầu cháy lan sẽ như đuốc soi đường.
Phạm Ngũ Lão quan sát thêm một lúc, cho là phải bèn gấp rút sai quân sĩ di chuyển hoả khí khỏi gò dù chưa khai hoả. Chương giữ lại 1 khẩu đội thần công cỡ nhỏ cùng hơn ba mươi viên đạn. Trước khi rời đi, anh dặn dò:
- Giả như hoả tiễn có bắn dò đến gò cố chờ đủ gần hãy khai hoả. Phùng tướng quân dựa vào t·iếng n·ổ đơn điệu sẽ biết ta không còn ở đây. Nếu bị dồn ép, khiêng hoả khí chạy về hướng Tây chôn giấu cho kĩ. Tính mạng các người quan trọng hơn, rõ chưa?
Quân sĩ đứng nghiêm dạ ran. Chương khoát tay ra hiệu toán cận vệ mau đi trước mở lối. Vừa đi vừa chạy được chừng bốn, năm dặm, Chương gặp Phạm Ngũ Lão chạy ngược trở lại báo cáo:
- Thuộc hạ bố trí hoả hổ ẩn náu trong bụi rậm gần đường mòn. Mấy khẩu thần công đành đặt giữa ruộng cạn tơ hơ, thuộc hạ cho chặt cành làm nguỵ trang. Bẩm Đại Vương, thuộc hạ nghĩ Lý Mẫn sẽ mở đường máu về hướng sông Tô thay vì sông Nhuệ. Ông ta không về Kính Chủ, ta đặt hoả khí chắn lối e là…
- Mở đường máu về sông Tô hay chạy lên Nhuệ Giang đều cần nghi binh. - Chương giải thích. - Lúc này tin Kính Chủ bị mất hẳn đã đến tai Lý Mẫn. Quân sư dưới trướng họ Lý ắt phái một đạo tinh binh giải cứu Kính Chủ, làm như sẽ lui binh về đó.
Dứt lời, Chương hối tả hữu rảo bước cho nhanh. Phạm Ngũ Lão dẫn Chương đến khu ruộng cạn ven đường mòn, nơi quân sĩ vừa cắm xong mấy cành cây nguỵ trang. Chương chưa kịp xem xét chỗ đặt hoả hổ, quân sĩ cấp báo trông thấy nhiều ngọn đuốc xuất hiện ở hướng Bắc, nghe rõ tiếng nhạc ngựa.
- Lấy thêm cành lá nguỵ trang, cho quân dẫn đường đi qua, dồn toàn lực đánh toán đi giữa.
Chương chỉ về hướng Tây nói thêm:
- Ta sẽ ở đằng kia, địch đông hãy rút theo lối ấy, ta sẽ chặn hậu.
Phạm Ngũ Lão định nói gì đó nhưng Chương đã vỗ nhẹ lên vai bảo rằng:
- Trong tay chúng ta toàn pháo thủ, anh em không giỏi cận chiến. Bảo toàn lực lượng là hơn.
Tiếng nhạc ngựa mỗi lúc một gần, Chương vội theo toán cận vệ chạy về phía sau trận địa khoảng sáu, bảy mươi trượng, nấp sau một nấm mộ đất ở góc ruộng. Mai Đắc Thắng, Liêu Giai Trinh, Quan Lam Giang và tiểu đội cận vệ nằm ngồi sát bên, người nào người nấy lăm lăm v·ũ k·hí trong tay. Quan Lam Giang được cấp 3 quả lựu đạn, thấy nàng hồi hộp, đôi bàn tay nhỏ run run, hơi thở không đều. Chương bèn lên tiếng trấn an:
- Thầy thuốc cứu người nhưng giữ an toàn cho bản thân và đồng đội cũng là cứu người. Em tập ném xa nhất được bao nhiêu trượng?
- Dạ… dạ… được quãng mươi trượng ạ.
- Đứng ném, ngồi ném và nằm ném sẽ khác nhau. Quả nổ em dùng phòng thân, nguy hiểm chỉ cần tung ra rồi nằm rạp xuống. Đừng sợ, có ta ở đây.
Vài mươi kị binh cầm đuốc thúc ngựa phi nước đại chạy ngang qua chỗ toán binh Thiên Đức mai phục. Mai Đắc Thắng bò lên xem cho rõ kì hiệu, lom khom quay trở lại báo cáo:
- Quân dưới trướng Sùng Hoán ạ.

Chương khẽ chau mày, cười nhạt:
- Sùng Hoán là tay dũng mãnh. Lý Mẫn cử hắn giải vây Kính Chủ là có dụng ý. Nói gì thì nói, Lý Mẫn vẫn ưu ái thuộc tướng hơn. Sùng Hoán cũng chẳng phải kẻ ngốc.
Liêu Gia Trinh chắp hai tay thì thào:
- Thuộc hạ chưa hiểu hết, xin Đại Vương chỉ dạy.
- Sùng Hoán chẳng phải tay mơ, hẳn hắn dự liệu sẽ bị mai phục nên đốc quân đi cho mau. - Chương nói. - Chưa chắc hắn giải vây Kính Chủ mà… lựa thế chạy tót về thảnh không chừng. Cậu mau chạy đi dặn Ngũ Lão, phải trông rõ chủ tướng của địch mới phát lệnh.
Liêu Gia Trinh lom khom băng qua mấy thửa ruộng truyền đạt mệnh lệnh. Lúc này toán kị quân đã đến gần, hàng trăm chiến mã nối đuôi nhau chạy nước trung trong đêm, tiếng nhạc ngựa rộn rã. Liêu Gia Trinh cầm chặt quả nổ nằm phục cạnh bên Phạm Ngũ Lão. Chiến mã đi hàng đôi, cờ quạt phấp phới, khiên giáo sáng loáng. Quân sĩ sốt ruột ngó về chỗ Phạm Ngũ Lão đợi chờ hiệu lệnh.
Phạm Ngũ Lão trông rõ hai quân kị cầm kì hiệu cưỡi ngựa song song, theo ngay sau hai quân kị cầm đuốc. Bóng dáng một chiến tướng vận giáp trụ trên lưng chiến mã, chóp mũ đâu mâu nhọn hoắt. Phạm Ngũ Lão nheo mắt ngắm kĩ, sẵn sàng xạ tiễn nhưng vừa khi định khai tiễn lại trông thấy mấy kị quân ở hàng sau cầm đuốc, vận giáp trụ khác màu. Ngẫm nghĩ giây lát, Phạm Ngũ Lão rỉ tai Liêu Gia Trinh:
- Ném luôn một lượt 2 quả vào thằng cưỡi ngựa đi một mình.
Liêu Gia Trinh khẽ gật đầu, thu mình lại như con tôm. Binh sĩ kế bên cũng làm theo, cả hai mở nắp ống nứa nhỏ, thổi nhẹ một hơi dài cho đỏ lửa.
- Ném!
Phạm Ngũ Lão lạnh giọng, đủ cho mọi người nghe được. Liêu Gia Trinh và mấy binh sĩ nhất loạt điểm hoả, thầm đếm đến ba mới dùng hết sức bình sinh tung những quả lựu đạn tre về phía đoàn kị binh đi ngang trước mặt.
- Phục binh!
Một kẻ nào đó thét lớn. Tiếng thét vừa dứt, mấy t·iếng n·ổ lớn vang lên đánh ngã hàng chục người ngựa.
Ngựa hí vang trời.
Kị quân binh triều phát hiện ra vị trí mai phục, hò nhau xông lên. Bấy giờ hàng chục bó hoả hổ, ĐB32M1 gần như phụt lửa cùng lúc khiến hàng chục kị quân la hét thất thanh. Thêm nhiều tiếng đì đùng do lựu đạn tre p·hát n·ổ khiến chiến mã hoảng sợ tung vó hí vang, nhào xuống khoảng ruộng cằn bên kia đường mòn.
Sau phút giây hoảng hốt, kị quân tiền, hậu theo lệnh chỉ huy hò nhau xông vào quãng cỏ rậm rạp bên trái đường mòn. Phạm Ngũ Lão ném một quả nổ, hạ lệnh quân mai phục rút lui, dùng nỏ Liên châu bắn ào ào chặn toán kị quân đang áp sát. Một vài ống hoả hổ cuối cùng khai hoả khiến những con chiến mã kinh sợ hất ngã kị quân cưỡi trên lưng.
Phạm Ngũ Lão đoạn hậu, ném ra quả lựu đạn tre cuối cùng vào đám kị quân gần nhất. Sùng Hoán biết quân mai phục chỉ có một nhúm dăm ba mươi người thì giận sôi máu, thét thuộc hạ đuổi theo.
Kị quân châm lửa phóng một loạt tiễn cứng buộc giẻ tẩm dầu. May thay bọn Phạm Ngũ Lão chạy thoát khỏi tầm tiễn. Tiễn cắm xuống ruộng tạo thành hàng trăm đống lửa nhỏ soi lối.
Kị quân tràn xuống ruộng.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Năm t·iếng n·ổ như sấm dậy kèm chớp lửa đầu nòng rền vàng gần như cùng lúc.
Mấy khẩu thần công cỡ nhỏ đặt giữa khoảng ruộng khô cằn, cách vị trí mai phục đầu tiên gần đường mòn khoảng ba, bốn mươi trượng, chếch về bên trái bấy giờ mới khai hoả. Năm viên đạn tròn trúng mục tiêu khiến mấy chiến mã ngã vật sang bên như thân chuối bị đốn gốc. Kị quân binh triều còn chưa kịp hoàn hồn lại có hai chớp lửa loé sáng trong đêm.
Ba kị quân ngã bật ngửa.

Một tiểu tướng thét lớn:
- Diệt đám đằng kia! Xông lên!
Kị quân chia làm hai hướng, một đuổi theo Phạm Ngũ Lão, một chếch sang bên hữu lao thẳng đến những họng thần công.
Thần công khai hoả lượt thứ hai, kèm với đó là hai khẩu Hoả pháo cỡ nhỏ ném ra mươi quả lựu đạn. Một số binh sĩ bảo vệ thần công cũng đem hết sức bình sinh ném những quả lựu đạn tre về phía kị quân đang xông đến.
Âm thanh lớn nhỏ như sấm rền thi nhau nổ vang trời.
Nhiều kị quân ngã ngựa khi chỉ còn cách họng thần công vài trượng.
Thần công khai hoả thêm được hai lượt, quân sĩ bỏ lại giá đỡ, khiêng thần công chạy về sau. Quân bảo vệ dùng hoả hổ, ĐB32M1 và lựu đạn đoạn hậu, vừa chống trả vừa lui.
- “Tạch! Tạch! Tạch!”
Tiếng súng AK nổ một tràng dài giòn tan át đi tiếng ngựa hí quân reo.
Chương nấp sau ngôi mộ đất quạt ngang một băng đạn. Hàng chục người ngựa đổ vật sang một bên khi tràng âm thanh gây kinh sợ còn chưa dứt.
Mai Đắc Thắng lựa lúc Chương thay băng đạn thứ hai ném liền hai quả lựu đạn. Toán cận vệ cùng mau lẹ chẳng kém.
Chương nâng mũi súng định siết cò thêm lần nữa bỗng thấy Phạm Ngũ Lão đánh ngã một kị quân đang khó khăn ghìm cương chiến mã, giật lấy ngọn giáo và đoạt mạng kẻ ấy ngay tức khắc. Ngũ Lão nhảy phốc lên ngựa, ngọn giáo xoay tít mấy vòng rồi thét lớn:
- Bắt lấy Sùng Hoán!
Lời vừa dứt, Ngũ Lão thúc chiến mã xông thẳng vào toán kị quân đông đảo, đánh dạt chúng sang bên.
Chương nhảy lên ngôi mộ điểm xạ hết băng đạn yểm trợ cho Phạm Ngũ Lão. Mấy mươi quân sĩ Thiên Đức trước đó rút khỏi chỗ mai phục bấy giờ cũng rút đoản đao, cầm khiên chạy theo bóng dáng chiến tướng họ Phạm.
Âm thanh do khẩu AK tạo ra khiến quỷ thần kinh sợ. Nhiều kị quân tận mắt thấy chiến hữu ngã ngựa chỉ trong chớp mắt đã chẳng còn tinh thần chiến đấu quay ngựa chạy ngược về con đường mòn cách đó chẳng xa. Đội hình kị quân r·ối l·oạn trong đêm tối, chẳng phân biệt được đâu là tướng đâu là quân, mạnh ai nấy chạy.
Phạm Ngũ Lão hạ gục hai thân quân bảo vệ Sùng Hoán. Hoán trông Ngũ Lão dũng mãnh hơn người, khí thế đang hăng hái, nếu ở tình huống khác sẽ lấy làm vui mừng rút gươm đối chiến nhưng lúc này ba quân tan vỡ, chẳng biết quân mai phục đông ít ra sao, bố trí thế nào nên Hoán lo tìm đường tháo thân.
Toán thân quân người phương Bắc vây Phạm Ngũ Lão vào giữa nhằm chặn đường cho chủ tướng chạy thoát. Ngọn giáo trong tay Ngũ Lão đâm bên trái, vụt bên phải đánh ngã thêm hai tên quân, ngó sang chẳng trông thấy bóng dáng Sùng Hoán đâu nữa đâm ra tức giận, dồn sức vào mũi giáo đâm thủng giáp trụ của thân quân chặn lối. Mấy thân quân còn lại, trong ánh lửa cháy bập bùng, trông Phạm Ngũ Lão mặt đầy máu tươi như trông thấy hung thần, lại biết chủ tướng đã thoát nên chẳng còn lòng dạ nào cự lại Lão, quay ngựa chạy. Phạm Ngũ Lão phóng ngọn giáo hạ thêm một thân quân.
Đạo binh nghìn người chạy tán loạn như ong vỡ tổ chỉ trong chưa đầy một khắc đồng hồ kể từ lúc bọn Liêu Gia Trinh điểm hoả.
- Bẩm Đại Vương, bọn thuộc hạ thu được hơn dăm mươi chiến mã khoẻ mạnh! - Phạm Ngũ Lão đến trước Chương bẩm báo, mặt vẫn còn dính đầy máu tươi. - Xin Đại Vương cho bọn thuộc hạ đến Kính Chủ.
Chương ngoảnh sang bảo Mai Đắc Thắng:

- Mau kiểm đến hoả khí cá nhân, giao hết cho họ.
Phạm Ngũ Lão chọn ra bốn mươi người xung phong, dẫn cả bọn về hướng làng Kính Chủ. Chương kiểm đếm số quân sĩ còn lại, dắt chiến mã chiến lợi phẩm lên đường mòn rồi đi về hướng Bắc, ngược với Phạm Ngũ Lão.
Sùng Hoán chạy thoát tuyệt không dám đem quân đến giải vây làng Kính Chủ. Thay vào đó, Sùng Hoán chạy thẳng một mạch về Loa Sơn lúc rạng sáng cùng hơn hai trăm quân kị, có ý xin thêm quân quay trở lại lấy Kính Chủ vào buổi chiều.
Hoán được cấp thêm hơn nghìn bộ quân, phần lớn là quân túc vệ tinh nhuệ tái chiếm Kính Chủ nhằm lấy lại kho quân lương. Ý định của Hoán phải bỏ ngang khi hay tin Bố Giáp vừa đem quân bản bộ đóng quanh làng. Quay trở lại Loa Sơn, Hoán lập doanh tạm trên đống tro tàn làng Cái.
Lại nói về Lý Mẫn trong quân doanh, được quân hầu bẩm báo đã bức rút toán quân Thiên Đức ở mặt Tây.
- Như vậy binh mã mặt Tây của Thiên Đức rất mỏng. - Liễu Môn Nhân nói. - Cần phải nhanh chóng thông lối từ đây về sông Tô. Bỉ nhân cho là đến sáng, Bố Giáp sẽ điều thêm binh mã từ hậu quân vây mặt Tây, khi đó tình thế sẽ nguy lắm.
Lý Mẫn nghe theo, lệnh quân túc vệ theo sau đạo cung mở đường về sông Tô vào đầu trống canh Năm.
Bố Giáp đoán Lý Mẫn rút binh liền bàn với Phạm Bạch Hổ. Hổ lệnh quân bản bộ bắn cấp tập mấy trăm quả đạn thần công vào quân doanh binh triều trước khi Bố Giáp và các thuộc tướng dẫn đại quân tràn lên.
Hoàng Hựu chỉ huy ba quân cự với Bố Giáp, vừa đánh vừa lui.
Chương và toán tinh binh ít ỏi vô tình đắc lợi do Lý Mẫn điều trọng binh che mặt Bắc, mở lối đằng Tây.
Trời tối, quân canh giữ tiền tiêu chặn đường bọn Chương. Mai Đắc Thắng xưng danh quân Sùng Hoán, trúng phục binh mạnh ai nấy chạy. Quân canh binh triều bán tín bán nghi cầm đuốc ra nhận mặt thì Liêu Gia Trinh xông ra chém c·hết. Chỉ với một quả lựu đạn tre, túp lều ven đường tung nóc, toán quân canh giữ bỏ chạy vào trung quân cấp báo.
Chương sai quân đặt thần công và Hoả pháo giữa đường, chờ binh triều kéo ra thì khai hoả liền mấy loạt. Binh triều không rõ lực lượng Thiên Đức có bao nhiêu, lại bị thần công nổ vang doạ cho sợ nên tháo chạy.
Lý Mẫn như ngồi trên đống lửa, nhận tin Thiên Đức quân dùng thần khí từ mặt Nam đánh vào trung quân thì thêm phần bối rối.
- Binh mã chúng có được bao nhiêu?
Liễu Môn Nhân túm cổ áo tên lính thét hỏi. Tên lính sợ hãi nói bừa:
- Bẩm đại nhân, đông lắm ạ! Bọn tiểu nhân xông ra chặn thì cả loạt thần khí loé sáng như chớp giật, đâu đâu cũng có sấm rền!
Buông tên lính ra, Liễu Môn Nhân thiểu não:
- Quân Thiên Đức từ Kính Chủ kéo đến, e Lý đại tướng quân lành ít dữ nhiều. Trước sau đều có địch, không rút nhanh thì trung quân sẽ ra tro hết cả.
Vừa lúc ấy, một tên quân hớt hải vào thưa:
- Giặc từ Kính Chủ đánh sang, ngoài thần khí chúng hay dùng còn có hàng trăm quân trang bị thần khí cầm tay. Cửa trại phía Nam đã bị chúng đ·ốt p·há rồi ạ!
Lý Mẫn giơ hai tay lên trời, nhăn mặt mà rằng:
- Ta không thể bại trận như thế này.
Đoạn sai ba trăm thân quân quanh soái trướng mau về mặt Nam cự địch.
- Tình hình gấp lắm! - Từ Quý Châu nói. - Đại nhân còn trù trừ rút quân, bỉ nhân e trước khi trời sáng giặc Giáp sẽ chiếm được chỗ này.
Nhiều mưu sĩ đồng lòng đứng ra khuyên Lý Mẫn mau hạ lệnh lui binh trước khi trời sáng thay vì cầm cự đến sáng.
Lý Mẫn đành đồng ý khi vài quả đạn thần công làm sập mái tranh gần soái trướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.