Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 649: Đêm dài lắm mộng




Chương 649: Đêm dài lắm mộng
Lại nói về Chương, sau khi họp bàn với các tướng, giao nhiệm vụ cụ thể cho từng người thì rời bản doanh trong làng Kẻ Mẩy Thượng vào đầu trống canh Tư cùng 1125 tướng sĩ tinh nhuệ trang bị tận răng do Phùng Hiền chỉ huy. Các tướng sĩ thực hiện nhiệm vụ bí mật phần lớn được tuyển chọn từ các đơn vị bộ binh. Số còn lại có 2 đại đội Thân Vệ quân của Vi Thọ Kỳ và Ma Kê, một số ít pháo thủ do chính Phạm Bạch Hổ chọn lựa.
Đạo binh âm thầm rời bản doanh theo từng nhóm như thể quân tuần canh và tập hợp đội hình cách Kẻ Mẩy Thượng khoảng 4 dặm về hướng Đông Bắc. Cuối tháng Hai trời đêm tối đen như mực, những cơn gió lạnh từ hướng Nhuệ Giang không ngừng thổi đến. Ngựa tháo nhạc, tốt ngậm ngăm nối đuôi nhau đi lên hướng Bắc hơn mười dặm đường trước khi ngoặt sang phải nhắm hướng Tây Bắc đi mãi đến lúc hừng Tây mới dừng chân tại một cánh đồng hoang vu, cỏ mọc cao ngang ngực. Binh sĩ chia thành cấp tiểu đội, trung đội tản ra tìm nơi ẩn náu. Mỗi binh sĩ trong đạo quân bí mật đều có giáp mỏng che thân trước, một khẩu hoả mai khoác trên vai, khiên bọc đồng đeo sau lưng và 12 quả lựu đạn quấn quanh bụng. Cả đạo quân chỉ có dăm chục ngựa tốt, phần lớn dùng cho việc thồ hoả khí ĐB32M1, hoả hổ dạng bó lớn và vài khẩu Hoả pháo liên hoàn đã tháo rời. Đàn ngựa được cất giấu cẩn thận trong một khu gò hoang nhiều cây cối um tùm.
Quan Lam Giang thu nhặt lá cây, cắt cỏ xếp thành tấm nệm cỏ dưới một gốc cây để Chương nằm nghỉ. Nàng lúi húi bên bếp nhỏ do Mai Đắc Thắng vừa hì hục đào xong để đun nấu. Phạm Ngũ Lão ôm cây AK ngồi bó gối cạnh chỗ Chương đang nằm, đầu gục xuống tranh thủ chợp mắt trong khi Mai Đắc Thắng lo cảnh giới.
Mặt trời lên cao bằng ngọn sào, Vi Thọ Kỳ bẩm báo mới bắt được 3 người nghi là tai mắt binh triều giả trang dò la động tĩnh.
- Dùng nhục hình nhưng chẳng moi được gì thêm ạ.
Chương cơ hồ chẳng để tâm, ra hiệu cho Vi Thọ Kỳ lấy cơm nắm ăn tạm, dặn thêm:
- Dặn anh em giữ bí mật, thành bại nằm ở đó cả.
Vi Thọ Kỳ vâng dạ, nhận nắm cơm rồi lẩn vào đám lau sậy.
Cuối Ngọ, Chương cùng Phùng Hiền ngồi xếp bằng bàn định dưới bóng râm thì thám mã bẩm báo, đại kỳ trong bản doanh đã bị hạ như dự liệu. Phùng Hiền vỗ đùi cười hỉ hả, nói rằng:
- Liêu tiên sinh đoán đúng!
Chương gật gù:
- Chờ động tĩnh tiếp theo sẽ thế nào.
- Dạ thưa, vương thượng có nghĩ Bùi Công Hoảng ở Dà La kéo đến hợp vây như hoạch định không ạ?
Chương ngẩng nhìn bầu trời trong xanh, nheo mắt, nhoẻn miệng cười mà rằng:
- Thế cờ như hiện tại nhất định Bùi Công Hoảng phải có hành động. Nếu hắn cố thủ ở Dà La, nay mai Yết Kiêu đánh đến, lại thêm ta ở Kẻ Mẩy đánh lên hắn tất bại. Nội trong tháng này phải kiểm soát phần đất từ bờ hữu ngạn sông Tô đến tả ngạn sông Nhuệ. Như ta đã nói, Kẻ Mẩy sẽ là trận giao chiến cuối cùng.
- Vương thượng, ngài vẫn nghĩ Tô Thái uý viện Đại Vũ?
- Sức cùng lực kiệt, khoản đền bù cuối năm rồi Tô Trung Từ còn chưa trả được. Đại Vũ có thể nhân cớ La thành không trả tài vật cống nạp mà động binh. Tuy vậy, đại quân Đại Vũ nếu xuôi Nam lần nữa, nhanh cũng cuối năm nay, chậm thì đầu năm sau.
- Lí do thời tiết, có phải không ạ?
- Thuỷ thổ phương Nam ta sẽ khiến Đại Vũ phải tính toán thiệt hơn. Vả lại, ta chẳng ngồi yên đợi chúng đến. Chiếm kinh sư rồi, chúng ta dồn sức giúp Nam Cương cự Đại Vũ. Anh có muốn lên phương Bắc một chuyến không?
Phùng Hiền vội quỳ gối dập đầu lạy tạ:
- Đội ơn vương thượng tin tưởng mạt tướng.
- Muốn thắng phải hiểu chúng. Ta giúp Nam Cương là giữ yên bờ cõi. Một khi anh đến đó phải dạy ba quân giữ nghiêm quân kỷ, đừng để bách tính Nam Cương coi chúng ta là đám man mọi vô pháp vô thiên.
- Huấn thị của vương thượng, mạt tướng xin ghi lòng tạc dạ.
Quãng giữa giờ Mùi, thám mã cấp báo đã trông thấy cờ xí của Bùi Công Hoảng và Nguyễn Xuân Tảo xuất phát từ hướng Dà La. Chương chăm chú xem hoạ đồ, bảo với Phùng Hiền:
- Giữ nguyên vị trí, gay khi hậu quân của chúng đi khỏi, lập tức bảo Vi Thọ Kỳ dẫn Thân Vệ quân di chuyển về hướng Tây vài dặm chọn chỗ kín đáo đứng chân.
Đạo binh từ Dà La di chuyển nhanh, cờ xí rợp một góc trời. Chương ngồi vắt vẻo trên một cành cao phóng tầm mắt trông rõ mọi thứ dưới cái nắng hanh hạ tuần tháng Hai.
- Đại Vương, hậu quân binh triều tụt lại phía sau, sao ta không nhân cơ hội bắt sống hết lượt luôn ạ?
Nghe Lam Giang đứng dưới gốc cây với lên hỏi, Chương tủm tỉm cười mà rằng:
- Để làm gì? Ta muốn đánh bại ý chí ba quân binh triều, không thể tham bát bỏ mâm.
Cờ trung quân của đạo binh triều xa dần, Phùng Hiền sai trinh sát bám theo. Lúc lâu sau quân về bẩm báo sự tình với Chương. Phùng Hiền đến báo cáo, Chương tụt xuống, tựa lưng vào gốc cây, đôi mắt nheo lại, khoé miệng khẽ nhếch lên, anh ra lệnh:

- Chẳng bao lâu nữa sẽ tối, đưa đại bộ phận binh mã qua hướng Tây, chỉ để lại 1 đại đội mật phục gần đường cái. Hãy nhớ, nếu bọn Bùi Công Hoảng tháo chạy thì chỉ được đánh doạ cho chúng tản mát, đừng hăng máu sa vào giáp chiến.
Phùng Hiền tuân mệnh, bố trí 1 đại đội mai phục, đại bộ phận binh mã rời khỏi vị trí ẩn nấp lúc sẩm tối. Đạo binh không đèn đuốc, hai hàng dọc âm thầm nối đuôi nhau băng qua gò đống, bãi lầy, ruộng cạn. Sau khi nắm được sơ bộ tình hình chiến trường, Chương tổ chức họp nhanh, phân công nhiệm vụ:
- Anh Kê dẫn 1 đại đội tiếp tục xuôi về hướng Nam đánh vào làng Kính Chủ. Không nhất thiết phải chiếm làng ấy, cốt sao phô trương thanh thế, tạo r·ối l·oạn cho địch là được.
Ma Kê lập tức dẫn đại đội thân vệ thuộc quyền lẩn mình vào bóng tối.
- Lý Mẫn có mặt trên trận tiền trực tiếp chỉ huy lúc gà lên chuồng. - Phùng Hiền báo cáo. - Với tình hình hiện tại, khả năng cao ông ta sẽ dùng quân túc vệ làm mũi nhọn đó ạ. Đến lúc này ta vẫn giữ được bí mật, mạt tướng và anh em đợi vương thượng hạ lệnh đột kích quân túc vệ.
Chương khoát tay bảo rằng:
- Lý Mẫn có ngừa, nếu đột kích túc vệ quân chỉ chiếm được chút lợi thế, khó thay đổi cục diện. Dặn anh em bền gan, chờ Lý Mẫn điều quân túc vệ xung phong, khi ấy cậu dốc sức đánh dấn đến sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.
Phùng Hiền băn khoăn:
- Dạ bẩm, được vậy thì tốt lắm. Mạt tướng chỉ em cánh ông Giáp chịu nhiều thiệt hại nếu ta ra tay chậm trễ.
Chương không nói gì thêm, ánh mắt dõi theo ngọn nến nhỏ trên tay Mai Đắc Thắng soi tỏ tấm hoạ đồ bằng giấy dó một lượt. Tả hữu lặng im chờ chỉ thị.
- Năm mươi chiến mã sẵn sàng đợi lệnh bên cánh hữu, một khi có lệnh lập tức xung phong vào phía sau quân túc vệ giải toả áp lực cho Vương Chí Linh. - Chương nói với Phùng Hiền. - Chỉ cần năm mươi kị binh là đủ, ưu tiên hoả khí.
Phùng Hiền ngoảnh sang lệnh thuộc hạ đi chuẩn bị. Chương di chuyển ngón tay lên hoạ đồ tạo ra âm thanh sột soạt, nói thêm với Phùng Hiền:
- Cậu dẫn năm trăm quân khoan thẳng vào vị trí Lý Mẫn chỉ huy, ưu tiên dùng hoả khí. Khi nào chạm mặt thân quân của Lý Mẫn thì chia nhỏ thành các trung đội tác chiến độc lập, toả hình rẻ quạt mà đánh.
Đoạn anh ngoảnh nhìn, bảo Vi Thọ Kỳ:
- Anh dùng đại đội trực thuộc làm hậu bị cho cậu Hiền, mục tiêu của các anh là uy h·iếp, cắt đứt liên lạc giữa trung quân và tiền quân binh triều.
- Bẩm vương thượng! - Phùng Hiền nói. - Xin cho bọn thuộc hạ xuất phát trước. Mạt tướng muốn hạ tục đám binh triều dùng đuốc nghi binh.
Chương khẽ gật đầu. Anh đứng dậy nhìn quanh một lượt, chỉ tay về mé Đông Nam, bảo Phạm Ngũ Lão:
- Đằng kia có gò nhỏ, ta muốn đặt thần công, Hoả pháo ở đó. Cậu dẫn anh em thế chân sĩ tốt binh triều.
Tả hữu dõi theo hướng Chương vừa chỉ. Phùng Hiền thoáng ngạc nhiên:
- Vương thượng muốn ép Lý Mẫn chạy về hướng Nhuệ Giang ạ?
Chương cười mà rằng:
- Trời tối thế này mà vỡ trận mạnh ai nấy chạy. Lý Mẫn không dám mạo hiểm mở đường máu khi chưa rõ binh lực của ta. Nhất định ông ta rút về hướng Nhuệ Giang, từ đó chạy về Kẻ Mọc.
Phùng Hiền tặc lưỡi tỏ vẻ tiếc rẻ:
- Bắt được ông ta thì tốt biết mấy.
Chương vỗ nhẹ lên vai Phùng Hiền động viên:
- Đánh tan binh triều, tướng sĩ chạy về kinh sư như chim trong lồng, bắt hết một lượt chẳng phải tốt hơn ư, không phải vội.
Phùng Hiền gãi đầu:
- Dạ bẩm, mạt tướng e Bàn tướng quân sẽ nhanh tay hơn.
- Anh Sếnh chịu nhiều thiệt thòi, cậu còn trẻ, lo gì.
Trước khi nhập trận, sĩ tốt Thiên Đức tất thảy buộc khăn trắng trên đầu nhằm dễ nhận ra nhau lúc giao chiến. Chương khoanh tay, dựa vào một thân cây nhỏ, khẩu AK choàng trước ngực, mắt dõi theo sĩ tốt thưa dần.

- Có sợ không?
Chương hỏi Quan Lam Giang đứng sát bên. Lam Giang ngước nhìn anh, lắc đầu, giọng dứt khoát:
- Vương thượng một mình địch thiên bình vạn mã, một Lý Mẫn có là gì!
Chương xoa đầu nàng, nhẹ giọng:
- Những lúc thế này nghe mỹ nhân nịnh nọt thật khiến ta thoải mái lắm.
- Em thật lòng mà.
- Được rồi. Chốc nữa nhớ theo sát. Chúng ta sẽ ở chỗ đặt thần công.
Phạm Ngũ Lão báo cáo chiếm được gò. Chương liền theo Ngũ Lão đi về hướng ấy. Đại đội thân vệ chia nhau bảo vệ hai sườn. Chương chưa được bao xa, hướng Bắc liên tục xuất hiện pháo hiệu. Tiếng ba quân hò reo theo gió vọng đến rõ mồn một.
- Truyền lệnh Phùng Hiền lập tức hành động!
Mai Đắc Thắng vâng dạ, ba chân bốn cẳng, thoắt cái biến mất trong đêm đen.
Mấy mươi quân kị do Phùng Hiền bố trí bên cánh phải rời khỏi vị trí ẩn nấp, chậm rãi đi về hướng Tây Bắc được chừng 2 dặm đụng phải hậu quân túc vệ. Toán kị binh ra roi thúc ngựa vượt qua, quân túc vệ nhận ra toán binh lạ, đồ rằng quân Thiên Đức tập hậu bèn hò nhau đuổi theo. Hai chân khó địch bốn chân. Toán kị binh Thiên Đức bỏ xa hậu quân túc vệ, chẳng mấy chốc chiến địa ngay trước mặt. Quân túc vệ đang giao chiến với Vương Chí Linh bất ngờ bị toán kị quân dùng các loại hoả khí tràn vào giữa đội hình. Lựu đạn, hoả hổ, ĐB32M1 thi nhau phát hoả, gươm đao sáng loáng. Chưa đầy nửa khắc đồng hồ, đội hình trung quân túc vệ nhốn nháo. Vương Chí Linh bên phía đối diện trông thấy quân kị vấn khăn trắng trên đầu liền truyền lệnh ba quân dốc sức đánh trả. Bấy giờ toán kị quân Thiên Đức dùng hết hoả khí liền thúc ngựa mở đường, nhập với Bùi Lạc Thuỷ quay ngựa lại đối chiến với kị quân túc vệ.
Quân túc vệ bị loạn đội hình, thêm phần thiệt hại, vừa chống đỡ vừa lui về phía Đông. Vương Chí Linh lệnh quân xạ tiễn, mấy loạt tiễn bọc đồng trút như mưa rào khiến túc vệ quân b·ị t·hương vong một số, tháo chạy về phía đạo quân của Hoàng Hựu chỉ huy.
Nghe quân hầu cấp báo, có toán vài mươi quân kị không biết từ đâu xuất hiện, lẫn vào quân túc vệ thì chẳng riêng Lý Mẫn mà cánh quân sư như Liễu Môn Nhân, Từ Quý Châu đều giật mình thất kinh. Liễu Môn Nhân thốt lên:
- Hỏng rồi! Thiên Đức quả nhiên ém binh đằng Tây. Binh không đông nhưng làm r·ối l·oạn đội hình của ta. Đô thống đại nhân, ngài phải lập tức kéo túc vệ quân về ngay.
Trời đang lạnh, Lý Mẫn vã mồ hôi hột, truyền quân hầu mau thi hành lệnh. Quân hầu cưỡi ngựa đi rồi, nét mặt Lý Mẫn hoảng hốt, lấy đại đao nhảy phốc lên chiến mã chờ sẵn ngoài trướng.
- Không chỉ có toán ấy! - Từ Quý Châu chạy đến bên chiến mã, nói với Lý Mẫn. - Bẩm đại nhân, ngài mau phái thân quân che chắn mặt Tây và thu binh gấp.
Lý Mẫn hướng chú ý đến Liễu Môn Nhân, mưu sĩ được Thái uý đề cao.
- Từ tiên sinh nói phải đó ạ! Giờ ta hở sườn. Mạc Thiên Chương hẳn chờ cơ hội này lấy ít địch nhiều, phá trận của ta.
Lý Mẫn thở phì phò:
- Vài mươi tên tôm tép sao có thể?
Liễu Môn Nhân liền nói:
- Đó hẳn là đám quân nhỏ phá trận túc vệ quân. Đằng Tây ta đặt nhiều thám mã, nay chưa có tin gì e đã sinh chuyện. Đô thống đại nhân nên thu binh về Kính Chủ nếu không nguy mất. Bỉ nhân liệu, với tình hình này có khi Mạc Thiên Chương điều binh mã theo đường vòng, lợi dụng đêm tối t·ấn c·ông Kính Chủ.
Lý Mẫn một lần nữa trù trừ vào thời điểm sinh tử. Chỉ nghe nửa ý, điều thân quân bên tả sang che bên hữu, không thu binh vì bờ tre Kẻ Mẩy đã gần lắm rồi.
- Báo!
Một tên quân thúc ngựa chạy ào đến, thở gấp thưa rằng:
- Quân cảnh giới mặt Tây đã bị hạ hết lượt! Sĩ tốt đều quân Thiên Đức ạ.
Lý Mẫn quát lên:
- Phát hiện khi nào?
- Dạ bẩm, mới đây! Quân đổi gác nhận ra sự lạ. Mấy mươi quân túc vệ đang cự với chúng.
Lý Mẫn lẩm nhẩm:

- Sao có thể, sao có thể!
Liễu Môn Nhân bình tĩnh lên tiếng:
- Thân quân chờ lệnh Đô thống đại nhân!
Lý Mẫn choàng tỉnh, lệnh thân quân và quân hầu ra chặn đánh. Đồng thời quân sĩ vần mươi khẩu Song thủ pháo gần trướng soái xoay từ hướng Bắc sang hướng Tây bắn hú hoạ vào màn đêm.
Nhiều t·iếng n·ổ nhỏ, đanh gọn nối tiếp nhau, trải dài hàng dặm báo hiệu quân Thiên Đức đã đánh đến sát rào cự mã, một số lều trại bắt lửa cháy. Sau hồi chống cự, biết Thiên Đức không đông, thân quân của Lý Mẫn nống ra khỏi doanh. Phùng Hiền giả thua lui một quãng tạo thời cơ cho Vi Thọ Kỳ vòng sang bên tả nhập trận. Phát hiện Vi Thọ Kỳ, thân quân Lý Mẫn sợ trúng kế bèn chạy ngược vào doanh. Đạn đá, đạn lửa từ những khẩu Song thủ pháo bấy giờ thi nhau bắn chặn cản bước Phùng Hiền xông vào quân doanh.
Lửa cháy lan rộng mặt phía Tây.
Một tiểu đội Thiên Đức hơn chục người lọt vào được doanh trại dùng số hoả khí đem theo bắn phá tứ tung, châm lửa đốt vài lều trại khiến lửa cháy rực một góc.
Nhận thấy Thiên Đức quân có thể tràn vào bất cứ lúc nào, Lý Mẫn đành hạ lệnh thu quân, bỏ dở cuộc t·ấn c·ông.
Trống trận đổi nhịp.
Lửa cháy khắp nơi sáng rực một góc trời.
Phùng Hiền hai lần dẫn quân xông vào soái doanh, vấp phải tiễn cứng và đạn đá đành phải lui ra xa.
Ngoài trận tiền, bọn Hoàng Hựu nghe trống hiệu thu quân, lại thấy lửa c·háy l·ớn nơi soái trướng, biết mắc mưu Thiên Đức, ngậm đắng nuốt cay tháo chạy. Bố Giáp nhân thời cơ ấy tung hết vốn liếng truy đến cùng.
Các mưu sĩ khuyên Lý Mẫn lui về Kính Chủ, Mẫn cho là phải. Song Từ Quý Châu lại đứng ra khuyên rằng:
- Đô thống lui lúc này là hạ sách, ba quân đương núng thế, trận vỡ sẽ thảm bại. Địch quân vây hai mặt, Kính Chủ đằng sau có thể là sợi dây thòng lọng.
Lý Mẫn gật gù cho là phải, bèn truyền ba quân cự đến cùng, tiễn cứng và đạn đá bắn ra ngoài như mưa rào, quyết chờ đến sáng, rõ thực hư mới đưa ra quyết sách.
Quá nửa đêm binh triều co cụm. Thiên Đức quân khép chặt vòng vây ở hai mặt Bắc và Tây. Hai bên dùng Cự thạch pháo đáp trả, cầm chân lẫn nhau. Trong khi ba quân binh triều có phần r·ối l·oạn thì bên đối diện, Thiên Đức quân bắt đầu giá súng thần công chuẩn bị khai hoả.
Bùi Công Hoảng và Nguyễn Xuân Tảo t·ấn c·ông Kẻ Mẩy Hạ mấy đợt không thành, định chuyển hướng xuống phía Nam thì Kiều Quân Kỷ dẫn quân ra chặn đánh.
Hàng trăm ngọn đuốc thắp sáng cánh đồng rộng lớn.
Thua thiệt về hoả khí lẫn v·ũ k·hí, sau nửa canh giờ giao chiến, Bùi Công Hoảng buộc phải rút quân về hướng Dà La. Kiều Quân Kỷ phái một tiểu đoàn khua chiêng gõ trống bám theo. Các đơn vị còn lại hợp dưới quyền Bố Giáp bao vây Lý Mẫn.
Đầu giờ Sửu, Lý Mẫn hay tin làng Kính Chủ bị quân Thiên Đức dùng hoả công gây c·háy l·ớn ở phía Tây của làng. Binh triều ở Kính Chủ còn cả nghìn sĩ tốt nhưng tinh thần chiến đấu lung lay do biết chủ tướng đang bị vây đánh đã bất tuân thượng lệnh, tháo chạy về Kẻ Mọc. Lý Mẫn nghe đến đâu kinh sợ đến đó, chẳng biết Thiên Đức có bao nhiêu binh mã. Kính Chủ mất, mặt sau bị uy h·iếp. Tình thế thập phần nguy khốn.
- Thiên Đức chiếm Kính Chủ hẳn chỉ có vài trăm binh mã. - Liễu Môn Nhân bày tỏ ý kiến. - Đại nhân sai Lý Tùng Hoán về giải vây là được.
Lý Mẫn bặm môi suy tính, thuận theo ý Liễu Môn Nhân, sai Lý Tùng Hoán điểm nghìn tinh binh mau chóng chiếm lại Kính Chủ vì kho lương thảo tiếp vận hãy còn ở đó. Tùng Hoán nhận mệnh dẫn đạo khinh kị tức tốc quay lại Kính Chủ ngay trong đêm.
Lý Mẫn lo lắng:
- Ta e Thiên Đức siết vòng vây bốn mặt trước lúc trời sáng.
Từ Quý Châu liền nói:
- Binh lực của chúng không đủ, Đô thống đại nhân chớ lo. Bỉ nhân cho là Thiên Đức sẽ đánh từ mạn Bắc. Hoả khí của chúng đang tập trung về đó rất nhiều.
Lý Mẫn nhìn Liễu Môn Nhân. Liễu quân sư đăm chiêu một lúc mới nói:
- Phải tính đến khả năng không tái chiếm được Kính Chủ. Thiên Đức phong toả đường từ Kẻ Mẩy về Loa Sơn. Bùi tướng quân đã lui binh về Dà La. Nếu nguy ngập, chúng ta rút về hướng sông Nhuệ, hợp với Nguyễn Nặc đại tướng quân và sĩ tốt Đỗ Động Giang.
- Tại hạ nghĩ… - Từ Quý Châu ngập ngừng. - Điều quân trấn sông Tô đánh vào sau lưng Thiên Đức quân. Lý đại nhân từ đây đánh ra, vây công hai mặt thông đường về kinh sư là hơn cả. Tình hình như hiện tại rõ là Mạc Thiên Chương tính trước một bước. Nếu tại hạ không lầm, có lẽ… cánh Lê Phụng Hiểu thừa cơ vượt sông mất rồi. Lý đại nhân về ngả ấy vừa xa vừa thiếu chỗ đứng chân, quân chạy dài mỏi mệt, chẳng còn sức chiến đấu. Vả lại, Mạc Thiên Chương đa mưu túc trí, khi ấy hắn đem quân đánh chiếm khu vực làng Cái, giữ một đoạn sông Tô thì đại quân về thành bằng lối nào?
Lý Mẫn nổi sung, tuốt gươm chém mạnh xuống cạnh bàn, mặt đỏ phừng phừng:
- Trước sau Mạc tặc thi gan là muốn dụ ta dấn lên rồi đem tinh binh chặn hậu khiến lòng quân r·ối l·oạn. Từ tiên sinh nói phải, về thành cứ đường ngắn mà về cho mau, tránh đêm dài lắm mộng.
Liễu Môn Nhân ngơ ngác ngoảnh nhìn Từ Quý Châu. Từ Quý Châu không nói thêm lời nào, hai tay đan trước bụng, cúi đầu suy ngẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.