Chương 647: Đại quân giáp chiến
Tô Vĩnh Khang vào đại lao thăm Lý Nhân Nghĩa là hành động mạo hiểm. Tô Vĩnh Khang chấp nhận đem vận mệnh già trẻ lớn bé trong phủ ra đánh cược. Lý Nhân Nghĩa chăm chú lắng nghe Tô Vĩnh Khang lược bày mọi sự. Có mặt thuộc hạ của Thái uý, Tô Vĩnh Khang thẳng thắn ngỏ lời, nhờ Lý Nhân Nghĩa thảo một bức thư trình Vạn Thắng vương tha mạng cho Đồng Mặc và Khúc Bàng Giang, nếu Khúc Bàng Giang còn sống.
- Tô đại nhân, tại hạ nằm trong lao mấy tháng chẳng thấy mặt trời, sao biết được mọi chuyện ngoài thành. Tuy vậy, để đại nhân vừa lòng, tại hạ sẽ thảo thư. Còn như Vạn Thắng vương có niệm tình hay không chẳng phải tại hạ nói là được.
Cai ngục lấy giấy bút, tự tay viết lời khẩn cầu của Lý Nhân Nghĩa. Tô Vĩnh Khang đứng nghe, kín đáo lấy ra Tinh hoa ngũ hành thiết cố ý để Nhân Nghĩa trông thấy. Lý Nhân Nghĩa giả tảng không lưu tâm. Chờ cai ngục thảo xong thư chuẩn bị rời đi cùng Tô Vĩnh Khang, Lý Nhân Nghĩa nói đầy ngụ ý:
- Giống cũ hư, chọn giống mới chăm bẵm, dồn tâm sức mới mong có quả ngọt.
Tô Vĩnh Khang nhìn Lý Nhân Nghĩa trân trân, Nhân Nghĩa tủm tỉm cười đầy ngụ ý, phất hai ống tay áo quay lưng. Tô Vĩnh Khang hiểu ý, lặng lẽ rời đại lao. Cai ngục đem thư trình lên trên. Tô Trung Từ đọc, thấy lời lẽ trong thư không mang ẩn ý, lại nghĩ Tô Vĩnh Khang tìm cách cứu anh em rể là lẽ thường, thuận cho Tô Vĩnh Khang cử người đem thư xuất thành. Song tính vốn đa mưu, Tô Trung Từ cử thân tín cùng đi với gia nô Tô phủ.
Lại nói Tô Hiến Khái lần lượt gặp vợ của Khúc Bàng Giang và Đồng Mặc gặng hỏi.
Mãi sau vợ Khúc Bàng Giang thừa nhận bản thân từng đưa Phạm Ngũ Lão đến gặp chồng khi còn trấn giữ cửa sông Tô. Đao thương chẳng có mắt, Khúc Bàng Giang còn hay mất khó đoán định. Ngoài cổng lớn Khúc gia treo cờ tang đã mấy hôm. Khúc Hồng Châu hay tin cha t·ử t·rận, vận tang phục thề trước ba quân sẽ sống mái với Thiên Đức.
- Chị khuyên cháu đừng manh động. Vạn Thắng vương cử thân tín thuyết nhà ta, chẳng lí nào lại lấy mạng Khúc huynh.
Tô thị tin lời, khuyên con không manh động. Hôm sau, Tô Vĩnh Khang bí mật họp mặt anh chị em ruột trong phủ mà không cho Tô Hiến Thành hay biết và chọn gia nô thân tín Vũ Công Cao đem thư trình Vạn Thắng vương ở Kẻ Mẩy.
- Ngươi đi chuyến này phải đề phòng người Thái uý cử hộ tống. - Tô Vĩnh Khang đưa cho gia nô miếng sắt nhỏ, dặn dò. - Thái uý đa nghi, chẳng dễ chấp thuận chuyện này.
- Đại nhân lo Thái uý cử sát thủ đi cùng với thuộc hạ có phải không?
Tô Vĩnh Khang gật đầu:
- Thích sát thành do Thái uý, bại thì nhà ta diệt tộc. Chuyện hệ trọng ta cậy cả vào ngươi. Ngươi đi chuyến này khó về, có cơ hội hãy tâu mọi chuyện với Vạn Thắng vương. Tô phủ không chống ngài ấy nhưng… hở ra dễ đầu lìa khỏi cổ. Một mai Thiên Đức nhập thành, già trẻ Tô phủ nhất định đón ngài.
- Thuộc hạ hiểu, xin đại nhân yên lòng.
Vũ Công Cao vái lạy từ biệt, khoác tay nải thẳng một mạch đến cửa Đông thành ngoại, nơi có 5 kẻ hầu tháp tùng chờ sẵn. Lướt nhìn đám người một lượt, Vũ Công Cao nhận ra ánh mắt hung hiểm của phường đao búa.
- “Đại nhân dự liệu đúng. Đương nước sôi lửa bỏng lại dễ dàng cho ta đem thư sang địch doanh xin người. Chúng bay giấu sát khí còn chẳng qua mắt được ta, lí nào qua được mắt thân quân Thiên Đức? Túng quá làm liều hay nhân cơ hội đổ vấy cho Tô phủ đây?”
Vũ Công Cao đến đại bản doanh tại Kính Chủ trình giấy. Liễu Môn Nhân to nhỏ với Lý Mẫn:
- Thái uý muốn nhân cơ hội này hành thích Vạn Thắng vương. Giả như bại là do người Tô phủ tự ý hành động.
Lý Mẫn sáng mắt lên, bảo thuộc hạ mở tiệc khoản đãi bọn Vũ Công Cao, sai người sang Kẻ Mẩy dò ý Vạn Thắng vương liệu có tiếp kiến người Tô phủ hay không. Trong tiệc rượu, Lý Mẫn rỉ tai đám tháp tùng Vũ Công Cao, một khi có cơ hội vào trung quân tham kiến Vạn Thắng vương, tìm cách hạ đại kì hoặc gõ trống làm hiệu, Lý Mẫn nhất định dốc toàn lực đánh tới. Tiệc rượu xong, Lý Mẫn sai quân hầu đưa cho mỗi kẻ một mâm bạc cùng một mỹ nhân hầu cận qua đêm.
Tại trung quân Thiên Đức đóng ở Kẻ Mẩy Thượng, Thiên Bình vừa đến nơi chiều hôm trước thì trưa hôm sau thuộc hạ từ Vạn Xuân vội cấp báo, đoàn sứ thần Nam Cương xin yết kiến. Duệ Thần phi tiếp kiến sứ thần song có việc hệ trọng không thể quyết. Thiên Bình nghe xong bèn đến gặp Chương, nàng nói:
- Vua Nam Cương sai sứ yết kiến, ngỏ ý gả công chúa, muốn kết liên với Vạn Xuân ta. Chị Duệ tiếp kiến, đồng ý giúp Nam Cương 2000 nén vàng, 1 vạn thạch lương, 500 ngựa tốt, 1000 xấp lụa theo đề nghị. Đổi lại, hồi môn cho công chúa Nam Cương ngoài vùng đất tiếp giáp với xứ Lạng còn 5000 tuỳ tùng theo hầu. Việc hệ trọng chị Duệ không thể quyết, chờ ý của anh.
Chương nhíu mày, ngoảnh hỏi Mai Đắc Thắng:
- Tình hình Nam Cương thế nào?
Mai Đắc Thắng vội thưa:
- Tin gần nhất thuộc hạ nắm được là thượng tuần tháng Giêng, Đại Vũ tiến chiếm được 2 thành trì phía Tây Bắc Nam Cương.
- Ta cần thêm tin tức, cậu phái thân tín về Vạn Xuân trực tiếp hỏi Ái phi.
Nói đoạn, Chương sai thuộc hạ trình hoạ đồ vùng Tây Bắc Vạn Xuân. Xem xong anh bảo với Thiên Bình:
- Hồi môn là vùng núi rừng có nhiều sắc dân sống rải rác, chẳng biết họ theo bên nào. Có thì tốt. Nam Cương rộng lớn gấp mấy lần Vạn Xuân mà phải gả công chúa cầu thân có thể thấy tình hình không được tốt lắm.
- Công chúa Nam Cương vừa tròn đôi tám.
Chương gạt hoạ đồ sang bên, ngả lưng ra sau, điềm nhiên nói:
- Vùng hoang vu ấy làm phên dậu, phòng thủ từ xa rất tốt. Chúng ta cần thêm dân. Biên viễn Nam Cương tuy ít dân nhưng vẫn nhiều hơn so với biên viễn của ta. Một khi Nam Cương diệt vong, Vạn Xuân sẽ nguy lắm.
- Như vậy anh đồng ý liên hôn, trở thành tế tử Nam Cương quốc?
Chương biết Thiên Bình không hài lòng nhưng việc quốc gia đại sự phải đặt lên trên. Anh nói:
- Bảo với sứ thần Nam Cương, tuỳ tùng của công chúa có thể đưa gia quyến theo cùng. Công chúa Nam Cương hãy còn nhỏ dại, nhờ em chỉ bảo.
Mai Đắc Thắng vội ghi chép rồi lui. Chỉ còn hai vợ chồng, Thiên Bình bặm môi giậm chân tỏ ý giận dỗi. Chương đứng dậy kéo nàng ngồi xuống, nhẹ giọng:
- Mẫu nghi thiên hạ phải có tấm lòng bao dung, nghĩ đến đại cuộc mới phải.
- Chả nhẽ giang sơn mở rộng thêm thì em phải chia chồng với nữ nhân khác ư? Em giờ sắp già, chả mấy sẽ phải lủi thủi một mình. Anh là quân vương, thê th·iếp sẽ còn nhiều.
- Hoàng hậu chỉ có một, em quên à? Mai này con chúng ta lớn, kể như giang sơn rộng gấp mười ngày nay vẫn phải liên hôn nhằm yên bốn cõi. Đối xử tốt với kẻ dưới, thu phục nhân tâm ắt yên thiên hạ.
Thiên Bình thở dài:
- Cũng lại là anh khéo miệng.
Bên ngoài, quân hầu thưa vọng vào báo tin Lý Mẫn sai sứ đến báo, người Tô phủ muốn yết kiến, trình thư. Chương suy ngẫm giây lát rồi nói:
- Sớm mai!
Thiên Bình tròn mắt hỏi:
- Anh không thấy lạ ư?
Chương cười nhạt:
- Cáo già họ Tô giở trò, kệ ông ta. Tô Tể tướng không còn tại vị nhưng nhân sĩ La thành dưới trướng ông ta hãy còn nhiều. Nay mai ta vào thành, buổi đầu nhất thiết phải cậy nhờ những kẻ ấy mới yên được.
- Nói vậy… anh cho Tô Trung Từ, Lý Mẫn muốn nhân cơ hội tiếp cận để hành thích chúng ta?
- Trò trẻ con! - Chương nói. - Lúc túng quẫn người ta tìm mọi cách, chẳng thể trách. Chúng ta nhắm đến Tô phủ từ trước, người Tô phủ đến hẳn thật lòng, đám lâu la tháp tùng mới đáng lưu tâm.
Chương gọi thuộc hạ vào bảo rằng:
- Nói với Phạm Ngũ Lão canh Tư đến hầu.
- Anh lại dùng thế thân ư? - Thiên Bình bật cười.
- Lão già họ Lý lú lẫn kiểu gì chẳng dùng kế nội công ngoại kích. Ta hút binh lực La thành về đây, chờ chúng tập hợp đủ mạnh mới ra tay. Em tiếp sứ giả, anh rảnh tay dạy Lý Mẫn một bài học. Đám mưu sĩ như Liễu Môn Nhân, Từ Quý Châu vây quanh Lý Mẫn chẳng xoàng nhưng không đủ khả năng xoay chuyển tình thế. Họ dăm lần bảy lượt làm sứ giả đến nghị hoà, thật nực cười. Chả nhẽ kinh sư hết nhân sĩ rồi sao?
Bọn Vũ Công Cao có thêm vài thuộc hạ y phục chỉnh tề theo Thân Vệ quân vào trung quân yết kiến Vạn Thắng vương. Vạn Thắng vương ngồi trên ngai cao bằng gỗ, Lý Hoàng hậu ngồi bên tả. Phạm Ngũ Lão vận giáp trụ, đặt tay lên đốc kiếm đứng hầu gần bên. Vũ Công Cao dâng thư. Phạm Ngũ Lão bước đến nhận, dâng Hoàng hậu xem.
- Đồng Mặc toàn mạng, chờ chiến sự qua đi ta lệnh thả người. Sở dĩ ta đồng ý là bởi xét công lao lão Tể tướng trước sau một lòng vì nước.
Vũ Công Cao quỳ dưới đất thưa rằng:
- Bẩm Đại Vương, bẩm Vương hậu…
- Hoàng hậu! - Phạm Ngũ Lão nhắc.
Vũ Công Cao bèn sửa lời:
- Tạ ơn Đại Vương, tạ ơn Hoàng hậu ân chuẩn. Thuộc hạ được Tô phủ giao phó, thực lòng muốn biết ngài Tả Vũ vệ Khúc Bàng Giang hiện được chôn cất nơi nao để tiện bề hương khói cho ấm lòng người khuất mặt ạ.
Thiên Bình vẫy gọi Mai Đắc Thắng lại gần to nhỏ, Mai Đắc Thắng trình bày xong, Thiên Bình khẽ thở dài nói với Vũ Công Cao:
- Khúc tướng quân dũng mãnh hơn người, Tô lão Tể tướng có tế tử như vậy thật chẳng thẹn với thiên hạ. Xét thấy lão Tể tướng là đại thần tiền triều, một lòng phụng sự tiên vương. Vì lòng trung, vì lo bách tính mà chấp nhận phò tá huynh trưởng ngỗ ngược của ta. Nay ta sai thuộc hạ sang Ngọc Mịch tra rõ sự tình, chiều nay sẽ cho ngươi thoả lòng. Bây giờ ngươi hãy tạm lui, chiều nay ta cho gọi.
Vũ Công Cao dập đầu tạ ơn, kín đáo trộm nhìn dung mạo Vạn Thắng vương nhưng khoảng cách xa khó trông rõ, lại vô tình va phải ánh mắt sắc lạnh của Phạm Ngũ Lão đứng hầu kề bên, Vũ Công Cao vội cúi đầu lui về dịch trạm ngoài cửa trung quân. Đám tuỳ tùng vây lấy Vũ Công Cao hỏi chuyện, Cao thuật một lượt, với tay lấy cái điếu cày châm lửa rít một hơi đến là kêu.
- Vạn Thắng vương sẽ thết bọn ta bữa trưa. - Vũ Công Cao nhả k·hói m·ù m·ịt, cặp mắt lim dim nói với cả bọn. - Đánh chén một bữa rồi đem tin tức về thành.
Dứt lời, Vũ Công Cao ngả lưng tạm lên chiếc giường tre ọp ẹp trong khi bọn tuỳ tùm chụm đầu to nhỏ với nhau. Vũ Công Cao hé mắt nhìn vài lần, thầm nghĩ:
- “Một đám ngu dại. Quanh đây thiên binh vạn mã, chúng bay làm loạn thì chẳng còn cơ hội về nhận thưởng. Bậc quân vương tài trí hơn người sao có thể để đám khờ dại chúng bay qua mặt. Đã đến đây rồi ai lo việc nấy, mặc xác các ngươi.”
Cuối giờ Tỵ trời nắng hanh. Hai quân hầu cầm giáo hộ tống ba tì nữ bê mâm cao cỗ đầy đến dịch quán rồi đứng hầu ngoài cửa. Vũ Công Cao ngồi dậy, nhón mấy miếng thịt gà nhai trệu trạo nuốt chửng. Đám tuỳ tùng, gồm 5 kẻ do Thái uý phái cùng 6 kẻ khác theo chân Vũ Công Cao từ làng Kính Chủ, tất cả đều vận y phục văn nhân, gắp vài miếng thịt lợn, ngửa cổ tu rượu ừng ực. Vũ Công Cao đoán chừng chúng muốn có thêm chút sĩ khí làm loạn.
- “Mình cũng phải giữ lấy mạng mình, tìm cơ hội về thành bẩm với đại nhân.”
Hai kẻ đặt đũa xuống mâm, lấy tay lau miệng, đưa mắt nhìn cả bọn một lượt, tất cả cùng gật. Hai kẻ này đứng dậy bước nhanh ra cửa. Ba nữ nhân đứng hầu nãy giờ chưa kịp có phản ứng đã b·ị đ·ánh gục chỉ bằng một đòn. Hai quân sĩ cầm giáo nghe tiếng động ngoảnh lại, chưa kịp thủ thế đã bị đám ở trong nhà xông ra tung liền mấy cước hạ gục.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Mười một tên thích khách nhảy vọt qua hàng rào tạm bợ chạy nhanh về phía cổng doanh trung quân. Quân cảnh vệ nhận ra sự lạ lập tức rút binh khí ngăn cản. Đám thích khách không chủ đích giao chiến, đương đà chạy nhún mình lộn qua rào cự mã. Một vài tên dùng tay không đánh dạt quân cảnh vệ mở lối cho những kẻ còn lại nhanh chóng chạy đến nơi treo đại kỳ. Một tên lấy thanh đao c·ướp được chặt đứt dây thừng khiến đại kỳ màu vàng có thêu hình hổ trâu rơi xuống.
Bấy giờ tiếng tù và mới thổi một tràng dài, nối tiếp là hàng chục tiếng còi chói tai. Mấy tên thích khách tựa lưng vào nhau, dùng khiên giáo c·ướp được cản bước cho ba tên khác trèo lên giàn cao, nơi đặt 3 cái trống lớn. Quân sĩ canh trống hoảng hốt, dùng dây thừng tụt xuống bỏ chạy một mạch.
Mấy hồi trống dài vang vọng khắp chốn.
Tám tên thích khách bị quây vào giữa luôn miệng gào thét, khua gươm múa đao chống trả. Ba kẻ vừa hoàn thành việc gõ trống hiệu dùng thuật khinh công nhảy xuống đất, lộn thêm mấy vòng rồi cắm đầu bỏ chạy. Quân cảnh vệ đuổi sát, tiếng còi hiệu chói tai. Ba gã thích khách chạy nhanh như gió, nhảy qua rào cự mã bỗng c·hết lặng bởi đại đội kị bộ giương cung bạt kiếm chờ sẵn tự bao giờ.
Phạm Văn Xảo vận giáp trụ sáng loáng ngồi trên lưng ngựa lạnh giọng:
- Giơ tay chịu trói hoặc chịu c·hết, do các người chọn.
Ba gã thích khách trao đổi ánh mắt với nhau, sau cái gật đầu liền tách ra chạy theo ba hướng. Những mũi tiễn xé gió, ba gã thích khách đổ ập về phía trước như thân chuối bị đốn gốc. Phạm Văn Xảo xuống ngựa, lần lượt xem tình trạng của thích khách, anh chàng đứng bên một tên áng chừng sẽ sống vì các mũi tiễn cắm vào bắp đùi và cánh tay, cười nhạt:
- Ngu độn hết sức! Đại Vương nhân từ không vội lấy mạng các người vì các người có công! Mau giải chúng đi.
Năm thích khách m·ất m·ạng, số còn lại mình đầy máu me bị áp giải đến trước trướng trung quân. Thiên Bình từ trong trướng đi ra, nhìn đám thích khách, cười mà rằng:
- Một lũ đáng thương!
Ánh mắt Hoàng hậu dừng trên người Vũ Công Cao vừa mới bị giải đến, nàng hỏi:
- Sao? Ngươi nóng lòng muốn biết số phận Khúc Bàng Giang mà sai thuộc hạ làm càn ư?
Vũ Công Cao chắp tay xá ba cái, cúi đầu sát đất thưa rằng:
- Hoàng hậu anh minh! Tiểu nhân không có gan làm càn. Những kẻ này là người của Tô Thái uý và Lý Đô thống cử đi cùng tiểu nhân. Thuộc hạ nãy giờ vẫn ở trong dịch quán, dạ bẩm, thuộc hạ còn có ý cứu giúp mấy cô nương, cúi xin Hoàng hậu minh xét.
Tiếng trống trận đằng xa cùng tiếng hò ba quân vọng đến thu hút sự chú ý của Thiên Bình. Nàng chỉ vào Vũ Công Cao, bảo với Phạm Văn Xảo:
- Giữ tên này lại.
Dứt lời nàng quay vào trướng. Phạm Văn Xảo áp giải Vũ Công Cao theo sau, đẩy Cao quỳ dưới đất. Cao biết tính mạng hiểm nguy, vội vã xin với Xảo, lấy Tinh hoa ngũ hành thiết giấu ở cạp quần ra trình lên.
- Chủ nhân của thuộc hạ đưa thứ này, dặn rằng khi hiểm nguy, trình lên Thiên Đức quân sẽ giữ được mạng.
Phạm Văn Xảo cầm lấy xem kĩ, tâu với Thiên Bình:
- Của anh Lão đưa cho Tô Vĩnh Khang, trưởng tử của lão Tể tướng, thưa Hoàng hậu.
Thiên Bình ra hiệu, quân sĩ kéo Vũ Công Cao đứng dậy. Nàng nói:
- Vạn Thắng vương mến tài Khúc Bàng Giang, Khúc Bàng Giang đã là tướng Thiên Đức, binh sĩ thuộc quyền toàn mạng. Ngươi mau chóng về thành bẩm báo với Tô Vĩnh Khang. Dặn người Tô phủ không được manh động, tin này lộ ra khó giữ mạng.
Vũ Công Cao dập đầu tạ ơn.
Thiên Bình bảo Phạm Văn Xảo:
- Gọi Liêu Gia Trinh đến, bảo cậu ta thuật mọi chuyện với hắn. Nhà họ Tô ở kinh thành ngày sau còn hay mất phụ thuộc vào Tô Vĩnh Khang.
Dứt lời, nàng cất gót thẳng một mạch. Ngoài trướng chiến mã thắng sẵn yên cương. Ma Kê chỉ huy 1 đội Thân Vệ quân, cùng một đạo nữ binh tháp tùng Thiên Bình ra trận.
Ngoài trận tiền trống gióng cờ mở, binh triều hò reo dậy đất, kị bộ nhất loạt tràn lên như thác lũ. Bố Giáp chỉ huy quân Thiên Đức phòng thủ đằng sau những hào chông và hàng rào cự mã dày đặc. Theo quan niệm của Lý Mẫn cũng như tướng sĩ binh triều, đại kỳ trung quân biểu trưng cho đại tướng đối địch, đại kỳ bị hạ xem như vận xui rủi, báo hiệu trung quân bất ổn, phải nhân cơ hội chiếm ưu thế.
Chẳng riêng binh triều, ngay quân Thiên Đức, đại kỳ hổ trâu màu vàng đại diện cho Vạn Thắng vương hoặc Hoàng hậu, đại kỳ mất sẽ khiến lòng quân dao động. Các tướng như Phùng Hiền, Bố Giáp, Vương Chí Linh, Cao Tòng Chinh đều tỏ ra ái ngại khi Chương dùng chính đại kỳ làm mồi nhử.
- Binh lực của Lý Mẫn cơ bản tập hợp đủ. Lê Phụng Hiểu cũng sẵn sàng chờ lệnh. Nhất thiết phải cho Lý Mẫn một cái cớ t·ấn c·ông toàn lực, đánh quỵ tinh thần chiến đấu của ba quân binh triều. Nếu các ông tín như vậy, ta sẽ treo đại kỳ dự phòng trong quân, đại kỳ của ta sẽ theo ta ra trận.
Bộ quân binh triều vượt qua cánh đồng trống trải, băng qua hào chông, phá rào cự mã, bất chấp tiễn ngắn tiễn dài, Hoả pháo liên hoàn bắn ra như mưa rào. Sau khi bộ quân binh triều dùng vân gỗ lấp được nhiều hố chông, Lý Tùng Hoán thống lĩnh hơn nghìn quân kị tạo thành mũi đột phá. Quân kị binh triều ném dây thừng buộc móc sắt kéo một đoạn rào cự mã tạo cửa mở rộng đến hơn ba mươi trượng sau đó tràn qua. Bộ quân binh triều theo chân chiến mã xông lên. Lý Mẫn đưa hết số Cự thạch pháo, Song thủ pháo có trong tay nhập trận. Pháo đá binh triều tạo thành một khối lớn, bắn hình rẻ quạt, đạn đá trùm quanh khu vực cửa mở, loại bỏ vài cụm pháo đá Thiên Đức trấn giữ gần đó.
Lý Tùng Hoán thiệt hại gần một phần ba lực lượng kị binh tiên phong vượt qua mấy lớp rào, dạt sang bên tả, xông thẳng vào đội hình bộ quân do Cao Tòng Chinh bố trí, phá bỏ hơn mười khẩu Cự thạch pháo. Cao Tòng Chinh lui quân. Lý Tùng Hoán được thế xốc tới truy rất rát, quyết trừ Cao Tòng Chinh.
Vương Chí Linh nhận lệnh Bố Giáp dẫn Trung đoàn 2 Sơn cước nhập trận. Có chi viện, Cao Tòng Chinh trở giáo đánh trả. Bên Lý Tùng Hoán có thêm các tướng dày dạn trận mạc như Hoàng Hựu, Trần Hoàng Sinh. Binh lực hai bên một tám một mười, Hoả pháo và Cự thạch pháo trở nên vô dụng khi hai bên giáp chiến. Trận chiến đương hồi gay cấn, bất phân thắng bại thì Thiên Bình dẫn binh đến. Tiểu đoàn Thiên Kim nhận lệnh trợ chiến vòng ngoài trong khi Ma Kê dẫn đầu đại đội Thân Vệ quân với hơn trăm tráng sĩ tả đột hữu xung.
Chiến trường sặc mùi máu tanh và thuốc súng.