Chương 645: Chiêu hàng Khúc Bàng Giang
Rằm tháng Hai tiết trời lạnh, mây xám giăng kín, suốt mấy ngày chẳng thấy bóng mặt trời ló dạng, cỏ cây lúc nào cũng ẩm ướt. Bán kính 10 dặm quanh Kẻ Mẩy đâu đâu cũng thấp thoáng bóng cờ xí, những con đường đất quanh co băng qua cánh đồng, gò đống đầy những dấu ngựa xe.
Chiều ngày rằm, Lữ đoàn Thần Sấm đang tổ chức đưa thần công cùng các loại pháo sang sông. Bùi Công Hoảng không có nhiều thời gian suy tính, sử dụng hàng trăm chiến thuyền nhỏ xuôi dòng, dùng hoả công quyết phá bỏ cầu phao, chia cắt đội hình Thiên Đức quân. Hai bên bờ, Khúc Bàng Giang và Nguyễn Xuân Tảo cùng phối hợp đánh các đơn vị Thiên Đức trấn giữ hai điểm đầu cầu đổ bộ.
Lúc này tại Ngọc Mịch, Trung đoàn 5 Sơn cước dưới quyền Trung đoàn phó Kiều Quân Kỷ vừa mới thế chân Trung đoàn 2 Sơn cước. Kiều Quân Kỷ chủ động đem quân ra chặn Khúc Bàng Giang. Hai bên giao chiến đến chập tôi, quân họ Khúc không thể tiến, buộc phải lui binh hạ trại qua đêm. Dưới dòng Nhuệ Giang, Bùi Công Hoảng thập phần khó khăn khi những chiến thuyền nhỏ gọn dẫu lướt băng băng trên mặt nước như vó ngựa đạp đất bằng vấp phải mưa đạn đá lớn nhỏ từ hai bờ dội xuống. Gần ba mươi chiến thuyền bị chìm, hàng chục chiếc khác bị hư hỏng, Bùi Công Hoảng tạm lui quân, chờ chi viện của Nguyễn Xuân Tảo bên cánh trái. Vương Chí Linh chỉ huy Trung đoàn 2 Sơn cước bố trí 3 trận địa Cự thạch pháo kết hợp thêm Hoả pháo liên hoàn bảo vệ phía Bắc điểm đổ bộ tại bờ tả ngạn. Nguyễn Xuân Tảo có mươi khẩu pháo trong tay, còn chưa kịp dàn trận, Vương Chí Linh chủ động dùng Hoả pháo liên hoàn t·ấn c·ông, bức Tảo phải bỏ cả pháo lui về gần làng Noi hạ trại. Thuỷ quân binh triều từ làng Am ngược sông Nhuệ đánh lên, vấp phải mưa đạn chặn lối của cả Vương Chí Linh và Kiều Quân Kỷ tại khúc sông hẹp, không thể hợp lực cùng Bùi Công Hoảng. Lý Mẫn điều pháo tới muộn, đấu pháo qua lại với Trung đoàn 2 Sơn cước hơn một ngày. Đến trưa 17 tháng 2, Lữ đoàn Thần Sấm hoàn tất việc chuyển quân, dùng thần công bắn phá, pháo của binh triều phải bỏ trận địa lúc chiều muộn do thua thiệt về tầm bắn, càng giao chiến càng bất lợi.
Trong khi đó, thuỷ chiến dưới sông Nhuệ có phần căng thẳng hơn. Sớm 17 tháng 2, Bùi Công Hoảng bất chấp thiệt hại nhân mạng, dùng tất cả chiến thuyền có trong tay ồ ạt xuôi dòng phá cho kì được cầu phao. Thủy quân binh triều dưới hạ lưu cũng đánh ngược lên. Bộ quân Thiên Đức bố trí hai bên bờ bảo vệ cầu phao chống trả quyết liệt. Bùi Công Hoảng đánh mãi đến lúc mặt trời đứng bóng vẫn chẳng thấy Khúc Bàng Giang đem bộ quân trợ chiến, biết sự chẳng lành mới lui binh. Về đến làng Noi, Bùi Công Hoảng điểm lại chỉ còn hơn sáu mươi chiến thuyền lành lặn. Binh sĩ thuộc quyền tản mát hết lượt, phần nhiều trong số ấy b·ị b·ắt ở khúc sông gần làng Ngọc Mịch.
Mãi đến chiều ngày 17 tháng 2, một đám tàn quân hớt hải tìm lối qua sông về làng Noi trình diện. Một tiểu tướng bẩm báo với Bùi Công Hoảng:
- Khúc tướng quân đương giao chiến với quân họ Kiều, nắm thế thượng phong chợt có đạo binh tập hậu, chắn lối sông Nhuệ. Khúc tướng quân bị chia cắt với bọn thuộc hạ, lành ít dữ nhiều, may mắn thì trong tay Thiên Đức.
Bùi Công Hoảng bày tỏ nỗi tiếc thương, thở hắt ra, sai thuộc hạ về kinh thành báo cho người ở Khúc phủ.
- Cấp báo về thành, Khúc tướng quân vì nước quên thân. Xin với Thái uý cấp cho ta một nghìn quân túc vệ, năm mươi cỗ pháo. Ta quyết nhổ cái gai Ngọc Mịch.
Quân hầu đi rồi, Nguyễn Xuân Tảo nói với Bùi Công Hoảng:
- Toàn bộ bờ hữu ngạn Nhuệ Giang đã nằm trong tay Thiên Đức. Nay mai quân dân có lòng với Trữ quân sẽ theo về bên này, ta sẽ có thêm binh lực. Tướng quân xin thêm quân túc vệ trợ giúp e là khó.
Bùi Công Hoảng nói:
- Phải giữ chặt những gì còn lại, quây kín bọn Thiên Đức ở Kẻ Mẩy. Giờ ta chỉ còn kiểm soát phân nửa Liên Mạc môn, lui nữa chỉ còn sông Tô. Thiên Đức nhất định sẽ chiếm Liên Mạc nhằm kiểm soát Nhuệ Giang, cần có đối sách. Còn như ta muốn bức rút Thiên Đức khỏi Kẻ Mẩy sớm chỉ còn cách dốc toàn lực đánh vào Ngọc Mịch. Chúng giữ Kẻ Mẩy lâu, binh lực mạnh, Đô thống sẽ khó địch nổi vì khi ấy phải chống đỡ hai mặt.
Tả Vũ vệ tướng quân Khúc Bàng Giang chưa t·ử t·rận, thực tế ông ta đã khoanh tay chịu trói, hàng Thiên Đức.
Số là Chương hay tin Khúc Bàng Giang đánh Kiều Quân Kỷ chẳng được bèn gọi Mai Đắc Thắng đến bảo rằng:
- Họ Khúc vẫn chưa thật thần phục, chưa chọn được phe. Ta lại cũng nể trọng những kẻ một lòng một dạ. Cậu sang bên Ngọc Mịch, sai tay thư sinh họ Doãn làm thuyết khách. Đó là cách tốt nhất để giảm t·hương v·ong cho cả hai bên.
Mai Đắc Thắng cho Liêu Gia Trinh cùng sang Ngọc Mịch. Doãn Tử Sung bị giam lỏng trong làng, đứng ngồi không yên. Vừa nhác trông thấy bóng dáng Mai Đắc Thắng ở ngoài khoảng sân đất trước mái tranh, Doãn Tử Sung hớt hải chạy ào ra quỳ gối dập đầu. Mai Đắc Thắng vội đỡ dậy, cả ba nhà. Doãn Tử Sung lại nói:
- Tại hạ có mắt không tròng, thái sơn trước mặt chẳng nhận ra. Cúi xin Mai đại nhân lựa lời nói giúp, ơn này tại hạ suốt đời không quên.
Mai Đắc Thắng bật cười, ra hiệu Doãn Tử Sung yên vị.
- Thắng là bầy tôi, Doãn huynh có lòng hướng về Mạc triều thì cơ hội đến rồi, hãy dốc lòng phụng sự. Đại Vương chiêu hiền đãi sĩ chẳng kể xuất thân. Doãn huynh nắm lấy cơ hội này, Doãn phủ có cơ hội trở mình.
Đoạn Mai Đắc Thắng nói tường tận cho Doãn Tử Sung nghe mục đích của chuyến đi. Sung luôn miệng vâng dạ, vẻ hào hứng hiện rõ trên khuôn mặt.
- Chuyện tôi vừa nói là tuyệt mật, hiểm nguy cũng có chứ chẳng không. Cậu Trinh đây là tay nhanh nhẹn, sẽ theo Doãn huynh đận này. Hai người đi sớm về sớm, tôi chờ tin.
Nói rồi Mai Đắc Thắng lấy kim bài đưa cho Doãn Tử Sung, dặn rằng:
- Có bị quân Thiên Đức bắt đừng có cự, cứ xin gặp chỉ huy, trình lệnh bài tự khắc có người đưa về.
Ngập ngừng một chút, Mai Đắc Thắng hỏi thêm:
- Khi nào Doãn huynh có thể lên đường?
- Việc quân cấp bách, được Đại Vương giao phó, tại hạ xin được đi ngay, chẳng thể chậm dù chỉ một khắc.
Mai Đắc Thắng đứng nghiêm, giơ tay chào:
- Trăm sự nhờ hai vị. Bây giờ tôi phải đi gặp anh Kỷ.
Trông theo dáng Mai Đắc Thắng rảo bước thật mau, nhoáng một cái đã khuất dạng. Doãn Tử Sung bần thần một hồi, dường như hãy còn chưa thực tin.
- Không có nhiều thì giờ. - Liêu Gia Trinh nhắc. - Doãn công tử, chúng ta phải đi ngay mới được.
Bấy giờ Doãn Tử Sung bừng tỉnh, vội trở vào trong định thay y phục, Liêu Gia Trinh thấy vậy liền ngăn:
- Y phục nhàu nhĩ tốt hơn, tránh gây chú ý. Tai mắt binh triều cài cắm ở đâu còn chưa rõ, chẳng thể để chuyện không đáng truyền đến tai họ Lý.
Doãn Tử Sung gật đầu nghe theo, cả hai vội vã đến cửa Bắc làng Ngọc Mịch. Liêu Gia Trinh để lại giấy tờ cá nhân, nhận hai ruột tượng lương thảo. Trời chiều ngả bóng, cảnh binh dẫn hai người lòng vòng một hồi đến trạm kiểm soát tiền tiêu cách bờ tre làng Ngọc Mịch hơn 3 dặm bàn giao. Chờ trăng lên, Liêu Gia Trinh dẫn Doãn Tử Sung trực chỉ hướng Bắc, vạch lá mà đi, tránh xa những nơi nghi ngờ binh triều lập đài quan sát.
Quá nửa đêm, lòng vòng cả chục dặm đường, hai người chọn nghỉ chân cạnh một gò nhỏ, cây cối rậm rạp, trông về hướng Tây Bắc có nhiều ánh đuốc, Gia Trinh nói:
- Quân doanh họ Khúc ở đằng đó. Từ đây trở đi sẽ khó khăn lắm, trông chờ vào Doãn huynh cả.
Doãn Tử Sung khẽ gật:
- Tại hạ còn thẻ bài lúc trong quân chưa trả, đương lúc nhiễu nhương hẳn qua mắt được đám lính dõng. Liêu huynh người Cam Giá, còn trẻ đã là thân tín của Đại Vương, tại hạ thật ngưỡng mộ.
- Tôi mới được thu nhận, còn phải rèn luyện nhiều. Chuyến này hộ tống Doãn huynh cũng là cơ hội của tôi. Xin huynh đừng khách sáo. Nay huynh đã là người Thiên Đức, cũng phải thay đổi cách xưng hô cho phù hợp mới được.
- Vận số nhà họ Doãn chưa hết! - Doãn Tử Sung nói. - Tôi biết Đại Vương cho tôi cơ hội này, tôi mừng lắm. Với người trẻ như huynh và tôi, cơ hội để thể hiện bản thân quan trọng lắm lắm.
Doãn Tử Sung và Liêu Gia Trinh thay nhau chợp mắt chờ đến đầu trống canh Năm bàn bạc thêm một lần, trực chỉ hướng Tây Bắc, thẳng lưng rảo bước. Quả nhiên cả hai đi chưa được bao xa liền bị binh triều bắt được. Bị nghi là gian tế Thiên Đức, Doãn Tử Sung lấy thẻ bài, vội trình bày:
- Tại hạ người Doãn phủ, thân phụ Doãn Tử Ngang. Thiên Đức đánh trang Văn Quán mạnh ai nấy chạy. Tại hạ và gia nô bị truy gắt, vừa chạy vừa trốn chẳng thể qua sông. Biết Khúc đại tướng quân hạ trại ở đây nên tìm tới.
Nói đoạn, Doãn Tử Sung ngoắc tay ra hiệu, Liêu Gia Trinh lấy ra một nén bạc. Sung dúi vào tay tên lính, giọng van nài:
- Trăm sự nhờ huynh, chỉ cần huynh trình với ngài Tả Vũ vệ, có Doãn Tử Sung xin gặp là được. Giả như ngài ấy không chuẩn y, tại hạ không thắc mắc gì thêm.
Liêu Gia Trinh quỳ mọp, chắp tay vái như tế sao phụ hoạ cho bộ dáng hèn mọn của Doãn Tử Sung. Tên quân sai mấy kẻ khác áp giải bọn Sung về doanh, bản thân cầm thẻ bài vào trướng trình lên. Khúc Bàng Giang nhận thẻ bài, cặp lông mày khẽ động đậy. Dẫu biết Doãn Tử Sung vốn chỗ thâm tình với Khúc Hồng Châu, song việc công tử họ Doãn lặn lội tìm đến doanh lúc chiến sự mang nhiều nghi vấn. Vả lại, đại quân ở Văn Quán trang rút lui, Doãn Tử Sung ở trung quân, theo hầu Lý Đô thống, chẳng lý nào ở hậu quân của Nguyễn Nặc mà phải trốn chạy. Khoảng thời gian từ hôm Văn Quán trang thất thủ đến nay cũng ngót mươi hôm.
- “Hẳn có ẩn tình…”
Nghĩ vậy, Khúc Bàng Giang cho Doãn Tử Sung vào trình. Quân hầu dẫn bọn Sung, Trinh vào trướng. Khúc Bàng Giang điềm nhiên trước bộ dáng nhếch nhác của hai người. Doãn Tử Sung thi lễ xong, trình bày lí do tìm đến nương nhờ, cầu xin được chỉ lối qua sông Nhuệ. Trong suốt quá trình ấy, ánh mắt có phần dữ tợn của Khúc Bàng Giang không rời Doãn Tử Sung lấy một giây. Chờ Sung dứt lời, Khúc Bàng Giang đập mạnh tay xuống bàn tre khiến tả hữu giật mình kinh sợ. Doãn Tử Sung run rẩy quỳ mọp xuống.
Khúc Bàng Giang quát lớn:
- Tội ngươi đáng bêu đầu làm gương! Chủ tướng lui về Vĩnh Thuận, giờ đang ở Kính Chủ thống lĩnh ba quân chống giặc. Thân là tuỳ tùng, cớ sao ngươi lưu lạc đến đây? Nể tình thân phụ ngươi có công với triều đình nên hậu xét. Bay đâu! Nọc đánh hắn hai mươi trượng, sung vào quân chăn ngựa.
Doãn Tử Sung ú ớ, hai tên lính chờ sẵn nhào đến xốc nách lôi ra ngoài. Liêu Gia Trinh trong thân phận gia nô nãy giờ quỳ gối cúi đầu lặng im, giờ tình huống không như định liệu, túng thế tùng quyền liền giật miếng sắt đeo ở cổ thảy xuống đất, cốt để Khúc Bàng Giang nhìn thấy rồi dập đầu vái lạy, xin Khúc tướng quân tha cho Sung.
Quân hầu áp sát, định lôi Trinh ra ngoài. May thay Khúc Bàng Giang nhận ra hành động lạ trước đó của Trinh nên ra hiệu dừng tay. Quân hầu nhặt miếng sắt trên đất dâng lên, Khúc Bàng Giang nhác trông đã nhận ra Tinh hoa ngũ hành thiết, mặt biến sắc nghĩ thầm:
- “Vậy là Thiên Đức đã lọt vào thành, ván cờ ngã ngũ mất rồi.”
Khúc Bàng Giang gằn giọng:
- Hãy khoan!
Quân hầu trả Sung lại chỗ vừa quỳ. Khúc Bàng Giang thừ người ngồi xem miếng sắt được chế tác tinh xảo một cách kĩ càng. Đoạn Khúc tướng quân thở hắt ra, đổi giọng:
- Ta và Doãn đại nhân vốn chỗ thâm giao. Ta châm trước cho ngươi lần này, còn có lần sau bỏ chủ cứu thân nhất định chém theo quân pháp.
Doãn Tử Sung lạy tạ rồi theo quân hầu thay y phục gọn gàng. Khúc Bàng Giang sai quân bày tiệc rượu trong trướng soái tiếp đãi Doãn Tử Sung vào buổi tối. Tuy nhiên, Khúc Bàng Giang lấy làm lạ khi quân sĩ thưa rằng, các toán tiền tiêu của Thiên Đức đóng đối điện chẳng hiểu vì sao lại lùi về sau quãng 2 dặm. Khúc Bàng Giang suy ngẫm một chốc, đồ rằng đó là ẩn ý bên Thiên Đức bèn cho gọi bọn Doãn Tử Sung vào trướng.