Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 639: Đông Bắc kinh thành




Chương 639: Đông Bắc kinh thành
Phùng Hiền thuận lợi làm chủ doanh Kẻ Mẩy nội một khắc đồng hồ, thu toàn bộ sổ sách, quân lương. Lúc Chương vào doanh, tù binh đang quỳ gối cúi đầu điểm danh.
Chương nói với Phùng Hiền khi Hiền đến báo cáo tình hình:
- Lính tráng kinh thành trông người nào người nấy đều béo tốt nhỉ.
Phùng Hiền liền thưa:
- Trong đám tù binh có rất nhiều con em phú hào, quan lại trong thành. Bởi Tô Thái uý hạ lệnh tổng động viên nên con cháu nhà quan cũng phải vào quân. Kẻ Mẩy được xem là chốn an toàn vì nằm gần kinh thành, lại xa tiền tuyến. Quân trong doanh hầu như chẳng phòng bị.
Chương nhịp ngón tay trên mặt bàn gỗ tạo ra những âm thanh vui tai. Chờ Phùng Hiền trình bày đầu đuôi xong, Chương đứng dậy, đi lại trong căn nhà ba gian khá tươm tất nằm giữa doanh.
- Nhìn đám bị thịt mặt xám ngoét thật buồn cười. - Chương vừa cười vừa nói. - Giữ bọn họ chỉ tốn cơm. Kinh thanh lắm của cải, ta phải nhân dịp này thu một ít mới được. Nay mai ta làm chủ vùng này lại miễn thuế khoá cho bách tính, tiền bạc đâu nuôi quân?
Bọn Phùng Hiền nghe Chương nói vậy chẳng hiểu ra làm sao. Chương tủm tỉm cười, vẫy Mai Đắc Thắng lại gần bảo rằng:
- Cậu tìm xem trong ba xóm mới chiếm được, chọn ra các bà, các cô mau mồm mau miệng hoặc từng buôn bán thứ gì đó rồi đưa họ đến gặp ta.
Mai Đắc Thắng định quay đi thi hành lệnh mới sức nhớ:
- Thưa thủ trưởng, ngài cần bao nhiêu người ạ?
Chương gãi đầu:
- Dăm ba chục người thì tốt, nếu họ có quang gánh nhớ đem theo. Ban nãy qua ba xóm ta thấy có nhiều chuối, dặn họ hạ chuối rồi gánh đến đây, xanh chín gì cũng được. Nhớ trả gấp năm lần số tiền họ đáng được nhận khi bán chỗ chuối ấy.
Mai Đắc Thắng kéo Liêu Gia Trinh và mấy người khác chạy vụt đi. Bấy giờ Phùng Hiền mới thắc mắc:
- Bẩm Quan gia, quân lương trong doanh có rất nhiều, đâu nhất thiết phải mua chuối trong dân?
Bọn Dương Yên Thư, Quan Lam Giang, Vi Thọ Kỳ, Ma Kê và những người khác cũng gật gù đồng tình với câu hỏi của Phùng Hiền.
Chương quay trở lại chỗ ngồi, nhận chén nước Lam Giang dâng, nhếch miệng cười bí hiểm:
- Ta nói rồi còn gì, con cháu nhà quan, nhà phú hào đáng giá bao nhiêu? Giữ họ tốn cơm, ta muốn thân nhân của họ đem tiền đến chuộc người.
Phùng Hiền chẳng tin là thật bởi Vạn Thắng vương nào thiếu bạc vàng, của cải trong thiên hạ đều thuộc về Vạn Thắng vương, có lý nào Vạn Thắng vương lại cần thêm dăm đồng bạc lẻ. Dường như đoán được thắc mắc của cả bọn, Chương chậm rãi:
- Tô Thái uý đang đau đầu, ta muốn ông ta đau đầu thêm nữa. Ta muốn kinh thành thêm loạn chỉ với mấy mẹo nhỏ và… đàn bà thích hợp cho việc này. Việc này cũng tính là cơ mật, trước mắt anh Hiền bảo anh em tập hợp con nhà quan, phú hào ở riêng một chỗ, lấy thông tin chi tiết về bọn họ ngay nhé.
Phùng Hiền lập tức bảo các thuộc tướng lập tức thi hành mệnh lệnh.
Chỉ còn lại Phùng Hiền ở lại bàn chuyện, mãi đến giữa giờ Dần, Mai Đắc Thắng vào báo cáo đã tập hợp được hơn bốn chục người, chủ yếu là đàn bà tuổi ngoài bốn mươi gánh chuối chờ ngoài cổng doanh. Chương đi ra. Trong ánh đuốc bập bùng, các bà các cô kẻ đứng người ngồi bên gánh chuối như một phiên chợ. Trái với cảnh nói cười thường thấy, các bà các cô ngậm hột thị. Trên gương mặt mỗi người phảng phất nỗi sợ hãi đối với đội quân nhà quê.
Chương nhìn một lượt, ngoảnh sang bảo Dương Yên Thư:
- Biếu mỗi bà, mỗi cô, mỗi chị ở đây 10 nén bạc.
Nữ binh Thần Vũ dúi vào tay mỗi người đàn bà số bạc được cho, người nào người nấy ngơ ngác. Ai đó rỉ tai nên họ nhất loạt quỳ xuống vái lạy tạ hơn Quan đại lão gia.

- Ta nhờ mọi người có mặt ở đây một việc rất hệ trọng. Mọi người cùng hoàn thành trở về thì thưởng mỗi người 1 nén vàng, miễn thuế 3 năm, tặng thêm 1 con trâu hoặc 1 con nghé.
Tiếng xôn xao rộ lên, Phùng Hiền quát lớn mới im. Chương nói thêm:
- Công việc chẳng tính là nguy hiểm. Bây giờ mọi người lập tức gánh chuối đến chợ Dừa, cửa Đông thành ngoại bày bán. Bán thế nào thì tuỳ, cốt sao kháo nhau rằng con nhà ông nọ bà kia đã bị quân Thiên Đức bắt giữ ở doanh Kẻ Mẩy.
Mọi người lại ồ lên.
Chương vẫy Mai Đắc Thắng lại dặn dò một hồi rồi cùng Phùng Hiền trở vào trong doanh, giao lại mọi việc cho Mai Đắc Thắng, Liêu Giai Trinh và nữ binh Thần Vũ.
Liêu Giai Trinh trực tiếp giao nhiệm vụ cho từng bà, từng cô để họ nhớ thân thân tù binh do chẳng ai biết chữ. Hơn bốn mươi phụ nữ Kẻ Mẩy hồ hởi gánh chuối, nối đuôi nhau nhắm hướng kinh thành mà đi mau khi gà còn chưa gáy sáng.
Chương ngồi ăn ngô luộc lót dạ cùng Phùng Hiền thì thằng Cò lấp ló ngoài cửa thưa vào:
- Dạ bẩm ông! Con đã dẫn người tới rồi ạ!
Chương nhìn Phùng Hiền rồi tự nhìn bản thân, ngoảnh ra nhìn Ma Kê:
- Thằng bé chào ông hẳn là chào anh rồi! Trông anh béo tốt lắm.
Quan Lam Giang đưa tay che miệng cười khúc khích bước ra cửa bảo thằng Cò và đám trẻ đi cùng vào nhà.
- Lúc đêm chú mày gọi ta là anh ngọt như mía, nay đứng ngoài cửa gọi ông là gọi ai?
Thay vì trả lời Chương, thằng Cò hướng ánh mắt có phần nể sợ nhìn Phùng Hiền.
- Anh này mới ba mươi, gọi ông không đúng đâu. Ở đây chẳng phải họ hàng, cứ theo tuổi tác mà gọi.
Giọng Chương vui vẻ, anh bảo Yên Thư lấy ngô luộc còn nóng hổi đưa cho mỗi đứa trẻ một cái.
- Trời lạnh như thế này mà áo sống mỏng tanh, vá chẳng vá đụp như vậy à?
Thằng Cò đứng gặm ngô, đáp lời:
- Có áo vận là tốt rồi anh ạ, mùa hè cởi trần.
Chương chú ý đến cô gái nhỏ tóc dài duy nhất trong hơn chục đứa trẻ. Mặt mày cô bé lấm lem, tay khư khư giữ bắp ngô chưa ăn.
- Cô bé này cũng là đồng bạn chăn trâu với chú mày hả?
Thằng Cò gật đầu. Chương hạ giọng, hỏi cô bé:
- Sao không ăn?
- Nhà nó nghèo! - Thằng Cò đáp thay. - Nó lại để dành phần cho đứa em chập chững ở nhà đấy anh.
Nét mặt Chương thoáng buồn, anh nhẹ giọng giục:
- Ăn đi, ăn mới có sức. Chốc nữa sẽ có phần đem về.

- Nó mồ côi cha, ba mẹ con nó ở cuối xóm Kẻ Mẩy Hạ. - Thằng Cò mau miệng. - Ai thuê gì mẹ nó làm nấy, còn nó ở đợ trong nhà ông phú hộ.
Chương gật gù:
- Dặn chú mày rủ mấy đứa gan lì, sao lại rủ cả con gái?
Thằng Cò đưa tay chùi miệng:
- Nó mười ba tuổi, cũng chăn trâu ngoài đồng như em. Trông nó còi còi thế thôi chứ nó gan lắm. Nó hay đánh nhau với cả bọn em. Bọn em không coi nó là con gái.
Cô bé cúi gằm mặt lảng tránh cái nhìn của Chương. Chương bảo Yên Thư:
- Nhiệm vụ này không cần con gái, em giữ con bé lại bên mình.
Yên Thư bước đến kéo cô bé đứng sang một bên. Chương lại hỏi:
- Em tên họ là gì?
Cô bé lí nhí đáp:
- Em họ Nguyễn, tên Dậu ạ.
- Từ bây giờ em tên là Ngọc Hà.
Nói đoạn, Chương khẽ hất hàm ra hiệu. Dương Yên Thư liền đưa cô bé ra ngoài. Từ trong tay nải, Yên Thư chọn được một bộ váy áo cho nữ nhân.
- Em đun nước nóng, lấy bồ kết gội đầu rồi quấn ruột tượng, thay áo sống. Quan gia không muốn nhìn bé gái lem luốc như vậy đâu.
- Tiểu thư… - Cô bé bẽn lẽn. - Xin hỏi tiểu thư em sẽ làm gì?
- Cứ theo chị, chị bảo gì làm nấy, đừng hỏi nhiều. Sau này theo chị, cái gì nhìn thấy, biết thì để đấy, cạy răng không được nói.
Cô bé ôm bọc quần áo vào bếp quân doanh lúi húi đun nước. Yên Thư khoanh tay đứng tựa cửa, trời đã tảng sáng.
- Hãy nhớ từ bây giờ em tên là Ngọc Hà, Dậu đ·ã c·hết rồi.
Cô bé không hiểu nhưng không dám hỏi.
- Chỉ cần làm đúng những gì chị dặn và tuyệt đối trung thành với Quan gia thì từ rày về sau cuộc sống của mẹ và em trai em không cần phải bận tâm nữa.
- Dạ! Thưa tiểu thư… em có cần phải tắm không ạ?
Yên Thư ngó quanh, chép miệng:
- Doanh toàn nam nhân, thôi được, tắm gội luôn trong bếp đi.
Trong gian nhà ba gian kiên cố giữa doanh, Quan Lam Giang vừa đưa cho bọn thằng Cò mỗi đứa mấy ống nứa nhỏ bịt kín một đầu.
- Sau khi vào thành, để ý đến giếng nước gần cửa Đông thành ngoại, khi nào bên ngoài bắn pháo hiệu như quy ước vào ban đêm thì tìm cách ném những ống nứa xuống giếng. Phải nhớ, tuyệt không được thả xuống giếng của dân lành. - Chương ân cần dặn dò. - Quân sĩ uống phải sẽ đau bụng đi ngoài, miệng nôn trôn tháo chứ không m·ất m·ạng. Nhớ cẩn trọng vì quân thủ thành sẽ sớm phát hiện có kẻ đầu độc nguồn nước. Bỏ xong phải tìm cách ở thật xa nơi đó, đừng lảng vảng kẻo m·ất m·ạng.

Bọn thằng Cò nhất loạt gật đầu. Mai Đắc Thắng đưa thêm cho mỗi đứa 3 ống tre pháo hiệu, dạy cách sử dụng cẩn thận.
- Bây giờ đi kiếm mỗi đứa một bó củi, để lẫn ống tre vào bên trong nguỵ trang. - Mai Đắc Thắng căn dặn. - Tiền bạc đem theo cũng bỏ vào đấy.
Bọn thằng Cò dạ ran trở ra kiếm củi. Chương hỏi Mai Đắc Thắng:
- Trâu với nghé chuẩn bị cho chúng chưa?
- Dạ, một trâu một nghé ạ. Dạ thưa, vừa rồi ông Giáp cử người đến hỏi cách xử trí phú hộ trong ba xóm, quân vẫn chờ bên ngoài ạ.
- Trước mắt tịch thu phân nửa gia sản, ai có quan hệ làm ăn buôn bán hoặc con em trong dòng họ làm quan trong triều sẽ liệu sau. - Chương nói. - Chúng ta không c·ướp c·ủa giàu chia cho nghèo nên xử sự cho khéo. Ta muốn họ… tự nguyện hiến cho quân nhưng chỉ lấy một nửa. Nhà cửa không đụng đến, chủ yếu là trâu bò, ruộng vườn mà thôi.
Phùng Hiền thắc mắc:
- Bên Sơn Tây vương thượng không đụng đến phú hào, sao ở đây lại đổi chính sách?
Chương thở dài:
- Mỗi nơi mỗi khác. Dân ở đây mang ơn triều đình, nhiều điều ăn sâu vào tiềm thức và giới phú hào đang ủng hộ triều đình nhằm giữ của cải, ta giữ mạng cho họ, không lấy hết gia sản đã là nhân đạo. Đất thần kinh lắm phú hào, cần phải định hình lại, tạo ra thế hệ phú hào mới thuận theo Thiên Đức.
Phùng Hiền lẩm bẩm:
- Giờ là lúc chọn phe, mạt tướng hi vọng bớt đổ máu.
- Thực tế ta không cần giới phú hào chọn phe, tốt nhất họ nên trung dung. Kẻ nào thức thời thì tốt, bảo thủ thì… - Chương nhún vai. - Bớt vài người không nghèo được.
Phùng Hiền chuyển chủ đề:
- Vương thượng vẫn quyết định tối nay xuất quân chứ ạ?
Chương gật đầu:
- Chiều muộn hôm nay dân tình nhốn nháo, xuất quân đánh chiếm sẽ lợi thế, giảm thiệt hại nhân mạng. Ưu tiên tuyên truyền, gọi hàng, sau mới dùng vũ lực. Giờ cho anh em nghỉ ngơi hồi sức, lưu ý phong toả cẩn mật.
Phùng Hiền bố trí ba quân phong toả bán kính 5 dặm quanh doanh và Kẻ Mẩy. Đầu giờ chiều, tin từ Ngọc Mịch đưa đến, Lý Mẫn cùng lúc t·ấn c·ông La Khê và Cự Khê vào chiều ngày hôm trước. Trong đó, lực lượng t·ấn c·ông La Khê lên đến hơn năm nghìn binh mã. Lê Phụng Hiểu đưa quân kị và pháo từ La Khê ra đối chiến, dự định sẽ rút về sau hai mươi dặm theo kế hoạch, nhử binh triều truy kích. Ở mạn Nam, quân Sơn Tây vẫn theo lệnh treo đại kì Cam Giá Phùng thị chứ không động binh, mặc bọn Nguyễn Nặc khiêu khích.
Chương cười mà rằng:
- Lý Mẫn thù ông Hiểu quá. Ông Hiểu rút khỏi La Khê thì Lý Mẫn cũng chẳng dám truy vì sợ trúng kế. Như vậy, diễn biến đúng như dự liệu. Lý Mẫn chỉ phòng quân ta ở Cự Khê đánh lên chứ không đánh mạnh mặt ấy vì lo đụng đại quân Sơn Tây. Dụng binh như thế nhìn qua tưởng vẹn toàn nhưng thực là sách vở, toàn tính lợi mà thôi.
Dứt lời, Chương bảo Mai Đắc Thắng:
- Truyền lệnh cho đạo thuỷ quân của Cao Quang Chương từ Hát Giang ngược dòng Nhuệ, nhớ gióng trống mở cờ như thể sẽ chặn đường lui của Lý Mẫn là được.
Lệnh truyền đi rồi, Chương tủm tỉm cười một mình.
- Liệu Tô Trung Từ có điều binh giữ dòng Nhuệ Giang không, thưa vương thượng?
Chương lắc đầu:
- Ông ta sẽ nhờ bên Đỗ Động Giang tiếp ứng nhưng mặc kệ, dẫu sao đó cũng chỉ là kế nghi binh mà thôi. Lý Mẫn sa đà thì việc của anh càng nhàn. Thắng bại rõ cả rồi.
Như vậy, Lý Mẫn vẫn chưa hay tin một đạo binh thiện chiến của Thiên Đức đã áp sát kinh thành, càng minh chứng cho kế hoạch của bọn Liêu Nhất Khổng đã và đang thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.