Chương 638: Thằng Cò và Liêu Gia Trinh
Chương bất ngờ khi quân sĩ dẫn đến trước mặt anh một cậu bé chừng 12, 13 tuổi.
- Thưa thủ trưởng, dân Kẻ Mẩy Thượng gọi nó là thằng Cò, bố mẹ nó mất sớm, không còn ai thân thích. Nó chăn trâu cắt cỏ cho ông phú hộ trong làng. - Người lính báo cáo. - Tối hôm trước bọn em phát hiện nó nằm co ro trong cái chòi canh ngoài cánh đồng làng nên túm lấy nó. Nó bày tỏ ý muốn theo Thiên Đức bằng cách chỉ điểm nhiều nơi ẩn náu, các đường ngang ngõ tắt ạ.
- Vì sao chú mày lại muốn theo? Thiên Đức là giặc cỏ, chú mày không biết ư?
Thằng bé gật đầu:
- Em nghe người ta nói nhưng chẳng để bụng.
- Sao vậy? - Chương tròn mắt hỏi lại.
Thằng bé thản nhiên đáp lời:
- Ai làm vua thì cũng thế, mấy anh này bảo rằng nếu giúp thì sau này em không phải lo cái ăn cái mặc nữa.
Chương cười mà rằng:
- Như vậy là chỉ vì miếng ăn thôi à?
Thằng bé gật đầu:
- Vì em chẳng mấy khi được ăn no.
Chương khẽ thở dài, anh xoa đầu cậu bé bảo rằng:
- Được, từ rày về sau chú mày khỏi lo về miếng ăn.
Đoạn chương hỏi người lính:
- Thằng bé đã thuật rõ đường đi lối lại trong doanh Kẻ Mẩy hả?
Người lính đứng nghiêm trang đáp:
- Nhờ đó ông Giáp và anh Hiền đỡ nhiều công sức bố trí binh mã. Bởi vậy em được lệnh đưa thằng bé về để thủ trưởng định liệu.
Chương ngoảnh sang bảo với Mai Đắc Thắng:
- Cậu trông nom thằng bé, trông nó khá nhanh nhẹn, được việc đấy.
Mai Đắc Thắng tuân lệnh, kéo thằng bé sang sang một bên. Người lính lấy ra hoạ đồ vẽ tay gấp làm tư hơi nhàu nhĩ đặt lên một tấm vải nhỏ trải trên đất hãy còn ẩm ướt sau cơn mưa lúc tối.
- Kẻ Mẩy có ba xóm. - Người lính chỉ vào ba ô tròn nằm giữa hoạ đồ. - Kẻ Mẩy Trung ở gần chỗ ta đang ngồi nhất, gần sông Nhuệ, cách Kẻ Mẩy Thượng và Kẻ Mẩy Hạ hơn 2 dặm.
Chương hỏi:
- Khoảng trống giữa hai làng liền kề là gì đây?
- Một dải đất trũng thoát nước, vào mùa mưa nó như cái ao, dân trồng nhiều rau muống. hai bên dải đất có đặt hai tháp canh khá sơ sài, cây cối um tùm, cỏ mọc cao ngang ngực.
Chương chỉ vào hình vuông:
- Chả lẽ doanh Kẻ Mẩy đặt ở đây ư?
- Dạ đúng! - Người lính xác nhận.
- Thằng đầu đất nào đặt trại quân cách xa làng như vậy? Địa hình nơi đó có cao hơn xung quanh không? Tầm nhìn thế nào?
- Thưa thủ trưởng, trại cách làng Kẻ Mẩy Hạ 4 dặm, nối với nhau bằng con đường đất. Doanh nằm trên gò thấp, xung quanh là cánh đồng lúa, tầm nhìn thoáng. Ông Giáp và anh Hiền đã bố trí xong, khởi sự đầu canh Tư, giờ này có lẽ mấy anh bên Thân Vệ quân đã đột nhập được vào doanh rồi. Về cơ bản, ông Giáp nhận định sẽ làm chủ doanh Kẻ Mẩy trong một khắc đồng hồ. Đây ạ, vòng ngoài còn có các đơn vị cấp trung đội đón lõng đề phòng những kẻ đào tẩu.
Chương khẽ gật rồi hỏi thêm:
- Còn Kẻ Mẩy, có gì thay đổi không?
- Dạ, báo cáo! Mỗi tiểu đoàn nhận nhiệm vụ vây một làng, cũng khởi sự vào đầu trống canh Tư.
- Ai chỉ huy bố ráp quanh ba làng?
- Dạ, đích thân ông Giáp chỉ huy. Anh Hiền phụ trách doanh Kẻ Mẩy và anh Kỳ bên Thân Vệ quân đảm trách dự bị, đề phòng có biến ạ.
Chương ra hiệu cho người lính cất tờ giấy đi và khen:
- Cậu khá đấy, trình bày mạch lạc, tự tin. Năm nay bao nhiêu tuổi? Quê ở đâu?
Người lính đứng nghiêm trang đáp lời:
- Báo cáo, em tên Liêu Gia Trinh 19 tuổi người Cam Giá, Sơn Tây.
Chương ngạc nhiên:
- Nói vậy cậu trưởng thành từ quân họ Phùng?
- Em gia nhập quân Thiên Đức lúc anh Phạm Kính Ân giúp anh Phan Kế An giữ làng nên em tự xem mình là tân binh Thiên Đức từ đầu.
Chương cười, lộ vẻ hài lòng hỏi thêm:
- Mới 19 tuổi, vào quân chưa lâu mà đã được tín nhiệm đưa tin tức hệ trọng hẳn cậu ít nhiều đã lập được chiến công, chứng minh bản thân là người đáng tin cậy nhỉ?
- Báo cáo, em cố gắng hoàn thành các nhiệm vụ được giao.
Chương ngoảnh sang nói với Mai Đắc Thắng:
- Cậu Trinh này được đấy, cậu có muốn nhận cậu ta làm trợ thủ không?
Mai Đắc Thắng hiểu ý liền đứng ra nói:
- Quả thực bên em còn thiếu người, nếu thủ trưởng bố trí thêm cậu Trinh này thì tốt biết mấy. Cậu ta quê Sơn Tây, em cần người thông thổ nơi ấy lắm ạ.
Chương gật đầu:
- Được, cứ như vậy đi. Cậu nói với chỗ anh Hiền, xin cho cậu Trinh này theo cậu. Còn bây giờ đi thôi, ta không muốn bỏ lỡ điều gì cả.
Dứt lời Chương rời đi, bỏ lại Liêu Gia Trinh đứng ngơ ngác. Mai Đắc Thắng vỗ vai, tặc lưỡi cười mà rằng:
- Từ từ sẽ hiểu. Tớ tên Thắng. Đi thôi.
Mai Đắc Thắng dẫn theo Cò. Liêu Gia Trinh vội chạy theo hỏi nhỏ:
- Anh Thắng, thủ trưởng giám quân khi nãy là ai? Xem chừng cấp cao hơn anh Hiền mấy bậc. Thiên Đức ta nhiều người còn trẻ mà tài quá.
- Thủ trưởng muốn là ai thì là người đó, tạm thời là thủ trưởng Quan Bình. Sau này cậu để ý mọi chuyện, nghiền ngẫm sẽ đoán ra được nhiều thứ thú vị.
Chương vừa đánh một vòng qua khu vực hồ nước lớn, còn cách làng Kẻ Mẩy Trung chẳng bao xa bỗng nhận thấy đội tiền trạm của Ma Kê nhốn nháo, bóng dáng quân sĩ chạy tứ tán. Chương bình tĩnh trở khẩu AK ở sau lưng ra trước bụng, chúc mũi súng xuống đất, mở khoá an toàn. Đồng thời, Chương ra hiệu cho Quan Lam Giang nép ra phía sau. Trong khi đó Dương Yên Thư bước lên đứng chắn bên trái, đề phòng tên bay đạn lạc.
Chương bảo Mai Đắc Thắng:
- Cậu mau lên xem có chuyện gì.
Mai Đắc Thắng lập tức chạy vụt đi, Liêu Giai Trinh và thằng Cò bá·m s·át. Một lát sau, Mai Đắc Thắng hớt hải quay lại, thở hổn hển báo cáo:
- Dạ thưa thủ trưởng, quân ta trong lúc đột nhập vào làng, một trung đội luồn qua bụi tre, do tối trời, đụng phải tổ ong vò vẽ. Quân tiếp ứng bên ngoài tưởng bị phục kích nên chui vào, bên trong chui ngược ra. Vừa lúc ông Kê chạy đến. Dạ bẩm, ong nhiều quá, quân nháo nhác chạy, bị ong đốt cắn răng chịu đau mà không dám kêu tiếng nào đó ạ.
Chương bán tín bán nghi hỏi lại:
- Có chuyện hi hữu thế ư? Cả trăm người lẽ nào thua bầy ong?
Bấy giờ thằng Cò đứng cạnh Mai Đắc Thắng mới nói:
- Nếu em nhớ không nhầm thì… thì quãng ấy có một nhà nuôi ong!
Chương nhíu mày:
- Chả phải chú mày thông thuộc hết trong làng ngoài xã ư? Sao không nói chỗ đó có ong?
Thằng Cò hồn nhiên đáp:
- Không ai hỏi em việc ấy, các anh lớn hỏi em, em biết gì đều nói tường tận. Em nào biết mấy anh chui qua bụi tre gai dày đặc vào làng? Cổng làng to đùng to đoàng sao không đi, hết chỗ quang lại quàng chỗ rậm?
Chương lắc đầu cười khổ, đúng là chẳng thể trách thằng bé vì nó nào biết kế hoạch. Vả lại, chẳng ai có thể nghĩ thiên binh vạn mã vì bầy ong mà chạy toán loạn như vậy.
Chương khịt mũi, bảo với Mai Đắc Thắng:
- Này! Ta thấy chuyện này rất thú vị! Sau này nên nuôi ong, dùng pháo đá ném ong vò vẽ vào địch quân sẽ vui lắm!
Mai Đắc Thắng gật đầu vâng dạ.
- Vậy ta phải chờ à? - Chương hỏi thêm.
- Quân ta chia ba mũi đột nhập vào làng, hai mũi kia chưa thấy báo tin về nhưng thuộc hạ nghĩ không có biến đâu ạ. - Mai Đắc Thắng đáp.
Thằng Cò nói, giọng ráo hoảnh:
- Nếu qua lối cổng làng Kẻ Mẩy Thượng thì có một lán gác của dân binh. Ngoài chỗ vừa rồi bị ong đốt thì không có chỗ nào còn ong đâu. Làng ấy chỉ có một nhà chuyên nuôi ong mà thôi.
- Hai làng còn lại thì sao? - Chương hất hàm hỏi.
Thằng Cò khẽ lắc đầu, đáp rằng:
- Không có! Nếu có thì chỉ một vài tổ ở trong bụi tre, em không biết. Với lại các anh mấy trăm người chả nhẽ lại sợ mấy con ong à? Lấy lửa thui nó là xong.
Chương húng hắng ho, không hỏi thêm nữa. Mọi kế hoạch đưa ra để đối phó với người chứ chưa ai nghĩ phải chạm trán với ong.
Lúc sau Ma Kê trực tiếp đến báo cáo tình hình. Ma Kê vốn xông xáo, lại là chỉ huy, thấy đồng đội nháo nhào chui ra khỏi bụi tre ngậm tăm cắm đầu chạy lại tưởng trúng phục kích nên rút đoản đao dẫn đội tiền trạm xông lên chặn hậu. Và vì thế, Ma Kê bị đốt, một chỗ ở má trái, một trên mí mắt phải. Hai thuộc hai của Ma Kê cũng chung số phận. Nhìn tình cảnh của thuộc tướng, hai hàm răng của Chương cắn chặt vào nhau, chẳng biết nên khóc hay nên cười.
- Em không chuẩn bị thuốc cho trường hợp này. - Quan Lam Giang nói. - Nhưng có ít mật ong với tỏi ở đây các anh dùng tạm. Đằng kia có ao nước, nước lạnh sẽ tốt, đỡ bị sưng tấy.
Dù chỉ có hai mũi đột nhập vào làng Kẻ Mẩy Trung nhưng vẫn đủ sức kiểm soát tình hình. Một vài đàn ông trong làng vùng chạy, cố thoát khỏi cuộc bắt bớ trong đêm song vẫn b·ị b·ắt giữ khi chạy cách lũy tre chưa được bao xa bởi các đơn vị đón lõng. Chương vào làng theo lối cổng chính. Lúc này già trẻ lớn bé trong làng Kẻ Mẩy Trung đều phải ngồi bó gối trước khoảng sân đình. Vẻ mặt ai nấy đều sợ hãi khi những ngọn đuốc sáng rực, gươm đao sáng loáng. Trẻ con khóc ré liên hồi, quân sĩ phải luôn miệng ra lệnh người lớn mau dỗ dành đám trẻ.
Chương khoanh tay đứng trong một khoảng tối cạnh cây rơm nghe Bố Giáp cất giọng oang oang:
- Cả làng đã bị quân Thiên Đức vây kín, kể từ giờ phút này ai tìm cách trốn nghĩa là chống lại quân Thiên Đức, lập tức c·hặt đ·ầu bêu ngoài cổng làng.
Mấy binh sĩ cởi trần đứng dàn hàng ngang, lăm lăm thanh đao sáng quắc trong tay như muốn minh chứng lời của Bố Giáp.
- Trước tiên, đàn bà lớn tuổi và phụ nữ có con nhỏ lập tức đứng lên!
Quân sĩ quát thêm vài tiếng thị uy, những người đàn bà làng Kẻ Mẩy Thượng run rẩy đứng dậy, ánh mắt thập phần sợ hãi.
- Các người ai về nhà nấy, đưa bọn trẻ con về cùng, đừng để chúng quấy khóc.
Bố Giáp dứt lời mà chẳng ai dám động đậy, họ sợ! Sau cùng quân sĩ phải bước vào giữa đám người lôi họ ra, đuổi về.
Bố Giáp lại quát lớn:
- Tiếp theo là đám con gái chưa chồng, chúng bay đứng hết lên!
Hơn trăm thiếu nữ lom khom, một số tráng niên Kẻ Mẩy Trung có ý chống đối nhằm bảo vệ gái làng lập tức nhận mấy cái bạt tai nằm lăn quay ra đất.
- Ông ơi xin ông tha cho chúng con! Chúng con nào có tội tình gì!
Nhiều cô gái quỳ mọp xuống vái Bố Giáp như tế sao, khóc lóc om sòm, khung cảnh t·ang t·hương như thể cả làng sắp c·hết vậy.
- Chúng bay có câm họng không hả? Ông đã làm gì chúng bay mà rống lên cả lũ như vậy? Nghe đây! Chúng ông là bầy tôi của Vạn Thắng vương, vua của Vạn Xuân chứ không phải phường đạo tặc. Chúng bay mau về nhà thổi cơm, nấu canh phục vụ quân rồi ông sẽ trả tiền công đường hoàng. Không ai hà h·iếp chúng bay, không ai đụng đến chúng bay hết. Ông nhắc lại, đứa nào có ý trốn khỏi làng thì ông chém hết cả họ!
Đám thiếu nữ nào tin, cứ vái Bố Giáp như vái thánh sống khiến Bố Giáp tức điên quay ra nạt binh sĩ:
- Còn đứng đấy? Mau đuổi đám này về nhà, điếc hết cả tai! Làng này đ·ã c·hết ai đâu mà chúng bay khóc? Đứa nào còn khóc, còn vái lạy ông cho quân giở trò đ·ồi b·ại bây giờ!
Thế là tiếng thút thít im bặt.
Bấy giờ quân sĩ bước đến đuổi hết lượt. Thiếu nữ Kẻ Mẩy Thượng vẫn còn cố ngoái lại bởi cha, ông, anh hay em của họ vẫn phải ngồi bó gối, chẳng rõ số phận ra sao.
Chờ thêm một lúc cho yên ắng, Bố Giáp yêu cầu cao niên trong làng cùng trưởng các họ đứng lên trình diện rồi bảo họ vào trong đình nói chuyện.
- Nhanh gọn đấy! Ở đây xem như xong, qua làng bên kia xem sao.
Chương quay ra cổng làng vừa lúc gặp quân sĩ chạy ngược vào báo cáo tình hình với Bố Giáp bèn chặn lại hỏi, được biết hai làng còn lại đã yên, không ai trốn thoát.
- Không cần đến đó nữa. - Chương nói. - Ta muốn đến doanh Kẻ Mẩy.
Ma Kê lại dẫn quân tiền trạm, Chương thong thả đi giữa ba quân, nhìn trước ngó sau đều trông thấy kì hiệu của các đơn vị tung bay phấp phới.