Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 636: Con voi chui lọt lỗ kim




Chương 636: Con voi chui lọt lỗ kim
Doãn Tử Sung trình thẻ bài cho quân canh đê chứng minh thân phận là người Doãn phủ và xin ngủ nhờ trong điếm canh ven dòng Nhuệ Giang một đêm. Điếm canh có mươi lính địa phương luân phiên canh gác, do đang có chiến sự, thuyền bè xuôi ngược đều phải kiểm tra. Giới nghiêm từ giữa giờ Dậu ngày hôm trước đến đầu giờ Mão ngày hôm sau nên khi màn đêm buông xuống, quân canh điếm tụ quanh đống lửa chén chú chén anh. Doãn Tử Sung lấy ra ít bạc vụn, tối ấy, ngoài cá dưới sông còn có món gà vịt nướng. Thông qua những người lính, biết những xóm làng gần Nhuệ Giang vẫn yên bình khiến Doãn Tử Sung nghi ngờ nhận định của bản thân.
Một người lính già nói với Doãn Tử Sung, giọng nhừa nhựa:
- Từ đây ngược lên cửa Liên Mạc cả trăm dặm, cứ mỗi mười dặm lại có một điếm có tuần canh. Bên kia sông cũng vậy, ngài Đô thống sắp đặt điếm với tháp canh so le, giả tỉ bọn Thiên Đức kéo đến sẽ bị phát hiện ngay, Doãn công tử chớ lo.
Doãn Tử Sung gật gật:
- Tại hạ nghe nói cửa Liên Mạc đã bị thu hẹp, Cự thạch pháo chằng chịt nên thủy quân Thiên Đức bấy lâu nay không vào Nhuệ Giang.
- Lòng sông Nhuệ Giang cạn, có nhiều quãng hẹp, vài nơi có cắm cọc nhọn với đá ngầm ngăn chiến thuyền, dễ đặt phục binh. - Người lính già giải thích. - Thiên Đức sẽ chẳng theo lối này tiến đánh kinh sư đâu, nếu muốn thì họ đã làm từ lâu rồi.
Nhấp thêm vài ngụm rượu, xé mấy miếng thịt gà chấm muối ớt chanh, Doãn Tử Sung thắc mắc:
- Trấn cửa Liên Mạc mới có thêm ngài Tả vũ vệ, nghe nói ngài ấy quân lệnh nghiêm minh, các ông bù khú thế này liệu có mang t·rọng t·ội?
- Trời lạnh bỏ bố ra, lại buồn như chấy cắn. Chỗ khỉ ho cò gáy này Khúc tướng quân nào có đặt chân đến. - Một người lính khác cất giọng lè nhè, phẩy tay nói. - Ngài ấy lo cắt đặt binh mã trấn dọc cửa sông, chốn này sâu trong nội địa, đến làm gì.
Doãn Tử Sung giấu tiếng thở dài, cảm thấy chán nản đôi chút vì quân lệnh chẳng nghiêm, lỡ gặp địch thì trông mong gì.
- Sớm mai tại hạ men theo bờ đê lên cửa Liên Mạc, chẳng hay điếm canh tiếp theo ở đâu?
- Làng Thiên Mỗ. - Người lính già đáp. - Công tử cứ cơm no rượu say rồi chui vào đống rơm mà nghỉ cho ấm. Tôi có biết một người bên điếm ấy, công tử đến đó nhắc tên là xong, họ sẽ chẳng hỏi gì đâu. Có điều công tử nên cẩn thận, từ đây đến Thiên Mỗ hơn chục dặm đường nhưng cây cối um tùm, bùn lầy, mương máng, nhiều rắn rết lắm.
Gà gáy sáng, Doãn Tử Sung lót dạ bằng củ khoai lang nướng, cáo biệt mấy người lính rồi thong thả rời đi. Tuần canh ở Thiên Mỗ không hỏi han gì nhiều. Gần trưa, Doãn Tử Sung dừng nghỉ ở điếm canh gần làng Hoè chuyên rèn cày cuốc, tranh thủ hỏi han động tĩnh quanh vùng và câu trả lời của lính tuần canh khiến Doãn Tử Sung bắt đầu tin rằng bản thân đã nhận định sai.
- Đằng nào cũng đã cuốc bộ gần bốn mươi dặm đường, vậy đến Liên Mạc gặp Khúc đại nhân một chuyến.
Doãn Tử Sung vừa cầm gậy khua khoắng vừa lẩm bẩm, dò dẫm từng bước, thoắt ẩn thoắt hiện đám cỏ tai voi rậm rạp ven sông. Sau khi lên đò ngang vượt qua một con sông nhỏ, Dương Tử Sung đặt chân lên đất Hương Canh. Đi thêm quãng, rặng tre xanh rì của làng Ngọc Mịch thấp thoáng đằng xa, Doãn Tử Sung rảo bước qua những gò đống um tùm, thảng hoặc phải vòng qua mấy nấm mộ đất với những chân hương bạc phếch. Dừng lại thở, Dương Tử Sung tranh thủ đảo mắt ngắm làng quê thanh bình. Chiến tranh dường như chẳng hiện diện ở vùng quê này. Trên cánh đồng làng Ngọc Mịch, mấy trẻ mục đồng ngồi trên lưng trâu thổi sáo, Dương Tử Sung có thể nghe được tiếng cười của chúng. Đến gần lũy tre làng, Doãn Tử Sung gặp một người nông dân đang vác cuốc bèn từ tốn hỏi:
- Mạn phép bác cho tôi hỏi, chả hay điếm tuần canh làng ta ở đâu ạ?
Người nông dân quấn khăn đầu rìu dính bùn, mặt mày nhọ nhem nhọ thỉu, tuổi mới ngoài ba mươi, thân hình chắc nịch nhìn Doãn Tử Sung từ đầu xuống chân với ánh mắt nghi hoặc:
- Anh đến làng có việc gì?
Doãn Tử Sung nhẹ giọng thưa rằng:
- Chả là tôi muốn đến cửa Liên Mạc, nghe nói đi qua mỗi điếm tuần canh ngoài đê phải trình báo vì lúc ngày nhiễu nhương.

Người nông dân ngoảnh nhìn về sau, chỉ về hướng Tây Bắc:
- Nhà anh cứ men theo lối bờ ruộng một quãng, khi nào gặp khóm tre chắn lối thì rẽ bên tả đi thẳng, men theo con mương nhỏ sẽ gặp đường làng dẫn lên đê.
Doãn Tử Sung cảm tạ rồi đi theo chỉ dẫn, chẳng thể biết có hàng chục cặp mắt phía sau rặng tre làng dõi theo nhất cử nhất động của công tử họ Doãn.
Ngay bên dưới khóm tre gai cạnh bờ mương có một người đang thảnh thơi ngồi câu cá. Gần bên, hai người con gái trẻ kẻ ngồi đan áo len, người đang hì hụi vót chông. Cách đó không xa, hơn chục tráng niên quấn khăn đầu rìu, quần ống thấp ống cao ngồi dãi thẻ cặm cụi vót chông, nhìn không giống tráng đinh trong làng cho lắm, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống. Một trong số bọn họ trông thấy Doãn Tử Sung đến gần liền tạm gác công việc, phủi qua ống quần tươi cười đứng trên bờ ruộng đón đường. Hỏi han vài câu, người ấy mời Doãn Tử Sung nghỉ chân uống bát nước chè nóng rồi hãy đi tiếp.
- Tại hạ họ Doãn tên huý là Sung, người Doãn phủ ở kinh thành, là con thứ tư nên người thân quen hay gọi Tử Tư.
Doãn Tử Sung vòng tay chào, giới thiệu tên họ với người đàn ông nãy giờ vẫn điềm nhiên ngồi câu cá. Sung đồ người này có chức sắc và những người đang vây quanh đều là gia nô.
Người đàn ông ngẩng lên nhìn, nhoẻn miệng cười, bảo gia nô lấy ghế tre cho Sung ngồi.
- Doãn Tử Tư à? Kinh thành cũng chẳng lấy làm gần, Doãn công tử lặn lội đến Ngọc Mịch quê kệch này làm gì vậy?
Vừa hỏi, người đàn ông vừa rót trà mời Doãn Tử Sung. Sung kín đáo quan sát, thấy người này khuôn thiên đầy đặn như mặt trời buổi sáng, vầng trán rộng, nhẵn bóng, hẳn địa vị không tầm thường.
Doãn Tử Sung bộc bạch ý định đến Liên Mạc, nghe xong người đàn ông gật gù:
- Tôi có nghe tin Khúc tướng quân mới đến trấn nhậm cửa Liên Mạc. Nhờ phúc Khúc tướng quân mà đất Hương Canh mới thanh bình được như thế này đấy. Công tử người Doãn phủ, chẳng phải thân phụ là quan Tư thổ Doãn Tử Ngang người Triệu Sơn?
Doãn Tử Sung nhướng mày, thoáng ngạc nhiên thì người đàn ông bật cười:
- Doãn đại nhân bấy lâu nay chăm lo việc phép tắc trong phủ Thái uý. Đất Hương Canh tính là xa bởi cách kinh thành con sông Nhuệ nhưng cũng tính là gần. Làng Ngọc Mịch có mấy người làm quan nhỏ trong triều nên tôi mới được biết.
- Mạn phép hỏi cao danh quý tính của huynh.
Người đàn ông vỗ nhẹ lên trán, cười mà rằng:
- Tôi họ Quan, tên huý là Bình.
Doãn Tử Sung nhăn mặt, ngoảnh trông về làng Ngọc Mịch rồi nói:
- Quan huynh không phải người làng Ngọc Mịch ư?
Người đàn ông tròn mắt ngạc nhiên. Doãn Tử Sung cười mà rằng:
- Tại hạ vốn thích đọc đủ các loại sách mà thân phụ vốn lo việc lễ nghi trong Thái uý phủ. Tại hạ có nhớ đất Hương Canh không có họ Quan. Quan huynh là thế nào với Quan lão gia ở làng Sài?

Người đàn ông chẳng ai khác là Mạc Thiên Chương, cặp lông mày khẽ động đậy, bình thản đáp:
- Quan lão gia là nhạc phụ của tôi. Tôi từng là gia nô trong trang, được Quan lão gia yêu mến nên gả ái nữ cho nên tôi đổi sang họ Quan thể hiện lòng biết ơn.
Doãn Tử Sung khẽ gật, cười gượng, nét mặt bỗng trầm tư. Lát sau Doãn Tử Sung lại hỏi:
- Quan lão gia có năm người con, thứ nữ Quan Hồng San và út nữ Quan Lam Giang. Thứ nữ thành gia lập thất từ lâu, út nữ nghe nói đã theo hầu cận Vạn Thắng vương, nhờ đó họ Quan nổi danh quanh vùng.
Chương tỏ ra ngạc nhiên, vỗ đùi cười lớn mà rằng:
- Tử Tư có trí nhớ thật siêu phàm, thật chẳng gì giấu được.
Doãn Tử Sung liền thắc mắc:
- Là tế tử của Quan lão gia bên đất Sơn Tây, sao Quan huynh lại ngồi câu cá ở đây?
Nói đoạn Doãn Tử Sung ngoảnh trông tứ phía một lần nữa.
- Tôi cũng phải đi kiếm ăn. - Chương thản nhiên đáp. - Tôi thu mua thóc gạo ở Hương Canh đem bán cho quân.
Doãn Tử Sung nhăn mặt:
- Nhưng đây nào phải đất Sơn Tây?
Chương khẽ nhún vai:
- Bỏ ra chút bạc thì muốn đến đâu chẳng được, trừ kinh thành tường cao hào sâu. Hương Canh nhiều thóc gạo, tôi thu mua rồi nhờ người khác đem bán cho ngài Đô thống kiếm chút lợi. Anh biết đấy, phận con rể nếu cứ ở Quan gia trang thì khó mà ngóc đầu lên được. Vùng này sớm muộn cũng thuộc về Thiên Đức nên tôi mạo hiểm một chuyến. Doãn công tử là văn sĩ, chẳng thể hiểu toan tính của đám buôn thúng bán bưng như chúng tôi đâu.
Doãn Tử Sung lo ra, dường như chẳng để tâm đến lời Chương đang nói. Chương gặng hỏi, Doãn Tử Sung chép miệng thở dài thuật lại nguyên do mọi chuyện. Chương nghe, lấy làm hài lòng lắm.
Tử Sung kết luận, giọng có phần buồn bã:
- Quan huynh người Sơn Tây lại có thể ung dung tự tại ngồi câu cá cạnh làng Ngọc Mịch thế này thì Thiên Đức quân cũng có thể làm được, thật nguy lắm. Lý Đô thống nghe lời Ngụy tiên sinh mà ông ta đâu phải dân Vạn Xuân, nói ra toàn những lời sáo rỗng. Tại hạ nghĩ chỉ người Vạn Xuân mới hiểu người Vạn Xuân mà thôi.
Chương lại vỗ đùi cười đắc chí:
- Hay cho câu chỉ người Vạn Xuân mới hiểu người Vạn Xuân. Tôi cũng cho mấy tay mưu sĩ phương Bắc lắm mưu nhiều mẹo nhưng họ mới đến Vạn Xuân chưa bao lâu, chẳng thể hiểu hết được mọi chuyện. Lý Đô thống không trọng dụng những người như huynh thật phí phạm.
Cảm thấy người đối diện có chút đồng cảm, Doãn Tử Sung bộc bạch mọi chuyện mắt thấy tai nghe kèm theo nhận định của bản thân. Chương chăm chú lắng nghe chẳng sót một chữ. Mai Đắc Thắng đứng cần đó quay lưng, kín đáo ghi ghi chép chép rất nhanh.

- Doãn huynh quả thật không nên gọi Vạn Thắng vương trước mặt Lý Đô thống và những người khác, có ngày m·ất m·ạng như chơi. Tại sao không gọi là Mạc tặc như cách mà dân kinh thành hay gọi chứ?
Doãn Tử Sung nhếch miệng cười buồn mà rằng:
- Tại hạ đã nói, miệt thị đối thủ chẳng khiến ta mạnh hơn. Thay vào đó, cần tôn trọng địch thủ, đặt họ đúng vị trí mà tìm hiểu thì mới có cơ may giành chiến thắng. Lý tiên vương năm xưa phất cờ cũng chẳng phải dòng dõi đế vương. Vạn Thắng vương tuy chẳng phải họ Lý, chẳng chính danh nhưng ngài ấy nào có tiếp nhận vương vị? Danh xưng Vạn Thắng vương do ba quân của ngài tôn lên và…
Doãn Tử Sung thở dài:
- Đến nay ba phần tư người Vạn Xuân dù muốn dù không cũng đã gọi như vậy. Lúc đầu tại hạ cũng nghi ngờ lắm, tuy nhiên càng về sau càng thấy ngài ấy là cơ hội duy nhất thống nhất giang sơn về một mối. Họ Lý, họ Mạc hay họ nào đứng đầu thiên hạ cũng được, miễn sao lo được cho dân, cho nước thì muôn dân sẽ nghe theo.
Chương đặt chén nước trà xuống, hỏi thêm:
- Doãn huynh thật lạ! Nếu huynh đã ngộ ra được như vậy cớ sao không tìm đường về dưới cờ Thiên Đức mà lại theo Lý Đô thống?
Doãn Tử Sung chép miệng than rằng:
- Tại hạ người Doãn phủ, trốn theo Vạn Thắng vương thì cả nhà liệu giữ được mạng? Thân phụ rất trung thành với Thái uý. Vài lần tại hạ bày tỏ ý kiến đã bị dập tắt. Hồi cuối năm ngoái thân phụ nhờ vả để tại hạ phục vụ trong quân, muốn tại hạ ngày sau trở thành tin cẩn của Thái uý phủ nhằm tiếp nối. Thú thực, tại hạ cũng muốn cống hiến gì đó nhưng Lý Đô thống trọng nhân sĩ phương Bắc. Tại hạ và đồng bạn tuyệt chẳng có cơ hội nào, ở lâu trong doanh có khi còn bất đắc chí, liên luỵ gia quyến. Tại hạ bị đuổi về có khi lại hay.
Chương lại hỏi:
- Nửa đường về huynh muốn đến Liên Mạc, muốn làm mưu sĩ cho Khúc tướng quân?
- Tại hạ từng có cơ hội gặp Khúc tướng quân vài lần. cũng quen biết trưởng tử của ngài ấy. - Doãn Tử Sung hào hứng. - Tại hạ hi vọng có thể giúp ngài ấy ở Liên Mạc. Dẫu sao về thành cũng phải nghe tiếng bấc tiếng chì của thân phụ.
- Cửa Liên Mạc sẽ yên như bấy lâu nay. - Chương ngả người tựa vào ghế tre. - Trừ phi bằng cách nào đó Thiên Đức thọc sâu vào đất Hương Canh như nhận định của huynh.
Doãn Tử Sung gật đầu:
- Dùng bạc ton lót quan quân cũng chỉ lọt dăm ba người. Trên đường đến đây tại hạ đã nghiền ngẫm rất nhiều, thấy rằng nhận định trước đó của tại hạ chỉ là võ đoán, thật đáng xấu hổ. Tại hạ lần đầu vào quân, nhiều việc chưa tỏ, sau đận này phải tự kiểm điểm bản thân.
Chương nghiêng người đặt tay lên vai Doãn Tử Sung, giọng thân tình:
- Vạn Xuân cần những nhân sĩ trẻ có tầm nhìn và cách nghĩ như Doãn công tử. Thật ra… Thiên Đức quân muốn đến Hương Canh, từ Hương Canh sang Kẻ Mẩy, xuống Vĩnh Thuận là chuyện con voi chui lọt lỗ kim, khó nhưng có thể.
- Con voi chui lọt lỗ kim nghĩa là thế nào? Xin Quan huynh giảng giải cho tại hạ được tỏ tường.
Chương ngoắc tay ra hiệu thuộc hạ lấy ấm trà ra khỏi cái bàn tre nhỏ vuông vức, chỉ để lại 8 cái chén hạt mít.
- Lấy cứng đối cứng Lý Đô thống có ít cơ hội giành chiến thắng. - Chương cười bí hiểm. - Cơ hội nhỏ nhoi ấy sẽ tiêu tán khi Thiên Đức quân giải quyết khó khăn một cách vô cùng dễ dàng. Lý Đô thống sẽ bị việt vị, à, bị chiếu tướng. Gần 1 vạn binh mã chẳng ai đánh mà tan hàng hết lượt.
- Xin được Quan huynh chỉ giáo.
- Doãn công tử thực muốn nghe chứ?
Doãn Tử Sung gật đầu, nét mặt không giấu nổi vẻ háo hức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.