Vạn Linh Chi Chủ

Chương 120:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng Lục Ảnh Nhi không trả thù thành công mà còn khiến bản thân rơi vào trầm cảm nặng khi mà thua tan tác trước tên ác nhân Vương Minh, sau lần này có vẻ như Thánh Mộc Điện sẽ trở thành cấm địa đối với Vương Minh.
Trận chiến thứ năm bắt đầu với việc Minh Lâm khiêu chiến Kim Thiền Tử, thế nhưng kết quả là hắn không đụng được một chéo áo của đối phương mà bị đầu Tầm Bảo Linh Miêu lột gần sạch đồ đạc.
Cũng may là Kim Thiền Tử còn để cho hắn chút sĩ diện hạ đài chứ bị lột truồng trước tất cả đệ tử Vạn Thú Tông chắc sẽ để lại bóng ma cả đời mất, thế nhưng hắn cũng phải cắn răng bỏ ra một cái giá lớn để chuộc lại đồ của chính mình.
Vương Minh cũng cảm thấy dở khóc dở cười trước trận chiến này, Kim Thiền Tử lúc nào cũng vậy chưa thấy hắn nghiêm túc một phút giây nào cả.
Thế nhưng có vẻ như đây là cách sống của hắn khi mà không chịu trói buộc, không theo khuôn phép, luôn luôn tự do tự tại và làm việc theo ý muốn của mình, nhiều khi Vương Minh cũng mong muốn có một cuộc sống như vậy.
Trận chiến thứ sáu diễn ra với hai đối thủ mà không ai có thể ngờ tới được khi mà Thanh Tâm điểm tên khiêu chiến Hoàng Thiên.
Không ai nghĩ ra được một cô gái bé nhỏ như vậy lấy dũng khí đâu ra để đấu với Bạo Lực Vương Hoàng Thiên, không cần đoán cũng biết được kết quả từ trước.
Vương Minh cũng khá lo lắng cho nàng, hắn không hiểu nổi vì sao một người không thích tranh đấu như nàng lại đứng ra đối chiến với Hoàng Thiên, đối phương được xếp số 1 cũng thể hiện phần nào sức mạnh của đối phương được mọi người đánh giá cao như thế nào rồi.
Ngay lúc trọng tài ra hiệu bắt đầu trận đấu Thanh Tâm ngay lập tức triệu hồi toàn bộ linh thú của bản thân ra, Thâm Hải Linh Quy dựng lên một màn bảo hộ cứng rắn bao bọc cơ thể của tất cả mọi người.
Hoàng Thiên vẫn bình tĩnh đợi Thanh Tâm bày binh bố trận, hắn muốn xem đối thủ của mình có thể đem lại cho mình bất ngờ gì vì thế hắn không vội vàng tấn công.
Sau khi dựng lên màn bảo hộ Thanh Diệp Lộc bắt đầu niệm pháp chú, cả lôi đài bắt đầu mọc ra đủ loại cây cỏ và thảo dược khắp nơi, mùi hương tỏa ra ngào ngạt khiến mọi người say mê.
Thế nhưng Hoàng Thiên vẫn án binh bất động không động thủ, hắn vẫn không hiểu ý định của đối phương là gì, hắn cũng thử kiểm tra đám linh thảo xung quanh thì thấy bọn chúng chỉ là các loại thảo dược bình thường chứ không chứa độc tố nào cả.
Mãi vẫn không thấy đối thủ của mình có động tác tiếp theo Hoàng Thiên liền hỏi: "Chỉ có vậy thôi sao"
Thế nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng, hắn có thể nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của nàng thế nhưng hắn không hiểu nổi đối phương sao lại tốn công làm nhiều thứ như vậy để làm gì.
Hoàng Thiên chán nản nắm chặt nắm đấm lại, trên cơ thể hắn nổi lên yêu khí nồng nặc, cơ bắp cũng nổi lên cuồn cuộn tràn đầy cảm giác bạo tạc, linh thú chủ lực của hắn là một đầu Hắc Ngục Phong Thiên Hổ.
Hắn không sử dụng vũ khí mà từng bước tiến gần hơn Thanh Tâm, thế nhưng ngay cả lúc hắn đứng trước tấm màn bảo hộ của nàng vẫn không có việc gì xảy ra cả.
"Thật là phí thời gian mà, ta còn tưởng có gì đó thú vị nữa chứ, nếu vậy thì nhanh chóng kết thúc thôi nào" vừa dứt lời Hoàng Thiên vung mạnh nắm đấm lên rồi đấm mạnh một quyền về phía màn bảo hộ trước mặt Thanh Tâm.
Thế nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là trên màn bảo hộ chỉ phát ra một gợn sóng nhỏ rồi biến mất, cả tấm màn bảo hộ vẫn hoàn hảo không xê xích một chút nào cả.
Hoàng Thiên cũng trợn tròn con mắt, cho dù không sử dụng toàn lực nhưng tấm màn bảo hộ cũng cứng rắn một cách bất ngờ, thế là hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Chỉ thấy Hoàng Thiên bắt đầu thủ thế ngưng tụ lực lượng vào nắm đấm bàn tay phải sau đó đấm mạnh vào màn bảo hộ thế nhưng cũng chỉ khiến màn bảo hộ rung động mạnh hơn chứ vẫn không có dấu hiệu bị vỡ ra.
"Phải vậy chứ, cuối cùng cũng có một thứ gì đó thú vị" Hoàng Thiên bắt đầu tỏ ra hứng thú, ánh mắt hắn sáng rực lên nhìn chằm chằm vào màn bảo hộ.
Cả người hắn chân khí cùng yêu khí nổi lên cuồn cuộn, sau lưng hắn hiện ra hư ảnh một đầu hổ lớn nhe năng múa vuốt, đồng thời hắn lôi ra một đôi hộ uyển đeo vào tay mình.
Hoàng Thiên bắt đầu tụ lực một lần nữa sau đó hét lớn một tiếng rồi oanh quyền liên tục lên tấm màn bảo hộ, hai mắt của hắn chăm chú vào từng động tác của mình, nếu có người để ý sẽ thấy được tất cả quyền của hắn đều đấm vào một điểm duy nhất trên tấm màn bảo hộ.
Màn bảo hộ rung lên bần bật thế nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, Thanh Tâm cũng vội vàng gia cố cho màn bảo hộ nhưng vẫn không ngăn được việc nó rung động càng ngày càng dữ dội.
Hoàng Thiên cứ oanh quyền liên tục lên tấm màn bảo hộ, tuy nó vẫn nguyên vẹn nhưng hắn lại thấy phấn khích một cách kỳ lạ, đã lâu rồi hắn không có cơ hội được thả sức mình như hiện giờ.
Những đối thủ trước đây của hắn quá yếu, có những người vì quá sợ hãi mà còn từ bỏ chiến đấu, tất cả cũng vì cái danh tiếng bạo lực cuồng của hắn, bọn họ sợ ăn một quyền của hắn sẽ không gượng dậy được nên quyết định từ bỏ để bảo toàn chiến lực.
Hoàng Thiên đã đánh gần hết bài quyền nhưng trận pháp vẫn chưa có dấu hiệu sẽ sụp đổ, không chỉ vậy hắn đột nhiên thấy thoát lực một cách bất thường.
Hắn biết rất rõ về cơ thể của mình, chỉ một bài quyền pháp như vậy không thể nào khiến hắn thoát lực được, suy nghĩ một hồi hắn đột nhiên nhớ ra ở đây thứ đáng nghi nhất chỉ có đám hoa cỏ kia mà thôi.
Cho rằng bọn chúng không có độc nên hắn không thèm suy nghĩ cẩn thận vì sao đối thủ của hắn lại bày ra chúng để làm gì, với lại hắn cũng không có cách nào diệt đi toàn bộ số hoa thảo đấy được.
— QUẢNG CÁO —Vạn Linh Chi Chủ - Chương 120 Thanh Tâm vs Hoàng ThiênCảm giác suy yếu dần dần tăng lên khiến Hoàng Thiên cũng bắt đầu bối rối, cuối cùng hắn quyết định phải tốc chiến tốc thắng khi mà mình vẫn còn sức lực, chứ còn đợi khi bản thân bị đối phương rút cạn thì lúc đó hắn chẳng khác nào cá nằm trên thớt cả.
Hoàng Thiên nhanh chóng lui lại, toàn thân bắt đầu tụ lực, từng thớ cơ bắp trên người hắn căng lên như dây đàn, động tác của hắn thì trông giống như mãnh hổ đang chuẩn bị vồ mồi.
Thanh Tâm biết đối phương đã nhận ra kế hoạch của mình nên muốn dồn lực đánh một trận vì thế nàng cũng tụ tập tấp cả chân khí trong cơ thể để gia cố màn bảo hộ.
Hoàng Thiên sau khi tụ lực xong thì từ miệng hắn phát ra tiếng hổ gầm rồi bổ nhào về phía màn bảo hộ, tất cả chân khí cùng yêu khí được nén lại vào nắm đấm trên tay phải.
Ngay khi chạm vào màn bảo hộ thì toàn bộ chân khí và yêu khí bị nén được giải phóng và phóng thẳng về phía màn bảo hộ in dấu một nắm tay nho nhỏ ở trên đó.
Thế nhưng nắm tay nho nhỏ đó lại bộc phát năng lượng kinh hồn khiến cho màn bảo hộ của Thanh Tâm tràn đầy các vết rạn rồi ngay lập tức vỡ tung.
Luồng năng lượng được giải phóng ra xung quanh cuốn văng Thanh Tâm ra khỏi lôi đài, Vương Minh thấy vậy liền rời khỏi chỗ ngồi của mình phóng về phía nàng vừa kịp ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nàng.
"Tại sao lại liều mạng như vậy chứ" Vương Minh hỏi Thanh Tâm.
"Còn lại là của huynh đấy" Thanh Tâm chỉ cười nhẹ một cái rồi bất tỉnh, Vương Minh kiểm tra cơ thể nàng thì thấy mọi thứ vẫn bình thường chỉ là nàng thoát lực do chân khí cạn kiệt mà thôi.
Hoàng Thiên thì lê tấm thân ê ẩm trở về chỗ ngồi của mình, hắn không ngờ tới một cô gái bé nhỏ như thế lại khiến hắn chật vật đến vậy, ngày hôm nay suýt nữa hắn lật thuyền trong mương rồi.
Vương Minh đưa Thanh Tâm cho nhân viên chữa bệnh rồi quay lại thì thấy Văn Thanh Thư dáng vẻ tơi tả trở về vị trí của mình còn Tinh Thiên Tuyết thì đứng trên lôi đài đối đầu Hoàng Thiên.
Sau khi trở về hỏi thăm Kim Thiền Tử mới biết được Văn Thanh Thư tranh thủ Hoàng Thiên chưa hồi sức muốn khiêu chiến đối phương nhưng thất bại, bị đối phương ba quyền hai cước đấm lộn cổ khỏi lôi đài.
Tinh Thiên Tuyết có vẻ như cũng muốn nhân cơ hội này khiến Hoàng Thiên hạ đài nên cũng khiêu chiến hắn, bây giờ hai người chuẩn bị chiến đấu.
Trận chiến diễn ra rất quyết liệt, số linh thú còn lại của Hoàng Thiên cũng lộ diện bao gồm một đầu Bát Dực Tử Xà, một đầu Đại Địa Hùng Vương cùng với Thanh Lôi Linh Ngưu.
Vốn hai người cũng chỉ ngang tài ngang sức thế nhưng linh thú mạnh nhất của Hoàng Thiên là Hắc Ngục Phong Thiên Hổ không ở trạng thái toàn thịnh nên bị Ứng Nguyệt Bạch Long của Tinh Thiên Tuyết treo lên đánh.
Cuối cùng Tinh Thiên Tuyết nhỉnh hơn một bậc nên giành chiến thắng, vị trí số một rơi vào tay Tinh Thiên Tuyết còn Hoàng Thiên rơi xuống vị trí thứ hai.
Bây giờ chỉ còn Kim Thiền Tử, Vương Minh và Hoàng Thiên chưa từng khiêu chiến, thế nhưng nhìn tình hình thì Kim Thiền Tử không có vẻ gì muốn khiêu chiến với người khác cả.
Đúng lúc Vương Minh đứng dậy chuẩn bị khiêu chiến thì bị Hoàng Thiên chiếm trước, mọi người tưởng hắn muốn khiêu chiến Tinh Thiên Tuyết lần nữa để giành lại vị trí số 1 thì lại bất ngờ trước lời nói của hắn.
"Ta muốn khiêu chiến Vương Minh"
Vương Minh cũng ngạc nhiên không biết vì sao đối phương lại muốn khiêu chiến mình khi mà làm như vậy hoàn toàn không có lợi gì cho đối phương cả.
"Ngươi chắc chắn chứ" vị trưởng lão chủ trì ngạc nhiên hỏi lại.
Hoàng Thiên đáp lại bằng việc đi thẳng lên lôi đài rồi nhìn về phía Vương Minh, ánh mắt của hắn đã nói lên tất cả vì thế Vương Minh cũng trả lời bằng việc tiến thẳng lên lồi đài.
Trọng tài đang lúng túng không biết giải quyết như thế nào thì bỗng nhận được truyền âm từ Tinh Thiên Nhai.
Khi Vương Minh đặc chân lên lôi đài thì Hoàng Thiên liền nói: "Chúng ta một đối một Hắc Ngục Phong Thiên Hổ đối chiến với đầu Hắc Long của ngươi thế nào"
Vương Minh có vẻ hiểu ra ý định của Hoàng Thiên liền cười nhạt nói: "Ta có một đề nghị khác hay hơn nhiều, nếu như ta cùng ngươi quyết đấu một trận thì sao, một đối một đồng thời không được thay thế linh thú phụ thể"
Ban đầu Hoàng Thiên tỏ ra bất ngờ với lời đề nghị của Vương Minh, sau đó hắn ta phá lên cười thế nhưng đổi lại là sự im lặng của Vương Minh, thế là hắn bắt đầu hỏi: "Ngươi chắc chắn chứ."
Bây giờ đến lượt Vương Minh im lặng trên người hắn bắt đầu nổi lên chân khí cùng yêu khí cuồn cuộn, sau lưng hiện ra hư ảnh của Long Huyền, cơ bắp toàn thân cũng căng lên còn xuất hiện những vảy nhỏ như vảy rồng xếp ngay ngắn trên cơ thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.