Vân Hách Liên Thiên

Chương 49: Biến cố




Edit: Chrysanthemum
“Vân Thiên…” Khinh Hàn đột nhiên lên tiếng, “Cám ơn ngươi.”
“Ân” Vân Hách Liên Thiên ứng thanh, cũng đi sang vài bước, ngồi sánh vai với nàng.
Khinh Hàn nghiêng người, gần như là mê luyến mà nâng tay vuốt ve hai má của Vân Hách Liên Thiên. Vân Hách Liên Thiên thế mà lại không giận, để mặc cho nàng vuốt ve. Thương Ngôn ở phía sau bọn họ nhìn thấy cảnh này, cũng không có ghen tị đáng nói. Đi ăn dấm chua với một người sắp chết, Thương Ngôn y cũng không có nhỏ mọn đến như vậy. Chợt, Thương Ngôn nghe thấy tiếng thở dài u buồn của Khinh Hàn.
“Ta nhớ ra ngươi rồi.” Nàng mỉm cười đến phong khinh vân đạm, “Thì ra là thế, cám ơn ngươi đã đến tiễn ta.”
Biết nói sao đây… Khí chất trên người nàng đột nhiên giống như trở nên không giống với bản thân nàng. Nàng vốn không giống như nữ tử chốn phong trần, hiện tại không những không giống mà cái loại khí chất xuất thần phiêu dật vốn có càng trở nên nồng đậm, tựa như đạm nhiên nhìn thấu hết thảy, không sợ hãi, hoàn toàn nhìn không ra vẻ quyến luyến sinh mạng khi một người bình thường chết đi. Loại cảm giác này quả thật cực kỳ tương tự với Vân Hách Liên Thiên bên cạnh. Thế nhưng tu vi đó của Vân Hách Liên Thiên, là cảnh giới gì đây…
Khinh Hàn nghiêng người, tựa vào trên vai Vân Hách Liên Thiên. Vân Hách Liên Thiên thì nghiêng đầu, không biết nói gì bên tai nàng, tựa như đôi tình nhân thầm thì nỉ non.
Vân Sơ huých bả vai Thương Ngôn, nhìn tình huống có thể nói là quỷ dị trước mắt, hạ giọng nói thầm: “Ta nói chứ, đây là tình huống gì? Bọn họ sẽ không thật sự…”
Thương Ngôn nhắm lại mắt, thở dài nói: “Nàng đi rồi…”
“A? Đi cái gì?” Vân Sơ chậm chạp mà chớp chớp mắt, không hiểu được lời vừa rồi của Thương Ngôn. Cái gì mà “đi”, “đi” đâu cơ chứ…? Hắn bỗng nhiên giật mình, trên người nàng đã không còn nửa điểm khí tức sinh mệnh, lắp bắp nói, “Nàng, nàng, nàng… đã chết?”
Thương Ngôn nhìn vào mắt Vân Sơ, có chút tức giận khi hắn nói ra từ “chết” này. Sinh mệnh của phàm nhân vốn ngắn ngủi, những yêu quái sống hơn vạn năm như bọn họ đã sớm nhìn quen cảnh sinh sinh tử tử. Thế nhưng giữa khung cảnh vân hải nhật xuất đẹp đến say lòng này, nhìn thấy một sinh mệnh biến mất, Thương Ngôn cư nhiên cảm thấy có chút không quen, lại còn trở nên đa sầu đa cảm. Có lẽ bởi vì thái độ của Vân Hách Liên Thiên đối với nàng không bình thường chăng? Hay là bởi vì y đang mang một sinh mệnh trong bụng, cho nên mới không thể hờ hững nhìn cảnh sinh tử như trước?
Chẳng qua may mắn là Vân Hách Liên Thiên không có hành động đặc biệt nào, không giống như sẽ vì nàng mà nghịch thiên cải mệnh. Điều này làm cho Thương Ngôn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng Thương Ngôn không biết hắn có bản lĩnh như vậy hay không, thế nhưng người đã cường thế lưu lại một sinh mệnh trong cơ thể nam nhân như y thì chuyện đó cũng không phải là không thể làm được đi. Nhưng mà hậu quả thì không biết sẽ thế nào, cưỡng chế nghịch chuyển số mệnh cũng không phải việc tốt gì.
Ai ngờ Thương Ngôn mới vừa thở phào thì biến cố liền đột nhiên xảy ra. Không trung đột nhiên vang vọng tiếng rồng ngâm rung trời, vân hải vốn tĩnh lặng đột nhiên bị phân hai, một cái bóng đen khổng lồ xuất hiện từ giữa, tựa như tiềm long xuất hải mà khuấy đảo vân hải điên cuồng. Thương Ngôn tập trung nhìn kỹ, hóa ra không phải dường như mà là chắc chắn, đây là một hắc long vô cùng cự đại chân thực. Thân mình quen thuộc kia… rõ ràng chính là Thương Lan.
Kể từ ngày từ biệt với hắn ở bên ngoài Thương Lãng Vân phủ thì Thương Ngôn vẫn chưa gặp lại Thương Lan. Đối với y, Thương Ngôn xem Thương Lan là bằng hữu. Nếu như không có Thương Lan thì y đã không thể tìm ra được Vân Hách Liên Thiên, hiện tại không chừng đang ở nơi nào đó mà thương tâm, cũng có thể là đã sớm chết dưới lòng đại dương vô tận. Cho nên khi nhìn rõ đối phương là Thương Lan thì thần sắc vốn đề phòng của Thương Ngôn lập tức thả lỏng.
Thế nhưng Vân Sơ thì lại cực kỳ khẩn trương, còn tưởng rằng là cừu gia nào đó lại tìm tới cửa, chẳng qua vừa nhìn sang Thương Ngôn bên cạnh thì sống lưng nhất thời ưỡn thẳng. Dù sao có y ở đây rồi, dẫu trời có sập xuống thì cũng sẽ không bảo hắn chống đỡ. Nghĩ như vậy, Vân Sơ mới có tâm tình ngắm nhìn hắc long kia. Hắc long đó nha, không phải muốn gặp là thấy được đâu, là hắc long xưa nay nổi tiếng tàn bạo đó nha, là yêu quái thượng vị trong yêu giới đó nha.
Bất quá hắc long này dường như có vẻ hơi chật vật, trên người bị phá thành một lỗ thủng lớn, huyết dịch sắc vàng kim theo đường bay của hắn mà rải xuống tung tóe, bám lên sự vật bên dưới mà tạo thành một đường ánh kim. Ngay cả trên đầu rồng cũng bị cắt đứt một đường, lớp vảy trên thân không biết đã rơi bao nhiêu mà lộ ra huyết nhục mơ hồ một mảnh. Một tiếng rồng ngâm kia, muốn bao nhiêu thê lương thì có bấy nhiêu thê lương, đôi mắt lớn như chuông đồng của hắn trừng thẳng về phía bọn họ. Không biết là người nào có bản lĩnh lớn đến mức có thể đánh một hắc long thành cái dạng chật vật bất kham này, chẳng lẽ là Tiên đế trên trời cao hạ phàm?
Vân Sơ nghi hoặc không bao lâu thì đã có được đáp án, theo sau hắc long phá vân nhi xuất là quang mang ngũ nhan lục sắc chói mắt, rõ ràng chính là quang lượng từ pháp bảo. Chờ đến khi nhìn rõ luồng ánh sáng này thì Vân Sơ mới chấn động, chẳng trách sao hắc long với thực lực cường hãn mà cũng thành cái dạng này. Đây chính là quần ẩu a, cư nhiên là một đám nhân vật tiên gia mang kim quang rực rỡ, tùy tiện đếm thôi thì cũng phải chừng trăm người…
Cũng không biết hắc long này phạm phải chuyện tốt gì rồi mà lại có thể khiến cho Tiên giới xuất động đại trận thiên binh vạn mã như vậy đến bắt hắn. Nhân vật trên Tiên giới đều mặc trang phục căn cứ theo cấp bậc, bọn họ vừa nhìn đã biết là đại nhân vật, toàn bộ cơ bản đều mặc giống nhau, hơn nữa dưới chân cưỡi tường vân, trong tay cầm tiên khí, kim quang lượn lờ quanh thân, bộ dáng khí thế kia không phải là thần tiên cao cao tại thượng thì còn là gì? Vân Sơ xấu xa nghĩ hắc long này không phải là thông đồng với lão bà của Tiên đế đó chứ. Chậc chậc, làm cho Tiên đế bị cắm sừng, chẳng trách sao thế trận lớn đến như thế…
Thương Ngôn cũng nhìn thấy rõ ràng trạng huống của Thương Lan, không nói hai lời mà định tiến lên hỗ trợ, nhưng lại bị Vân Sơ giữ chặt, “Ngươi định làm gì? Muốn đi chịu chết sao? Bọn hắn nhiều người đến như vậy… Không phải là ngươi và Hắc Long kia thân nhau đó chứ….?”
Thương Ngôn không có tâm tư dây dưa với Vân Sơ, trạng huống của Thương Lan thoạt nhìn có vẻ không ổn lắm, lại quay đầu nhìn Vân Hách Liên Thiên, hắn vẫn bất động ôm xác của Khinh Hàn, không hề có phản ứng nào, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ đối với động tĩnh bên kia, dường như không muốn xuất thủ hỗ trợ. Dù Thương Ngôn biết rõ mình không phải là đối thủ, thế nhưng cũng chỉ có thể xông lên. Dẫu sao sống trên đời đâu thể thấy chết mà không cứu.
Đám tiên nhân bên kia cũng nhìn thấy hai yêu quái phi thường rõ ràng bên này, một người được phân ra lướt qua hắc long Thương Lan bị lưới trời chế ngự, nhắm thẳng về phía bọn họ mà bay đến, nhíu mày nhìn hai yêu quái trước mắt, cứng rắn bỏ lại một câu, “Tiên giới tróc nã trọng phạm, thỉnh hai vị tránh ra.”
Khi bên này đang nói chuyện, các chủng pháp bảo tiên khí đã muốn đánh vào trên người hắc long. Thế nhưng Thương Lan lại như không hề sở giác, vẫn chăm chăm phi hành đến chỗ Thương Ngôn bọn họ, mặc cho những pháp khí kia đánh vào trên người mình. Chút khoảng cách như vậy, lấy tốc độ phi hành của Thương Lan thì bất quá chỉ là mấy hơi thở ra, đáng tiếc không gian chung quanh hắn như đông đặc, khiến cho tốc độ của hắn trở nên vô cùng chậm chạp. Đợi đến khi lại gần, Thương Lan thấy rõ được tình huống trên đỉnh núi, thấy rõ được Vân Hách Liên Thiên và người được hắn ôm vào trong lòng, sau đó chính là một trận ngâm dài bi thương đến cực điểm.
“Không!” Theo cùng tiếng rồng ngâm lanh lảnh thê lương, Thương Lan lập tức bị một đạo kim quang triền trụ long thân. Luồng kim quang kia tựa như có linh tính mà triền trụ Thương Lan, sau đó buộc chặt. Nơi bị quấn quanh, long lân cứng rắn của Thương Lan đều đồng loạt vỡ vụn, găm vào trong máu thịt. Thân hình Thương Lan dường như bị mất đi năng lực phi hành mà nặng nề ngã xuống, oanh một tiếng va vào vách núi, sau đó lập tức không còn thấy bóng dáng.
“Thương Lan!” Thương Ngôn hoảng hốt, cũng không quản đến tiên nhân trước mắt, lập tức bay đến cái hang bị Thương Lan tạc thủng. Tiên nhân kia thấy một yêu quái cư nhiên không biết suy xét mà muốn can thiệp thì nâng tay đánh ra một đạo pháp quyết về phía sau lưng Thương Ngôn. Thế nhưng còn chưa kịp chạm vào thân thể y, trên người Thương Ngôn bỗng lóe lên một đoàn thanh quang, đánh bật lại đạo pháp quyết vừa rồi.
“Thật vô liêm sỉ!” Vân Sơ cười nhạo một tiếng, thật uổng cho là tiên nhân, cư nhiên lại đánh lén sau lưng Thương Ngôn. Tiên nhân kia đánh lén bất thành nên vốn tức giận, nghe thấy tiếng cười của Vân Sơ thì càng thêm tức giận hơn. Tiên nhân trên tiên giới vốn khinh thường yêu loại, nếu như hắn không nhìn thấy một trong hai yêu quái này đã tu thành địa vị yêu tiên, cũng coi như một nửa đồng liêu, căn cứ vào thái độ tức sự ninh nhân (một câu nhịn chín câu lành), lúc này mới đến nói lời khuyên nhủ. Không nghĩ tới hai yêu quái không những không biết điều mà còn muốn ra tay quấy nhiễu bọn hắn tróc nã yêu nghiệt. Quả nhiên yêu quái không có tên nào là thứ tốt.
Một đạo lôi quyết nháy mắt lao đến trước mặt. Cũng may Vân Sơ đã sớm có phòng bị, thầm nghĩ những tên tiên nhân miệng đầy đạo nghĩa này thật sự còn mất thể diện hơn cả yêu quái bọn họ. Vân Sơ vận khởi yêu lực chuẩn bị tiếp đón, thế nhưng đạo lôi quyết kia lại chợt biến mất vô tung, tựa như hết thảy đều là ảo giác của Vân Sơ. Đột nhiên biến mất như vậy, giống như chưa hề tồn tại, thế nhưng vẻ mặt ngạc nhiên của tiên nhân kia lại chứng minh cho việc hắn tuyệt đối không phải hoa mắt.  
“Ầm ĩ cái gì, im lặng.” Vân Hách Liên Thiên nguyên bản không hề để tâm đến cục diện bên này bỗng thản nhiên quát một câu, thuận tiện vung tay lên, sau đó tiên nhân đang phiêu phù giữa không trung kia chợt giống như đạo lôi quyết nọ, cứ như vậy mà tiêu thất vào khoảng không.
Vân Sơ nhìn Vân Hách Liên Thiên lại nhìn địa phương tiên nhân kia vừa mới biến mất, không khỏi tặc lưỡi. Ai yêu, đây là thực lực khủng bố gì? Tiên nhân kia cư nhiên chưa kịp đánh trả mà đã bị hắn tiêu diệt? Hoặc là bị đưa vào hư không vô định, bất quá hai khả năng này kỳ thật cũng đều như nhau… Thấy Vân Hách Liên Thiên đứng lên, Vân Sơ cẩn thận lui lại mấy bước, chỉ sợ Vân Hách Liên Thiên cũng sẽ vung tay lên tiêu diệt hắn giống như vậy. Trời ạ, hắn sẽ không ghi hận mình nói mấy lời vui đùa như thế với Thương Ngôn đó chứ, Vân Sơ chột dạ nghĩ thầm.
“Thay ta chiếu cố hắn.” Vân Hách Liên Thiên phân phó một câu, thân ảnh chợt lóe rồi đột nhiên xuất hiện trước người Thương Ngôn.
Vân Sơ hung hăng nuốt nước bọt, ôm lấy thi thể đã lạnh mà Vân Hách Liên Thiên giao cho hắn, trong lòng oán thầm không thôi. Ta vốn ưa thích mỹ nhân, thế nhưng hắn thích người con sống a, người này đã chết rồi thì còn chăm sóc cái gì. Bất quá, cho hắn thêm lá gan thì hắn cũng không dám buông tay, Vân Hách Liên Thiên mà biết được thì sẽ tìm hắn tính sổ. Không để ý đến lời mắng của Vân Sơ, Thương Ngôn ở bên này vẫn bay về phía Thương Lan, tiên nhân chung quanh phát hiện liền đồng loạt sử dụng pháp bảo ngăn trở.
Thương Ngôn đang chuẩn bị cắn răng tiếp nhận các loại pháp khí lao đến thân thì trước mắt chợt nhoáng lên một cái, thân ảnh thanh lãnh của Vân Hách Liên Thiên đã chắn trước mặt y, sau đó tất cả pháp khí đều bay ngược trở về chủ của mình, những tiên nhân muốn cản trở Thương Ngôn. Chẳng qua pháp bảo trở về trong tay rồi thì pháp quyết công kích đều do chính mình tiếp nhận, cũng có quả đắng khi dùng thủ pháp âm hiểm tạo ra đều tự mình ăn.
Bên ngoài vốn là một mảnh tiên nhân cưỡi mây lại bị chính pháp bảo của mình đánh cho nghiêng ngã, vài tiên nhân không đủ thực lực còn trực tiếp rơi khỏi đằng vân, không biết sinh tử. Vòng vây bị tách ra, một tiên tướng mặc chiến giáp hỏa hồng xuất hiện, nhìn chằm chằm Vân Hách Liên Thiên nhằm đánh giá một phen, sau đó mới lên tiếng: “Vô cớ đả thương chúng tiên của Tiên giới, không biết vị tiên hữu đây là vì lý do gì?”
“Vậy không biết các ngươi vịn vào cớ gì mà muốn làm hắn bị thương?” Vân Hách Liên Thiên không có nửa điểm vội vã mà hỏi ngược lại, hoàn toàn không để tâm đến đám tiên nhân đang ẩn ẩn bao vây lấy bọn họ, giữ chặt tay của Thương Ngôn đang muốn tiến lên.
“Nghiệt long này cường ngạnh xông đến cảnh giới luân hồi, quấy nhiễu lục đạo, lại trộm tiến vào Tiên cung mà đoạt Càng Khôn Âm Dương kính, lại thêm xuống Âm ty tự tiện cải mệnh, làm hại phàm nhân uổng mạng, đả thương vô số tiên binh quỷ soa. Nghiệp chướng nặng nề, ta phụng theo pháp chỉ của Tiên đế mà tróc nã hắn về hỏi tội.”
“Nha.” Vân Hách Liên Thiên ứng thanh, nhìn về phía giữa đống hoang tàn trên ngọn núi dần xuất hiện yên vụ, thân ảnh của hắc long lại lắc lư phi hành giữa không trung, đứt quãng hỏi: “Hắn đâu? Hắn đâu rồi?” Thân hình hiện tại của Thương Lan thật sự là vô cùng thê thảm, bị tiên tác (dây thừng) trói buộc chặt chẽ, một thân hắc sắc đều bị huyết dịch vàng kim của hắn nhuộm toàn bộ, thế nhưng vẫn giãy dụa mà nhìn chằm chằm vào Vân Hách Liên Thiên.  
Tiên tướng kia nhíu mày, vừa định ra tay thì lại nghe thấy Vân Hách Liên Thiên nói tiếp, “Dù cho như thế nào, người của Thương Lãng Vân phủ ta thì Tiên gì làm gì có tư cách hỏi đến.”
“Cho dù là bị ta trục xuất khỏi phủ, cũng không tới phiên hắn nhúng tay.” Ngữ khí bình thản kia mang theo vẻ cuồng ngạo, ngay cả đấng chí tôn của Tiên giới mà cũng không để vào mắt, trực tiếp khiến cho tiên tướng kia biến sắc.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.