Vân Hách Liên Thiên

Chương 47: Bóng đèn




Edit: Chrysanthemum
Thanh âm này không cần nhìn cũng biết ai là chủ của nó, chỉ có thể là tên hồ ly tinh thích gây chuyện Vân Sơ. Nhưng mà buồn bực nhất chính là, hắn tới sớm không sớm, trễ không trễ mà lại chọn đúng lúc khi y vừa mới làm xong một ít vận động chào ngày mới trên giường với Vân Hách Liên Thiên, đang đỏ mặt tai hồng mà tới quấy rối. 
Thương Ngôn vừa thẹn lại vừa giận, chỉ hận không thể một phát bóp chết cái tên họa tinh Vân Sơ này luôn. Chẳng qua nể phần giao tình mấy ngàn năm, đừng nói hạ thủ không được mà còn phải trong tình trạng xích lõa nhảy dựng khỏi giường chạy đi cứu hắn, lại vừa căm giận nghĩ, hắn có chết thì cũng phải do chính tay y bóp chết mới hả giận được, chết trong tay kẻ khác thì có ích gì. Trong lòng Thương Ngôn quả thật muốn nói một vạn câu xin lỗi với Vân Hách Liên Thiên. Hai người đang tình nùng ý mật trên giường, đột nhiên lại nhảy ra một tên đòi y cứu mạng, cũng không biết Vân Hách Liên Thiên có tức giận hay không.
Dù sao nếu đổi lại là y thì đại khái cũng sẽ không vui, bất quá Vân Hách Liên Thiên sẽ không như vậy đi, hắn cũng đâu thích y. Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Thương Ngôn lại tràn ra vị khổ sáp. Hắn chung quy chỉ xem phân thượng của hài tử nên mới ôn nhu với mình đi…. Đến khi hài tử được sinh ra, liệu hắn có thể…
“Thương Ngôn!” Lại một tiếng thét kinh hoảng, theo đó là một thân ảnh hỏa hồng ngã vào lồng ngực của y, không phải Vân Sơ thì còn là ai. Cũng may Thương Ngôn đã biến ra y phục mặc hoàn chỉnh, nên không đến mức quá xấu hổ. Chẳng qua Thương Ngôn vẫn lấy tay đẩy Vân Sơ ra, trước mặt người mình thích mà lại ôm ấp kẻ khác thì còn ra thể thống gì.
Thương Ngôn đang định mắng hỏi hắn “Ngươi lại gây ra họa gì?”, thì bỗng thoáng thấy tam đạo hào quang đuổi sát Vân Sơ mà bắn tới. Vân Sơ hét lên một tiếng liền trốn ra phía sau Thương Ngôn. Thương Ngôn cũng chỉ biết nuốt lời vừa đến khóe miệng vào trong, lưu lại để một hồi tiếp tục mắng hắn, đồng thời cũng vung tay đánh ra một đạo pháp quyết nghênh hướng tam đạo hào quang kia. Tốc độ của tam đạo hào quang kia lập tức giảm đi, hiện ra ba cây kim châm mảnh như lông trâu, tựa như mất đi phương hướng mà phiêu phù giữa không trung.
Vân Sơ thấy Thương Ngôn đã tiếp được ba cây kim châm kia rồi, lúc này mới cả gan nhô đầu ra nhìn một cái, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt nói: “Vẫn là Thương Ngôn ngươi tốt nhất!”
Thương Ngôn quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, bỗng thấy ba cây kim châm kia ngừng một chút rồi bắn ngược trở về. Còn chưa kịp hỏi Vân Sơ sao lại như thế này, trên bầu trời bỗng truyền đến dao động linh lực khiến cho Thương Ngôn biến sắc Cư nhiên có người muốn vận khởi đại pháp lực trực tiếp dẫn lôi đánh xuống đây. Ngôi nhà này là nơi chứa đựng rất nhiều ký ức tốt đẹp của y, sao lại có thể dễ dàng để cho kẻ khác không biết phải trái mà phá hủy được?
Thương Ngôn kéo Vân Sơ bất cam bất nguyện ra khỏi gian nhà, chỉ thấy một thanh niên tuấn lãng vận thanh y phiêu dật mà đứng thẳng trong không trung. Hắn đang kháp động pháp quyết, nhìn thấy Vân Sơ tránh sau lưng Thương Ngôn thì ánh mắt càng thêm sắc bén tựa như muốn khoét thủng một lỗ trên người tên hồ ly tinh này. Thương Ngôn thầm than một tiếng, không biết Vân Sơ lại thượng lão bà (vợ) hay là nữ nhi (con gái) nhà người nào nữa rồi. Nhìn bộ dáng thâm cừu đại hận tất phải báo này của khổ chủ thì hẳn cũng không khác là bao.
Thương Ngôn lại trừng mắt nhìn Vân Sơ một cái, lúc này mới cất cao giọng nói: “Vị đạo hữu này, trước hết ta thay bằng hữu tạ lỗi. Bất kể thế nào, cái sai tám phần đều do hắn.”
Nghe xong câu này của Thương Ngôn, Vân Sơ lập tức bật người giậm chân, giải thích: “Lúc nãy ta hoàn toàn không làm cái gì hết! Ta oan uổng a!” Mà ngay cả vị đang lơ lửng trên kia cũng không giữ được biểu tình nghiêm túc, cười loan đôi mày. Hắn chưa từng thấy kẻ nào như Thương Ngôn, ân, thực ngay thẳng a, sự tình phải trái đúng sai cũng chưa rõ đã khẳng định là lỗi của bằng hữu mình.
“Bất quá, bằng hữu của ta tuy rằng tính khí có chút kém, thế nhưng cũng không làm ra những chuyện thiên lý bất dụng, các hạ cần gì phải dùng phụ cốt châm ác độc như thế.” Vân Sơ nghe vậy thì tán đồng mà gật đầu, nhưng ngẫm lại tựa hồ có chút không đúng. Phi, phi, tính tình kém gì chứ! Hắn rõ ràng cực kỳ thiện lương, lại còn phong tình đến vậy mà.
Thanh niên kia dường như thấy Thương Ngôn thú vị nên thu lại pháp thuật sắp phóng thích, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, đứng từ xa mà nhìn Vân Sơ, lại nhìn Thương Ngôn, cười nói: “Từng là nhân tình?” Câu này vừa để hỏi Thương Ngôn lẫn Vân Sơ.
Thương Ngôn chau mày, vừa lúc lại nhìn thấy Vân Hách Liên Thiên ôm Tiểu Tam đi từ trong phòng ra, liền bất động thanh sắc mà kéo ra khoảng khác với Vân Sơ đang bám trên người mình. Vân Sơ lại ôm lấy cánh tay Thương Ngôn, vừa trừng mắt vừa hừ lạnh, “Thế nào, ngươi có ý kiến?”
Thương Ngôn đẩy Vân Sơ ra, tên này lại nói bậy bạ cái gì đó, khiến cho Vân Hách Liên Thiên hiểu lầm thì làm sao bây giờ? Giật cánh tay mình ra khỏi vòng ta của Vân Sơ, Thương Ngôn cau mày nói: “Ngươi rốt cuộc làm ra chuyện tốt gì rồi?”
“Ta thật sự không làm gì cả mà!” Vân Sơ trưng vẻ mặt đau khổ nói, Thương Ngôn hiển nhiên là không tin. Không làm gì thì sao người ta lại đuổi bắt khiến ngươi phải chạy như con thỏ thế kia?
“Ân, cũng không có gì, chỉ là uống hết của ta một bình Vĩnh Luân Tiên Lộ, đánh nghiêng của ta một lò Bích Hỏa Tiên Đan, lại phá nát một vườn hoa hoa thảo thảo, bên trong có rất nhiều gốc tiên thảo trân quý mà thôi. Quả thật cũng không có gì.”
Thương Ngôn thở dài đỡ trán. Tên họa tinh này cơ hồ hủy cả gia tài của người ta, trách sao người ta lại muốn tìm hắn liều mạng. Ngươi nói ngươi không có việc gì  sao mà lại đi xông vào tiên phủ của người ta làm gì, xông thì cứ xông, nhưng có bản lĩnh thì đừng để người ta bắt gặp. Thế nhưng ngươi đã gần vạn năm tuổi rồi, ngoài một thân mị công ra thì không còn bản lĩnh nào khác, mỗi khi gây họa đều tìm y đến thu thập tàn cục, đây rốt cuộc là đã tạo nghiệt gì?
Thương Ngôn còn chưa kịp mở miệng, Vân Sơ đã nhảy dựng lên, “Rượu kia là chính ngươi mời ta uống, sao lại đổ lên đầu ta! Sau đó nếu như ngươi không đuổi theo ta thì sao có chuyện ta giẫm chết hoa cỏ của ngươi chứ!”
“Ngươi câm miệng!” Thương Ngôn gầm lên khiến cho Vân Sơ phải ủy khuất mà rụt cổ, lại thở dài nói, “Ngươi muốn bồi thường thế nào?”
“Không dám, Vĩnh Luân Tiên Lộ và Bích Hỏa Tiên Đan coi như cho qua, chỉ cần hắn mỗi ngày đều thay ta tưới nước bón phân cho hoa cỏ, chăm sóc bọn nó lại từ đầu là được.”
Chuyện này cũng hợp tình hợp lý, Thương Ngôn liền định gật đầu đáp ứng, thế nhưng Vân Sơ lại đi trước một bước mà rống lên, “Không được, hắn… Hắn… Hắn muốn ta…. Dù sao thì cũng không được!”
“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Câu hỏi của thanh niên kia quả thực chính là nói ra tiếng lòng của Thương Ngôn a.
“Này…” Vân Sơ chột dạ liếc mắt nhìn Thương Ngôn một cái, cúi đầu làm bộ nhận sai.
“Chỉ cần khôi phục nguyên trạng hoa hoa thảo thảo này của ta, ta sẽ không so đo với hắn nữa.”
“Được.” Một tiếng này không phải do Vân Sơ trả lời, cũng không phải Thương Ngôn. Hai người đồng thời nhìn về phía sau, đúng là do Vân Hách Liên Thiên đang ôm hai tiểu tử kia đáp lời. Tiểu Tứ cũng không thể may mắn thoát khỏi số phận bị biến thành bé xíu cỡ nắm tay, bị ôm vào trong lòng. Hai tiểu đông tây nằm trong lòng Vân Hách Liên Thiên ta xô ngươi đẩy, nháo thành một đoàn rất náo nhiệt.
“Ngươi sao lại vẫn chưa chết?!” Vân Sơ cảm thấy kỳ lạ mà hô lên, sau đó bị Thương Ngôn đập một phát trên đầu. Nói cái gì vậy, muốn nguyền rủa hắn chết sao?
“Vân Thiên.”
“Ân.” Vân Hách Liên Thiên nhẹ nhàng lên tiếng, chuyển Tiểu Tam Tiểu Tứ lên đầu vai của mình, nhìn bọn nó thân mật mà cọ cọ không ngừng lên cổ, vừa dùng ngón tay xoa nắn phần bụng mềm mại của bọn nó vừa nhìn về phía thanh niên tuấn lãng bên này, “Chỉ cần khôi phục lại là được sao?”
Thấy thanh niên kia gật đầu, Vân Hách Liên Thiên nâng đầu ngón tay bắn ra một phát, một hạt lộ châu mang sắc thanh bích xoay tròn bay về phía thanh niên kia. Thanh niên kia vốn đang căng thẳng, cho rằng Vân Hách Liên Thiên sử dụng pháp khí gì đó, đợi đến khi thấy rõ hạt thủy châu này là gì rồi thì trên mặt lại hiện vẻ mừng rỡ như điên, đưa tay thu lấy thật cẩn thận. Thần sắc trên mặt hắn chợt thay đổi mà nhìn chằm chằm Vân Hách Liên Thiên. Tên hổ yêu bảo hộ phía trước tên hồ ly tinh kia còn dễ bàn, tuy rằng tu vi của y cao thâm hơn hắn, thế nhưng vẫn còn nhìn ra được chân thân trình độ. Chẳng qua người ở phía sau đây mới là chân chính đáng sợ, nếu như hắn ta không vung tay đưa ra thần vật bực này thì hắn còn tưởng rằng đây chỉ là một phàm nhân bình thường….
Chính mình căn bản nhìn không ra được tu vi của hắn, pháp lực kia phải cao thâm đến mức nào? Chỉ sợ ngay cả Tiên đế bệ hạ…. Thanh niên kia hiển nhiên hiểu được bản thân không phải là đối thủ của Vân Hách Liên Thiên, đành đứng từ xa thi lễ với Vân Hách Liên Thiên, liếc mắt trừng Vân Sơ đang tránh phía sau Thương Ngôn, sau đó xoay người đằng vân rời đi.
“Đi rồi?” Vân Sơ nhìn gia hỏa hùng hùng hổ hổ mà lại không báo một tiếng đã rời đi, chớp chớp mắt, hết nhìn Vân Hách Liên Thiên lại nhìn hai tiểu tử ngồi trên vai y, cười híp mắt tiến đến bên tai Thương Ngôn, thấp giọng nói, “Ai cha, mới vài ngày không gặp thôi mà hắn ngay cả hài tử cũng đã sinh cho ngươi rồi. Hành động thực nhanh nhẹn nha~”
Thương Ngôn vừa thẹn lại vừa giận, quát khẽ một câu “Chớ có nói hưu nói vượn”, rồi vòng qua Vân Sơ mà đi đến trước mặt Vân Hách Liên Thiên. Y thật sự không kiềm được mà xấu hổ a. Mặc dù biết rõ Vân Sơ chỉ đang trêu chọc, thế nhưng y đây thật sự sẽ sinh hài tử. Trong bụng y đang dựng dục hài tử hóa chân giới thực (hàng thật giá thật)của bọn họ đây…. Y cũng không thể nói với Vân Sơ rằng y mới chính là người được “ăn” cái kia. Trong khi giãy chết, hắn nói nhỏ thì có ích lợi gì, cho rằng Vân Hách Liên Thiên không nghe thấy sao…
Hai người Vân Hách Liên Thiên và Thương Ngôn cùng quay người trở vào nhà, Vân Sơ một thân một mình cũng vui vẻ vào theo. Vân Hách Liên Thiên không nói gì đối với Vân Sơ, chỉ tập trung đùa giỡn với Tiểu Tam và Tiểu Tứ đang ngồi trên đầu vai. Ngược lại Thương Ngôn thì một phen nắm lại Vân Sơ muốn theo sau, tức giận nói: “Ngươi có thể không gây sự mà sống an ổn một hồi được không hả?”
“Hì hì, có ngươi ở đây, không sợ.” Vân Sơ cợt nhả mà dán lên người Thương Ngôn, lại bị y vung một cái tát đẩy ra, nhất thời ai oán nói, “Ai ai, cho dù có tân hoan cũng không nên đối xử với ta như vậy nha. Người ta nói nhất dạ phu thê bách nhật ân mà, chúng ta… Á.”
Vân Sơ còn chưa nói xong đã bi Thương Ngôn chặn miệng. Trước mặt Vân Hách Liên Thiên mà lại đi nói mấy lời bậy bạ này, thực hận không thể vả nát cái mồm này của hắn mà. Trộm liếc mắt qua Vân Hách Liên Thiên, hóa ra hắn cũng đang nhìn về phía bọn họ. Khi chạm phải ánh mắt của Thương Ngôn, Vân Hách Liên Thiên cư nhiên lại cong khóe miệng tạo thành một cái cười cực đạm, khiến cho Thương Ngôn nhất thời tim đập gia tốc.
“Ngươi còn không mau đi đi, ở lại chỗ này làm cái gì?” Cả khuôn mặt ửng đỏ, dời tầm mắt mà vòng vo chuyển đề tài.
“Uy uy, xin hãy thu lưu ta vài ngày. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không làm ảnh hưởng các ngươi ân ái.” Nói xong chợt hiện nguyên hình, biến thành một con hồ ly hỏa hồng nho nhỏ, giống như muốn chứng tỏ mình thực nhỏ bé, thật sự sẽ không gây cản trở bọn họ, thoát khỏi tay Thương Ngôn mà rơi xuống mặt đất, giương đôi mắt đáng thương mà cầu xin Thương Ngôn thu lưu.
Thương Ngôn đau đầu xoa huyệt thái dương, chuyển người đi vào trù phòng, không muốn tiếp tục nhìn thấy tên họa tinh này nữa. Có Tiểu Tam và Tiểu Tứ nên y có thể dùng lý do nấu cơm để mà trốn tránh hiện thực. Thế nhưng vừa trở ra, hình ảnh đập vào mắt khiến cho Thương Ngôn lập tức nổi trận lôi đình, y quả nhiên không thể tin tưởng tên hồ ly tinh này được mà!
Vân Sơ biến thành hồ ly cuộn mình nằm trên đầu vai Vân Hách Liên Thiên, vòng người quanh cổ hắn. Cái đuôi so với thân thể nhỏ xinh của hắn còn lớn hơn mấy lần xuôi theo đầu vai Vân Hách Liên Thiên mà cúp xuống dưới, vung vẩy đùa giỡn với Tiểu Tam đang nằm trong lồng ngực Vân Hách Liên Thiên. Tiểu Tam thì không ngừng bật nhảy nhằm tóm cho được cái đuôi của Vân Sơ. Vân Hách Liên Thiên cũng không để ý đến mấy gia hỏa này nháo ầm ỹ trên người mình, chuyên tâm đọc bản ngọc điệp xem mãi vẫn chưa xong của hắn.
Thương Ngôn  đặt bát thịt cho Tiểu Tam và Tiểu Tứ trên  mặt đất, sau đó mỗi tay xách một đứa mà ném đến bên cạnh. Vân Sơ thấy tình thế không ổn nên muốn chạy, lại bị Thương Ngôn bắt lấy cái đuôi mà quăng xuống khỏi vai Vân Hách Liên Thiên, sau đó mình thì bò lên nhuyễn tháp, vòng tay quanh eo Vân Hách Liên Thiên, ôm người vào lòng mà tuyên bố quyền sở hữu.
“Này, ngươi khi dễ người cô đơn a!” Vân Sơ chuyển chuyển vài vòng đều bị Thương Ngôn đẩy ra, không cam lòng mà ồn ào, nhỏ giọng nói thầm, “Các người cứ ân ân ái ái như vậy, muốn làm cho người ta đỏ mắt chắc? Hừ!!” Nói xong vung cái đuôi lên, nhảy xuống mặt đất, chạy lại tranh thức ăn với Tiểu Tam Tiểu Tứ.
Thế nhưng hắn không phát hiện, Thương Ngôn đang ôm Vân Hách Liên Thiên đã sắp bị Vân Hách Liên Thiên cười đến mức cả mặt đều bốc hơi nước. Tuy rằng nụ cười của hắn rất đạm nhiên, thế nhưng Thương Ngôn cảm thấy được hắn đang cười y, cười y ngay cả một chút chuyện này thôi mà cũng ăn giấm chua (ghen).

(*) Nhất dạ phu thê bách dạ ân – Nhất nhật phu thê bách nhật ân – 一夜夫妻百夜恩 – (một ngày làm vợ chồng cũng là tình nghĩa mãi mãi).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.