Vân Hách Liên Thiên

Chương 31: Yêu thỉnh




Edit:.Chysanthemum
Từ một loại góc độ nào đó mà nói, Hách Liên Vân Thiên so với Thương Ngôn càng không giống như nhân loại. Tỷ như lực nhẫn nại khiến người ta căn phẫn cùng với cảm xúc có phần hờ hững trên phương diện nào đó. Tình huống này nếu đổi thành bất kỳ kẻ nào khác, nghe được tiếng rên rỉ khàn khàn nhu nhuyễn từ một nửa của mình, lại còn là thanh âm vô cùng gợi cảm hấp dẫn, được rồi, ngươi có thể hiểu mà, sợ là không có người nào còn để ý đến lý trí đi, được cho phép mà còn không đề thương ra trận?
Thế nhưng Hách Liên Vân Thiên cũng không phải là dạng người bình thường này. Thương Ngôn đã muốn bị dục vọng giày vò đến phát điên, Hách Liên Vân Thiên lại chậm rãi đem ngón tay lui khỏi thân thể y, thậm chí còn nhàn rỗi mang nhuyễn cao hồng sắc chảy xuống dọc theo đùi y trở về nơi mật xử, lúc này mới không nhanh không chậm giải khai y phục của mình.
Thương Ngôn phát điên, hít sâu một hơi, dùng một tay ôm ghì lấy cổ Hách Liên Vân Thiên, tay kia thì nhanh chóng lần mò xuống phía dưới, nhân lúc thứ phía trước của y vẫn chưa hư rụng, trực tiếp cậy mạnh xé mở khố tử của Hách Liên Vân Thiên.
Hách Liên Vân Thiên thấy bộ dạng nôn nóng đó của Thương Ngôn thì khựng lại một chút, sâu sắc ngẫm lại xem chính mình có phải làm sai thứ gì không, vì sao Thương Ngôn lại sốt ruột như vậy? Hay là mình đã bỏ sót bước nào đó? Vì thế nên Hách Liên Vân Thiên cứ nửa ôm Thương Ngôn như vậy mà bắt đầu nhớ lại trong “Hành phòng chi thuật” (tức Kỹ thuật chốn phòng the) đã dạy tiến hành chuyện phòng the như thế nào… Có trời mới rõ nếu như Thương Ngôn biết Hách Liên Vân Thiên dùng mấy thứ trong sách dạy hành phòng dành cho nam nữ tác loạn trên người mình thì có thể xấu hổ đến mức đâm đầu chết luôn hay không.
Thương Ngôn thấy Hách Liên Vân Thiên lại bất động, hơn nữa còn có xu thế thần du thiên ngoại (thả hồn đến chốn thần tiên) , khiến y thật sự tức giận đến mức thiếu chút nữa phun ra một búng máu. Hơn nữa cái loại dục vọng này a, ngươi càng lạnh nhạt nó, nó ngược lại càng bùng cháy mạnh mẽ, toàn thân đều kêu gào cầu xin được an ủi, khát khao được Hách Liên Vân Thiên hung hăng va chạm… Thế nhưng tên oan gia lúc nào cũng như cố ý tra tấn y vẫn còn bất động, dường như nếu không làm cho y nói ra mấy lời mất mặt đáng xấu hổ đó thì y không cam tâm.
Thương Ngôn thật sự hoài nghi Hách Liên Vân Thiên tuyệt đối là minh bạch tất sự mà giả hồ đồ, bằng không chiếu theo bản năng nguyên thủy của nam nhân thì cũng không gây sức ép cho y đến vậy. Thật sự là khóc không ra nước mắt mà! Vì sao người bị ăn rõ ràng là y, vậy mà y ngược lại còn phải cầu xin người ta nhanh lên chứ… Thông thường dựa theo quan hệ này của bọn hắn thì tốt xấu gì cũng phải khiến Hách Liên Vân Thiên khó dằn nổi, muốn đẩy ngã y rồi ăn trọn vào bụng chứ! Cớ sao y lại phải dục cự hoàn nghênh, đưa đẩy một phen mới có thể thỏa mãn ý muốn của mình, câu đáp thành gian?
Dựa vào cái gì mà loại chuyện này xảy đến với y lại hoàn toàn trái ngược, kẻ ôm người ta hoàn toàn không chút sốt ruột, ngược lại kẻ bị ôm không ngừng thúc giục người ta, ngươi mau nhanh lên đi a… Hay thực sự là y dục cầu bất mãn, dâm loạn vô cùng? Thương Ngôn chột dạ nhìn Hách Liên Vân Thiên một chút, hắn không nghĩ y là người như vậy chứ…
“Ngươi… Rốt cuộc muốn làm hay không làm… A” Thương Ngôn thật sự là vô cùng rối rắm mới hỏi ra câu này, y thật sự bị dục vọng làm khổ đến mức tức giận hay cái gì cũng mất hết, chỉ biết cầu Hách Liên Vân Thiên mau mau vào, nhanh chóng để y được giải thoát.
Lúc này Hách Liên Vân Thiên ngược lại có phản ứng, áy náy hôn hôn lên môi Thương Ngôn. Ôn nhu săn sóc, một chút cũng không mang theo tính xâm lược, khiến cho Thương Ngôn không còn cảm giác mình sắp bị chiếm giữ, thật ra còn khiến cho lòng tự trọng luôn quấy phá trong y dễ chịu không ít. Thương Ngôn hưởng thụ mưa hôn ôn nhu từ Hách Liên Vân Thiên, đương lúc ý loạn tình mê, đột nhiên cảm thấy chân đang chống đỡ của mình cũng bị nhấc lên.
Hai tay Hách Liên Vân Thiên xuyên dưới đầu gối gập cong của y, cứ như vậy mà để y trên thành lan can. Ngoại trừ phần lưng còn dựa trên thanh lan can tinh tế kia, cả thân thể Thương Ngôn hoàn toàn lơ lửng không có một điệm cân bằng. Thương Ngôn hoảng hốt, đôi tay theo bản năng mà chống ra phía sau.
“A… Ân…” Kinh hoảng hô một tiếng, nơi mật xử phía sau đột nhiên bị lấp đầy, tay Thương Ngôn mềm nhũn, không chống đỡ nổi thân thể mà trượt xuống. Như vậy lại vừa đúng, Thương Ngôn đột nhiên thét chói tai, thông đạo phía sau bỗng chốc bị đỉnh lên, hoàn toàn bị vật nóng bỏng kia của Hách Liên Vân Thiên chiếm đầy, mật địa nhỏ hẹp không còn một tia kẽ hở.
Thương Ngôn kéo căng đầu ngón chân, thở hào hển từng ngụm một, làm dịu đi đau đớn tê dại trong cơ thể, khoái cảm khó nhịn muốn được ma sát kịch liệt càng tăng thêm. Hách Liên Vân Thiên cứ như vậy mà chống hai tay trên lan can, đem Thương Ngôn giam ở giữa.
Thương Ngôn có thể cảm thấy thân thể mình trượt xuống từng chút một, quả thật giống như tự mình nuốt vật nóng bỏng đó của Hách Liên Vân Thiên vào càng sâu. Y xấu hổ nên bắt đầu vùng vẫy, muốn ổn định thân thể mình, thế nhưng ngược lại càng dẫn đến nhiều trận ma sát, khiến y bật ra từng hồi rên rĩ nhỏ vụn, biến thành tay nhuyễn eo nhuyễn, càng thêm không khống chế được thân thể cứ trượt xuống.
Rên rỉ khó nhịn cùng động tác né tránh, cộng thêm đôi mắt mù sương nhiễm đầy hơi nước, cùng với biểu tình ngượng ngùng khó chịu nhất nhất lướt qua trên gương mặt y, còn có tư thế xấu hổ mềm nhuyễn không có sức lực này, mỗi thứ đều từng chút hòa tan khí tức giống đực cường hãn tinh tráng thường ngày của Thương Ngôn. Tư thái động tình khó nhịn này của Thương Ngôn, đầy nhu mị gợi cảm, lại tuyệt không giống với nữ tử kiều nhu phong tình (nhu mì lẳng lơ), làm cho người ta có xúc động muốn hung hăng chà đạp giày vò y. Ngay cả Hách Liên Vân Thiên luôn như giếng nước tĩnh lặng mà cũng nóng lên, có thú tính nguyên thủy nhất, chiếm giữ lấy y, ở trong thân thể y dư thủ dư cầu (đòi hỏi vô độ), muốn nhìn thấy y lộ ra vẻ phong tình mê người tuyệt không giống kẻ khác.
Vì thế nên Hách Liên Vân Thiên liền thuận theo dục vọng mà làm, thậm chí không để cho Thương Ngôn có đủ thời gian thích ứng mà bắt đầu luật động trong thân thể y. Tư thế này lại thuận tiện, hung hăng va chạm đến nơi sâu nhất rồi cơ hồ rút ra tất cả, lặp lại tuần hoàn, va chạm liên tục khiến Thương Ngôn ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói nên lời.
Y muốn bảo hắn chậm lại một chút, thế nhưng hai chữ Vân Thiên đều bị đâm đến mức vỡ thành mảnh nhỏ, thoát ra khỏi miệng cũng là từng hồi rên rỉ mê người, chỉ càng kích thích khiến Hách Liên Vân Thiên lao tới nhanh hơn. Thương Ngôn ngửa thân mình về phía sau, thầm tính toán muốn giảm bớt va chạm quá mức mãnh liệt kia; nhưng không ngờ tới vừa ngửa ra sau lại làm cho Hách Liên Vân Thiên xâm nhập càng sâu, chạm vào một điểm chưa từng đến được trong thân thể.
Nơi tư mật phía sau bị ma sát kịch liệt như thế, thuận theo đó chính là khoái cảm vô hạn, tựa như thủy triều từng đợi lui xuống lại từng đợt vọt lên, khoái cảm trong thân thể tích lũy càng lúc càng nhiều. Đặc biệt khi Hách Liên Vân Thiên vô tình quét qua nơi nào đó trong thân thể thì cái loại khoái cảm khiến người khó xử này lại vọt ra gấp bội, tàn phá bừa bãi trong cơ thể, cấp bách tìm kiếm một lối để phát tiết.
Tuyệt không giống với khoái cảm khi được an ủi phía trước, cũng không giống như lần đầu tiên đầy trúc trắc với Hách Liên Vân Thiên. Khoái cảm kịch liệt kia khiến cho Thương Ngôn hoàn toàn không thể suy nghĩ, đầu óc trống rỗng, thậm chí căn bản chẳng quan tâm đến hiện tại bản thân đang rên rỉ phóng đãng đến bực nào, chỉ biết thuận theo động tác đưa đẩy của Hách Liên Vân Thiên, đong đưa vòng eo, mặc cho Hách Liên Vân Thiên nhấn chìm mình trong bể dục. Rất nhanh sau đó, một tia bạch quang lóe qua trong đầu, Thương Ngôn ưỡn người hét lên một tiếng, nháy mắt đạt đến cao trào.
Một tiếng thét kia của Thương Ngôn lại gọi Hách Liên Vân Thiên có điểm phóng túc cảm xúc hồi thần, khiến hắn nhớ lại mình không nên mặc cho bản năng mà càn quấy trong thân thể Thương Ngôn. Hách Liên Vân Thiên áy náy một hồi, ôm lấy Thương Ngôn vẫn còn đang thất thần khi cao trào qua đi, đồng thời thả chậm tốc độ, chỉ nhẹ nhàng trừu cắm phần đầu trong thân thể y.
Cúi người hôn lên đôi môi thủy nhuận đang kịch liệt khép mở hô hấp của Thương Ngôn, sau đó lui ra khỏi thân thể của y, chậm rãi buông đôi chân bị mình vác lên xuống, hai tay ôm lấy vòng eo toan nhuyễn để giúp y đứng vững.
Thương Ngôn cuối cùng cũng khôi phục lại từ trong khoái cảm mãnh liệt, nhìn Hách Liên Vân Thiên trước mắt đang ôn nhu ôm mình, lại nghĩ tới tình sự nồng nhiệt thư sướng mới vừa rồi, y có chút ngượng ngùng, nhắm mắt lại, tiếp nhận cái hôn từ Hách Liên Vân Thiên. Dục vòng tích tụ hồi lâu được phóng thích khiến cho trong người y vui sướng không nói nên lời.
Thẳng đến khi Hách Liên Vân Thiên thấy y đứng vững vàng rồi thì mới lui ra một chút, cũng không quản dục vọng của mình vẫn còn chưa phóng thích mà kéo trường khố của Thương Ngôn lên. Thương Ngôn chợt kéo tay Hách Liên Vân Thiên lại, thấy hắn dù chưa phóng thích nhưng lại không làm thì áy náy tự trách một trận, mắng bản thân chỉ biết lo cho mình được sảng khoái, hoàn toàn không nghĩ đến Hách Liên Vân Thiên… Vậy mà y còn có mặt mũi đi oán hận Hách Liên Vân Thiên cố ý khó dễ y, hắn rõ ràng là người ôn nhu đến thế.
Hách Liên Vân Thiên bị kéo tay liền nghi hoặc nhìn Thương Ngôn, ôn nhu nhẹ hỏi: “Sao vậy?”
Thương Ngôn cũng không dùng mấy lời đáng xấu hổ mà trực tiếp xoay người, hai tay chống lên thành lan can, giang rộng hai chân. Phải biết rằng đoạn lan can này tương đối thấp, tuyệt đối nằm dưới thắt lưng Thương Ngôn. Thương Ngôn chống thân như vậy, đôi gò mông mượt mà cong vểnh hoàn toàn chếch lên cao, vì thế nên tư thế này của Thương Ngôn quả nhiên là lớn mật phóng túng vô cùng.. Tư thế mời gọi đáng xấu hổ khiến chân Thương Ngôn đều run rẩy từng hồi nhỏ lẻ.
Tư thế minh bạch thẳng thừng như thế, Hách Liên Vân Thiên mà vẫn không hiểu thì Thương Ngôn có lẽ sẽ bị tức chết. Hách Liên Vân Thiên cười nhẹ dán lên Thương Ngôn, ôm lấy hông của y, cúi người xuống ghé vào bên tai y nói: “Ngươi không cần phải như vậy, ta không quan trọng chuyện…”
Hách Liên Vân Thiên còn chưa nói xong đã bị Thương Ngôn che miệng lại, mặt mày đỏ bừng nói, “Tiến vào đi, ta muốn…”
Đến nước này rồi, lời cũng đã nói hết, Hách Liên Vân Thiên nếu còn cự tuyệt thì Thương Ngôn khẳng định sẽ hiểu sai. Vì thế nên Hách Liên Vân Thiên thuận theo tiến vào, lần này không kịch liệt giống như vừa rồi mà chậm rãi tiến nhập bên trong, sau đó đỉnh lộng với biên độ nhỏ.
Cảm nhận được Hách Liên Vân Thiên ôn nhu săn sóc, Thương Ngôn vòng ngược tay ôm lấy Hách Liên Vân Thiên, quay đầu cầu hôn. Vì thế nên Thương Ngôn đáng thương lại nếm trải lực bền bỉ không giống người thường của Hách Liên Vân Thiên, lại còn dùng tư thế đứng hao phí thể lực, khiến cho đến khi Hách Liên Vân Thiên đạt cao trào thì chân Thương Ngôn đã mỏi đến mức đứng cũng không xong.
Bỏ lại một câu “Ta đi nấu nước tắm rửa”, Thương Ngôn liền chạy bay thoát khỏi hiện trường dâm mị khiến hắn đỏ mặt tim đập…
Hách Liên Vân Thiên mỉm cười mặc y phục, đến khi hắn chậm rãi đi tới phòng bếp thì rặng đỏ trên mặt Thương Ngôn mới chỉ hơi lui mà thôi, còn đang oán niệm pha nước ấm, thầm nghĩ bản thân cư nhiên lại chủ động một lần nữa dụ dỗ Hách Liên Vân Thiên thượng mình.
Thấy Hách Liên Vân Thiên đẩy cửa bước vào, trên mặt Thương Ngôn lại càng thêm đỏ, cũng chưa có gan nhìn thẳng vào đương sự Hách Liên Vân Thiên này, chỉ buồn bực cúi đầu cởi y phục trên người Hách Liên Vân Thiên lẫn chính mình. Khi hai người cùng ngâm mình trong dục bồn, xích lõa đối thân, y lại lập tức nghĩ tới một phen tình sự hoang đường vừa rồi ở trong hoa viên, nơi phía sau kia cư nhiên lại có xu thế rục rịch…
Thương Ngôn thầm mắng bản thân một câu không biết xấu hổ, cầm lấy bố khăn giúp Hách Liên Vân Thiên chà lau trên người, nhìn thấy trong lồng ngực của hắn có nhiều vết bạch trọc thì quả nhiên là tu phẫn (xấu hổ và giận dữ) muốn chết, không cần nói cũng biết đây là kiệt tác do ai lưu lại.
Thấy Hách Liên Vân Thiên không hề có ý tứ giễu cợt mình, Thương Ngôn rốt cuộc da mặt dày thêm một chút, kéo Hách Liên Vân Thiên đang ngồi đối diện ôm vào lòng, dán vào sau lưng hắn, đứt quảng kể lại chuyện Tiểu Tam Tiểu Tứ, còn có chuyện bản thân trước đây từng được một người nuôi nấng.
Hách Liên Vân Thiên im lặng tựa vào lồng ngực của y nghe xong, suy tư một hồi rồi nói: “Ngươi muốn đi tìm hắn sao?”
Thương Ngôn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu, vòng tay ôm ghì lấy Hách Liên Vân Thiên, nhẹ giọng nói: “Không, chỉ cần có ngươi là đủ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.