Vân Hách Liên Thiên

Chương 15: Dưỡng thương




Edit: Chrysanthemum
Ngày hôm sau Hách Liên Vân Thiên bị cơn đói ép tỉnh. Xử lý xong vết thương của lão hổ mình nhặt được khiến hắn thật sự mỏi mệt, cứ mặc nguyên y phục như vậy mà nằm xuống ngủ. Lần này ngủ lâu đến tận khi bị cơn đói đánh thức, tinh thần của hắn rốt cuộc đã khôi phục được chút ít.
Bên ngoài đã tối đen từ lâu, cũng không biết hiện tại là canh mấy sáng.
Xoa xoa cái bụng đã muốn dán vào lưng của mình, lúc này hắn mới nhớ ra dường như buổi sáng chỉ ăn một chút rồi sau đó cũng không ăn thêm gì, chẳng trách sao bụng của hắn lại lên tiếng kháng nghị mãnh liệt như vậy. Hách Liên Vân Thiên âm thầm tự trách bản thân, xem như phân nửa là thầy thuốc mà lại có thể tàn phá thân thể của chính mình như vậy.
Lại nhìn bộ bạch y dính đầy máu đen trên người mình, Hách Liên Vân Thiên cười khổ đứng dậy thay quần áo, tính toán đun nước tắm rửa. Hiện tại hắn vẫn có thể ngửi được mùi máu thoang thoảng tỏa ra từ người mình, ai, thật sự là một ngày lộn xộn.
Tùy tiện mặc quần áo vào rồi đi ra bên ngoài, chuẩn bị nấu nước sau đó tìm vài thứ lấp cái bụng rỗng của mình, mới vừa đi tới cửa thì nhìn thấy một đại gia hỏa thuần trắng nằm ở chính giữa nhà, Tiểu Tam và Tiểu Tứ mỗi đứa một trái một phải nằm ở bên cạnh y, vừa nghe thấy động tĩnh bên này của hắn thì hai tiểu tử kia đều đồng loạt mở mắt.
Tiểu Tứ giương mắt nhìn Hách Liên Vân Thiên rồi trở người ngủ tiếp, trái lại Tiểu Tam vui vẻ chạy tới cọ người vào Hách Liên Vân Thiên hết sức thân mật.
Hách Liên Vân Thiên ngồi xổm xuống sờ sờ cái đầu của nó, buồn cười nhìn dáng vẻ làm nũng với mình của Tiểu Tam.
“Có đại gia hỏa kia rồi là không thèm để ý đến ta nữa mà?” Nói xong đưa tay gãi cằm của nó. Bình thường hai tiểu tử này đều tìm mọi biện pháp leo lên giường của hắn chen chúc, hôm nay thế mà lại phá lệ a, rõ ràng không ai đuổi mà bọn nó lại không leo lên giường của hắn, chẳng lẽ là sức hấp dẫn từ đồng loại?
Nhưng mà a, lời giễu cợt này Tiểu Tam cũng không hiểu được.
Tiểu Tam cũng không quản Hách Liên Vân Thiên nói cái gì, chỉ biết hắn ngồi xuống cưng nựng mình nên tưởng là muốn cùng chơi đùa, tự nhiên là càng hồ nháo ầm ĩ, dùng sức dán thân mình lên người của Hách Liên Vân Thiên. Thân hình của Tiểu Tam lớn đến như vậy, trọng lượng hiện tại cũng không hề nhẹ, chỉ đáng thương cho Hách Liên Vân Thiên thiếu chút nữa bị nó dụi dụi đến mức ngã lăn trên mặt đất.
“Được rồi được rồi, không phá nữa, ta không ôm nổi ngươi đâu.” Nắm lấy lỗ tai của nó, né tránh khỏi cái đầu chồm đến định liếm mặt của mình, Hách Liên Vân Thiên vỗ vỗ đầu nó ý bảo ngoan ngoãn chút.
Náo loạn với Tiểu Tam một trận xong, Hách Liên Vân Thiên liền đi xem xét đại gia hỏa kia. Hắn tốn nhiều công sức như vậy mới cứu được y về, y không thể chết được. Nhìn băng vải quấn đầy trên người Bạch hổ gần như bị thấm đỏ, phần da lông phiêu lượng trên người cũng đều là máu, Hách Liên Vân Thiên hoảng sợ, không phải chứ…
Hách Liên Vân Thiên vội vàng bước qua cẩn thận xem xét, tháo gỡ băng vải ra rồi thở phào một cái. Tuy máu chảy rất dọa người, thế nhưng những vết thương lớn nhỏ trên người cư nhiên đều nhanh chóng khép lại. Mấy vết thương nhỏ đã sắp không nhìn thấy rõ, ngay cả lỗ thủng thật lớn trên bụng của Bạch hổ cũng nhanh chóng tốt lên. Hách Liên Vân Thiên âm thầm tán thưởng, Chu quả này quả nhiên là thần dược, ngay cả kẻ bị trọng thương sắp chết mà chỉ cần không quá nửa ngày là có thể tốt lên hơn phân nửa.
Chẳng qua mới đặt tay trên người Bạch hổ sờ soạng một chút lại phát hiện khác thường, thân thể dưới bàn tay đang không ngừng run rẩy kịch liệt, tựa như là phải gánh chịu cơn thống khổ nào đó.
“Ô…” Một tiếng hừ nặng nề trầm thấp bật ra.
Đại lão hổ màu ngân bạch mà Hách Liên Vân Thiên vẫn luôn cho rằng vẫn còn đang hôn mê bỗng nhiên đột ngột mở choàng mắt.
Đôi mắt màu hổ phách trong veo không lẫn tạp lập tức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Hách Liên Vân Thiên. Chúng còn xinh đẹp hơn bất kỳ loại bảo thạch nào, nhãn thần ban đầu hơi tan rã, nhưng rồi sau đó lại tăng thêm thần thái, thật giống như là bảo thạch vốn đang ảm đạm đột nhiên được ánh mặt trời chiếu đến, khúc xạ ra hào quang rực rỡ mê người, lập tức trở nên sinh động sáng ngời.
Họa long điểm tình*.
(*) Họa long điểm tình (Vẽ rồng thêm mắt): thêm cái “thần” cho sự vật (nôm na là vậy)
Bạch hổ vốn mang trên thân tử khí nặng nề nằm yên ở nơi đó, dù cho thân thể có khổng lồ đi chăng nữa thì cũng chỉ là một vật chết, Hách Liên Vân Thiên còn không sợ nó dù chỉ là một chút. Thế nhưng khi đôi nhãn thần xinh đẹp đến lóa mắt này mở ra, một loại khí thế sắc bén của mãnh thú hung hãn nhất thế gian trong phút chốc lan tràn.
Hung quang dọa người bắn thẳng về phía hắn, tựa như Bạch hổ bất kỳ lúc nào cũng có thể đột ngột xông lên đả thương người. Hách Liên Vân Thiên cứng người một chút, bị lệ khí trên người Bạch hổ đột ngột bạo phát dọa sợ đến mức muốn rụt tay lại. Hắn không hề có ý muốn cho Bạch hổ này cắn một ngụm, thử xem là xương hắn cứng hay răng của gia hỏa này cứng.
Chẳng qua quái dị ở chỗ là lão hổ vốn lộ ra hung quang dữ tợn, thế mà ánh mắt vừa chạm đến Hách Liên Vân Thiên thì khí thế lập tức trở nên mềm mại, thậm chí cơ thể căng cứng cũng từ từ thả lỏng, tựa như là bị thoát hết sức lực, lại nặng nề nằm xuống, có điều đôi mắt vẫn tràn đầy ôn nhu như trước mà nhìn Hách Liên Vân Thiên.
Hách Liên Vân Thiên chưa kịp tức giận bản thân mình không cẩn thận, không có chút phòng bị nào mà lại đến gần loại thú dữ này là đã bị sự chuyển biến quỷ dị của Bạch hổ khiến cho lồng ngực hắn nổi lên một cơn khó chịu. Nào biết được đại gia hỏa bị thương sắp chết này trong nháy mắt trở nên còn dịu ngoan còn nghe lời hơn cả Tiểu Tam. Sự chênh lệch cực lớn tựa như sông với biển này khiến Hách Liên Vân Thiên cực kỳ khó chịu.
Thân thể của Bạch hổ đột nhiên lại run rẩy một trận, thấy nó muốn đứng lên, Hách Liên Vân Thiên lúc này cũng bất chấp nguy hiểm mà vội vàng lấy cả tay chân mà đè nó lại, “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích…”
Hách Liên Vân Thiên vừa rồi cũng đã hiểu rõ lý do vì sao Bạch hổ lại thường xuyên phát run, đây là do dược lực của Chu quả kích thích xương cốt phát triển lành lại. Mặc dù thương thế nhanh chóng bình phục, có điều đau đớn khi xương cốt không ngừng sinh trưởng là thứ không phải người bình thường có thể thừa nhận, cũng không trách được Bạch hổ hay không kiềm được mà run rẩy, rõ ràng còn bị đau đến tỉnh.
Thử hỏi xương cốt vốn cần phải có thời gian nửa năm, thậm chí là lâu hơn để sinh trưởng mà lại bị dồn ép thành chỉ trong nửa ngày, loại hồi phục xương cốt gượng ép này có thể không đau sao?
Lẽ ra Bạch hổ kia bị Hách Liên Vân Thiên đè lại như vậy thì phải giãy dụa phản kháng từ sớm mới đúng, thế nhưng ngoài dự đoán là nó rất yên lặng, cứ như vậy mà gắng chịu đựng từng cơn đau đớn, thậm chí ngay cả tiếng rên rỉ phát ra lúc hôn mê vừa nãy cũng không hề bật ra, cứ an tĩnh như vậy mà thừa nhận thống khổ không thể tưởng nổi.
Hách Liên Vân Thiên đều đã làm tốt chuẩn bị nếu nó sống chết muốn giãy dụa, nào ngờ được nó thế mà lại vẫn không nhúc nhích. Nếu không phải do thân thể bị hắn đè lại ở dưới người còn đang không ngừng co rúm thì hắn thực hoài nghi liệu có phải dược lực đã qua.
“Ngoan, ngoan, nhịn một chút là qua rồi.” Hách Liên Vân Thiên cũng không quản nó nghe có hiểu được hay không, thấy nó không rên một tiếng mà cứ cố chịu đựng như vậy nên nhịn không được phải ghé vào bên tai nó nhẹ giọng an ủi, còn đưa một tay ra vuốt ve thân thể không ngừng phát run của nó. Thế nhưng hắn lại không hề dám buông tay chân khác đang áp chế Bạch hổ, sợ rằng nó nhịn không được động đậy một cái thì sẽ khiến cho xương cốt đang mọc lại bị sai lệch.
Toàn bộ da lông dưới bàn tay xoa vuốt của Hách Liên Vân Thiên đều bị mồ hôi thấm ướt, mà cơ thể bị hắn áp chế dưới thân cũng truyền đến từng cơn run rẩy, từng cơn nóng lên, ngay cả Hách Liên Vân Thiên cũng nhanh chóng cảm thấy không đành lòng. Nếu như hắn bước được dược lực của Chu quả này ngoài lợi hại còn bá đạo đến như vậy thì tuyệt đối sẽ không để cho nó ăn hết toàn bộ một lần mà tách ra từng chút một, mặc dù hồi phục hơi chậm hơn một chút nhưng sẽ không cần phải chịu đựng thống khổ nhường này.
Bạch hổ kia vừa hôn mê lại bị đau tỉnh, rồi lại bị đau đến ngất đi, không ngừng chịu đựng đau đớn giày vò khiến cho người ta phát điên. Mỗi lần nó hôn mê, Hách Liên Vân Thiên đều phải lấy hết sức lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng ngăn nó giãy dụa. Mà khi nó tỉnh táo thì thoải mái hơn rất nhiều, Hách Liên Vân Thiên hiểu khi nó tỉnh lại thì sẽ có thể khống chế được thân thể của mình, đã hôn mê rồi thì hoàn toàn là giãy dụa theo bản năng, như vậy thì có thể tưởng tượng được đau đớn kia chính là thống khổ đến tận xương cốt.
Chẳng qua dù đau đến như vậy nhưng những lúc nó tỉnh táo thì tuyệt đối không phát ra một tiếng rên rỉ nào, kiên cường đến mức khiến cho Hách Liên Vân Thiên cũng phải cảm phục.
Cảm nhận được cơ thể bị mình áp chế dưới thân dần trở nên bằng phẳng, Hách Liên Vân Thiên biết rằng xương cốt bị vỡ nát đều sinh trưởng không tồi. Cẩn thận buông cơ thể của Bạch hổ ra, sờ lên từng tấc xương cốt toàn thân của nó, sau đó Hách Liên Vân Thiên mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, may mắn mà không có bị sai lệch.
Nếu không…
Nếu không hắn cũng chỉ có thể chặt đứt những chỗ xương nối bị lệch. Bạch hổ thần tuấn như vậy, dù cho thế nào hắn cũng không đành lòng nhìn nó bị tật tàn.
Hách Liên Vân Thiên giật giật di chuyển cơ thể đã trở nên cứng đờ của mình, đó là di chứng của việc dùng sức quá lớn, hồi thần lại mới phát hiện ra là bộ quần áo mình vừa thay xong đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cơn gió thổi qua khiến cho hắn càng phát run.
Mà Bạch hổ kia rõ ràng là cũng đã dùng hết khí lực, hiện tại đang thở hổn hển không ngừng. Bị giày vò một trận như vậy mà vẫn còn có khí lực nhúc nhích thì mới là kỳ quái.
Lớp lông ngân bạch trên toàn thân Bạch hổ đều ướt sũng, Hách Liên Vân Thiên cũng không hề thua kém. Thế nên hắn trước hết thay một bộ quần áo khác, sau đó đun nước, dự định thay Bạch hổ lau sạch máu khô và mồ hôi trên thân mình của nó, bằng không một thân trọng thương này không lấy được mạng của nó mà lại bị nhiễm phong hàn thì quả thật quá buồn cười.
Hách Liên Vân Thiên cứ như vậy mà quỳ trên mặt đất, dùng khăn thấm nước ấm cẩn thận xoa rửa cho thân lông của nó, bếp lửa bên cạnh cháy rừng rực, cũng chỉ do sợ Bạch hổ bị lạnh.
Bạch hổ kia dường như đã khôi phục lại được chút sức lực, híp mắt im lặng nhìn Hách Liên Vân Thiên gần kề đang dịu dàng lau rửa cho bộ lông thuần trắng đã bị máu nhuộm đỏ của nó. Mấy vết máu đã khô cứng từ lâu, Hách Liên Vân Thiên lại sợ làm đau nó nên không dám dùng sức nhiều, đành phải lau hết lần này đến lần khác mới có thể rửa sạch, vậy nên cực kỳ tốn thời gian.
Hách Liên Vân Thiên đang chuyên chú vào việc lau khô cho bộ lông mượt mà dưới tay, Bạch hổ vốn phi thường phối hợp lại đột nhiên khẽ động như là muốn đứng lên. Hách Liên Vân Thiên vội vàng đè nó lại, miệng thì nhanh chóng trấn an: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ngoan nào, bây giờ ngươi vẫn chưa thể cử động, xương cốt mới vừa sinh trưởng vẫn còn rất yếu ớt, ngoan ngoãn không được cử động, có biết hay không không, hửm?”
Mấy lời thường ngày dùng để dỗ Tiểu Tam không kiềm được mà thốt ra, đợi đến khi Hách Liên Vân Thiên nhớ tới đại gia hỏa này không phải là Tiểu Tam nghịch ngợm kia mà là mãnh thú sơn lâm chân chính thì không khỏi mỉm cười tự giễu mình. Mãnh thú như vậy mà hắn cư nhiên lại lấy mấy lời để dụ dỗ tiểu hài tử này để hống nó, may mắn mà nó không hiểu hắn nói cái gì, bằng không thì nó có thể sẽ thẹn quá hóa giận luôn chăng?
“Vậy nên, ngươi không được không nghe lời giống như Tiểu Tam đó.”  Hách Liên Vân Thiên bị chính mình chọc cười liền bỏ thêm một câu, nhìn bộ lông xinh đẹp đến mức lóe lên ngân quang của Bạch hổ, hắn nhịn không được mà đưa tay xoa đầu của nó tựa như khi đang trấn an Tiểu Tam.
Tiểu Tam nằm sấp ở một bên xem náo nhiệt nghe thấy tên mình được điểm danh thì bất chợt đứng lên, thân mật tiến đến bên người Hách Liên Vân Thiên. Tiểu Tam vốn cho rằng Hách Liên Vân Thiên muốn chơi với mình, thế nhưng cọ trái cọ phải mà hắn vẫn vuốt lông của đại gia hỏa kia, không để ý đến nó, khiến cho Tiểu Tam không khỏi hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ bất mãn của mình. Thấy Hách Liên Vân Thiên vẫn không chú ý đến nó, Tiểu Tam nhất thời mặc kệ, bướng bỉnh chui đầu mình vào dưới nách của Hách Liên Vân Thiên, gác cái đầu xù của nó lên đùi của hắn không chịu đi.
“Tiểu gia hỏa nhà ngươi đó a.” Hách Liên Vân Thiên cưng chìu nhìn Tiểu Tam làm nũng trên người mình, điểm điểm cái mũi nhỏ của nó, không khỏi mỉm cười, giống như nựng mèo nhỏ mà gãi gãi cằm của nó, trấn an tên tiểu tử đang ăn dấm chua này.
Tiểu Tam có được sự chú ý của Hách Liên Vân Thiên rồi thì cũng không náo loạn nữa, cứ nằm im gác đầu lên đùi của Hách Liên Vân Thiên như vậy mà chớp đôi mắt ngọc lục oánh nhuận nhìn đại lão hổ.
Đại bạch hổ không biết là do nghe hiểu lời của Hách Liên Vân Thiên hay là được hắn thuận mao quá mức thoải mái mà không hề muốn đứng lên, cứ ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, để mặc cho Hách Liên Vân Thiên tắm cho mình.
Chẳng qua đến khi Hách Liên Vân Thiên chuẩn bị lau da lông ở phần bụng dưới thì đại bạch hổ không tình nguyện, chết sống không chịu xoay người, còn bày ra vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm Hách Liên Vân Thiên.
Kỳ thật nếu là nói là đề phòng thì biểu cảm kia lại không quá giống, thế nhưng Hách Liên Vân Thiên lại không có hứng thú nghiên cứu gì đối với biểu tình của lão hổ này, cũng chỉ cho rằng nó đang đề phòng. Bởi vì vùng bụng là một trong những nhược điểm của loài hổ, da lông ở nơi đó vô cùng mềm mại, cực kỳ dễ bị tổn thương, cũng không trách được vì sao đại bạch hổ lại không để cho Hách Liên Vân Thiên chạm vào.
Hách Liên Vân Thiên cười khổ, không lẽ hắn phải khiến cho nó hôn mê rồi lại lau tiếp? Tên này mới vừa rồi còn cố gắng nghe lời đến thế, cớ sao đột nhiên lại học Tiểu Tam làm mình làm mẩy? Hách Liên Vân Thiên vừa nghĩ vừa xoa xoa cái bụng mềm mại của Tiểu Tam, lông tơ ở nơi đó cực ngắn cực mềm, lúc vuốt vô cùng thoải mái, xúc cảm vô cùng tốt.
Người ta không giống như ngươi thì cũng không còn cách nào khác, Hách Liên Vân Thiên nhìn Tiểu Tam lộ rõ cái bụng mà hưởng thụ được hắn vuốt ve, cười thầm một câu.
Được rồi, không cho sờ thì thôi. Hách Liên Vân Thiên nhìn thấy dù sao cũng đã xử lý đâu vào đấy không tồi nên mặc kệ, tự đi đến phòng bếp tìm thức ăn. Đáng thương hắn đều bị đói bụng đến mức sắp không còn cảm giác, đại gia hỏa này cư nhiên lại không hề lĩnh tình, Hách Liên Vân Thiên lúc sắp đi không khỏi trừng mắt liếc nhìn đại bạch hổ một cái.
Tiểu Tam vốn cực kỳ thân thiết với đại bạch hổ khi thấy Hách Liên Vân Thiên chuyển chân đi về phía phòng bếp thì lại nhe răng với đại bạch hổ một cái, vung vẩy cái đuôi, phi thường chân chó chạy theo.
Ngược lại Tiểu Tứ vốn ngủ đến không biết trời trăng khi thấy đại bạch hổ bị giày vò mà hữu khí vô lực nằm yên thì bước chậm lại gần, đẩy chén nhỏ đựng nước mà hằng ngày mình và Tiểu Tam hay uống đến trước mặt đại bạch hổ, sau đó dùng đầu cọ cọ vào nó.
Bạch hổ nhìn Tiểu Tứ, bàn chân giật giật như muốn đưa lên chạm vào Tiểu Tứ, thế nhưng thật sự không có nhiều khí lực nên cũng bỏ qua, khẽ nâng đầu, chậm rãi liếm nước trong bát nhỏ.
Trong phòng bếp truyền đến hương cháo nhẹ nhàng, Tiểu Tứ chun chun cái mũi nhỏ vài cái, phi thường không trượng nghĩa mà bỏ lại đại bạch hổ đáng thương một mình, nhanh như chớp chạy đi tìm nơi nương tựa trong vòng tay của Hách Liên Vân Thiên.
Bạch hổ kia khựng lại một chút, trên mặt lộ ra biểu tình phi thường giống con người, lắc lắc đầu, lại tiếp tục uống nước trong bát.
Hách Liên Vân Thiên vừa bưng cháo hoa mới nấu xong ra khỏi phòng bếp thì liền thấy tình cảnh này. Thân thể khổng lồ như thế kia mà phải đáng thương uống nước trong chén nhỏ, cảnh này khiến cho Hách Liên Vân Thiên nhất thời cảm thấy mình giống như đang ngược đãi động vật nhỏ, tuy rằng nó tuyệt đối không nhỏ, thế nhưng hắn cho mình ăn cháo mà lại để cho kẻ mang thương tật uống nước thì…
Thôi thôi, làm người tốt phải làm đến cùng. Hách Liên Vân Thiên quay đầu múc hết phần cháo hoa còn lại vào bát rồi đặt trước mặt Đại bạch hổ.
Tiểu Tam hớn hở muốn đi đến giành ăn với Đại bạch hổ nhưng lại bị Hách Liên Vân Thiên vỗ một cái lên đầu ngăn lại, hắn cười mắng: “Tên quỷ đói đầu thai này, không được đi giành ăn với hắn.” Nói xong thì đặt cái bát trong tay mình lên mặt đất.
Tiểu Tam Tiểu Tứ một chút cũng không khách khí, vùi đầu liếm cháo hoa thơm ngon trong bát.
Lần này mang tâm tình tốt, mình nấu cháo thì một ngụm cũng không uống mà lại uy hết vào bụng của ba lão hổ này, hơn nữa còn có một tên không hề lĩnh tình.
“Ta không có hạ độc, uống đi.”
Nhìn ánh mắt ngây ngốc nhìn thẳng vào mình của Đại bạch hổ, Hách Liên Vân Thiên tức giận nhấn đầu nó một cái, cũng không quan tâm liệu nó có cắn mình một ngụm hay không, bất đắc dĩ đi đến phòng bếp nấu nồi cháo thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.