Vạn Giới Xuyên Qua Từ Đấu Phá Bắt Đầu

Chương 289: Cổ Giới (2)




Khi Tiêu Long còn đang cảm khái thì một tiếng cười đột nhiên vang lên từ phía sau hắn.
"Ngươi là? "
Từ nụ cười tươi rất tự nhiên của nam tử áo trắng này, Tiêu Long cũng có thể cảm nhận được hắn cũng không ôm tâm tư gì bất lương nên lập tức cũng cười, ôm quyền đáp.
"Ha ha… khách khí! Tại hạ Hỏa Huyễn!" Nam tử bào trắng cười nói.
"Tiêu Long!" Tiêu Long cũng cười, đáp lại. Nhưng Hỏa Huyễn lại khoát tay áo, nói: "Quán quân Đan hội Tiêu Long! Ha ha… ta đây tự nhiên đã biết, phòng trừng toàn bộ Trung Châu không ai không biết ngươi."
"Hỏa Huyễn huynh hẳn là người của Viêm tộc a?" Tiêu Long mỉm cười, nói.
Hỏa Huyễn đối với chuyện Tiêu Long nói toạc ra thân phận của mình cũng không cảm thấy bất ngờ, gật gật đầu cười, đáp: "Rất lâu trước kia hai tộc chúng ta cũng có giao tình sâu xa! Không biết lần này Tiêu Long huynh tới Cổ giới có phải vì nguyên nhân Thiên Mộ mở ra hay không?"
"Không sai." Tiêu Long gật đầu.
Thiên Mộ được di lưu xuống từ viễn cổ. Trong đó có không ít mộ phần của các cường giả, mà nơi đó cũng có mộ phần của Tiêu Huyền, chính là Tiêu Long mục đích.
Thiên Mộ bên trong có những ấn ký năng lượng của đông đảo cường giả viễn cổ. Hơn nữa, trải qua biến thiên cùng năm tháng, chúng đã biến thành bộ dáng của những người đó năm xưa. Chỉ cần đánh bại bọn họ, chính là có thể lập tức chiếm được ấn ký năng lượng này! Hơn nữa còn có thể hấp thu chúng tăng tiến thực lực.
Ngoại trừ Đấu Thánh năng lượng thể, Tiêu Long không cảm thấy có năng lượng thể nào có thể giúp ích cho hắn, nhưng đối với chỉ có Tứ Tinh Đấu Tông Tiêu Ngọc tới nói là bảo địa.
Sau khi ra khỏi Thiên Mộ, nàng thực lực ít nhất cũng phải đột phá Đấu Tôn.
Thời gian bên trong Thiên Mộ thong thả hơn ngoại giới rất nhiều! Tính ra năm ngày trong Thiên Mộ chính là tương đương với một ngày ở ngoại giới.
Mỗi hai mươi năm Thiên Mộ mở ra một lần, những người đi vào bên trong Thiên Mộ chỉ có thể ở lại bên trong Thiên Mộ ba năm thì bên ngoài chỉ mới trôi qua nửa năm mà thôi.
Hỏa Huyễn cười nói: "Đương nhiên, người có tư cách được vào Thiên Mộ chỉ vẻn vẹn nằm trong Viễn Cổ Bát tộc mà những người khác thì không có tư cách này! Cho nên, luận về khía cạnh này thì Tiêu Long huynh cũng có tư cách tiến vào đó!"
"Tiêu tộc có thể tiến vào được sao?" Tiêu Ngọc hỏi.
Tiêu Tộc đã suy yếu nhiều năm, đã sớm không thể cùng Viễn Cổ Bát Tộc đánh đồng, danh ngạch e là đã sớm bị tộc khác lấy đi.
"Quy củ đã như vậy, bất luận Tiêu tộc có túng quẫn thế nào thì cũng đã từng là một trong Bát tộc. Đương nhiên, ngươi cũng hiểu được chuyện này tóm lại là sẽ có phiền toái, nhưng lấy năng lực của Tiêu huynh thì hẳn không thành vấn đề gì." Hỏa Huyễn phất tay cười nói.
"Đa tạ Hỏa Huyễn huynh nhắc nhở." Tiêu Long nhìn hắn gật đầu cười đáp.
"Ha ha, không cần khách khí, có thể cùng một vị cửu phẩm luyện dược sư kết giao là một chuyện tốt. Hơn nữa chúng ta sắp phải vào Thiên Mộ, thì không thể không hợp tác a!" Hỏa Huyễn mỉm cười nói.
Nếu Tiêu Long chỉ là người bình thường thì hắn cũng không chủ động bắt chuyện, nhưng đối tượng là một cái cửu phẩm luyện dược sư.
Cho dù là tộc trưởng của Viêm Tộc có ở đây cũng phải đối với Tiêu Long cung kính ba phần. Có thể cùng Tiêu Long kết giao thì tốt hơn là đắc tội hắn.
Sau khi Hỏa Huyễn hàn huyên xong rồi mới cáo từ rời khỏi.
Phải mất nửa ngày mới có thể đến Cổ Thánh Sơn Mạch trong Cổ Giới cho nên Tiêu Long cùng Tiêu Ngọc tìm một vị trí chờ đợi.
Không gian xung quanh vốn đang dao động cũng từ từ tiêu tán, mà tốc độ chiến thuyền cũng dần dần giảm xuống. Trong tầm mắt mọi người lúc này chợt hiện lên cảnh non xanh nước biếc trùng trùng điệp điệp phía xa xa.
"Đến Cổ Thánh Sơn Mạch rồi sao?"
Khoảng cách giữa chiến thuyền cùng mảnh thiên địa mây mù lượn lờ càng lúc càng gần, thân hình hắn bất động rồi đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt chiếu thẳng vào một ngọn núi xa thẳm vân vụ vờn quanh. Ở nơi đó… có một bóng dáng mờ ảo màu xanh xinh đẹp tuyệt trần đang đứng như ẩn như hiện. Dù cách nhau khá xa nhưng Tiêu Long vẫn cảm giác được một cảm xúc nhớ mong quen thuộc từ tận cốt tủy.
Từ xa thẳm, bốn mắt đối diện… dần dần như hòa quyện vào nhau!
"Cuối cùng cũng được gặp lại ngươi, Huân Nhi."
Nhìn xem đạo thân ảnh quen thuộc kia, Tiêu Long trên mặt hiện lên một đạo nhu tình cùng hoài niệm.
Ba năm, đã ba năm rồi hắn mới gặp lại thiếu nữ kia.
Mặc dù chỉ có ba năm, so với trước đây hắn rời đi năm năm còn không bằng, nhưng lúc đó với lúc này khác biệt rất lớn.
Trước đây hắn không có cùng Huân Nhi xác định quan hệ, nhưng bây giờ hắn đã cùng Huân Nhi xác định quan hệ, ba năm xa cách tự nhiên là mang nhiều ý nghĩa.
Cũng giống như khi hắn gặp lại Lam Nguyệt một dạng.
Mây đen dày đặc dũng động cuối chân trời, chiến thuyền khổng lồ cũng đang dừng lại trên không trung của dãy núi mênh mông vô bờ, hấp dẫn vô số ánh mắt đang quan sát chăm chú.
Mọi người bên trên đều tụ tập ở mũi thuyền nhìn xuống những dãy núi hiểm trở chập chùng phía dưới. Họ cảm nhận được từ trong sơn mạch này toát ra vô số khí tức vô cùng cường hãn làm không ít người đều phải thầm tắc lưỡi tán thán. Không hổ là bản doanh Cổ tộc, cường giả nơi này đã đạt đến số lượng vô cùng kinh khủng.
"Ha ha… Các vị khách quý Cổ tộc, xin mời!"
Lại nghe thanh âm thương lão vang lên trên thuyền, rất nhiều người rất khách khí đáp lại một câu, sau đó mới thi triển bộ pháp từ chiến thuyền hạ xuống. Liền sau đó, họ bay vút đến một quần thể kiến trúc thấp thoáng ở trung tâm sơn mạch, bởi nơi đó chính là trụ sở tiếp tân của Cổ tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.