Vạn Giới Xuyên Qua Từ Đấu Phá Bắt Đầu

Chương 147: Xuân Dược




" Vân Vận! "
Trong nhà không gian thật sự rộng lắm, Tiêu Long cũng lười đi khắp nơi tìm, cho nên vừa đi vừa gọi tên Vân Vận.
Tuy nhiên không một tiếng đáp lại.
" Thật kỳ lạ, Như Ý tiền bối sẽ không hại Vân Vận đi, rốt cuộc là Vân Vân đang làm gì vậy a. " Tiêu Long trong lòng nghi hoặc ngày càng nhiều, đồng thời cũng có một chút lo lắng.
Không còn cách nào khác Tiêu Long chỉ có thể ở từng phòng tìm.
Phòng bếp, phòng tu luyện, luyện đan phòng...
Như Ý nữ nhân này rõ ràng không thể luyện đan vậy mà xây dựng một căn phòng luyện đan trong này, nhất định là để cho nàng tình nhân dùng đi.
Sau đó Tiêu Long liền đi tới một căn phòng cuối cùng.
Cộc cộc!!
" Vân Vận, ngươi có bên trong sao? "
Gõ cửa mấy lần, Tiêu Long lên tiếng nói.
Ầm!!
Mặc dù không nghe thấy Vân Vận trả lời, nhưng Tiêu Long rõ ràng nghe được bên trong phòng phát ra âm thanh.
" Ta vào đây. "
Cảm thấy lạ, Tiêu Long liền đẩy cửa đi vào.
" Khoan đã!! "
Bỗng nhiên Vân Vận kinh hoảng âm thanh vang lên.
Nhưng đã muốn, Tiêu Long đã mở cửa đi vào.
Ngay lập tức một cái đầy đặn thân thể nhào vào trong lòng hắn.
Chỉ thấy nằm trong người hắn Vân Vận khuôn mặt ngượng ngùng ửng đỏ mê người, con ngươi linh động lúc này trở nên mê ly.
" Vân Vận, chuyện này là thế nào? "
Mặc dù giai nhân chủ động để cho hắn rất vui, nhưng hắn tin tưởng Vân Vận sẽ không tự nhiên chủ động làm ra những hành động này.
Nhất định là có chuyện xảy ra.
" Ta….ta cũng không biết, Như Ý tiền bối đem liên quan đến truyền thừa tin tức phong ấn lại trong đầu ta sau đó đưa cho ta một viên đan dược bảo ta uống xong rồi ngồi đợi. " Vân Vận hai mắt mê ly nhìn Tiêu Long nói, hơi thở nóng bỏng truyền đến để Tiêu Long trong người có chút xung động.
Vân Vận cũng cảm giác được thân thể mình ngày càng trở nên khô nóng, hận không thể cởi sạch quần áo, bất quá dù sao nàng cũng là một vị đấu hoàng cường giả, định lực tự nhiên không yếu, mạnh mẽ đè ép cảm giác khô nóng trong cơ thể.
Tình huống này làm sao quen thuộc như vậy, làm sao giống như nguyên tác Tiêu Viêm cùng Vân Vận động cứ cái kia cẩu huyết nội dung cốt truyện.
Tiêu Long chắc chắn là Vân Vận nhất định là trúng xuân dược, không cần nghĩ cũng biết thủ phạm là ai.
Có lầm hay không, ngươi rõ ràng là một cái Cửu Tinh Đấu Thánh a, còn dùng dạng này phương pháp để trêu chọc hậu bối chúng ta.
Bây giờ Tiêu Long mới nhớ đến Như Ý trước khi biến mất câu nói kia.
"Nhớ cám ơn ta, tiểu tử. "
Cám ơn cái đầu ngươi, ngươi đang hại chết ta thì có.
Dục hỏa trong lòng ngày càng mãnh liệt, đôi mắt của Vân Vận ngày càng trở nên mê ly, dục hỏa dường như ngày càng xâm lấn lý trí của nàng
" Vân Vận, ngươi ăn phải xuân dược, để ta giúp ngươi...ngô…"
Không đợi Tiêu Long nói xong, bờ môi của hắn bị chiếm lấy.
Trên môi truyền đến cảm giác mềm mại, miệng khẽ nhếch, một đầu lưỡi ướt át, đột nhiên không thể giải thích được chui vào trong miệng.
Hai đầu lưỡi đột ngột quấn lấy nhau, Tiêu Long nhãn đồng đột nhiên mở to nhìn xem gần sát hắn gương mặt xinh đẹp.
Hai đầu lưỡi trong miệng Tiêu Long không ngừng dây dưa, liên tiếp khoái cảm không ngừng ăn mòn tâm linh Tiêu Long, ôm lấy thân thể nàng cánh tay càng ngày càng ráng sức, tựa hồ muốn đem nữ nhân trong lòng hòa tan vào thân thể mình.
Trong cơ thể hắn ngay lập tức xuất hiện một đoàn vô cùng mạnh liệt tà hỏa, bất quá bị Tiêu Long dùng Đấu Khí đè xuống.
Hắn dám khẳng định nếu tiến thêm nhất định sẽ bị Vân Vận ghi hận lên.
Nhanh chóng đem Vân Vận đẩy ra, Tiêu Long đem nàng bế lên giường, sau đó chậm rãi giải khai y phục trên người nàng.
Trên người Vân Vận y phục đã giải khai hơn phân nửa, xuân quang không ngừng tiết lộ ra, cực kỳ chói mắt. Điều này càng khiến Tiêu Long trong lòng tiêu khổ không thôi, trong lòng yên lặng rơi lệ.
Hắn lúc này đúng là có chút hiểu được Tiêu Viêm cảm giác trong nguyên tác, chẳng những phải áp chế dục hỏa, còn phải giả làm thánh nhân trước mỹ nhân đã thoát y nửa thân thể.
Điều này đối với một cái ăn thịt hệ như hắn làm sao chịu nổi.
Mỹ nhân tại trước mặt, không một chút sức phản kháng, là nam nhân thì nên sách lên vũ khí ra đánh trận.
Hắn thề, nếu như gặp lại Như Ý hắn nhất định sẽ cùng nàng liều mạng.
Bàn tay chậm rãi giương lên, đem đấu khí tụ tập lại.
Ba ngón tay nhẹ nhàng đặt lên gáy Vân Vận, đấu khí từ từ tràn vào cơ thể, tầng lớp đỏ hồng đang lan tràn trên khuôn mặt Vân Vận bỗng nhiên càng thêm nồng đậm.
" Ưm…" Vân Vận khẽ rên một tiếng.
" Không thể nào, tại sao lại nặng hơn rồi! " Tiêu Long chấn kinh.
Phương pháp hắn dùng tuyệt đối là không sai, nhưng tại sao lại không có tác dụng. Không lẽ nàng uống phải xuân dược mạnh đến mức không thể giải được.
" Tiêu...Tiêu...Long… "
Bỗng nhiên, Vân Vận âm thanh truyền đến, hai tay nàng không biết từ lúc nào đã leo lên người Tiêu Long. Uyển chuyển thân thể đầy đặn vươn lên ôm lấy hắn, Vân Vận hai mắt mê ly nhìn hắn, trong miệng không ngừng thổi ra nhiệt khí, dược hỏa trong người hắn lại có dâng lên xu hướng.
Dục hỏa trong cơ thể ngày càng bành trướng, bàn tay Tiêu Long run run từ từ leo lên chiếc eo thon mềm mại của Vân Vận, hơi hơi du động, sau đó xuyên qua đạo kia không hoàn chỉnh y phục, một lát sau, dĩ nhiên đã nắm lấy ngọn thánh nữ phong mềm mại.
Thân thể hai người tiếp xúc thân mật như vậy, Vân Vận thân thể run lên, hô hấp càng thêm dồn dập.
Mẹ nó, chết thì chết đi!!
Ngay lập tức, Tiêu Long cúi đầu xuống chiếm đôi môi hồng mềm mại gợi cảm.
Hai bộ thân thể chậm rãi ôm chặt lấy nhau, ngã xuống giường.
Một lúc sau, tiếng y phục bị xé nát âm thanh vang lên, lại thêm một lúc lâu, ngượng ngùng chương nhạc vang lên trong phòng.
Xuân quang bắn ra bốn phía căn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.