Vạn Giới Pháp Thần

Chương 537: Ambrose đánh lén




“Đến lúc này còn già mồm.”
Tên Màu Xám mảnh mai không để ý tới vẻ bất khuất của Susanoo, hắn nhìn lên bầu trời, hai con mắt nheo lại, miệng hơi nhếch lên.
Hắn vui vì hắn thấy thứ hắn muốn thấy, từ bốn phương tám hướng, từng làn, từng làn linh hồn lần thứ hai đang bay tới, cộng thêm đống linh hồn tích cóp trong Dưỡng Thiên điện nữa, một số lượng hoàn toàn đủ để đột phá cấp 7. 
Hắn càng ngày càng phấn khích, đôi môi đang hơi nhếch mở to ra hết cỡ, con mắt híp thì trợn lòi ra, từng thớ cơ trên người hắn nhọn nhạo vì vui sướng.
Trong đầu hắn lúc này thầm hô:
“Tới lúc rồi… tới rồi…”
Tên Màu Xám bụng hõm lại, từ lồng ngực lấy một hơi dài hút một cái thật sâu khiến từng đàn linh hồn bị kéo vào trong tạo thành một cơn lốc xoáy rợn người.
Nhưng.
Đúng lúc này, đúng cái lúc Màu Xám cảm xúc lên tột đỉnh. Một biến cố xảy ra.
Xung quanh hắn, bất chợt một làn khói đen phát ra những tiếng ro ro từ đâu xuất hiện rồi lao thẳng tới bao phủ lấy toàn bộ Tên Màu Xám cộng với đám linh hồn đồ ăn của hắn.
Làn khói đen như một đám đông thấy mồi hoan hỉ ré lên tô hơn nữa, bọn chúng theo từng luồng lao qua lao lại, xuyên lên xuyên xuống đám linh hồn như một đàn cá tầm săn mồi.
Lốc xoáy linh hồn trong nháy mắt bị phá vỡ mất kết cấu và hao tổn đi kha khá, hành động của đám khói đen này theo đúng nghĩa đen là đang cướp mồi trước miệng Tên Màu Xám. Điều này khiến hắn ta chịu làm sao được!!
Tên Màu Xám gầm lên giận dữ:
“Là ai… Tên chó chết nào dám chơi ta…”
Màu Xám gầm lên phát tiết, nhưng hắn lại không thể làm gì. Bởi vì ngay thời điểm này, hắn đang trong quá trình lột sát lên cấp 7 - Một quá trình không thể bị ngắt giữa chừng, nếu không Màu Xám sẽ chịu một cái giá cắn trả đau đớn.
Trong nguyên bản kế hoạch của hắn, không hề có sự xuất hiện của tên sứ giả Thần quốc, để rồi con ả kia gọi tới Benzaiten và toàn bộ đám Great Elder của bà ta, và cũng không hề có sự xuất hiện của thằng nhóc nhà Karling và con rồng Hogwarts kia nữa.
Màu Xám vốn muốn vô tức vô thanh, không ai biết lặng lẽ hoàn thành công việc thu hoạch của mình mà thôi. Ấy là lý do ở hai chiến trường chính trong trận chiến chính tà lần này đều có sử dụng pháp trận vây khốn.
Đám chính đạo vây đám tà đạo ở Nhất Kiến sơn môn, đám tà đạo vây đám chính đạo ở đỉnh Thái Sơn. Tất cả pháp trận này đều bị người của hắn động tay chân trước, có thể nói, ở một mặt nào đó nó hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Mặt khác, nói như vậy nghe cho có vẻ trí tuệ khôn khéo thế thôi, nhưng thực chất, Tên Màu Xám sợ một người mới không dám quang minh chính đại mà làm.
Đó là Chúa thể bóng tối Rumplestiltskin. 
Nhưng pháp trận này có thể nói là tính chất tồn tại của nó nằm ở giữa trái đất và các vương quốc bóng tối. Đây coi như Tên Màu Xám không vi phạm thời hạn một nghìn năm tộc Elder không được phép xuất hiện trên trái đất. 
Đó cũng là lý do Benzaiten đám người có thể xuất hiện ở đây, chứ đúng ra 7 người bọn họ không được phép rời khỏi phạm vương quốc bóng tối, chỉ là, bọn họ khôn thể không xuất hiện, nếu không ngăn Tên Màu Xám lại thì ai biết được tương lai của cả đám sẽ ra sao? 
Trăm phần trăm sẽ giống như 3 người đồng bạn trước, Lão Tử, Khổng Tử và Thích ca mâu ni ba người đều bị Tên Màu Xám đột nhập vào vương quốc bóng tối của mình rồi giết chết.
Trở lại với hiện tại, tuy kế hoạch không như mong muốn nhưng vẫn trong phạm vi Màu Xám khống chế toàn cục được. Benzaiten đám người hoàn toàn bị cầm chân, trong thời gian ngắn ngủi đó thôi hắn cũng đã mạnh hơn rất nhiều. 
Bằng chứng là một mình Tên Màu Xám hoàn toàn đánh gục 1 vị Great Elder Tối cao và 6 vị Great Elder khác liên hợp lại.
Còn về thằng nhóc nhà Karling, nói thực, một tên yếu xìu mà thôi, tu vi không đáng nhắc tới. Con rồng ở Hogwarts thì vẫn đang bị vây khốn bởi đám hình nhân Thiên nữ.
Trong đầu chớp nghĩ như vậy, Tên Màu Xám thực không nghĩ ra nổi kẻ nào đang đánh nén mình ở đây. Tròng đầu hắn chột dạ tuôn ra một giả thuyết:
“Đám khói đen này, cái mùi đen tối này… Không lẽ là Rumplestiltskin.”
Tên Màu Xám nghĩ mà rùng mình, trong chốc lát nội tâm hắn run rẩy sợ hãi. Cơn sợ hãi nổi lên khiến đầu của hắn thanh tỉnh hơn, hắn ngay lập tức lắc đầu miệng lẩm bẩm phủ định:
“Không phải… ma trận, là thực thể sống. Sinh vật đây… Là…”
Hắn chưa nói xong thì một giọng lạnh lùng từ bốn phía xung quanh nói tiếp lời của hắn:
“Là Obscurus.”
“Giọng nói này...” Tên Màu Xám hai mặt càng trợn lên, hắn gầm lên:
“Là người, thằng lỏi nhà Karling. Không thể nào… tại sao ngươi lại vòng qua được đám hình nhân…”
Vài phút trước, hắn hơi bất ngờ khi thấy Ambrose Karling tồn tại trong trạng thái Obscurus, việc này không có trong tin tình báo nhưng hắn thấy nó cũng không quan trọng.
Vì hắn biết, phù thủy khi bị Obscurus kí sinh thực sự mạnh hơn một chút, nhưng, hại hơn lợi nhiều. Phù thủy không thể điều khiển được đám Obscurus ký sinh trong cơ thể họ, còn đám ký sinh kia ngày càng ăn mòn tâm trí, thân thể… thậm chí linh hồn khiến vật chứa chết dần chết mòn.
Nhưng giờ thì sao? 
Màu Xám đánh giá nhìn thằng lỏi hắn không để vào mắt từ đầu. 
Ambrose Karling làm gì có dấu hiệu nào cho thấy mình mất lý trí, đám Obscurus trên người nó không nổi điên theo cảm xúc vật chưa như thường, bọn chúng ngoan hiền một cách không tưởng.
Và… Quan trọng nhất chúng bị Ambrose Karling điều khiển. Bị điều khiển dành ăn linh hồn với hắn. Không thể chấp nhận được. Hắn bây giờ mới biết Obscurus còn có khả năng này.
Tên Màu Xám càng nghĩ càng tức giận, miếng ăn tới miệng rồi bị đoạt, tình huống lúc này theo đúng nghĩa đen là như vậy. Vấn đề là hắn đang trong thời điểm đột phá vô cùng quan trọng… 
“Không. Thằng nhóc không đáng lo.” Màu Xám như nghĩ thấu điều gì, cơn tức giận cương ép ép xuống.
Màu Xám trợn mắt đe dọa nhìn Ambrose một cái, rồi tâm thần tập chung lại vào đám linh hồn, và vào việc đột phát. Trong lòng hắn hừ lạnh nghĩ:
“Ăn đi. Hừ… Một con kiến hôi thì ăn được bao nhiêu. Chờ đến khi ta đột phá thành công mi sẽ biết hậu quả việc đối đầu với tao đáng sợ như thế nào.”
Màu Xám gia tăng tốc độ hút hít, hắn chả quan tâm tới việc mình vô tình ăn vào một đám Obscurus.
Phán đoán này của hắn là đúng, Tên Màu Xám càng ngày càng mạnh, dù có Ambrose chen chân vào thì chín phần mười số linh hồn vẫn bị Màu Xám hấp thu và cái tỉ trọng này ngày càng gia tăng. 
Đám Obscurus của Ambrose khả năng ăn uống đã đạt giới hạn, bọn chúng và cậu cần thời gian để tiêu hóa, ngược lại, Tên Màu Xám thì không. Tình hình tới nước này, Ambrose bắt đầu trong lòng trở nên lo lăng.
Mới đầu cậu nghĩ mình tham gia vào quấn rối khiến Tên Màu Xám mất tập chung và không thể đột phá, rồi nếu có thể lạc quan hơn nữa là hắn bị phản phệ trọng thương mà chạy. 
Tuy nhiên, dự đoán không bằng thực tế, Tên Màu Xám quả thật bị quấy nhiễu một chút, nhưng hắn chỉ hơi trừng mắt rồi không hề để ý tới cậu một chút nào, mặc Ambrose muốn làm gì thì làm.
Ambrose hơi bi quan nghĩ thầm: “Không lẽ mình yếu tới như vậy.”
Cảm giác bị kẻ địch không coi vào đâu cũng gây tức không kém việc Ambrose đoạt miếng ăn trước mõm Tên Màu Xám. Ambrose mím môi nắm chặt bàn tay đấm một phát trước không khí cho hả giận.
Sau đó cậu cố thuyết phục mình bình tĩnh tìm phương pháp giải quyết, mắt thấy khí tức Tên Màu Xám trước mặt càng ngày càng mặt, trong đầu lại không có phương án gì, lòng của cậu vừa bình lặng một chút lại càng vội hơn.
Cách đó không xa, cô rồng nhỏ Eulalia thỉnh thoảng liếc mặt về phía bên này, dù cô bị bị cả chục tên hình nhân vây quan nhưng sự chú ý không dời khỏi Ambrose. Dám cá nếu bên cậu bị nguy hiểm, cô bé sẽ nhảy ra cứu viện, ngay cả khi bên cạnh Ambrose là Tên Màu Xám.
Đây không phải điều bất khả thi, đừng quên, Eulalia bây giờ vẫn trong hình người, nếu có bé hoàn toàn biến về bản thể thì tốc độ, sức mạnh sẽ như cao như thế nào… Đủ để tóm lấy Ambrose rồi sử dụng ma pháp trận dịch chuyển rời đi.
Một bên khác, Benzaiten và đám người của bà đã đứng dậy, bà đã nhìn thấy Ambrose tiến tới phá đám Tên Màu Xám. 
Và, dường như bà ta có một niềm tin vô căn cứ với nhân vật chính của chúng ta, bà liếc cậu một cái thật sâu, ánh mắt thâm ý khó dò lại có chút phức tạo không cam tâm. 
Mọi việc diễn ra trong có một giây, cuối cùng, Benzaiten thở dài một cái rồi ra lệnh cho năm người khác chia cắt xung quanh không để cho đám hình nhân xông vào hộ chủ. Đây là muốn nói lên tất cả hi vọng ngăn cản Tên Màu Xám đều dựa vào Ambrose, nhưng căn cứ từ đâu bà ta lại có ý nghĩ như vậy? 
Chắc chắn không phải là từ một thằng nhóc mới có tu vi cấp 5 hơn một chút. Benzaiten trong lòng cảm thán nói:
“Rumplestiltskin, ngươi đã đúng. (Nguy cơ ngươi dự báo ta quả thật bất lực). Nhưng mà… thằng nhóc đó không được, chí ít là hiện tại. Rốt cuộc ngươi có tính toán gì…”
Vừa nghĩ tới đây, hai mắt của bà sáng nên như nhìn thấy cái gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.