Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 708:




Chương 708

Thánh Tử Dao Trì nghe thấy mọi người nói vậy thì sắc mặt lại càng âm trầm, nhưng lại không có cách nào phản bác. Ở thần tộc Dao Trì người dám ngăn cản hắn không có nhiều. Ngoài Thánh Chủ và Thái Thượng Đại Trưởng Lão ra, thì có vị Hàn nguyên lão cai quản luyện đan phong này.

Đối phương có địa vị trong thần tộc Dao Trì, so với hắn thì không thấp hơn, thậm chí còn là người vô cùng quan trọng không thể thiếu trong thần tộc.

“Lão phu nghe thấy Thánh Tử gặp chút chuyện rắc rối, nhưng bắt người là bắt người, xin đừng làm liên lụy người vô tội, Thánh Tử cảm thấy thế nào?” Hàn nguyên lão nói.

Thánh Tử nhìn Hàn nguyên lão một cái, nghe ra ý tứ trong câu nói này, chả nhẽ hôm nay ông ấy định bảo vệ tên tiểu tử này sao?

“Hàn nguyên lão quản nhiều việc thật đấy? giao tên tiểu tử sau lưng ngươi ra đây, những người khác ta không quan tâm.” Thánh Tử Dao Trì coi như nhượng bộ nói.

Thật đáng ghét, đã dình bao nhiêu ngày lại chả có chút thu hoạch nào. Xem ra tên trộm kia sớm đã chạy thoát rồi. Món nợ này không bao giờ quên, đừng để hắn tra ra thân phận của tên trộm lần này.

“Thánh tử, thật ngại quá, tên tiểu tử này hôm nay lão phu nhất định đưa đi rồi. Không giao được cho ngài đâu.” Hàn nguyên lão không đáp ứng lời của Thánh Tử, hơn nữa còn ra sức bảo vệ Lâm Tiêu.

“Ngươi…..” Thành Tử Dao Trì trợn mắt.

“Được rồi, nếu có gì không vừa ý, Thánh Tử cứ đi nói với Thánh Chủ, người này lão phu xin phép đưa đi.” Hàn nguyên lão nói xong thì mặc kệ thái độ của Thánh Tử, kéo Lâm Tiêu vèo cái biến mất.

Chỉ còn mỗi Thánh Tử sắc mặt khó coi đứng ở đó. Hắn không ngờ Hàn nguyên lão bình thường dễ thương lượng là thế, vậy mà bây giờ lại có thể làm ra chuyện này.

Không phải chỉ là một tên song đỉnh cấp thôi sao! Luyện đan thì có cái gì ghê gớm, võ đạo mới là gốc.

Thánh Tử Dao Trì hừ lạnh một câu, hắn cũng không kiểm tra người khác nữa mà quay người bỏ đi.

Hắn sẽ tiếp tục tìm manh mối về tên trộm này, còn về tên tìm đồ lúc nãy Hàn nguyên lão đưa đi, nhất định sẽ gặp lại trong địa phận thần tộc. Đợi sau khi giải quyết xong việc trước mắt, tìm tên kia tính sổ sau cũng chưa muộn.

Lâm Tiêu bị Hàn nguyên lão đưa đi, cả đường bị lôi lôi kéo kéo về tới đỉnh phong. Ở đây linh khí nồng đậm, hương thơm đan dược phiêu đãng trong không khí, không cần nói cũng biết đây là đỉnh phong chuyên dùng luyện đan.

Lòng Lâm Tiêu lại phải cảm khái một câu, còn chưa kịp dùng 15 ngàn Dao Trì tích phân đã được đưa tới đây rồi, đợi khi nào trở về phải nghĩ cách tiêu số điểm kia mới được. Đúng là không thiệt thòi gì khi làm công hộ thần tộc.

“Tiểu tử, ngươi xưng hô thế nào?” Hàn nguyên lão sau khi bước vào một tòa lầu cao ngất thì lên tiếng hỏi.

“Ta họ Tiêu tên Lâm, cảm tạ Hàn nguyên lão đã ra tay cứu giúp.” Lâm Tiêu nói một câu cảm ơn.

Lúc này lòng hắn thật sự cảm kích hành động của lão giả này. Nếu không có đối phương kịp thời tới sợ rằng thân phận của hắn đã bại lộ từ lâu rồi, lúc đó chắc chắn phải đánh một trận với Thánh Tử.

“Chuyện nên làm, nếu ngươi rơi vào tay đám người Thánh Tử, đương nhiên sẽ phí phạm nhân tài. Đan đạo không dễ đi, có một người tài như ngươi khó mà cầu được.” Hàn nguyên lão đưa mắt đánh giá Lâm Tiêu một lượng, trong mắt lóe lên sự tính toán.

Sau khi liếc đối phương một cái Lâm Tiêu cũng thu hồi ánh mắt của mình.

“Vậy càng phải cám ơn Hàn nguyên lão rồi, đúng rồi, không biết Hàn nguyên lão mang ta tới đây, là chuẩn bị……?” Lâm Tiêu làm bộ dạng không hiểu chuyện gì hỏi.

Tu vi của Hàn nguyên lão đã đạt tới Hoá Đỉnh cảnh trung kỳ, Lâm Tiêu đã luyện hóa nhiều năng lượng Thái Tuế tới vậy nên hắn có tự tin có thể giải quyết đối phương. Nhưng trước khi nhìn thấy thần khí lò luyện đan của thần tộc Dao Trì, thì hắn không định ra tay làm gì đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.