Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 30: Nữ thi khôi




Một quả trứng Lục Dực U Minh Hạt cho dù đặt ở biển Cửu U cũng sẽ oanh tạc cả một vùng biển trời.
Một khi xuất hiện tất nhiên sẽ dẫn tới sóng to gió lớn, dù sao thành viên hoàng tộc của U Minh hạt xuất hiện trong vùng biển này là hết sức hiếm thấy. Bình thường nếu là song dực U Minh hạt sẽ có tiềm năng trở thành đế cảnh, mà tứ dực U Minh hạt sẽ có tiềm năng trở thành thánh tổ,còn Lục Dực U Minh hạt hoàng tộc lại sở hữu tiềm năng trở thành thần.
Nhân loại ở trong thế giới này lại không có thần tồn tại, bởi vậy có thể nhận thức rõ trứng Lục Dực U Minh hạt hiếm thấy cỡ nào.
Đương nhiên, có tiềm năng cao nhất cũng không phải là điểm thành tựu cuối cùng, chỉ có những con Lục Dực U Minh hạt sở hữu huyết mạch mới có thể thành thần.
Bình thường thì xác suất một con Lục Dực U Minh hạt trở thành thần rất thấp, cho dù tìm khắp cả biển Cửu U cũng chưa chắc có thể tìm ra một con Lục Dực U Minh hạt đã thành thần.
Tịch Thiên Dạ nhìn quả trứng trên tay, khóe môi hơi hơi nhếch lên, trứng trùng này nếu dốc lòng bồi dưỡng một phen thì sau này chắc cũng có thể phát huy một chút tác dụng.
"Ngươi... Làm sao làm được..."
Tại góc hẻo lánh, âm thanh khàn khàn nọ lại vang lên lần nữa,giọng nói khiếp sợ run rẩy.
Ánh mắt kia dường như được chứng kiến một sự việc khó tin nhất thế giới.
Trải qua sự tẩy lễ của vô thượng phật âm, trạng thái tinh thần của thây khô tất nhiên được cải thiện rất lớn, hoàn toàn không còn giống với lúc cả lời nói cũng không thốt nên lời như trước kia nữa.
Lúc này, thể lực của hắn tựa hồ cũng khôi phục được một chút, chậm rãi ngồi dậy.
Nhưng mà, thân thể của hắn vẫn khô gầy như cũ, tựa như một bộ xương chết khô quắp. Duy chỉ có đôi mắt đục ngầu,lập loè từng tia sáng sinh mệnh là minh chứng hắn vẫn còn sống.
Tịch Thiên Dạ liếc mắt cái thây khô kia, mặt không thay đổi nói: "Ngươi cũng có chút bản lãnh, cũng là dùng tu vi của mình để tới nơi đây, nhưng cũng sẽ chết cùng những người đi trước"
Thây khô kia hiển nhiên là kẻ phương xa đến, trước đó hắn tìm đến nơi này,không những tìm tới được động quật mà còn xông vào thành công. Năng lực của hắn, hiển nhiên so mấy kẻ trong Bích U sơn trang phải nói mạnh hơn nhiều.
"Ta cả đời vào Nam ra Bắc,trải qua muôn màu của cuộc sống, quen biết bao người, nhưng ta laj có cảm giác như ngươi không phải là một người trẻ tuổi."
Thây khô nhìn thật sâu vào Tịch Thiên Dạ, trong mắt có vẻ cơ trí do tuế nguyệt
lưu lại.
"Tuy ngươi là một kẻ hấp hối sắp chết, nhưng ánh mắt ngược lại không tệ."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, cũng không phủ nhận.
"Trong truyền thuyết có vô thượng thần thông đoạt xá, trùng sinh, trước kia ta cũng không tin, lại chưa từng ngờ tới mình sẽ tận mắt nhìn thấy, nhân sinh thật sự là vô cùng đặc sắc, cứ như vậy mà chết đi, thật là không cam lòng."
Thây khô cảm khái nói, phật âm ngắn ngủi đã khôi phục cho hắn một ít sinh cơ nhưng lại không thể nào cứu sống hắn được. Bởi vì tình trạng của hắn đã dầu hết đèn tắt,cách cái chết không xa nữa. Không phải dính một ít phật tính là có thể sống lại được.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy cười cười, sinh sinh tử tử, có lẽ ở trong mắt người khác,tồn tại là sinh, nhắm mắt lại là tử. Nhưng trong mắt hắn, sinh cũng có thể tử, tử cũng có thể sinh. Đến trình độ lúc trước của hắn,muốn triệt để biến mất trên thế gian căn bản cũng là khó khăn.
"Ngươi không cam tâm, vậy cũng rất đơn giản, ta có thể khiến ngươi không phải chết."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Không có khả năng."
Thây khô nghe vậy, nhàn nhạt lắc đầu,
"Ta đã không còn thuốc nào cứu nổi,không có kỳ thuật nào chữa trị được. Cho dù là một tên luyện dược sư Thánh Giai vẫn không đủ khả năng cứu sống ta. Sống chết có số, ta cũng đã nhìn thoáng được. Các hạ có lẽ là người trùng sinh trong truyền thuyết, nhưng ta có thể nhìn ra được tu vi của ngươi cũng không cao."
Ở thế giới Hồng Hoang, thực lực mới là quan trọng nhất, một kẻ tu vi bình thường, độ tin cậy tự nhiên cũng thấp đi. Thây khô cũng không tin Tịch Thiên Dạ có thể cứu hắn, bởi vì hắn tự hiểu rõ tình huống của mình. Là một tuyệt thế luyện đan sư tôn giả vang danh thiên hạ tại nam man chi địa, hắn biết mình đã lâm vào tuyệt cảnh, thân thể của hắn có lẽ có khả năng khôi phục lại, nhưng sinh mệnh của hắn đã gần tàn, cho dù thân thể hắn hoàn hảo không chút tổn hại, hắn cũng sẽ tọa hóa.
Tu sĩ Tôn Cảnh có tuổi thọ cao nhất chỉ có 500 tuổi, dù cho không bị thương thì hắn cũng sẽ chết. Bởi vì quy tắc đã là như thế, Thiên Đạo đã là như thế. Không ai có khả năng vi phạm quy tắc. Mệnh số đã là như thế, làm thế nào sửa đổi được? Trừ khi nghịch thiên thì không còn cách nào khác.
“Đơn giản chỉ là nghịch thiên mà thôi.”
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng. Hắn cả đời đều là sống nghịch thiên, tranh phong với trời, thay đổi số mệnh của ai đó có là cái gì.
"Nghịch thiên..."
Thây khô triệt để ngây dại, chẳng lẽ người trẻ tuổi này thật sự có thể nghịch thiên cải mệnh? Hơn nữa còn là trợ giúp người khác nghịch thiên cải mệnh!
"Ta có khả năng cứu ngươi, thậm chí cho ngươi thêm hơn 100 năm thọ mệnh, nhưng thứ gì cũng có giá của nó, ngươi phải làm nô bộc cho ta trong vòng 10 năm."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Hắn không phải nhà từ thiện, không giúp không công cũng không ép buộc ai. Nhân vật như hắn, sớm đã xem hết sinh tử thế gian.Đừng nói sinh linh. Dù là những sinh linh do thiên địa sản sinh, hắn cũng đều gặp qua. Việc sinh tử đối với hắn cũng chỉ là một cái luân hồi.
"Ngươi thật có thể làm được?"
Đôi mắt của thây khô loé lên một tia hi vọng, nếu là đổi thành người khác, hắn hơn phân nửa sẽ không tin.Nhưng thiếu niên trước mắt này, lại khiến cho hắn cảm nhận được rất nhiều kỳ tích cùng rung động.
"Nếu ta không cứu sống được ngươi thì một xác chết đối ta chẳng có ích lợi gì."
Tịch Thiên Dạ lắc đầu.
"Được, ta đáp ứng ngươi."
Thây khô không hề do dự, có thể không chết thì còn cầu mong điều gì tốt hơn được. Nếu có thể sống được một trăm năm nữa vậy bỏ ra mười năm làm nô lệ thì quá hời rồi.
Tịch Thiên Dạ gật gật đầu, quay người đi đến tế đài chứa quan tài hàn ngọc.
“Ngươi đừng đụng vào đấy, đó không phải là quan tài của người chết, bên trong nhốt một con thi khôi thánh giai rất đáng sợ”
Thây khô thấy Tịch Thiên Dạ có ý mở quan tài hàn ngọc,liền vội vàng nhắc nhở. Tình cảnh của Hắn như bây giờ cũng bởi vì thánh thi khôi trong quan tài hàn ngọc.
Nếu không phải tu vi hắn thâm hậu, sợ rằng lúc này đã hóa thành một nắm cát vàng rồi.
Tịch Thiên Dạ không để ý đến tên thây khô, trực tiếp hướng quan tài hàn ngọc mà bước, tiện tay quất bay nắp quan tài. Một cỗ hàn khí đáng sợ từ trong quan tài liền lao ra, bao phủ toàn bộ động quật. Mặt đất lập tức ngưng kết một tầng băng.
Một bàn tay trắng nhợt nhạt đột nhiên từ trong quan tài đưa ra ngoài, nó có vẻ thuộc về một nữ tử, trắng như ngọc thạch, thon dài và xinh đẹp nhưng lại bốc lên từng tia sát ý.
Khuôn mặt Tịch Thiên Dạ không thay đổi quan sát.Nữ tử đó mặc một bộ áo trắng, da thịt trắng như ngọc, không nhiễm bụi trần, tựa như một thiếu nữ an tĩnh ngoan ngoãn nằm ở nơi đó.
Bỗng nhiên, vị nữ tử mở to mắt ra, hai đạo quang ánh sáng lạnh lẽo bắn ra, trong nháy mắt chiếu sáng cả động quật. Đó là một đôi mắt rất đẹp. Hai đồng tử tựa như là ngọc thạch, lạnh buốt vô tình, cũng không phải là màu đồng tử của người bình thường. Chỉ duy nhất một màu ngọc bích lạnh lẽo, nếu bị đôi mắt kia nhìn vào, toàn thân đều sẽ không nhịn được mà rùng mình.
Oanh!
Hàn khí trong quan tài trôi lơ lửng, một cỗ khí tức đáng sợ từ trên người nàng thức tỉnh, không ngừng bao phủ bốn phía, toàn bộ động quật liền rung động. Dường như cây Bất Tử Minh Thụ khổng lồ này có thể vì cỗ khí tức đáng sợ này làm cho sụp đổ. Sắc mặc thây khô trắng bệch, lần nữa cảm nhận được cỗ khí tức kinh khủng của thánh thi khôi.Khiến cho hắn nhịn không được mà run rẩy.
Dịch: Jahain
Biên: Khang_a_ca

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.