Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể

Chương 46: Đòi Lại Đồ




- Ngươi có thanh danh cái rắm.
Tần Lập tức giận đến bật cười.
- ...
Hứa Vô Chu không biết trả lời Tần Lập như thế nào, chỉ có thể yếu ớt nói.
- Ta cảm thấy còn có thể cứu vãn một chút.
Cứu vãn cái rắm!
Tần Lập nghĩ thầm, nếu mình không phải trưởng bối thì cũng muốn trực tiếp phun nước bọt đầy mặt hắn. Hắn một lời đã quyết nói:
- Ngươi mới bát trọng, việc ngươi và Tạ Quảng Bình quyết đấu huỷ bỏ đi.
Không tin tưởng ta như vậy? Đây là xác định chắc chắn mình chơi không lại Tạ Quảng Bình!
Hứa Vô Chu cũng không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này với Tần Lập, hắn đang chờ Tần Lập tiếp tục mở miệng, hắn biết Tần Lập tìm hắn khẳng định không chỉ vì chuyện này.
Quả nhiên nghe Tần Lập tiếp tục nói:
- Hơn phân nửa thu nhập của Tần gia đến từ việc bán binh khí, đây là trụ cột của Tần gia. Hiện tại hai nhà Mao Lý có binh khí được tẩm bổ kiếm ý, trên phẩm chất mạnh hơn Tần gia một bậc, sản nghiệp binh khí Tần gia xuất hiện xu hướng suy tàn, hiện tại có thể miễn cưỡng kiên trì là dựa vào danh tiếng tích lũy của Tần gia mấy năm nay. Nhưng đây cũng không phải biện pháp lâu dài, sớm muộn gì Tần gia cũng sẽ bị thay thế, đến lúc đó các thế lực nhỏ bám vào Tần gia sẽ sụp đổ, Tần gia đang gặp nguy.
- Cái kia... Tẩm bổ kiếm ý cho binh khí cũng không có gì lớn, bằng không để cho ta đi thử xem?
Hứa Vô Chu nói với Tần Lập.
Tần Lập đã sớm quen với việc Hứa Vô Chu tự đại, đương nhiên sẽ không coi là thật, hắn tiếp tục nói:
- Khuynh Mâu đã lấy văn nhập đạo, không bao lâu nữa nàng sẽ nắm giữ đạo ý, hai nhà Mao Lý chắc chắn sẽ không ngồi yên để cho nàng thuận lợi cảm ngộ đạo ý, sự việc ở Thạch gia chính là ví dụ, ta sợ bọn hắn sẽ ra tay với Khuynh Mâu.
- Có một chuyện ta rất khó hiểu, Tần gia lớn như vậy, vì cái gì ngay cả một võ giả có được võ ý cũng không có, Khí Huyết cảnh cũng đã có thể lấy văn nhập đạo, Tần gia lại gánh không được một Khí Huyết cảnh? Quá yếu.
Hứa Vô Chu nói.
Mẹ nó! Tiểu tử này đây là đang trào phúng Tần gia sao, hắn cho rằng mình có chút thực lực liền rất lợi hại rồi?
- Ngươi biết cái gì, võ giả bình thường đến Thần Tàng cảnh mới có thể có được võ ý. Có thể ở Tiên Thiên cảnh có được võ ý, đó đều là thiên tài, thiên tài há có được dễ dàng như vậy? Còn muốn ở Khí Huyết cảnh cảm ngộ ra võ ý? Ha ha... Ngươi chừng nào thì có thể bỏ được căn bệnh mơ tưởng xa vời này?
Tần Lập nói.
Hứa Vô Chu bĩu môi, không muốn cùng hắn nói việc mình chưa tới Khí Huyết cảnh liền có được kiếm ý.
- Toàn bộ Lâm An Thành, chỉ có mười vị Tiên Thiên cảnh, là thập đại cao thủ của Lâm An Thành. Thế nhưng không một người nào có thể tu ra võ ý. Lần này hai nhà Mao Lý không biết từ nơi nào tìm được võ giả cảm ngộ võ ý, mới khiến cho Tần gia lâm vào nguy cơ.
Tần Lập nói.
- Cho nên vẫn là nói, một võ giả có võ ý liền để Tần gia gánh không được, quả nhiên vẫn quá yếu.
Hứa Vô Chu thầm nói.
Tần Lập tức muốn nổ tung, tiểu tử này nói thì nhẹ nhàng, cũng không nghĩ một chút xem mình là cái đức hạnh gì, thế mà còn ghét bỏ Tần gia yếu, không có Tần gia che chở, ngươi sớm đã bị đánh chết.
Một võ giả có võ ý liền để Tần gia lâm vào nguy cơ, nhìn như Tần gia rất yếu. Nhưng ngươi không hiểu ý nghĩa của Vân Châu Lâm An Thành, từ hơn 20 năm trước, Vân Châu liền bị ngoại giới lãng quên, Vân Châu gần như không có công pháp tu hành và võ kỹ, người Vân Châu có thể trở thành võ giả là một loại xa xỉ, cộng thêm việc võ giả ngoại giới không dám tùy tiện tiến vào, Vân Châu mới có cảnh tượng Tiên Thiên xưng tôn, Tần gia cũng bởi vậy mà quật khởi, trở thành một trong lục đại thế gia của Lâm An Thành.
Đối với loại người một mực tự đại cho rằng mình có thể lấy văn nhập đạo, Tần Lập không muốn cùng hắn tiếp tục nói nhảm, trực tiếp nói mục đích:
- Khuynh Mâu đã nhập đạo, rất nhanh sẽ nắm giữ đạo ý, đến lúc đó nguy cơ của Tần gia tự nhiên được giải trừ, nhưng ta sợ hai nhà Mao Lý bí quá hoá liều. Tần gia rất nhiều chuyện còn cần ta xử lý nên ta không thể một mực ở Tần phủ, thực lực của ngươi không yếu, ta hi vọng trong lúc ta không ở Tần phủ thì ngươi có thể bảo hộ Khuynh Mâu.
- Thiếp thân bảo vệ sao?
Ánh mắt Hứa Vô Chu sáng lên nói.
- Tần thúc yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để cho người khác tổn thương nàng một sợi lông!
Tần Khuynh Mâu không phải là không cho mình vào phòng đàm luận nhân sinh lý tưởng sao, bây giờ mình phụng chỉ, nàng còn ngăn cản được sao?
- Nếu Tần gia thật bị hủy đi cũng không quan trọng, chỉ cần Khuynh Mâu và các ngươi còn sống liền có hi vọng.
Đột nhiên Tần Lập thở dài một tiếng, rất hiển nhiên... Tần Lập cũng rất bi quan.
- Hủy đi? Không thể hủy như vậy được a!
Hứa Vô Chu nói.
Tần Lập tươi cười, mặc dù tiểu tử này có vô số khuyết điểm, nhưng ít ra cũng còn có chút lương tâm, không uổng công Tần gia mấy năm nay đối tốt với hắn.
- Nếu Tần gia hủy, vậy một vạn lượng ngươi giữ giùm Hứa gia không phải cũng không còn.
Hứa Vô Chu nhìn Tần Lập nói.
- Tần thúc, bằng không ngươi đưa trước cho ta?
- Tốt tốt tốt!
Tần Lập tức đến xanh mặt, nhìn Hứa Vô Chu nói.
- Ngươi còn muốn cái gì?
- Nghe nói phụ thân ta từng truyền cho Tần thúc một bộ võ kỹ, không biết Tần thúc có thể truyền lại cho ta không?
Đại Yêu Yêu nói Tạ Quảng Bình học được một bộ võ kỹ, để bảo đảm tuyệt đối không có sai lầm, mình cũng có một bộ võ kỹ thì không còn gì tốt hơn. Huống chi, nếu có một bộ võ kỹ giúp gia tăng thực lực, tương lai Tần gia thật xảy ra biến cố, thì hắn cũng có thể ra mấy phần lực.
Sắc mặt Tần Lập âm trầm, tiểu tử này thật đúng là một bạch nhãn lang. Lúc này mới có chút thực lực liền muốn lấy đồ vật của Hứa gia về, chẳng lẽ Tần Lập ta ham chút đồ vật của hắn sao?
Còn tưởng thực lực hắn cường đại thì đức hạnh cũng khá hơn, nhưng vẫn tự đại phách lối, ích kỷ như thế... Cũng đúng, thực lực có thể ẩn tàng, nhưng bản tính của con người làm sao có thể ẩn tàng, hắn chính là bản tính như vậy a.
Những năm này hắn một mực xem Hứa Vô Chu như hài tử của mình, nhưng ở trong lòng Hứa Vô Chu có lẽ Tần Lập hắn chính là ham đồ vật của Hứa gia. Đột nhiên Tần Lập có chút nản lòng thoái chí.
Lửa giận trên mặt Tần Lập biến mất không còn một mảnh, mặt không thay đổi nói:
- Đao pháp Liệt Thiên Trảm ta chỉ diễn qua một lần.
Trong lúc nói, ở trong lòng bàn tay hắn xuất hiện ba đạo minh văn, ba đạo minh văn tạo thành hình tam giác, minh văn thuận theo lòng bàn tay dung nhập vào trường đao trên tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.