Vạn Cổ Chi Vương

Chương 52: Ngươi còn bao nhiêu tên thuộc hạ?




Bên ngoài Diễn Võ trường rơi vào tình trạng tĩnh lặng trong ngắn ngủi.
Thật sự là độc ác!
Tất cả người khiêu chiến, chỉ cần bại trận đều bị phế bỏ một cánh tay!
Đánh một trận xong.
La Thiên đã để lại hình tượng lãnh khốc và bá đạo trong lòng mọi người.
Cách làm của hắn, lại nằm trong phạm vi quy tắc của Thánh phủ.
Ở trong Trục Nhật Thánh phủ, trật tự của các đệ tử rất là nghiêm ngặt, đệ tử thân phận thấp khiêu chiến đệ tử thân phận cao, bản thân việc này đã là một loại bất kính.
Chỉ cần La Thiên không cố ý đả thương tới tính mạng của người khác mà chỉ phế bỏ một cánh tay coi như là khiển trách thì dù có bẩm báo Chấp Pháp đường của Thánh phủ thì hắn cũng không bị làm sao cả.
- Người kế tiếp.
La Thiên chắp tay mà đứng, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn ra bên ngoài Diễn Võ trường.
A!
Ánh mắt kia ẩn chứa áp bách vô hình trên phương diện tinh thần, làm cho không ít học viên thanh đồng kinh hãi và khiếp sợ, bỏ cuộc nửa đường, không còn chiến ý như lúc đến nữa.
- Ngươi lên!
Ánh mắt Đường Uy trầm xuống, đưa tay chọn một tên thiếu niên mặt đen, người sau giật mình một cái.
- Mặc kệ thắng thua, ta sẽ ban thưởng ngươi ba khỏa Luyện Khí đan trung phẩm.
Đường Uy bổ sung.
- Tốt!
Sắc mặt thiếu niên mặt đen vui vẻ, tay cầm một cái gậy sắt đi đến Diễn Võ trường.
Nếu có được ba khỏa Luyện Khí đan trung phẩm thì hắn sẽ có cơ hội đột phá Khai mạch thất trọng trong hai tháng.
Hắn thầm nghĩ, coi như không địch lại được La Thiên thì cũng có thể thừa thế chuồn đi, không cho đối phương có thời gian phế cánh tay của mình.
Hoành Lĩnh Thập Tam côn!
Thiếu niên mặt đen hét lớn một tiếng, quét ra từng đạo côn ảnh nặng nề.
Bàn về thực lực, hắn còn hơi thắng thiếu niên mặt khỉ lúc trước một chút.
- Không biết tốt xấu!
La Thiên lắc đầu cười cười, hơi thi triển Vân Du bộ, cơ thể giống như một sợi lông chim cắt vào bên trong từng đạo côn ảnh kia.
Thiếu niên mặt đen biến sắc, sau khi bị La Thiên tới gần người, hắn lập tức luống cuống tay chân.
Sau mấy lần đối mặt.
Bành Phanh~!
La Thiên hiện thân ở bên lưng của thiếu niên mặt đen, tay đánh ra một chưởng làm cho hắn phun máu.
Chạy mau!
Trong lòng thiếu niên mặt đen trầm xuống, không chút nghĩ ngợi lập tức chạy ra ngoài Diễn Võ trường.
Nhưng mà, gió lạnh lóe lên bên người, cánh tay của hắn bị một cánh tay lạnh lẽo nắm lấy, khí huyết và chân khí gần như cứng lại.
- Không... Không được!
Trên mặt thiếu niên mặt đen hiện lên vẻ sợ hãi.
Rắc rắc một tiếng, cánh tay của hắn đã gãy thành hai đoạn.
- Ta đã nói rồi, tất cả người khiêu chiến, tất cả đều bị phế bỏ một cánh tay.
La Thiên chắp tay mà đứng, vẻ mặt lãnh đạm.
Ánh mắt của hắn lạnh như băng quét về phía những tiểu đệ sau lưng Tiểu Hầu gia.
- Tiểu Hầu gia, bụng ta có chút không thoải mái, ta đi tiểu tiện một chút!
- A! Ta đột nhiên nhớ ra gần đây có một nhiệm vụ mà Thánh phủ mới phát ra, ta còn phải đi hoàn thành nó đã.
Sau lưng Đường Uy, sắc mặt mấy tên tiểu đệ mới thu trắng bệch, cả đám nhao nhao kiếm cớ chuồn đi.
- Hừ! Một đám phế vật!
Ánh mắt âm tàn của Đường Uy đảo qua mấy tên tiểu đệ mượn cớ chạy đi này, tên của bọn họ hắn sẽ ghi nhớ.
- Tiểu Hầu gia, cứ để cho ta tới đi.
Một thiếu niên cao gầy có mày kiếm lãnh đạm mở miệng.
- Hồ Phi! Ngươi đừng có khinh thường, cứ làm tiêu hao hắn một phen là được rồi.
Đường Uy khẽ gật đầu.
Hồ Phi là một trong những người có thực lực mạnh nhất ở trong đám thủ hạ của hắn, là lão sinh thanh đồng Khai Mạch lục trọng đỉnh phong.
Vốn, Hồ Phi không có ý định lên sân khấu nhanh như vậy.
Nhưng thực lực và bản lĩnh của La Thiên so với trong tưởng tượng của hắn còn đáng sợ hơn, Khai Mạch lục trọng bình thườn không chống đỡ được mấy chiêu của hắn.
Sưu sưu Xoạt!
Thiếu niên mày kiếm này giống như chim yến, tung người một cái đã hạ xuống Diễn Võ trường.
- Là Hồ Phi! Người có thể xếp vào mười thứ hạng đầu trong các học viên thanh đồng!
- Trên thực tế sở trường của Hồ Phi là thân pháp, chỉ tính tốc độ đơn thuần, hắn có thể đứng vào ba thứ hạng đầu trong các học viên thanh đồng.
- Thật không nghĩ tới, người như vậy lại trở thành chó săn của Đường Uy.
Cả đám đệ tử bên ngoài bàn luận, có người sợ hãi thán phục hoặc là không cam lòng.
Có nhân vật như vậy đứng ra làm La Thiên tiêu hao, cuối cùng thân phận học viên Bạch Ngân kia sẽ rơi xuống trong tay Tiểu Hầu gia a.
- La Thiên, mặc kệ ngươi giãy giụa ra sao, kết cục cuối cùng cũng sẽ không thay đổi!
Hồ Phi dùng âm thanh lạnh lùng nói.
- Kết cục của ngươi cũng như thế, cùng kết cục với tên học viên vừa rồi!
La Thiên không chút quan tâm nói.
- Tiểu nhi cuồng ngạo, đợi lát nữa đừng có cầu xin tha thứ!
Sắc mặt Hồ Phi lạnh lùng nghiêm nghị, ở chỗ sâu trong mắt hiện lên một tia tham vọng và chiến ý.
Người khác mắng hắn là chó săn của Tiểu Hầu gia.
Nhưng mà chính hắn cũng đang lợi dụng Tiểu Hầu gia.
- Chỉ cần ta chiến thắng kẻ này, một khi trở thành học viên Bạch Ngân, sao ta phải sợ hãi Đường Uy nữa chứ.
Trong lòng Hồ Phi phấn chấn, chiến ý bộc phát.
Sưu sưu phanh!
Hồ Phi biến mất tại chỗ, người hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh như kinh hồng tới gần La Thiên.
Thân pháp của hắn hết sức tinh diệu, hắn đã sớm tu luyện vũ kỹ Phàm cấp thượng phẩm đạt tới cảnh giới đại thành, thậm chí nửa chân đã giẫm vào cảnh giới viên mãn.
Nếu chỉ tính tốc độ đơn thuần, Hồ Phi so với Du Thân bộ viên mãn của La Thiên lúc trước còn nhanh hơn vài phần, dù sao hắn cũng có ưu thế tu vi.
Phanh!
Tàn ảnh vừa lướt, Hồ Phi đột nhiên lấn đến gần vai trái của La Thiên, hắn giơ vuốt đánh tới, cảm giác lạnh lẽo rét thấu xương xuất hiện.
- Thân pháp cũng không tệ.
La Thiên đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, trên mặt nở một nụ cười.
Phần phật!
Bỗng nhiên Hồ Phi biến mất từ bên trái, hành động vừa rồi của hắn chỉ là giả mà thôi.
Ồ!
Hồ Phi có chút ngoài ý muốn.
Thường thường, loại hư chiêu này xuất hiện là muốn dụ dỗ, bức sơ hở của đối phương hiện ra.
Nhất là hắn dùng tốc độ nhanh như vậy để ra chiêu, trong đám người có tu vi cùng giai, hiếm có người nào có thể động đậy kịp được.
- A! Mau nhìn!
Các đệ tử bên ngoài không khỏi kinh hô.
Hư ảnh nhoáng một cái!
Thân thể của Hồ Phi đã lăng không nhảy tới đỉnh đầu bên mặt lưng của La Thiên.
Điểm càng vi diệu hơn chính là, lúc này vừa vặn có ánh mặt trời chiếu lên trên mặt La Thiên, hai mắt chớp chớp, trong lúc vô thức nheo mắt lại.
- Chấm dứt thôi! Thân phận Bạch ngân thuộc về ta!
Hồ Phi phóng tới bên lưng La Thiên, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười tự tin.
- Tính toán thật là tốt!
- Thân pháp cao siêu phối hợp đối với hoàn cảnh địa lý!
Không ít người bên ngoài không khỏi vỗ tay tán dương.
Ngay cả đại lão Tào Dương khu thanh đồng cũng phải âm thầm gật đầu.
Sưu sưu oành!
Người Hồ Phi ở trên không trung nhấc chân mạnh mẽ đá ra, tạo ra tiếng nổ mạnh mẽ ở trong hư không.
Uy lực của một cước này hơn xa hai gã thiếu niên lúc trước, cho dù là sắt đá cũng có thể bị đá nổ tung.
Thân pháp cực hạn, tăng thêm lợi dụng hoàn cảnh địa lý làm cho chiêu này của hắn trở thành tuyệt sát!
Phốc!
Cơ thể của La Thiên bị đá nổ tung, tiêu tan không thấy đâu nữa, từ bên ngoài truyền đến một ít tiếng hò hét.
- Không đúng, đó là tàn ảnh!
Nụ cười trên mặt của Hồ Phi đọng lại.
La Thiên này bỏ chạy? Một cước tuyệt sát, phối hợp v ới thiên thời địa lợi nhân hòa mà hắn khổ tâm thiết kế lại thất bại?
Vù vù!
Bên lưng hắn có một cơn gió lạnh kéo tới.
Hồ Phi không chút nghĩ ngợi, chân đá ra sau lưng, quét ngang cơn gió lốc đột nhiên xuất hiện.
Nhưng mà, tàn ảnh biến mất, cước này lại rơi vào khoảng không.
Phanh!
Thân thể La Thiên khẽ nhoáng một cái đã trở lại chỗ cũ, chính là chỗ lúc hai người bắt đầu giao phong.
- Thân pháp của ngươi...
Thể xác và tinh thần của Hồ Phi chấn động, vẻ mặt khó có thể tin được.
La Thiên dùng tư thế nhẹ nhàng liên tục tránh thoát hai đạo công kích của hắn, còn trở lại tại chỗ.
Chuyện này với hắn mà nói, giống như là một loại trào phúng vậy.
- Cũng không phải chỉ có ngươi mới thạo thân pháp.
La Thiên lạnh nhạt nói.
- Vậy thì đọ sức một phen, không phân cao thấp.
Lệ mang trong mắt Hồ Phi lóe lên, khơi dậy ý chí chiến đấu trong lòng.
Vù vù Xoạt! Sưu!
Vừa mới nói xong, hai đạo thân ảnh hoặc là bay vọt, hoặc là giao thoa, hoặc là vòng qua vòng lại rồi lướt ngang ở bên trong Diễn Võ trường.
Thân pháp thật là tinh diệu!
Tất cả mọi người ở bên ngoài, có một ít người có tu vi thấp thậm chí còn không thấy rõ chi tiết giao thủ cụ thể.
- Thứ La Thiên này tu luyện hình như là thân pháp Phi Vân bộ Linh cấp vậy.
Hai mắt Lệ Hải híp lại.
- Phi Vân bộ? Thân pháp Linh cấp?
Vẻ mặt Đường Uy rất là âm trầm, hắn có thể đoán được, nhất định La Thiên đã lợi dụng ban thưởng cho quán quân thử thách để đổi được thân pháp Linh giai.
Bởi vì, học viên Bạch Ngân mới tấn cấp bình thường sẽ không đổi được vũ kỹ Linh cấp.
Nhưng mà, Đường Uy và Lệ Hải sao có thể biết rõ thân pháp của La Thiên là thông qua dung hợp giữa Phi Vân bộ và Du Thân bộ đã được hoàn thiện, sau đó trở thành vũ kỹ Linh cấp trung phẩm cao hơn.
...
Trên Diễn Võ trường.
Một hai chục chiêu qua đi.
Hai đạo thân ảnh bên trong bay nhảy, càng ngày càng nhanh hơn.
La Thiên bình tĩnh, thân pháp nhanh nhẹn như gió, lại có một loại phóng khoáng và linh động.
Trái lại Hồ Phi thì lại không ngừng thở dốc, mồ hôi đầm đìa.
- Đáng hận! Tiểu tử này lại tu thành thân pháp Linh cấp, cảnh giới cũng không quá thấp...
Hồ Phi dùng hết toàn lực, thế nhưng lại bị thân pháp của La Thiên áp chế.
Trong lúc mơ hồ, hắn cảm giác đã La Thiên đã thành thạo, cũng chưa từng bộc phát ra toàn lực.
Không sai, sau khi La Thiên tu luyện thành Vân Du bộ hắn lại đang lợi dụng Hồ Phi để luyện tay.
Trải qua một phen thực chiến và giao thủ.
Từ trong thân pháp của đối phương, La Thiên đã học được không ít, cũng có thêm một ít lĩnh ngộ đối với Vân Du bộ.
Tin rằng không cần bao nhiêu thời gian thì thân pháp của La Thiên sẽ có thể đạt tới cảnh giới tiểu thành.
- Chấm dứt thôi.
Một đạo thanh âm lạnh nhạt vang lên bên tai của Hồ Phi.
Trong chốc lát, tốc độ thân thể của La Thiên đột nhiên tăng lên, chuyển động một cái đã tránh thoát một chân của Hồ Phi, sau đó tới gần người đối phương, không đến nửa thước.
- Không tốt!
Một chân của Hồ Phi thất bại, mất lực.
- Để lại một cánh tay!
La Thiên đưa tay vặn một cái, rắc rắc một tiếng hắn đã bẻ gãy một cánh tay của người sau.
A!
Hồ Phi kêu thảm một tiếng, mặt không còn một chút máu nào cả.
Xoạt!
Bên ngoài vang lên tiếng kinh sợ, một ít học viên thanh đồng lúc trước bắt đầu sinh ra thoái ý, trong lòng còn sợ hãi, sợ hãi không hiểu.
- Tên này thật là bá đạo!
- Người thua, tất cả đều bị phế bỏ một tay.
Lúc này, người còn có tâm khiêu chiến đã không còn mấy người nữa.
- Còn có ai nữa?
Ánh mắt lạnh lùng của La Thiên lần nữa liếc nhìn ra xung quanh, rất nhiều học viên thanh đồng nhao nhao né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn.
Rồi sau đó, ánh mắt của hắn xoay chuyển, có chút nghiền ngẫm nhìn về phía Đường Uy:
- Tiểu Hầu gia, ngươi còn có bao nhiêu thuộc hạ nữa, La Thiên ta sẽ tiếp toàn bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.