Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2837: Thiên Minh chi chiến (3)




Xuy!
Hai đạo kiếm cương thật lớn ở trên không trung đan vào nhau, như là gió thu, quét ngang đại địa, tựa hồ muốn càn quét sạch hơn mười người trước mắt!
- Thật mạnh!
Nội tâm Cảnh Thất trầm xuống, chính như Xa Vưu nói, ở trong Vân Thê đại trận, đối phương vẫn chưa chăm chú xuất thủ, chỉ là không ngừng can thiệp cùng quấy rầy bản thân, không cho bản thân Phá Trận mà thôi.
Lúc này hai kiếm chém ra, liền minh bạch rõ ràng, thực lực người này không thua kém mình.
Kiếm cương oai hắn căn bản không dám ngạnh kháng, thân ảnh ở trên mặt biển đạp liên tục mấy bước, độn khai ra mấy dặm, hắn hét lớn một tiếng, hóa thành dáng dấp Thi Sát, tay như hai lưỡi dao sắc bén vỗ xuống.
Ầm ầm!
Hai tay chấn ở trên Kiếm Cương, nhất thời kích ra kiếm phong vô biên, từ trên người Cảnh Thất nổ lên, xông thẳng tới chân trời.
- A a!
Cảnh Thất ở trong Kiếm Cương rống to không ngớt, lông toàn thân dựng thẳng lên, mắt muốn nứt ra.
Phía sau hắn hiện ra kim quang, mọc lên một bộ quan tài màu vàng, bên trong bắn ra một đạo quang mang, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước người Xa Vưu, hai tay trực tiếp vỗ tới.
Chính là Thần Sát Thi khôi, sắc mặt thanh tú, so với Cảnh Thất càng giống người hơn.
Xa Vưu cũng rống lớn, thân thể hóa Long, vung đuôi trực tiếp quét tới.
Phanh!
Long Vĩ đánh vào song chưởng của đối phương, Xa Vưu chỉ cảm thấy phần đuôi bị lực lượng khổng lồ ngăn cản, thân thể của mình trực tiếp bị đánh văng ra, ở trên không trung trợt đi mấy trăm trượng mới dừng lại được.
- Thật mạnh!
Trong lòng hắn giật mình, vạn phần cảnh giác, lực lượng của Thần Sát Thi khôi này còn trên Cảnh Thất!
Về phương diện khác, Bắc Quyến Nam cũng trực tiếp xuất thủ, cùng Tuần Thiên Đấu Ngưu một tả một hữu công kích tới Ân Trì.
Hai người một trầm ổn một phiêu dật, một chậm một nhanh, hoàn toàn là hai loại phong cách khác nhau, nhưng thực lực đều hùng hồn, mỗi một chiêu tuyệt không dây dưa.
Hơn nữa đây đó tựa hồ rất có ăn ý, công kích liên miên bất tuyệt, tương hỗ bù tổn hại.
Ân Trì ở dưới mấy chiêu liền bị bức lui, nội tâm kinh hãi không thôi.
Xa xa người Thiên Minh gặp hai Tông Chủ đã xuất thủ, cũng đều lao lên.
Lấy nhân số cùng thực lực của bọn họ, đủ để quét ngang đối phương.
Mọi người đang định xuất thủ, lại bị Lý Vân Tiêu ngăn cản, tất cả mọi người sửng sốt một chút, không khỏi trông lại.
Chỉ thấy nửa khuôn mặt của Lý Vân Tiêu dữ tợn không gì sánh được, kinh lạc chạy đầy khuôn mặt, trong hai tròng mắt một mảnh Tinh Hồng, dị thường đáng sợ.
Con ngươi nhìn tới, trực tiếp Cải Thiên Hoán Địa, thay đổi thời không.
Hơn bốn mươi người sắc mặt đều đại biến, hoàn toàn không thấy hải đảo nữa, bản thân ở trong một mảnh Tinh Dạ, không có nửa điểm quang mang. Ngay cả đồng bạn cũng hoàn toàn không thấy, trong vũ trụ vô tận chỉ còn có một mình ta.
Mỗi người đều vạn phần cảnh giác, biết là trúng Ảo thuật.
Đột nhiên một đạo quang mang hơi yếu ở trong đêm đen sáng lên, như là một viên Tinh Thần, lóe ra ánh sáng nhạt, càng ngày càng mạnh.
- Đó là...
Mọi người nhìn thấy tràng cảnh đều là độc nhất vô nhị, trước sau có người thay đổi sắc mặt, cũng không phải là tinh quang càng ngày càng mạnh, mà là bởi vì Tinh Thần rớt xuống, cách mình càng ngày càng gần!
- Ảo thuật mà thôi.
Tuy rằng mỗi người khẩn trương, nhưng vẫn không hoảng loạn, mà là cẩn thận công kích tới.
Ở đám người Linh Mục Địch xem ra, là hơn bốn mươi người ở trên không trung thoáng cái dừng lại bước tiến, sau đó Lý Vân Tiêu ném Đâu Suất Thiên Phong tới, hơn bốn mươi người đồng thời xuất thủ, một mảnh quang mang hoa mỹ vọt lên, đánh ra các loại chiêu thức cường đại, cả Thiên Hải chấn động.
Trong tròng mắt Linh Mục Địch bắn ra tinh quang, uy lực của Đâu Suất Thiên Phong hắn tất nhiên là biết đến.
Ầm ầm!
Đâu Suất Thiên Phong rốt cục rơi vào trong hơn bốn mươi đạo công kích, chấn ra Khí kình kinh khủng, như hỏa sơn phun trào, như vẫn thạch rơi vào đại địa, toàn bộ không gian sụp đổ.
Phanh! Phanh! Phanh!
Đâu Suất Thiên Phong hạ xuống, số lớn quang mang bị đánh bay, kia đều là một tên võ giả, miệng phun huyết, trong nháy mắt liền trọng thương.
Có mấy người ở dưới Đâu Suất Thiên Phong, ngay cả vận khí bị đánh bay cũng không có, trực tiếp "bùm bùm", toàn thân nổ lên, phấn thân toái cốt.
- Oa oa, đã nghiền, đập một cái liền chết một mảnh!
Ác Linh vui vẻ kêu to, vỗ tay nói:
- Một lần nữa, một lần nữa! Thấy chưa đã nghiện!
Những thành viên Thiên Minh từng cái sắc mặt trắng bệch, kinh khủng không ngớt, trận chiến còn chưa đấu võ, người một nhà thương thì thương, chết thì chết, cái này còn đánh như thế nào?
Lý Vân Tiêu thu Đâu Suất Thiên Phong trở về, sắc mặt trắng bệch, thở hắt ra nói:
- Lên.
Một cái Ảo thuật vây khốn nhiều cường giả như vậy, hầu như đã tiêu hao hết tinh khí thần của hắn, lúc này đầu óc chóng mặt, nhưng thành quả là thập phần đáng mừng.
Đám người Ác Linh trong nháy mắt liền xông tới, có người, có yêu, có thú, có con rối, đều là diện mục dữ tợn, khí thế thoáng cái nổ lên, kinh thiên động địa, cục diện cùng người Thiên Minh tan tác hoàn toàn tương phản.
Người Thiên Minh đều hoảng sợ, có loại cảm giác lạnh thấu tâm, trận thế cường đại như vậy bị người một kích đánh tan, khí thế hoàn toàn biến mất.
Có người vậy mà không nhịn được muốn bỏ chạy.
- Không cần sợ! Chúng ta vẫn như cũ chiếm ưu thế tuyệt đối!
Một gã Cửu Tinh đỉnh phong cường giả Thiên Minh hét lớn một tiếng, nhất thời khí thế của mọi người khôi phục lại. Tuy lánh đời tông môn không thiện giao tiếp, nhưng có thể tu luyện tới trình độ này, không có chỗ nào mà không phải là thiên phú tâm tính thật tốt.
Có người vung tay hô lên, lập tức liền trầm ổn xuống, đón công kích mà lên.
Chạy ở trước mặt nhất là Huyền Lôi Kinh Vân Hống, toàn thân nó kim sắc, bộ lông dựng thẳng lên, thân thể trực tiếp hóa thành Lôi Điện kim sắc, như là mây vàng quyển đi.
- Ngũ Hành Linh Thú?
Một lão giả bận Tử Bào kinh hô, mày giương lên, hai tay ngưng ra một đạo kiếm cương thật lớn phóng lên cao.
Xuy a!
Toàn bộ bầu trời cùng Lôi Điện thoáng cái bị phách làm hai nửa, uy thế Kiếm Cương không giảm hướng trong đoàn người chém xuống.
- Tán!
Tân Thần hét lớn một tiếng, trên người có vô số kim quang bốc lên, bóng người lóe lên liền tiêu thất ở trong Kiếm Cương, lao về phía trước.
Kiếm cương uy thế rất mạnh, có mấy đạo nhân ảnh lao ra, còn có mấy người né tránh không kịp.
Mạc Tiểu Xuyên, Hách Liên Thiếu Hoàng cùng Hóa Tu đều là sắc mặt trắng bệch, một kiếm kia uy thế Phong Thiên Tỏa Địa, lấy tu vi của bọn họ căn bản là chạy không ra.
Một đạo thân ảnh khôi ngô bước ra một bước, Hồ lô tiểu Kim Cương hét lớn một tiếng, thân thể kim chúc vậy mà nở lớn vài phần, một quyền đánh tới.
Phanh!
Kim chúc chấn minh vang lên, Kiếm Cương trong nháy mắt mở tung, hóa thành kiếm khí chi hải cực mạnh quét ngang.
Hồ lô tiểu Kim Cương bị đánh lui mười mấy trượng, trên quả đấm có từng vòng kiếm văn kích bắn.
Đám người Thiếu Hoàng mới từ trong một kiếm kia lấy về tính mệnh, sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt phân tán ra, nhằm về phía địch nhân thực lực cùng bản thân không sai biệt lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.