Hiếm khi Linh Mục Địch nở nụ cười, nhìn quanh một vòng:
- Sao đây? Bị trận pháp nhốt?
Lý Vân Tiêu kể đại khái tình huống.
Linh Mục Địch gật đầu, nói:
- Cách của ngươi ổn, khi Đại Bi Mộ Vân Kính không ngăn được thì bản thân kim kỳ chín mặt cũng tới cực hạn, làm sao chịu nổi cả đám các ngươi đánh ra một kích?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Nếu đại nhân chịu hỗ trợ thì càng tốt.
Linh Mục Địch nói:
- Cũng được, ta làm tuyến thứ hai cho, nếu xảy ra tình huống gì thì ta sẽ ra tay.
Lý Vân Tiêu mừng rỡ, vội cảm ơn. Hiện tại có Linh Mục Địch, Tô Liên Y, Trần Tinh Vũ làm tuyến thứ hai phòng ngừa, hầu như không có sơ sẩy gì nữa.
Linh Mục Địch hỏi:
- Chuyện Vạn Linh chi địa thế nào?
Lý Vân Tiêu kể lại tỉ mri tình hình, đặc biệt là về Tiểu Hồng.
Linh Mục Địch nhíu mày nói:
- Phân thân ma chủ và nghê hồng thạch kết hợp với nhau? Đúng là chó búa thật, muốn tách bọn họ ra gần như là chuyện không thể.
Tim Lý Vân Tiêu run rẩy nói:
- Ngay cả đại nhân cũng không có cách nào sao?
Linh Mục Địch nói:
- Dưới vòm trời này gần như khó thực hiện được. Ngày xưa tập hợp gần hết lực lượng cường giả một giới, tử thương vô số mới trấn áp ma chủ, phân hủy được. Nghê hồng thạch tự sinh ra linh trí, rất quái dị.
Linh Mục Địch giơ tay, một ngón tay đặt bên gò má, dường như đang suy tư điều gì.
Lý Vân Tiêu kiên quyết nói:
- Mong đại nhân chạy dạy cách cho, dù thế nào thì ta cũng phải thử một lần!
Linh Mục Địch ngẫm nghĩ, nói:
- Tạm gác chuyện này sang bên đi. Ngô Đại Thànha có Chân Long pháp thân đó làm ta thấy hứng thú. Không có huyết mạch Chân Long tuyệt cường làm sao lĩnh ngộ được hai trong Chân Long pháp thân? Xa Vưu tiên sinh có ý kiến gì không?
Vẻ mặt Xa Vưu mờ mịt lắc đầu, nói:
- Nếu ta biết thì đã sớm tu thành pháp thân hoàn chỉnh, cách Chân Long không xa.
Linh Mục Địch cười nói:
- Chuyện thú vị thật là nhiều, nếu có cơ hội ta rất muốn gặp thử người này.
Lý Vân Tiêu căm giận nói:
- Ta cũng rất muốn, chỉ không hiểu tại sao mỗi lần hắn đều giả mạo ta lừa sắc, đây chẳng khác nào làm hỏng danh dự của ta.
Linh Mục Địch nói:
- Danh tiếng chỉ là mây bay, cần gì để ý như vậy?
Lý Vân Tiêu mặt âm trầm nói:
- Đại nhân nói phải. Từ hôm nay trở đi, ta liền đem Hồ lô tiểu Kim Cương cải danh gọi Linh Mục Địch, thật là dễ nghe, đại nhân sẽ không để tâm chứ? Danh tiếng bất quá là phù vân.
- Cái này... khục...
Linh Mục Địch tay trái nắm thành quả đấm, ở bên mép ho khan hai tiếng nói:
- Tự nhiên sẽ không chú ý, bất quá mặc dù là phù vân cũng phải chú ý một chút, Ngô Đại Thành thật sự là rất ác liệt, việc này tuyệt không có thể nhẹ dàng bỏ qua.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đại nhân nói cực phải, Hồ lô tiểu Kim Cương vẫn là kêu Hồ lô tiểu Kim Cương đi.
Mọi người:
- ...
Linh Mục Địch nói:
- Được rồi, ngươi ở Chân Long Bí Tàng lấy được Ma Thạch đâu, cho ta xem.
Lý Vân Tiêu cũng đang muốn hỏi hắn việc này, liền lấy ra hộp ngọc kia, đẩy tới nói:
- Ta dùng Linh Mục quan sát, nó cùng Nghê Hồng thạch tuyệt nhiên khác nhau, nhưng lại có cảm ứng giống nhau, mặc dù là Tiểu Hồng cũng đoán được.
Linh Mục Địch đem hộp ngọc kia nắm ở trong tay, tất cả mọi người nhìn sang, rất muốn nhìn đồ vật bên trong một chút.
Hắn đưa tay sờ soạn Ngọc Hạp, nhất thời kích ra một trận ánh sáng, liên tiếp đánh ra mấy đạo quyết ấn ấn xuống, trận quang kia mới như mặt nước biến mất.
Ngọc Hạp thoáng cái mở ra, bên trong là một Thạch Đầu giống như quả dưa hấu, không có bất cứ dị thường nào.
Chỉ bất quá Thần Thức tìm tòi, lại bị hút vào, vô tung vô ảnh.
- Cẩm cung xuân lan! Đây là...
Sắc mặt Linh Mục Địch đại biến, thân thể vậy mà không nhịn được run rẩy, hai tay ôm Ma Thạch kinh hãi nói:
- Nguyên Thạch, Nguyên Thạch!
- Nguyên Thạch?
Mọi người đều sửng sốt, không hiểu nói:
- Cái gì là Nguyên Thạch, mặc dù là Nguyên Thạch cũng không có gì đáng kích động a?
Bắc Quyến Nam tựa hồ nghĩ tới điều gì, cả kinh nói:
- Ý của đại nhân, đây là...
Linh Mục Địch vẫn là mặt đầy kinh hãi, cổ họng thật giống như bị đồ đạc gì ngăn chặn, không ngừng ôm lấy Ma Thạch, cuối cùng mới khẳng định nói:
- Đích thật là Nguyên Thạch, Nghê Hồng Nguyên Thạch.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, nói:
- Nghê Hồng Nguyên Thạch? Cùng Nghê Hồng thạch có quan hệ như thế nào?
Linh Mục Địch nâng Nghê Hồng Nguyên Thạch, vẫn chưa trả lời vấn đề của hắn, mà là rơi vào trầm tư, tự lẩm bẩm:
- Trong Chân Long Bí Tàng tại sao lại có Nghê Hồng Nguyên Thạch? Không có đạo lý a, lẽ nào ở Thượng cổ, hai giới có liên hệ?
Hắn trầm ngâm bất định, Lý Vân Tiêu cũng không tiện quấy rầy, mà là lẳng lặng chờ.
Một lúc lâu, Linh Mục Địch mới hồi phục tinh thần lại, nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi đi theo ta.
Lý Vân Tiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua Đại Bi Mộ Vân Cảnh, nơi đó kim quang vẫn đang không ngừng tích súc, cũng chẳng biết lúc nào sẽ đầy, nhân tiện nói:
- Chư vị chú ý giúp ta, có khác thường lập tức cho ta biết.
Sau đó hai người liền tiến vào Giới Thần Bia, tất cả mọi người biết là có chuyện trọng yếu cần thương lượng, bất tiện ở trước mặt bọn họ nói thẳng.
Trong Giới Thần Bia, trên một đỉnh núi.
Linh Mục Địch thủy chung nâng Ma Thạch, nhìn mấy lần, mới thở dài nói:
- Thật là Nghê Hồng Nguyên Thạch, quá làm cho người ta giật mình a.
Lý Vân Tiêu hỏi lần nữa:
- Nghê Hồng Nguyên Thạch này cùng Nghê Hồng thạch có gì khác biệt?
Linh Mục Địch lắc đầu nói:
- Cũng không có khác biệt gì, nói Nguyên Thạch là vì nó chưa từng trãi qua Ma Khí nhiễm, khối Nguyên Thạch này còn có thạch da bao vây bên trong, rất là khó được.
Lý Vân Tiêu thất kinh nói:
- Nghê Hồng thạch không phải là Ma chủ chi khu phân liệt sinh ra sao, chẳng lẽ là thiên địa sinh thành?
Ngoại trừ Ma chủ chi khu ra, hắn chưa từng nghe qua có loại vật Nghê Hồng thạch này.
Linh Mục Địch nói:
- Ngươi đối với Ma chủ hiểu bao nhiêu?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một chút, nhân tiện nói:
- Chỉ biết là 10 vạn năm trước xuất hiện siêu cấp cường giả, hầu như quét ngang một giới, cuối cùng bị vô số nhân vật tuyệt thế đồng tâm hiệp lực mới trấn áp xuống.
Linh Mục Địch nói:
- Vậy ngươi có biết lai lịch của Ma chủ không?
Lý Vân Tiêu lắc đầu, đồng thời lộ ra vẻ tha thiết mong muốn.
Linh Mục Địch nói:
- Cũng là thời điểm nói cho ngươi biết một việc, Phong Ma chi chiến thảm liệt lúc trước, mong sẽ không có lần nữa.
Trên mặt hắn tràn đầy cô đơn, tựa hồ nhớ tới đồng bạn từng người vẫn lạc.
Câu nói đầu tiên của Linh Mục Địch để Lý Vân Tiêu khiếp sợ không thôi, tựa hồ có chút khó có thể tự hỏi.
- Ma chủ không phải là sinh linh của Thiên Vũ giới ta.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
- Ý của đại nhân là, Ma chủ là đến từ không gian phụ cận Thiên Vũ giới?
Linh Mục Địch nói:
- Cái khái niệm 'không gian' này mặc dù không sai, nhưng cũng không chuẩn xác. Chỗ đó tựa như Thiên Vũ giới bát ngát vô biên, hẳn xưng là một 'Giới', mà chúng ta xưng nó là 'Ma' .